← Ch.558 | Ch.560 → |
Đối với Trang Duệ mất tích, hai lão gia tử đều thổn thức không thôi, bọn họ cũng không phải vì chính mình, mà thật tâm khổ sở vì chính Trang Duệ, dù sao bọn họ đã tới tuổi này, Trang Duệ lại thần kỳ, cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn cho bọn họ một vài năm mà thôi.
- Báo cáo, có điện thoại của phó tư lệnh...
Điện thoại vang lên trong phòng săn sóc đặc biệt, sau đó cầm vào trong nội viện.
- Cái gì? Ta biết rõ, dẫn hắn trở lại, chú ý an toàn...
Sắc mặt lão nhân bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, tiện tay cầm xem tới, mặc kệ mọi việc nện xuống bàn cờ, chiếu!
- Ai, lão gia hỏa, ngươi chơi xấu a!
Tống lão gia tử không đáp ứng, còn cách ba bốn quân mà chiếu? Thò tay muốn chém giết quân cờ trong tay Âu Dương Cương.
- Ta chơi xấu thế nào? Cháu ngoại của ta đã trở về rồi!
Lúc này trên mặt Âu Dương Cương xuất hiện nụ cười, trên mặt Tống lão gia tử cũng sững sờ, tiếp theo cũng hơi cười, nói ra:
- Buổi tối uống hai chung...
Hai lão nhân khôi phục nguyên trạng, tiếp tục đánh cờ, bọn họ đều là từ trong đống người chết leo ra, đối với nhân sinh ly biệt, có thể làm cho hai lão nói ra, đã là khó được rồi.
...
- Kim Vũ, còn xa lắm không?
Sau khi nhìn thấy tin tức của Trang Duệ, Bành Phi lập tức đến địa điểm đóng quân của hạm đội mà đỏ đầy nhiên liệu, bổ túc cấp dưỡng.
Nhưng Bành Phi như thế nào cũng không nghĩ tới, Kim Vũ dẫn đường, không ngờ bay trên biển nửa tháng, kéo dài qua cả Ấn Độ Dương, đi vào bên trong Đại Tây Dương, hơn nữa còn không biết phải đi thêm bao xa?
Với tư cách là thủ hạ thân tín nhất của Trang Duệ, trước khi chưa tìm được Trang Duệ, Bành Phi cũng không có mặt mũi nào trở về căn nhà cấp bốn kia, mà hai tháng qua đi, nội tâm của hắn bị giày vò quá nhiều, vượt xa thương tổn thể xác.
Hai tháng kiên trì, rốt cục đã có hồi báo, vào thời khắc này, dù cho Bành Phi tâm địa như sắt, cũng nhịn không được mà khóc lớn, đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó là chưa tới lúc thương tâm.
Bành Phi ưừa khóc, nhưng lại làm cho Mục Tháp ở khoang thuyền há hốc mồm, trong nội tâm của Mục Tháp, Bành Phi chính là hóa thân của ma quỷ, làm sao có thể khóc chứ? Chẳng lẽ ma quỷ đã được thượng đế cảm hóa, muốn thả mình sao?
- Tiên sinh, thả ta trở về đi, ta sẽ cho ngài rất nhiều rất nhiều tiền...
Nghĩ tới đây, Mục Tháp lớn tiếng cầu khẩn, sau khi hắn nhìn thấy Bành Phi tiến vào khoang thuyền, càng là kích động toàn thân run lên, thời điểm đang muốn nói gì đó, Bành Phi một cước đá vào đầu của hắn.
Sau khi tiến vào Đại Tây Dương, tiếp tế của Bành Phi đứt rời, nhưng trên thuyền của hắn còn đủ nhiên liệu và nước ngọt để chạy thêm nửa tháng, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì.
Nhưng áp lực tâm lý của Bành Phi rất lớn a, hiện tại, tất cả mọi người hi vọng tìm được Trang Duệ, ký thác trên người hắn, mà điện thoại đến từ trong nhà, một ngày có hơn mười cuốc, đều là hối thúc Bành Phi có tìm được Trang Duệ hay chưa.
Chuyện này làm Bành Phi khổ không thể tả, Kim Vũ dẫn đường, hắn nào biết rõ chứ?
Lẽ ra Trang Duệ mất tích ở Ấn Độ Dương, nhưng hướng Kim Vũ bay chính là trong Đại Tây Dương, trong nội tâm của Bành Phi cũng có chút kinh nghi bất định, chẳng lẽ con bão tối đêm đó kéo Trang Duệ đi vạn dặm?
Cho tuy nhiên biết rõ Kim Vũ không cách nào trả lời câu hỏi của mình, mỗi ngày Bành Phi đã hỏi nó vài chục lần, mà tâm tình của hắn cũng chẳng thèm tra tấn Mục Tháp nữa.
- Cạc cạc...
Kim Vũ mấy ngày nay qua rất thoải mái, cơ bản đều là dừng lại trên du thuyền, chỉ khi Bành Phi đi sai đường, nó mới bay lên chỉ dẫn mà thôi.
Nghiêng đầu liếc nhìn Bành Phi, Kim Vũ không có phản ứng, dùng móng vuốt kéo thịt của con cá dưới chân, ngửa đầu nuốt vào trong cổ họng.
- Được rồi, ngươi là đại gia, ta không thể trêu vào...
Khi Bành Phi nói chuyện, điện thoại vệ tinh vang lên, không có gì hơn là hỏi việc Bành Phi có tìm được Trang Duệ hay không, những cú điện thoại như vậy luôn làm Bành Phi tức điên lên.
- Cạc cạc...
Đang lúc Bành Phi ứng phó với một đống câu hỏi từ trong điện thoại, đột nhiên Kim Vũ vỗ cánh tay lên, lúc nó vỗ cánh, Bành Phi vội vàng cúp điện thoại, chạy đến bong tàu.
- Kim Vũ trở lại.
Bành Phi hô một tiếng, vốn cho rằng mình đi sai hướng, nhưng Kim Vũ lại không để ý tới hắn, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mình, không khỏi chấn động, vội vàng xông vào trong khoang thuyền.
Thời điểm trở lại, trên tay Bành Phi nhiều ra một cái kính viễn vọng quân dụng.
Trải qua quan sát, Bành Phi phát hiện, ở trên mặt biển xa xa, có rất nhiều đá ngầm, hắn biết rõ, bản thân mình đã tiens vào khu đá ngầm..
Nhìn thấy tình huống phân bố của đá ngầm, Bành Phi rất nhanh làm ra phán đoán, du thuyền khó có thể đi vào.
- Có phải đã tới rồi không?
Bành Phi thao túng du thuyền, từ từ đi tới gần đá ngầm, thời điểm còn cách chừng mười hải lý, Bành Phi phát hiện, hệ thống phương hướng trên du thuyển hỗn loạn, mà điện thoại vệ tinh, cũng không gọi được.
Lấy lại kính viễn vọng ra nhìn phía trước, là một hải đảo, loáng thoáng xuất hiện trong tầm mắt của Bành Phi.
Chuyện này hiện giờ làm cho Bành Phi hưng phấn, liền tranh thủ dừng thuyền lại.
Sau khi thả neo, Bành Phi đem ca nô trên mạn thuyền thả xuống, đây là ca nô công kích mà Âu Dương Lỗi đưa cho Bành Phi, vận tốc có thể đạt tới sáu mươi hải lý một giờ..
...
Trang Duệ buồn chán nằm trên bờ cát, trong tay không ngừng ném một đồng tiền vàng, bảo tàng Klaus, vào đầu tuần trước, Trang Duệ đã vận chuyển toàn bộ ra bờ cát.
Một tuần kế tiếp, Trang Duệ vẫn luôn vô cùng lo lắng mà vượt qua.
Kim Vũ một đi không trở lại, làm cho áp lực tâm lý của Trang Duệ phi thường lớn, vì sao hơn nửa tháng nay, vẫn không thấy đội cứu viện đến?
- Ngao ngao...
Kim Cương từ trong biển đi ra cầm theo một con cá lớn, kích động chạy đến bên cạnh Trang Duệ tranh công, tuy hiện tại Kim Cương đã học được cách nướng cá, nhưng nó không thể nhóm lửa a, cho nên việc này còn phải nhờ Trang Duệ làm.
Nhìn thấy Kim Cương chất phác, trong nội tâm Trang Duệ rất khó mà bỏ được, sống trên hải đảo này hơn hai tháng, toàn bộ đều nhờ nó làm bạn, Trang Duệ mới có thể chống đỡ được tới bây giờ, nếu như đội cứu viện đi vào, Trang Duệ thật sự không biết nên mang Kim Cương theo hay là bỏ lại.
Từ trên cảm tình riêng mà nói, đương nhiên Trang Duệ muốn mang theo Kim Cương đi, nhưng sau khi Kim Cương ra ngoài, phải chăng có thể theo thói quen sống trong xã hội loài người được hay không, hay là không cách nào sống được, đây mới là chuyện Trang Duệ cảm thấy khó xử.
- Ai, tính toán, đến lúc đó xem Kim Cương có bỏ mình hay không a.
Trang Duệ lắc đầu, Kim Cương cũng là động vật có linh trí, đợi đến lúc mình rời đi, xem nó có nguyện ý đi hay không.
Trang Duệ đã nghĩ kỹ, nếu như Kim Cương nguyện ý đi theo mình trở về, hắn sẽ đem hội sở của Âu Dương Quân mua lại, động vật trong nhà rất nhiều, nhà cấp bốn không đủ chỗ ở.
Không có tiền? Nói đùa gì vậy, hiện tại Trang Duệ có nhiều tiền vàng, hắn có thể cầm vàng nện lên hội sở của Âu Dương Quân a.
- Cạc cạc!
Thời điểm Trang Duệ lười biếng, thời điểm chuẩn bị nhóm lửa nướng cá, bầu trời xa xa, truyền ra tiếng kim điêu.
- Ngao ngao NGAO!
Kim Cương nhìn thây Kim Vũ bay trở lại, không khỏi đấm ngực gào rú hù dọa Kim Vũ, thằng này thẩ ra phi thường mang thù, bằng không cũng không có vì chuyện lúc bé mà khi dễ lũ dơi, do đó mỗi ngày đều đi vào trong đó quấy rối một lần.
- Kim Cương, đừng như vậy, các ngươi là bạn bè đấy.
Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng của Kim Cương, hắn liền gãi gãi cổ của Kim Cương, Kim Cương giống như tiểu hài tử hờn dỗi, dùng sức vẫy vẫy lông trên người, tung tóe nước lên người Trang Duệ.
Sau khi trấn an Kim Cương, Trang Duệ đưa mắt nhìn về hướng biển cả, nhưng làm cho hắn thất vọng là, sau khi Kim Vũ bay trên mặt biển, không có bất kỳ con thuyền nào.
- Kim Vũ, người đâu?
Đợi đến lúc Kim Vũ đáp xuống bờ cát, Trang Duệ không thể chờ đợi được mà hỏi, trên mặt khó dấu thần sắc thất vọng.
- Cạc cạc...
Kim Vũ một bên kêu lên, vỗ cánh vài cái, dùng ngon ngữ của chim mà Trang Duệ không hiểu, mà nghe cũng không hiểu.
- Tại sao chúng có thể hiểu lời ta nói, ta lại không hiểu lời của chúng nói?
Trang Duệ có chút buồn bực, linh khí của mình có chức năng mới, có thể làm cho động vật nghe hiểu ý tứ của mình, nhưng mình lại không cách nào hiểu ý tứ của động vật.
Nhìn thấy Trang Duệ sốt ruột, đột nhiên Kim Vũ vỗ cánh bay lên.
...
Bành Phi điều khiển thuyền công kích, rất cẩn thận chạy vào trong khu vực đá ngầm, vừa rồi dưới mặt biển là một khối đá ngầm dưới biển cọ vào đáy thuyền, làm cho Bành Phi đổ mồ hôi lạnh.
Hiện tại Bành Phi rất may mắn vì nghe theo lời của Trang Duệ, nếu như lúc ban đầu điều khiển du thuyền chạy vào khu đá ngầm, đoán chừng cho dù mình không chết, đoán chừng cũng phải sống theo kiểu dã nhân như Trang Duệ mấy tháng, sau đó đợi Kim Vũ một lần nữa đi thông tri đội cứu viện.
- Cạc cạc!
- Ai, ta nói tiểu tử thúi ngươi, trảo y phục của ta làm gì?
Bành Phi điều khiển thuyền chạy vào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Kim Vũ, không đợi hắn ngẩng đầu, một hồi cuồng phong đảo qua người của hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn ngã xuống nước.
Ngay sau đó "Cờ-rắc" một tiếng, Bành Phi cũng không biết chuyện gì, ống tay áo bị xé rách, bị móng vuốt của Kim Vũ cào rách, mang theo ông tay áo của Bành Phi, Kim Vũ lại biến mất ở phương xa.
*****
- Hẳn là... Là cho báo tin cho Trang ca?
Bành Phi có chút hiểu được, lập tức cho thuyền đi nhanh hơn, đương nhiên, cũng càng thêm cẩn thận, bởi vì chiếc thuyền này chính là mấu chốt để hắn và Trang Duệ có thể leo lên du thuyền a.
- Ự... c!
Kim điêu đáp xuống bãi cát, nâng móng vuốt lắc lư trước mặt Trang Duệ, lập tức làm cho con mắt Trang Duệ sáng ngời, vật liệu may mặc... Đây tuyệt đối là quần áo a.
- Tốt lắm, Kim Vũ!
Trang Duệ hưng phấn, hắn không đi tới bờ biển nữa, nhưng phương hướng của ánh mắt, chính là mặt biển.
- Ồ ồ...
Đơn thuần Kim Cương không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó đối với việc Trang Duệ không nhóm lửa nướng đồ ăn, cảm thấy hết sức tức giận, lập tức nhảy đến trước mặt Trang Duệ, vung vẩy tay mà thúc dục.
- Được rồi, ăn là được chứ gì, dù sao mặc kệ ai đến, bạn thân cũng phải ăn một bữa lớn mới được.
Trang Duệ cười tự giễu một cái, đã đợi hơn hai tháng nay, chẳng lẽ còn không đợi được một hồi sao?
Đốt lửa nướng đồ ăn, Trang Duệ đã quá quen thuộc, cũng chỉ nửa tiếng, mùi cá nướng đã bay tới, nhìn thấy miệng lớn của Kim Cương ăn, Trang Duệ không có chút khẩu vị nào, con mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào mặt biển.
- Thình thịch... Đột đột đột...
Đột nhiên, một hồi âm thanh động cơ mô tơ lọt vào lỗ tai Trang Duệ, cánh tay cầm cá nướng của Trang Duệ, lập tức bỏ con cá xuống, cả người nhảy lên.
Nhìn về phía mặt biển, một chiếc thuyền không lớn, đang chạy về phía mình, Trang Duệ có thể nhìn thấy rõ ràng, trên thuyền chính là Bành Phi, dĩ nhiên rơi lệ đầy mặt.
Trang Duệ còn không biết được sao? Nước mắt không cách nào khống chế từ trên đôi má chảy xuống, nhưng ở trên mặt hắn, là bộ dáng tươi cười.
Hai tháng, suốt hơn hai tháng, ở trên hoang đảo vắng vẻ hoang tàn, Trang Duệ vượt qua hơn sáu mươi ngày, hơn một ngàn tiếng đồng hồ, hiện tại, rốt cuộc hắn đã có thể trở về thế giới loài người rồi.
- Ngao ngao NGAO!
Kim Cương trừ Trang Duệ ra, không có gặp người nào nữa cả, giờ phút này nó có chút khủng hoảng và bất an, đối với người lái thuyền đi tới, nó gầm rú lên.
- Kim Cương, yên tĩnh, đó là bạn bè.
Trang Duệ dùng linh khí trần an Kim Cương xuống, thị lực của nó rất tốt, nhìn thấy Bành Phi trên thuyền, lại quay đầu nhìn về phía Trang Duệ, giống như đang tìm kiếm điểm khác biệt của cả hai.
...
Nhìn thấy bóng người trên bờ cát, Bành Phi dùng sức vẫy vẫy đầu, thò tay lau nước mắt trên mặt, cao hứng, nhất định phải cao hứng, trong lòng của Bành Phi đang khuyên bảo mình.
Thời điểm chiếc thuyền đi tới gần bãi cát, giảm tốc độ lại, trực tiếp trôi lên bãi cát.
- Ca... Trang ca!
Bành Phi nhìn thấy Trang Duệ, ngay cả khi thân thể của hắn biến thành màu đen, đều bị hắn bỏ qua, chiếc thuyền không ngừng ổn định, Bành Phi liền nhảy xuống, phóng về phía Trang Duệ.
- Hảo huynh êệ, ta biết ngay ngươi sẽ đến mà!
Trang Duệ đi về phía trước một bước, dùng hai tay ôm chặt lấy Bành Phi đàng quỳ rối ở trước người mình.
Nhìn thấy bộ dáng gầy gò của Bành Phi, Trang Duệ cũng không khỏi chảy nước mắt, hắn biết rõ, bản thân mình ở trên đảo hai tháng, Bành Phi khẳng định ăn không ít thiệt thòi.
- Huynh đệ, vất vả ngươi...
Nhìn thấy quần áo tàn phá của Bành Phi, thân thể vốn cường tráng, dĩ nhiên là gầy trơ cả xương, nước mắt Trang Duệ chảy xuống, hai tay ôm Bành Phi vào lòng.
- Ca, ta không khổ, ngươi chịu khổ...
Bành Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy da dê trên người của Trang Duệ, trừ mũ trên đầu, dưới chân không giày, nước mắt cũng nuốt vào trong lòng.
Bành Phi làm thế nào tưởng tượng nổi, Trang ca ở trong nhà sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại biến thành dã nhân, có thể nghĩ, Trang Duệ vượt qua hai tháng này gian nan cỡ nào.
Hái nam nhi bảy thuớc, giờ phút này không có keo kiệt nước mắt của mình, mặc cho nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
Cảm xúc của bọn họ cũng lây sang Kim Cương, gia hỏa to con này chỉ chảy nước mặt trước mộ huyệt của tổ tiên, không ngờ lúc này cũng gào khóc.
Kim Cương làm như vậy, ngược lại làm cho Bành Phi và Trang Duệ ở bên cạnh bừng tỉnh trong kích động đoàn tụ.
- Cái này... Đây là...
Bành Phi lúc này mới nhìn thấy Kim Cương ở bên cạnh, không khỏi dọa kêu to một tiếng.
Phải biết rằng, Kim Cương dù cho ngồi xuống đất, thì thân cao vãn vượt qua Bành Phi, mà cái lỗ mũi của Kim Cương, nhìn thế nào cũng không đẹp mắt, người có lá gan nhỏ, nếu trong đêm nhìn thấy, nói không chừng có thể bị hù chết.
- Ách... Đây là... Kim Cương, là hảo huynh đệ của ta, nhờ có nó ở cùng ta...
Trang Duệ cũng không biết nên giới thiệu thế nào, cũng may Bành Phi nhìn thấy Trang Duệ có bản lĩnh câu thông với động vật, ngược lại có chút kinh ngạc đặc biệt, nhưng đối với bản thân Kim Cương, Bành Phi vẫn tràn ngập hiếu kỳ.
Kim Cương có tính tình của hài tử, nhìn thấy hai người không khóc, bản thân của nó cũng nín lại, đứng dậy muốn ôm Bành Phi.
Thời điểm Kim Cương ôm lấy Bành Phi cười toe toét, làm cho Bành Phi nổi tiếng lớn mật, cũng bị sợ tới mức tim đập thình thịch.
Nhưng sau khi thân mật với Bành Phi xong, Kim Cương không có hưởng thụ được ban thưởng linh khí, có chút tức giận, Trang Duệ nhìn thấy liền cười, vội vàng vỗ vỗ bả vai Kim Cương, dùng linh khí ban thưởng cho nó.
- Tốt rồi, Kim Cương, đi chơi với Kim Vũ đi...
Trang Duệ đuổi Kim Cương đi, nhìn về phía Bành Phi, hỏi:
- Bành Phi, người của các ngươi bao nhiêu đến?
- Chỉ có mình ta thôi, Trang ca, nơi ngươi mất tích và ở đảo hoang này rất là xa, đều không tìm được ngươi, về sau...
Bành Phi đem chuyện xảy ra sau khi Trang Duệ mất tích, từ đầu chí cuối nói một lần, Trang Duệ thế mới biết, khoảng cách của mình và nơi mất tích cách nhau cả vạn dặm, hắn hiểu được nguyên nhân vì sao đội cứu viện không tìm thấy hắn rồi.
- Bành Phi, đến đây, cho ngươi xem thứ này!
Trang Duệ lôi kéo Bành Phi, đi đến rừng dừa gần bãi cát, một cước đá cát qua một bên.
- Cái này... Ta kháo, đây là vàng?
Nhìn thấy dưới cát đều là tiền vàng, Bành Phi có chút há hốc mồm, vận khí của Trang ca quá mức nghịch thiên a? Ở cái hoang đảo chim không thèm ỉa này, không ngờ cũng có vàng a.
- Đây là tiền vàng, nhanh bắt tay vào việc, vận chuyển vàng lên thuyền đi.
Trang Duệ đã không chờ đợi được mà bới cát lên, bắt đầu vận chuyển, trước kia không có điều kiện, hiện tại có điều kiện, Trang Duệ đương nhiên không lưu bảo tàng Klaus cho người khác.
Một bên xách vàng, Trang Duệ một bên trò chuyện với Bành Phi về kinh nghiệm hai tháng qua sống trên hoang đảo, Bành Phi nghe mà cảm thán thở dài, hắn hận vì sao mình không có ở đây thám hiểm cùng Trang Duệ a.
Sau khi vận chuyển lên thuyền chừng một trăm ký vàng, Bành Phi thần thần bí bí nói với Trang Duệ:
- Trang ca, quay đầu lại ta sẽ đưa lễ vật cho ngài.
- Lẽ vật? Là lễ vật gì?
Trang Duệ có chút kỳ quái hỏi, nhưng trên tay không dừng lại, thuyền của Bành Phi vừa mới đến đang đổ trên bãi biển, sau khi chất lên trăm ký vàng, nếu như không phải khí lực của Trang Duệ đã lớn mạnh, chỉ bằng hai người bọn họ, đúng là không cách nào đẩy nó xuống biển được.
- Trang ca, làm cách nào ngài rơi xuống hòn đảo này?
Sau khi tìm được Trang Duệ, tâm tình của Bành Phi cũng trấn tĩnh lại, lúc này bắt đầu hỏi.
- Ta làm sao biết, bị gió lớn thổi đầu óc choáng váng, khi tỉnh lại thì đến nơi này.
Trang Duệ bị hỏi câu này làm cho khó hiểu, nhưng lập tức kịp phản ứng, trong đôi mắt lộ ra hàn quang, nói ra:
- Ngươi nói chính là... Mục Tháp?
- Đúng!
Bành Phi gật gật đầu, nói:
- Một tháng trước ta đã bắt hắn, bây giờ đang trói hắn trên du thuyền ngoài bãi đá ngầm.
- Mẹ kiếp, lão tử muốn cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Muốn nói Trang Duệ đời này hận nhất người nào, thì Mục Tháp chính là người xếp hạng đầu tiên.
Cũng bởi vì mình không có phối hợp hung hăng càn quấy với hắn, cho nên hắn đặt bom trên máy bay của mình, làm cho bản thân mình thiếu chút nữa đã không thể trở về gặp được mẹ, vợ con, Trang Duệ ở trên hải đảo này hơn hai tháng, mỗi lần nghĩ đến Mục Tháp, hắn đều hận đến mức nghiến răng ngứa lợi.
- Lên thuyền!
Bởi vì bảo tàng Klaus quá nhiều, tối thiểu cũng phải đi lại vận chuyển năm sáu lần mới hết, vốn hiện giờ Trang Duệ cũng không có ý định đi qua, nghe tháy Mục Tháp đang ở trên du thuyền, hắn lập tức nhảy lên trở về du thuyền.
Bành Phi cười hắc hắc một chút, nói ra:
- Trang ca, ta đã cho tiểu tử này hơn hai trăm đao rồi, quay đầu lại chúng ta dạy dỗ hắn, cuối cùng làm cho cá mập giải quyết hắn đi.
- Như vậy quá tiện nghi cho hắn.
Trang Duệ lạnh lùng nói ra, hắn chưa từng có hận người nào như vậy, trong hai tháng nay, trừ tưởng niệm thân nhân ra, Mục Tháp là một trong những người hắn nhớ tới nhiều nhất.
- Ngao ngao NGAO!
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng gào thét của Kim Cương, thằng này nghe được âm thanh của thuyền, từ trong rừng cây chạy tới, phát hiện Trang Duệ muốn rời đi, cho nên nhanh chóng chạy về bãi biển.
- Kim Cương, trở về đi, một lát nữa ta quay trở lại.
Nhìn thấy động tác của Kim Cương, trong lòng Trang Duệ ấm áp một hồi, hắn đã xem Kim Cương là huynh đệ của mình, nếu không có nó tồn tại, Trang Duệ không biết mình có thể kiên trì hai tháng trên hải đảo này không, làm càng đừng nói gì tới bảo tàng hải tặc Klaus.
Nghe được Trang Duệ nói thế, Kim Cương mới an tĩnh lại, trên bộ mặt xuất hiện bộ dáng tươi cười, dùng chỉ số thông minh đơn thuần của nó, nó không hoài nghi Trang Duệ gạt nó.
- Mở ra, ta điều khiển.
Trang Duệ nóng lòng nhìn thấy tên cặn bã Mục Tháp, hắn muốn lái thuyền đi, dùng phạm vi cảm ứng linh khí của hắn, có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi trên biển mà không sợ va chạm với đá ngầm.
Khoảng cách năm sáu mươi hải lý, Trang Duệ dùng nửa giờ là chạy tới, nhìn thấy chiếc du thuyền xa hoa là cơ hội trở về nhà, Trang Duệ không khỏi kích động.
Sau khi lên tới du thuyền, Trang Duệ trông thấy Mục Tháp bị trói lại như cá, thằng này rõ ràng là đang ngủ, cho dù là động cơ thuyền có lớn như thế cũng không đánh thức hắn dậy.
- Mục Tháp, còn nhận ra ta không?
Trang Duệ hung hăng đá một cước vào chỗ giao nhau của bụng và bẹn đùi, Mục Tháp đang ngủ mơ mơ màng màng rút thảm một tiếng, thân thể cuộn lại như con tơm luộc.
- Ngươi... Giết ta đi!
Mục Tháp tử trong đau đớn kịch liệt mà tỉnh lại, nhìn thấy một gương mặt ma quỷ, cả người đen như mực, cho rằng đây là ma quỷ, hắn lúc này, chỉ cầu chết, cho nên cũng không dùng tiền mua mạng.
- Ngươi... Nhất định sẽ chết, nhưng không phải hiện tại.
Trang Duệ phát hiện cho dù mình có làm ra chuyện bi thảm gì trên người của Mục Tháp cũng không có gánh nặng tâm lý, thậm chí hắn còn có suy nghĩ tà ác, muốn cho Kim Cương... , đây tuyệt đối là vũ nhục đối với Kim Cương.
Lại hung hăng đá Mục Tháp một cước, Trang Duệ cũng không để ý tới thằng này, mà cùng Bành Phi vội vàng dùng bao bố bỏ vàng vào trong, sau đó dùng máy kéo kéo bao vàng lên du thuyền.
Chiếc du thuyền xa hoa này chia ra làm ba tầng, tầng một phía dưới du thuyền là nơi nghĩ ngơi, hơn nữa còn có một cái mật thất không lớn, dùng để đặt súng ống, lúc này vàng được Trang Duệ cất ở nơi đây.
Sau khi cất kỹ vàng, Bành Phi nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Ca, bằng không đem thằng này ném trên hoang đảo đi?
- Đi, mang hắn đi.
Trang Duệ nhìn sắc trời, gật đầu đồng ý, hiện giờ là buổi chiều, đoán chừng hôm nay không cách nào rời đảo được, dứt khoát đưa Mục Tháp lên hoang đảo để giày vò một chút, hai tháng sinh hoạt trên hoang đảo, làm cho tâm địa của Trang Duệ cứng rắn hơn nhiều.
...
- NGAO... NGAO NGAO!
Nhìn thấy Trang Duệ trở lại, Kim Cương cao hứng nện lên ngực, tiến lên ra ôm lấy Trang Duệ.
Bạn thân này thuần phác là sự thật, nếu Trang Duệ rời đi, nó sẽ không có thịt nướng để ăn, Kim Cương đối với việc ăn thịt chín hai tháng nay, đây là việc rất khó nhịn được.
- Tốt, Kim Cương, thằng này là bại hoại, tùy ngươi chơi như thế nào thì chơi.
Trang Duệ một tay ném Mục Tháp xuống trước mặt của Kim Cương, Mục Tháp bị chiếc thuyền chạy xóc nảy một hồi, mở mắt ra, phát hiện trước mặt xuất hiện quái vật.
- A... A, giết ta đi, giết ta đi!
Mục Tháp có thần kinh yếu ớt, thật sự là không chịu nổi kích thích này, rú thảm liên tục, cơ hồ là sụp đổ, trong lòng hắn hiện tại rất hối hận a, nếu từ đầu, Mục Tháp có bị điên đi nữa, cũng tuyệt đối không dám trêu chọc Trang Duệ.
- Ba!
Nghe Trang Duệ nói là bại hoại, Kim Cương cũng không khách khí tát một cái, thân thể Mục Tháp bay ra sau, sau đó lại rơi vào biển.
- Từ từ chơi, đừng đùa chết a!
Trang Duệ không rảnh đi quản Mục Tháp, còn có rất nhiều vàng và châu báu cần hắn vận chuyển, hắn và Bành Phi bận rộn, không ngừng đem vàng và châu báu lên du thuyền.
Sau khi từ trên đảo hoang chạy lên du thuyền bốn lần, sắc trời cũng đã tối lại, bảo tàng hải tặc trên đảo hoang, đại khái còn cần một chuyến nữa mới vận chuyển xong, Trang Duệ quyết định sáng mai hắn vận chuyển tiếp, trực tiếp rời khỏi hoang đảo.
Tuy Trang Duệ biết rõ phạm vi trăm km của hòn đảo này, nhưng không dám đi thuyền qua, bởi vì sợ Bành Phi gặp chuyện không may, hắn cần lưu thủ trên du thuyền, Trang Duệ thì trở lại đảo hoang.
- A... A!
Thời điểm còn cách đảo hoang gần trăm mét, Trang Duệ cũng nhìn thấy trên bãi cát có một ánh lửa, chính là địa phương mình nướng cá hồi chiều, mà từng tiếng kêu thảm thiết, cũng truyền vào tai.
- Ta kháo!
Sau khi tới gần, Trang Duệ không khỏi bị tràng diện mà mình nhìn thấy mà giật mình.
Thì ra Kim Cương tìm được một thân cây lớn, đem cả người Mục Tháo cột vào trên đó, bắt đầu nướng, có thể là vừa bắt đầu không lâu, Mục Tháp còn không có tắt thở, trong miệng liên tục phát ra âm thanh thảm thiết.
- Kim Cương, thả hắn ra!
Tuy hận Mục Tháp tới cực điểm, nhưng khi nhìn thấy toàn thân Mục Tháp bị lửa đốt cháy đen, Trang Duệ cũng cảm thấy sởn cả gai óc.
Hơn nữa nghĩ đến Kim Cương muốn dùng hắn làm thức ăn, trong lòng Trang Duệ không thoải mái, ăn thịt có thể, nhưng tuyệt đối không phải là thịt người, đây là mấu chốt của Trang Duệ.
- Ngao ngao...
Khoan hãy nói, Kim Cương đúng là muốn ăn thịt, ở trong mắt nó, không gì không thể ăn, huống chi Trang Duệ đã nói đây là bại hoại.
Nhưng Trang Duệ phân phó, Kim Cương vẫn nghe lời, tiện tay bắt lấy cây gỗ, kéo văng người ra, vừa vặn rơi xuốn nước biển, sau khi lửa gặp nước, phát ra âm thanh xì xì một hồi.
Sau khi Trang Duệ mang theo Mục Tháp về bãi biển, thằng này hít vào nhiều, thở ra ít, sắp không sống nổi.
- Giết... Giết ta đi!
Mục Tháp nhìn thấy Trang Duệ ở trước mặt, rất tốn sức từ trong miệng nói ra mấy chữ như vậy.
- Được!
Trang Duệ gật gật đầu, trở lại cầm một cây búa tới, hai tháng sinh hoạt trên hoang đảo, làm cho Trang Duệ không có lòng dạ đàn bà.
Nhưng cũng không phải Trang Duệ muốn làm thiện nhân với Mục Tháp, bởi vì thời điểm hắn nhìn thấy Mục Tháp ở bên cạnh, Mục Tháp đã nhận đủ mọi tàn khốc, đã không còn sống nổi nữa.
- Sớm biết như vậy, lúc trước đừng làm!
Sau khi giết cừu nhân, Trang Duệ đứng bên cạnh Mục Tháo thật lâu, cuối cùng lắc đầu, sau đó đào một cái hố thật sâu trên bãi cát, mang Mục Tháp vùi vào trong.
- Ngao ngao...
Kim Cương nhìn thấy cử động này của Trang Duệ, ở bên cạnh vỗ ngực, Kim Cương rất không hiểu, vì sao không đem tên kia đi ăn tươi?
- Kim Cương, nhớ kỹ, người, cũng giống như ta và ngươi vậy, là thứ không thể ăn, chết đói... Cũng không thể ăn.
Trang Duệ vỗ vỗ bả vai của Kim Cương, rất cố sức mà vẫn không cách nào giải thích rõ ràng với nó, mà biểu đạt cho nó, Kim Cương nhìn thẳng vào hắn, cũng không nghe hiểu bao nhiêu.
- Kim Cương, ngày mai ta phải rời đo, cũng không trở lại nữa, ngươi có đi theo ta hay không?
Mà thời điểm Trang Duệ nướng cá cho Kim Cương ăn, Trang Duệ dùng nội tâm biểu đạt rõ ý tứ với Kim Cương.
- Ngao ngao NGAO!
Nghe thấy Trang Duệ nói thế, đột nhiên Kim Cương trở nên vội vàng xao động, từ trong chỗ đống lửa đứng dậy, cuối cùng dứt khoát chạy vào trong rừng cây, làm cho Trang Duệ có gọi nó cũng không để ý.
Trang Duệ không nghĩ tới Kim Cương lại có phản ứng như thế, không khỏi có chút thất thần, ở chung với nhau nhiều tháng, Trang Duệ thực sự có chút không bỏ được Kim Cương mà đi.
Hơn nữa cái hoang đảo này chỉ có một mình Kim Cương là sinh vật có linh trí, chờ mình đi rồi, Kim Cương nhất định sẽ tịch mịch.
- Tính toán, tôn trọng quyết định của nó thôi!
Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, nằm trên bờ cát nhìn bầu trời đầy sao, sau đó ngủ say, đây cũng là đêm cuối cùng Trang Duệ ở lại trên hoang đảo này.
- Kim Cương, Kim Cương!
Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Trang Duệ làm chính là nhìn xem Kim Cương có trở lại hay không, nhưng làm cho hắn thất vọng, từ dấu vết sót lại hôm qua, Kim Cương một đêm không quay về.
Bảo tàng Klaus cuối cùng cũng chỉ còn lại cái rương da hươu, cũng đã bị Trang Duệ vận chuyển lên thuyền, Trang Duệ đẩy chiếc thuyền xuống biển, thời điểm kéo động cơ, con mắt không khỏi nhìn về phía hòn đảo sau lưng.
- Vĩnh biệt, Kim Cương!
Sau khi tiếng động cơ vang lên, chiếc thuyền lướt sóng mà đi, kéo lê một vệt màu trắng.
- Chính mình đi rồi, Kim Cương có cảm thấy tịch mịch hay không?
Nhớ tới khoảng thời gian hai tháng ở chung với Kim Cương, trong lòng Trang Duệ lòng có chút không bỏ được.
Tuy thiên nhiên chú ý tới vật cạnh thiên trạch (vật đua trời lựa), con người làm chuyện vượt quá sẽ không tốt, nhưng ở trên hoang đảo này, chỉ có Kim Cương là một đại Tinh Tinh, mà Trang Duệ đã đến, cũng cải biến cách sống của Kim Cương.
Từ sâu trong nội tâm mà nói, Trang Duệ muốn đem Kim Cương mang về, cho dù sau đó thả Kim Cương vào trong rừng Châu Phi, cũng tốt hơn so với việc sống trong một hoang đảo chỉ có một mình.
Phải biết rằng, Kim Cương là một động vật linh trưởng có trí tuệ, chỉ số thông minh giống như một hài tử, tư duy cực kỳ đơn thuần, cũng không biết nó có thể chịu được tịch mịch trên hoang đảo hay không.
Nếu như nói trên hoang đảo này có một quần thể Tinh Tinh sinh sống, Trang Duệ cũng không có suy nghĩ mang nó theo.
- Tính toán, đây là lựa chọn của Kim Cương.
Trang Duệ lắc đầu, sau khi đem lực chú ý đặt lên đá ngầm ẩn ở dưới biển, nhưng cũng nhịn không được mà chú ý tới tình huống sau lưng, ở trên đảo hoang này, trong cả đời của hắn, sẽ là khó phai nhòa nhất!
- NGAO! NGAO NGAO!
Vào thời điểm Trang Duệ quay đầu lại, một thân ảnh từ trong rừng dừa nước chạy ra như điên, không ngừng đấm ngực gào thét, cho dù tiếng động cơ của thuyền có lớn hơn nữa, cũng không ép được tiếng gầm rống giận dữ của Kim Cương.
- Kim Cương!
Trang Duệ sửng sốt, thò tay tắt động cơ, nhìn về phía Kim Cương đứng cách hai trăm mét.
Đồng dạng, Kim Cương cũng đang nhìn Trang Duệ, nó sinh ra là ở trên hoang đảo này, trừ việc cha mẹ đã chết ra, Kim Cương cảm giác được bi thống thật lớn, bình thường vẫn hay vô ưu vô lự, sinh hoạt thập phần khoái hoạt.
Nhưng sau khi trải qua hai tháng ở chung với Trang Duệ, Kim Cương đã xem Trang Duệ là thân nhân, mắt thấy Trang Duệ rời đi, đã làm Kim Cương không nỡ, nó biết rõ, bản thân mình phải làm ra quyết định đi hay ở lại.
← Ch. 558 | Ch. 560 → |