← Ch.557 | Ch.559 → |
Trang Duệ cũng không nghĩ tới, hai gia hỏa này cũng không phải là kẻ chịu thiệt, Kim Vũ bị một cái tát, lập tức trả lại bằng một vuốt, xem như huề nhau.
- Kim Vũ, đi một bên...
rang Duệ ôm lấy Kim Cương, sau đó nói với Kim Vũ, tiểu gia hỏa này quá xấu tính, Kim Cương thì thành thật hơn, sau khi bị ôm cỗ liền đứng bất động, nhưng Kim Vũ vẫn vẫn vũ móng vuốt sắc bén.
- Ự... c...
Kim Vũ có chút mất hứng, trong miệng kêu to một tiếng, cúi đầu xuống và vỗ vỗ cánh, xem ra một tát cả Kim Cương cũng không nhẹ.
- Kim Cương, bạn bè, ngươi, ta, nó, đều là bạn bè...
Trang Duệ rất cố gắng giải thích với Kim Cương, nếu không phải trong thời gian này khí lực của mình tăng lên rất lớn, mới có thể ôm Kim Cương trong trạng thái bạo tẩu kia lại.
Mà Kim Vũ là vương giả trên trời, nhưng khi rơi xuống mặt đất, mười Kim Vũ cũng không bằng một Kim Cương.
- Ồ ồ!
Kim Cương phát ra tiếng la, hai cánh tay đang không ngừng khoa tay múa chân, xem ra bạn thân phi thường khó chịu a, vừa rồi nó mới nhìn thấy kim điêu tập kích Trang Duệ, tiến lên bảo hộ Trang Duệ, không ngờ lại bị ăn một vuốt, cánh tay bây giờ vẫn còn đang chảy máu a.
Trí lực của Kim Cương, cũng không khác gì so với hài tử nhân loại năm sáu tuổi mà thôi, một khi thụ ủy khuất, trong mắt to chảy xuống một vệt nước mắt.
- Cạc cạc...
Kim Vũ bên kia rất khó chịu, cũng cao giọng gọi mình, giống như đang cáo trạng, nó cũng có lý a, bay vạn dặm tìm Trang Duệ, vừa thấy mặt đã bị một tát, không mang theo tức giận là không thể nào.
- Tốt, tốt, không đau...
Trang Duệ đúng là có chút bất đắc dĩ với hai kẻ dỡ hơi này, vội vàng dùng linh khí trị liệu vết thương trên tay co Kim Cương.
Sau khi linh khí của Trang Duệ tấn cấp, hình như hiệu dụng của nó tăng cường rất nhiều, chỉ một tia linh khí, đã có thể làm cho vết thương huyết nhục mơ hồi trên cánh tay của Kim Cương khôi phục trở lại.
Sau khi trị liệu cho Kim Cương, Trang Duệ vội vàng đi tới bên cạnh Kim Vũ truyền cho nó một cổ linh khí, lúc này mới khiến hai gia hỏa dừng lại, Kim Cương thoải mái trực tiếp nằm trên bờ cát, mà Kim Vũ thì phát ra âm thanh xì xào, hiển nhiên tâm tình cũng không tệ.
- Kim Vũ, vất vả cho ngươi rồi!
Trang Duệ nhìn thấy cánh phải của Kim Vũ, có mấy cây lông vũ tróc ra, mà ở bắp chân của nó, ở địa phương vốn là một khối lân phiến, cũng mất đi một lớp da lớn, hiển nhiên là bị người ta dùng súng bắn.
Từ trong nước bay tới nơi đây, khoảng chừng hơn vạn dặm, đường xa như vậy, Kim Vũ một đường bay tới, vừa phải kiếm ăn, khó tránh khỏi bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Phải biết rằng, quản chế súng ống ở nước ngoài không nghiêm khắc như trong nước, ở nước Mỹ mấy trăm đô la là có thể mua được súng a.
Bộ dáng Kim Vũ chật vật, Trang Duệ nhìn thấy mà đau lòng, tận hết sức lực dùng linh khí tử kim sắc, bao phủ Kim Vũ.
Kim Vũ được linh khí của Trang Duệ làm thoải mái, lông vũ sau lưng rơi xuống, rõ ràng dùng mắt thường có thể thấy lông vũ mọc dài ra, không bao lâu, lông vũ bị thương ở cánh, một lần nữa đầy đặn trở lại.
Mà trong quá trình này, Kim Cương không có hảo ý nhìn Kim Vũ, nó nghĩ đến nếu nướng Kim Vũ, hương vị nhất định không tệ, nhưng nếu như Trang Duệ biết suy nghĩ này của Kim Cương nhất định sẽ hung hăng giáo huấn nó một trận.
- Kim Cương, đi, bắt một con dê rừng về ta nướng cho ăn.
Sau khi trị liệu cho Kim Vũ xong, Trang Duệ nói thầm với Kim Cương một câu, trong khoảng thời gian này, hắn dùng cách nói chuyện không thấy sờ không được bằng ý niệm này trao đổi với Kim Cương, mà càng dùng càng thuận tiện, mỗi lần Kim Cương đều hiểu ý của hắn.
- Ngao ngao!
Kim Cương lại nện vào ngực của mình, sau đó cong tay phải lên, chỉa về phía Kim Vũ, lúc này mới gầm rú chạy vào trong rừng cây, động tác kia làm cho Trang Duệ cười to.
Hắn đi tới đảo hoang nhiều tháng, đây là lần đầu tiên Trang Duệ vui vẻ như vậy, tiếng cười vang ra tận biển xanh.
Đợi đến lúc Kim Cương bắt một con dê rừng trở về, kim điêu cũng cho Trang Duệ một cái vui mừng.
Thằng này rõ ràng chạy ra biển cả, bắt lấy một con cá mập dài hơn một mét, nặng hơn hai trăm cân, hơn nữa còn bay một đoạn đường mười cây số, sau đó ném xuống bãi cát.
Chuyện này làm cho Trang Duệ xem trọng Kim Vũ hơn lúc trước, diều hâu săn mồi, cũng không cách nào bạo lực kéo con mồi từ dưới nước lên, nhưng sau khi bắt được con mồi lại bay một quãng đường xa như vậy, không nghĩ tới Kim Vũ lợi hại như thế, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Trang Duệ.
- Thằng này có thể chở ta vượt qua cái đại dương này hay không?
Trong đầu của Trang Duệ xuất hiện suy nghĩ này, nhưng sau đó lắc đầu buồn cười, vừa rồi Kim Vũ bắt được con cá mập này, đã bay xiêu xiêu vẹo vẹo, mà bản thân của mình không phải Thần Điêu đại hiệp, có thể ngồi trên lưng Kim Vũ mà bay, có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp mà thôi.
Nhưng Kim Vũ đã đến, đã làm cho Trang Duệ sinh ra hi vọng, dù cho không thể mang chính mình ra ngoài, nhưng có thể mang tin tức cho người khác, Kim Vũ có thể làm việc này rất tốt.
Chỉ cần mình đem tin tức truyền đi, chắc hẳn Âu Dương Lỗi nhất định có biện pháp tìm tới nơi này, nếu như có Kim Vũ dẫn đường cũng tốt.
Đã có hi vọng rời đi, tâm tình của Trang Duệ cũng trấn tĩnh lại, sau khi đợi con cá mập kia chết đi, hắn bắt đầu một bữa tiệc long trọng, đương nhiên, thành viên chỉ có hắn và Kim Cương, còn có Kim Vũ.
Một đêm này Trang Duệ ngủ thập phần dễ dàng, tất cả u sầu đầu biến mất, một giấc ngủ tới hừng sáng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Duệ tìm một khối da dê, dùng mau dê rừng viết chữ l, ên: không việc gì, bị nhốt trên đảo hoang, đi theo Kim Vũ tới tìm ta, ngoài đảo có đá ngầm, dùng thuyền nhỏ tiến vào, Trang Duệ
Sau khi ghi xong, Trang Duệ dùng dây giày trân quý của mình, cột tấm da dê vào chân của Kim Vũ, thứ này ngàn vạn lần không thể để mất a.
- Kim Vũ, đi tìm Bành Phi, dẫn đường cho hắn tới đây, đi nhanh về nhanh...
Trang Duệ cho rằng Bành Phi đã trở lại Bắc Kinh rồi, sau khi nó mang tờ giấy này về, chắc hẳn người nhà cũng có thể yên tâm, nhưng hắn không biết, Bành Phi vẫn đang đi dạo quanh vùng biển này, Ấn Độ Dương cơ hồ đã bị hắn chạy một lượt.
Trang Duệ nói những lời này bằng tâm thần với Kim Vũ, Kim Vũ có chút tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn Trang Duệ một hồi, lỗ sau đó thấp giọng kêu vài tiếng, dùng đầu cọ cọ vào Trang Duệ, vỗ cánh bay lên trời.
Sau khi bay quanh đảo hoang một vùng, thân ảnh của Kim Vũ cũng từ từ biến mất trên không trung bao la.
Kim Vũ bay đi, Trang Duệ cũng bận rộn, hắn phát tài lớn như vậy, nếu không đem bảo tàng của Klaus chuyển ra ngoài, vậy thì hắn phải xin lỗi chính mình rồi.
Cho nên sau đó vài ngày, Trang Duệ liều mạng tiến vào trong hang núi, một chuyến chuyến những đống tiền vàng kia ra ngoài.
Vì thuận tiện lên thuyền, Trang Duệ trực tiếp mang tất cả những thứ này tới bờ biển, dù sao đây là đảo hoang, cũng không sợ có cường đạo ăn trộm.
...
- Trang ca, ta biết rõ ngài khẳng định không chết, nhưng ngài đang ở nơi nào a?
Bành Phi nằm trên bong thuyền, mặc cho du thuyền trôi trên biển, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời xanh thẩm.
Chuyện hắn lấy trộm chiếc du thuyền xa hoa này ở Hồng Kông, đã bị Tần Hạo Nhiên đè xuống, hơn nữa tùy thời có thể được hải quân đi qua vùng biển quốc tế này tiếp tế.
Cũng là do Tần gia và Âu Dương Lỗi làm ra, tán thưởng cho hành vi chèo chống cuối cùng của Bành Phi, ở trong nội tâm của hai nhà, Trang Duệ đã là người chết rồi.
Hai tháng qua, Bành Phi từ một người nặng một trăm năm ký, đã gầy còn da bọc xương, hiện tại thể trọng tối đa là khoảng một trăm ký, nếu như không phải tin tưởng vững chắc Trang Duệ còn sống, hắn đã không chống đỡ nổi.
Bành Phi tìm kiếm Trang Duệ là suy nghĩ đúng, hắn cũng cảm giác Trang Duệ vô cùng có khả năng lưu lạc lên trên hoang đảo nào đó, nhưng trong thời gian hai tháng này, Bành Phi leo lên mấy chục hòn đảo không người, đều không biết tăm hơi của Trang Duệ.
- Khốn nạn, đều là chuyện tốt của súc sinh ngươi làm!
Đột nhiên Bành Phi đứng dậy, từ trên bong thuyền nhảy xuống, nhảy vào trong khoang thuyền.
Thì ra trên con thuyền này, cũng không phải chỉ có Bành Phi một người tồn tại, mà trong khoang thuyền, còn một người toàn thân trần truồng, toàn thân bị quấn như cá, chỉ lộ ra một cái đầu người.
Người này chính là Mục Tháp, sau khi Bành Phi tìm kiếm Trang Duệ trong một tháng không có kết quả, hắn đã một lần nữa trở lại Nam Phi, mà Mục Tháp vẫn còn lưu lại ở Nam Phi.
Đương nhiên Bành Phi không khách khí, sau khi giết chết toàn bộ thủ hạ của Mục Tháp, từ trong miệng Mục Tháp biết được, là nơi giao dịch kim cương William, bán đứng tư liệu về Trang Duệ, mà nữ hài trên giường ở Venezuela, đã bị William giết chết, Trang Duệ cũng biến mất trên biển.
Mục Tháp mất tích, cũng làm cho một ít quốc gia Châu Phi sinh ra rất nhiều chuyện, ngoài sáng trong tối đều phái lính đánh thuê ngấm ngầm tìm Mục Tháp, nhưng không ai ngờ rằng, Bành Phi đã mang Mục Tháp tiến vào đại dương bao la.
Tìm kiếm một người trên biển cả, so với trên đất liền còn khó khăn hơn gấp trăm lần, ở vào thời hiện đại hiện nay, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho đám hải tặc vẫn có thể tung hoành trên biển.
Cho nên cho tới bây giờ, hành tung của Bành Phi cũng không bị người phát hiện, mà Mục Tháp, đã bị Bành Phi tra tấn suốt một tháng nay.
- Đừng... Đừng tới đây, ngươi là đồ ác ma, thả ta ra, van cầu ngươi, thả ta ra, ta cho ngươi một tỷ, không... Hai tỷ Đô-la...
Nhìn thấy Bành Phi tiến vào trong khoang tàu, trên mặt Mục Tháp hiện ra thần sắc sợ hãi, giống như nhìn thấy ác ma, so với thủ đoạn đối đãi với cừu gia của hắn trước đây, Mục Tháp cảm thấy mình quá mức nhân từ.
- Ha ha, giữ lại xuống địa ngục xài đi, ta nghĩ Sa-Tăng nhất định sẽ rất thích ngươi, đúng rồi, giải phẩu ở một quốc gia cổ đại, có một cái tên rất êm tai, gọi là lăng trì...
Bành Phi cười nói, tra tấn Mục Tháp là chuyện vui vẻ nhất của Bành Phi suốt một tháng nay, tay phải nhấc lên ấn xuống một cái, một đây dây kéo cá lập tức buộc chặt lại, xâu Mục Tháp lên.
Kéo căng cả người hắn, ở trên làn da của Mục Tháp, ở chỗ mắt, có từng khối da lồi ra ngoài, Bành Phi cầm tiểu đao, từ từ giải phẫu Mục Tháp, âm thanh gầm rú của Mục Tháp vang lên, truyền ra xa xa.
- Tốt rồi, mỗi ngày cắt mấy đao lên người tên súc sinh ngươi, lúc nào tìm được Trang ca, lúc đó sẽ cho ngươi thống khoái...
Bành Phi chỉ động hai đao, cắt lấy hai miếng thịt, sau đó lại băng bó cầm máu cho Mục Tháp, mà qua một tháng nay, mỗi ngày Mục Tháp hưởng thụ như vậy hai lần.
- Cạc cạc!
Giống như nghe được tiếng hô súc sinh của Bành Phi, Kim Vũ hạ xuống bong thuyền, rất không thoải mái kêu to vài tiếng, dẫn dắt sự chú ý của Bành Phi.
- Không việc gì, bị nhốt trên đảo hoang, đi theo Kim Vũ tới tìm ta, ngoài đảo có đá ngầm, dùng thuyền nhỏ tiến vào, Trang Duệ!
Nhìn thấy mấy chữ mơ hồ đã thấm nước biển này, hai mắt Bành Phi ướt át, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, một đàn ông thân cao sáu thước, không ngờ ngồi khóc hu hu.
- Chẳng lẽ ta phải chết?
Trong óc của Mục Tháp xuất hiện suy nghĩ này, sau đó ngất đi.
Biết rõ tin tức của Trang Duệ, Bành Phi làm gì có tâm tư giày vò Mục Tháp nữa chứ, lập tức tìm một khối thịt tươi đút cho Kim Vũ, sau đó bảo Kim Vũ bay lên trời dẫn đường.
Mà từ lời nhấn của Trang Duệ, bản thân hắn phân tích không sai, quả nhiên là bị nhốt trên đảo hoang, nghĩ đến lúc này hắn có thể nhìn thấy Trang Duệ, Bành Phi hưng phấn không thể kiềm được.
- Đúng rồi, tại sao lại quên việc này chứ?
Thời điểm Bành Phi lái thuyền theo sau Kim Vũ, đột nhiên hung hăng vỗ đầu một cái, xuất điện thoại vệ tinh ra, gọi cho Âu Dương Lỗi.
- Ngươi... Ngươi nói là thật?
Âu Dương Lỗi đang ngồi trên mặt ghế, nghe thấy lời nói của Bành Phi, đứng phất dậy, cái ghế sau lưng ngã xuống cũng không biết, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và biểu lộ mừng rỡ.
Âu Dương Lỗi trong khoảng thời gian này cũng không có sống khá giả, bởi vì lần trước điều động quân đội đại quy mô, cho dù có mượn cớ, tăng thêm lão gia tử nghe được tin tức Trang Duệ mất tích, tinh thần càng ngày càng kém hơn.
Âu Dương lão gia khang kiện chính là lá chắn gió của Âu Dương gia tộc, lão gia tử thân thể không tốt, khó coi, vậy thì người trong Âu Dương gia tốc khó mà ân ổn, ngay cả lễ mừng năm mới cũng quên đi.
Hiện tại tin tức của Trang Duệ truyền về, đối với Âu Dương Lỗi mà nói, không thua gì một liều thuốc an thần, tin tưởng lão gia tử nghe được tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng.
- Báo cáo, chắc chắn 100%, ta nhận ra đó là chữ của Trang ca...
Bành Phi hét lớn trong điện thoại.
- Tốt, ngươi lập tức mang Trang Duệ trở về, cần viện trợ gì, cứ nhờ hạm đội quốc tế cung cấp là được, nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm Trang Duệ an toàn về nhà...
Âu Dương Lỗi cầm điện thoại trong tay mà có chút run rẩy, đối với thân thể lão gia tử nhà mình, hắn mơ hồ biết một chút, hình như có quan hệ tới Trang Duệ.
Nhưng miệng của lão gia tử rất chặt, chỉ có một lần ngẫu nhiên lỡ miệng nói ra, mặc cho hắn có hỏi thêm thế nào, lão gia tử cũng không nói ra một chữ.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ...
Bành Phi biết rõ bởi vì bởi vì phòng tuyến vùng biển của các quốc gia, quân hạm tiến vào vùng biển các quốc gia, sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế, cho nên hắn trước tiên hắn tiến về quân hạm mà cầu cứu viện, còn không bằng dùng chiếc du thuyền xa hoa này đi một mình.
Lại nói cái du thuyền này mỗi giờ có thể đi được năm mươi hải lý, đã tính toán là phi thường nhanh, nếu đổi thành xe, tương đương với chiếc Ferrari độ rồi.
...
- Cô, ta là Lỗi, đã có tin tức của Duệ đệ, hắn không có chết!
Thời điểm Âu Dương Uyển đang thay quần cho cháu trai tè ra quần, sau khi nhận được tin tức của cháu trai, thân thể ngây người, ngay cả điện thoại cũng rơi xuống đất.
- Con ta không chết, con ta không chết!
Nước mắt mơ hồ từ trong con mắt Âu Dương Uyển rơi xuống, áp lực và cảm xúc trong hai tháng nay, rốt cục vào giờ phút này bạo phát tê tâm liệt phế trong phòng.
Mà hai tiểu hài nhi đang nằm trong nôi, không biết xảy ra chuyện gì, trừng to con mắt căng tròn, duỗi cánh tay ra, cũng khóc theo.
- Thân gia, thân gia, đây là... Như thế nào?
Phương Di ở cùng con gái mấy tháng nay, nghe được tiếng khóc của Âu Dương Uyển, lập tức chạy tới, nàng còn tưởng rằng em bé gặp chuyện không may, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa hoàn hảo nằm trong nôi, lúc này mới buông lỏng một hơi.
- Tìm được... Tiểu Duệ rồi!
Âu Dương Uyển nói ra lời này làm cho Phương Di cũng sửng sốt, tiếp theo đó là âm thanh khóc lóc của nàng vang lên, làm cho Trương mụ Lý tẩu cũng chạy tới.
Nhưng Trương mụ và Lý tẩu phát hiện, thời điểm hai người trong phòng đi ra, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Cũng không lâu lắm, Âu Dương Quân tránh về nhà mình cũng biết, lập tức mang theo vợ con tiến về nhà cấp bốn của Trang Duệ.
Mà Trang Mẫn ở Bành Thành cũng nhận được tin tức từ Âu Dương Uyển, cũng lập tức thu thập hành trang, cùng chồng và con gái đi suốt đêm về Bắc Kinh.
Âm thanh hài tử vui đùa ầm ĩ, tiếng gào thét của Bạch Sư, âm thanh của người lớn nói chuyện, một lần nữa vang lên trong căn nhà cấp bốn.
Không khí trầm lắng trong căn nhà cấp bốn đã biến mất, mùa xuân... Đã đến.
..
- Pháo phiên sơn, đả mã...
Trong nội viện Ngọc Tuyền Sơn, Âu Dương lão gia tử đang cùng Tống lão gia tử đánh cờ vua, cờ vây cái gì đó Âu Dương Cương không hiểu, cho nên hai ông bạn già đọ sức bằng cờ vua.
← Ch. 557 | Ch. 559 → |