← Ch.568 | Ch.570 → |
Từ Quốc Thanh lúc trước còn không đóng nổi tiền điện nước, đến bây giờ ở đầu giường của vợ con đã có lò sưởi, đương nhiên biết rõ tốt xấu, lại nói chuyện này là lừa gạt tiền của người nước ngoài, Từ Quốc Thanh không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Sau khi Từ Quốc Thanh rời đi, ngày hôm sau Trang Duệ đã đem hai món đồ sứ này đi, khi Từ Quốc Thanh mang đến đây hai món này còn mang theo mảnh vỡ của đồ sứ Từ Châu, đều giao cho Lý Đại Lực.
Về phần làm như thế nào, trên tay Lý Đại Lực đều có nhân tài chuyên nghiệp, căn bản không cần phiền lòng Trang Duệ.
Khống quá nửa tháng, Trang Duệ đi Tuyên Duệ Trai trong Phan Gia Viên, từ trong miệng của hầu tử nghe được tin tức đầu tiên, Hà Bắc Hàm Đan có một đội trộm mộ, gần đây móc ra được di chỉ gốm Từ Châu, bên trong có không ít thứ tốt.
Căn cứ những người có tin tức linh thông, trong đội trộm mộ đó, phát hiện hai món đồ sứ chế tác tinh mỹ, trải qua một ít chuyên gia dân gian xem xét, nghi là đồ sứ Từ Châu tiến cống cho hoàng cung Nam Tống.
Tin tức trong thị trường đồ cổ linh thông, tuyệt đối không thua gì những lão nương suốt ngày nghe ngóng tin tức từ nhà người khác mà nhiều chuyện, trong thời gian cực ngắn, tin tức khai quật được gốm sứ Từ Châu, đã truyền ra khắp đại giang nam bắc.
- Trang lão sư, đang bận cái gì thế?
Trang Duệ đang ở trong trang viên đùa nghịch với Kim Cương, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ phó nghiên cứu viên bảo tàng cố cung Kim Bàn Tử.
- Ai ôi! Kim lão ca, ngài ngàn vạn lần đứng hô lão sư, ta không gánh nổi cái gọi này của ngài đâu!
Tuy danh khí của Trang Duệ trong giới đồ cổ không tệ, được những người yêu thích đồ cổ kêu là lão sư, nhưng nếu so sánh với những người xuất thân chính quy như Kim Bàn Tử, hắn không có tư cách này.
- Ha ha, vậy thì gọi ngươi là lão đệ thôi, dù thế nào, đoạn thời gian trước gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại giấu tài a...
Kim Bàn Tử cũng không dám nhìn Trang Duệ, hơn hai năm trước thời điểm hai người quen nhau, Trang Duệ cũng chỉ nổi danh trong giới ngọc thạch mà thôi, nhưng hai năm qua đi, cho dù là sự nghiệp hay thành tựu, Trang Duệ đã hoàn toàn xứng đáng là nhân tài trong giới đồ cổ.
- Này, Kim lão ca, ta là người có vận khí tốt, kỳ thật hiểu được cũng không nhiều, mà trời rất nóng nên không muốn đi ra ngoài, trong nhà thì mát hơn, Kim lão ca có gì chiếu cố không?
Trang Duệ vừa nói vừa mắt một con chó con của Tuyết Ngao bỏ lên đùi của cháu ngoại, vừa nói chuyện khách sáo với Kim Bàn Tử.
Nhưng cách lần hắn gặp Lý Đại Lực, đã qua hơn một tháng, mà trong thời gian đó hắn và Lý lão bản có điện thoại hai lần, Lý Đại Lực rất mịt mờ nói cho Trang Duệ, có ba vị khách nhân từ Nhật Bản tới, hoàn toàn có hứng thú với hai kiện đồ cổ này.
Về phấn đấu giá của hai món đồ sứ, mấy ngày gần đây nhất sẽ cử hành, bởi vì lần này thả tiếng gió có gốm sứ Từ Châu, làm cho các ngành cổ vật cũng khẩn trương, cho nên Lý Đại Lực rất cẩn thận, thời gian và địa điểm đấu giá cổ vật, đến bây giờ đều chưa xác định.
Trang Duệ cũng không có ý định tham gia đấu giá lần này, cho nên hơn nửa tháng nay, đều ở trong trang viên với người nhà, thời gian trôi qua tuy bình thản nhưng rất phong phú.
- Lão đệ, nói cho ngươi biết một chuyện, gần đây ở địa khu, có đấu giá chợ đêm.
Bỗng nhiên âm thanh của Kim Bàn Tử đè thấp vài phần, lộ ra vẻ thần thần bí bí.
- Kim lão ca ngài nói đấu giá món đồ gì? Ta thật sự có hứng thú hay không.
Trang Duệ sững sờ một chút, sau đó là cười, thời gian trùng hợp như thế, vậy khẳng định là do Lý Đại Lực tổ chức, không nghĩ tới Kim Bàn Tử lại nhớ tới mình.
- Ai, lão đệ, lần này đấu giá chợ đêm có hàng, gần đây có truyền ra tin tức khai quật ra đồ sứ Từ Châu đấy?
Kim Bàn Tử nhìn thấy Trang Duệ không động tâm, không khỏi có chút sốt ruột, hắn gọi điện thoại cho Trang Duệ cũng không phải rãnh rỗi nhứt trứng ***, đây là lời bàn giao của lãnh đạo.
- Ta nói Kim lão ca, ngài cũng không chơi đồ sứ, đối với việc này có ý định gì à?
Trang Duệ đúng là cảm thấy kỳ quái, Kim Bàn Tử là chuyên gia tranh chữ, mặc dù đối với đồ gốm sứ cũng không gì xa lạ, nhưng liên quan tới vấn đề học thuật, chẳng lẽ Kim lão ca này đổi nghề rồi sao?
- Khục khục, lão đệ, ta cũng biết rõ ngươi là người chơi đồ sứ mà!
Kim Bàn Tử có chút không có ý tứ, ho khan vài tiếng.
- Hắc ta nói Kim lão ca, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không ngắn, có việc ngài nói thẳng đi!
Trang Duệ nghe ra chút môn đạo, Kim Bàn Tử là người vô sự không lên điện tam bảo, có việc mới tìm tới chính mình.
- Ta biết rõ lão đệ là người sảng khoái mà, ta sẽ nói thảng đây!
- Là như thế này, lãnh đạo biết rõ ta và ngươi quan hệ không tệ, muốn... Muốn cho ta và lão đệ ngươi thương lượng một chút, nhìn xem có thể, có thể liên kết với bảo tàng cố cung, làm gian trưng bày triển lãm...
Kim Bàn Tử vẫn có vài phần học giả thanh cao nên không có yêu cầu người khác, nói ra những lời này đúng là lãnh đạo đã bức ép hắn rồi, hắn nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Trang Duệ nghe xong là việc này, nhíu mày lại, trong thời gian trước Hoàng Phủ Vân đã từng nói qua vấn đề này cho hắn nghe.
Nhưng mà Trang Duệ cảm thấy bảo tàng hải tặc và mặt nạ vàng, chính là trấn bảo của bảo tàng Định Quang, để câu du khách, khách đến nhiều cũng là vì chúng, sở dĩ nhà bảo tàng có thể có lưu lượng khách như hiện tại, công lao của những vật này không thể bỏ qua.
Trái lại nhà bảo tàng cố cung đối ngoại biểu hiện ra, cộng thêm công trình kiến trúc của cố cung, khó mà bảo đảm an toàn cho những vật này, mà phần lớn bọn họ đều để vật phẩm trong kho, rất ít lấy ra, cho nên Trang Duệ kiên quyết cự tuyệt.
Không nghĩ tới bên kia chưa từ bỏ ý định, rõ ràng lại đi đường vòng nhờ Kim Bàn Tử tìm tới chính mình, đúng là làm cho Trang Duệ khó xử.
Lại nói Trang Duệ yêu cầu đi thăm kho cất giữ tinh phẩm của cố cung, Kim Bàn Tử rất là nể tình, không chỉ thể, tranh chữ cất giữ trong kho, ngay cả nhà kho gốm sứ cũng dẫn Trang Duệ đi, mặt mũi không thể không cho.
Cho nên Trang Duệ có thể không chút quan tâm tới mặt mũi mà cự tuyệt mấy tên lãnh đạo, nhưng đối với Kim Bàn Tử, hắn đúng là không nói nên lời.
- Kim lão ca, nói thật ra, ta không muốn làm chuyện trao đổi này, cố cung gia đại nghiệp đại, có rất nhiều đồ, nhưng chúng đều là điểm sáng của chúng ta, trao đổi sẽ ảnh hưởng tới sinh ý a!
Trang Duệ nói thật, nhưng Kim Bàn Tử trong điện nghe có chút tư vị không phải, vừa muốn mở miệng nói ra, Trang Duệ đã nói trước:
- Nếu lãnh đạo của Kim lão ca nhắc tới chuyện này, ta nhất định không đáp ứng, nhưng Kim lão ca mở miệng nói ra, ta không thể không cho lão ca ngày mặt mũi được...
Trang Duệ thở mạnh nói chuyện, làm cho gương mặt béo ục ịch của Kim Bàn Tử lúc đỏ lúc trắng, trong nội tâm vô cùng cao hứng, không thấy được nha, quan chức cao cấp Trang Duệ còn không cho hắn mặt mũi, bạn thân nói câu đầu tiên là xong, quá nhiều mặt mũi a!
*****
- Kim lão ca, không biết cố cung muốn trao đổi vật gì?
Trang Duệ nói trong điện thoại, Kim Bàn Tử vội vàng nói:
- Là như thế này, thời gian triển lãm đại khái là một tháng, bên của ngươi là Định Quang Kiếm, phác họa của Picasso, mỏ neo vàng của kho báu Klaus và mặt nạ vàng cổ Ai Cập, đều là những thứ chúng ta muốn trao đổi và triển lãm, lão đệ thấy thế nào...
- Oh Shit! Tất cả những món này, đều muốn trao đổi đi...
Trang Duệ trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức mở miệng nói ra:
- Kim lão ca, không biết cố cung nguyện ý trao đổi món nào?
- Ha ha, lão đệ, ngươi yên tâm, lãnh đạo nói, chỉ cần ngươi đồng ý xuất ra bốn đồ vật này trao đổi, trong cố cung có vật gì, cho ngươi tùy ý chọn ra mười món!
Kim Bàn Tử nói lời này, làm cho nội tâm của Trang Duệ cân bằng được một nửa, bên trong cố cung thứ tốt không ít, nếu như bọn họ thật sự nguyện ý xuất thứ tốt, lần trao đổi này đúng là không lỗ lả.
Một lúc sau, Trang Duệ nói ra:
- Càn Long Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi là một món trong các thứ trao đổi, còn có Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, Đại Tống Thanh Ngọc Vân Long Văn Lô, Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Thụy, Bình Phục Thiếp của Tây Tấn Ky, Thanh Đồng Chi Bảo Hú Á Phương Tôn... Nếu cố cung nguyện ý xuất ra những vật này, ta không ngại cho cố cung các ngươi chọn thêm vài món!
- Lão đệ, ngươi đúng là dùng công phu sư tử ngoạm a, được rồi, ta đây không thể làm chủ, lát nữa sẽ điện thoại cho ngươi.
Trang Duệ còn chưa dứt, đã bị Kim Bàn Tử chen ngang, tuy hắn vừa nói có thể tùy tiện chọn ra mười món trong cố cung, nhưng mấy vật này, không món nào không phải chí bảo của bảo tàng, mỗi một kiện đều là tác phẩm đỉnh cấp.
Mà cái Khoản Kim Âu Vĩnh Cố Bôi, đó chính là cổ vật tiêu biểu của cố cung, thời điểm chế tác cái chén này, không chỉ thuyên chuyển vàng trong nội khố, trân châu, bảo thạch và các loại tài liệu trân quý, hơn nữa từng nhiều lần sửa chữa, cho đến khí hoàng để hài lòng mới thôi, bởi vậy, cái chén này một mực được hoàng đế nhà Thanh trân quý tới mức biến thành truyền thừa gia bảo.
Mà Trương Thành Điêu Tất Vân Văn Bàn, đây là tác phẩm trân bảo truyền thế trạm trổ trân quý nhất, trong cố cung cũng chỉ có vài món là đồ của hắn.
Về phần các món khác, không món nào không phải trân bảo quá giá.
Trang Duệ muốn tiến hành trao đổi những món này, đừng nói là Kim Bàn Tử, cho dù là những tên lãnh đạo cũng không thể lam chủ, việc này phải do cấp lãnh đạo cao hơn phê duyệt.
- Hắc hắc, đổi, lần này ta không chịu thiệt thòi!
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ cười rất âm hiểm, ai bảo Kim Bàn Tử nói mạnh miệng, cho hắn có thể chọn lựa, đương nhiên Trang Duệ không khách khí rồi.
Nhưng càng làm Trang Duệ không nghĩ tới, qua một ngày sau đó, Kim Bàn Tử điện thoại tới, trừ Thanh Minh Thượng Hà Đồ và Bình Phục Thiếp là đồ vật dễ hư hao nên không đáp ứng ra, những cón còn lại, cố cung đều đáp ứng.
Xem trên mặt mũi Kim Bàn Tử, Trang Duệ cũng gật đầu đồng ý lần trao đổi này, chuyện cụ thể giao cho Hoàng Phủ Vân đi làm, mà bảo tàng Định Quang, cũng tổ chức một gian trưng bày quốc bảo trân quý.
- Lão đệ, ngươi không biết, lúc ấy ta đem điều kiện của ngươi nói cho lãnh đạo biết, sắc mặt lãnh đạo biến thành màu xanh, thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, ha ha...
Ngồi ở trong chiếc xe Hummer Trang Duệ vừa mua, Kim Bàn Tử cười rất cao hứng, chuyện giao cho hắn đã hoàn thành, mà sau lần này, chữ phó nghiên cứu viên trước tên hắn, lập tức xóa đi, hắn ăn lộc từ quốc gia, đối với cấp bậc vẫn rất coi trọng.
Trang Duệ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa cười vừa nói:
- Được rồi, Kim lão ca, ta nhìn trên mặt mũi của ngài, thay người khác có cầm nhiều bảo bối hơn nữa, ta cũng không phản ứng!
Tài xế là Bành Phi, mà nơi bọn họ tới, chính là đấu giá chợ đêm, vốn Trang Duệ không có ý định đi, nhưng Bành Phi sau mấy tháng nhãn rỗi không có việc gì làm, nhõng nhẽo cứng rắn lôi kéo Trang Duệ đi vài vòng.
Trang Duệ cũng muốn nhìn một chút những món đồ sứ đó là do ai mua, nhưng Trang Duệ không muốn bị người ta biết được hắn và Lý Đại Lực rất quen thuộc, lập tức liên hệ Kim Bàn Tử, lúc này mới bắt đầu đi tới đấu giá chơi đêm.
Lang phường liên tiếp với Bắc Kinh, lái xe ra khỏi ngoại thành nửa giờ, là tiến vào khu vực Lang phường.
Kim Bàn Tử cầm điện thoại liên hệ một chút, tới một ngã tư đường, một chiếc xe con màu đen, chạy đến trước xe của Trang Duệ.
Đi theo sau chiếc xe màu đen kia lòng vòng trong Lang phường một chút, làm như vậy để cho người ta không nhớ đường đi, lúc này xe đi tới vùng ngoại ô, những người khai mở chợ đêm đấu giá đều làm như thế, dùng thủ pháp liên miên bất tận.
Trang Duệ mắt bên ngoài xe, nói ra:
- Ân? Tại sao lại mở ở nơi đây?
- Lão đệ, chợ đêm đều không cố định, nói không chừng còn ở tron thành phố đấy.
Kim Bàn Tử cũng không thèm nhìn, hắn ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, hắn đối với cái chợ đêm này không có hứng thú, bởi vì mặc kệ là đồ sứ là thật hay giả, cũng không phải hắn có thể thu về.
Sau khi chạy theo chiếc xe phía trước gần hai mươi phút, lái vào một khu vườn cây.
- Nơi này giống như vườn cây nhà ta đấy...
Đằng sau vườn cây là một ít trang viên, nhưng so với diện tích vườn cây của Trang Duệ thì nhỏ hơn nhiều, bốn phía chỉ dùng gỗ vây lại, trong trang viên có hai lầu nhỏ, đằng sau là một loạt gian phòng gạch, không biết dùng để làm gì.
- Ồ, nơi này ta biết rõ a, đây là câu lạc bộ cưỡi ngựa...
Nhìn thấy xe dừng lại, Kim Bàn Tử mở to mắt đánh giá chung quanh một vòng, hắn từng được một vị giám đốc xí nghiệp nhờ xem xét tranh chữ, mời tới đây chơi đùa một lần, vị giám đốc xí nghiệp kia có hai con ngựa tư nhân ở đây.
Bây giờ đang ở trong nước, bowling Golf đã không còn lạ, người có tiền thật sự sẽ chơi ngựa, dùng tiền của mình nuôi dưỡng một con ngựa, bình thường lưu trong câu lạc bộ, đến thời điểm cuối tuần mời mấy lão bản đua ngựa, đây mới là chuyện có mặt mũi.
- Chuồng ngựa?
Trang Duệ vừa nói ra lời này, đã nhìn thấy ở sau gian phòng, có một địa phương trống trải, một nữ hài cưỡi trên một con ngựa màu đỏ rong ruổi, lộ ra tư thế hiên ngang, trên đầu nàng đội một chiếc mũ bảo hiểm, không thấy rõ gương mặt.
Lúc này từ trong chiếc xe dẫn đường phía trước, có một trung niên nhân đi tới, đi tới trước mặt bọn người Trang Duệ, nói ra:
- Kim lão sư, mấy vị lão bản, đấu giá sẽ tiến hành vào lúc mười một giờ, còn một giờ nữa mới bắt đầu, mấy vị trước tiên có thể đi vào nghỉ ngơi, cũng có thể đi tới chuồng ngựa chơi đùa, đều...
- Người cưỡi ngựa kia, cũng là người tham gia đấu giá lần này sao?
Trang Duệ chỉ vào nữ hài cười ngựa hỏi, hắn đã tham gia mấy lần đấu giá thế này, phía tổ chức luôn cẩn thận từng chút, lần này rõ ràng an bài ở nơi công cộng, Trang Duệ mới thấy là lần đầu tiên, hình như Lý Đại Lực không sợ bị bắt.
Trung niên nhân kia liếc nhìn lại, không thèm để ý nói ra:
- Không phải, hẳn là khách nhân của câu lạc bộ cưỡi ngựa!
← Ch. 568 | Ch. 570 → |