Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 582

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 582: Hiến tặng
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Trang Duệ nghe vậy lời nói cũng không kiên trì được nữa, nếu quan tài này bị hai người Đại Ngưu động đậy, tổn thất thật sự là không có cách nào cứu vãn, theo bản tính của hai người, khẳng định sẽ cắt đứt kim tuyến ngọc thạch trên áo, vứt xác lấy quần áo.

- Đại Ngưu, ta nói với ngươi một câu, trước tiên ngươi cũng đừng cao hứng, cũng đừng sợ.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, đồ vật liên quan đến đại mộ này thật sự là quá kinh người, cùng công cùng tư, hắn cũng không dám giấu diếm, lập tức nói tiếp:

- Ngươi muốn biết giá trị của người ngọc là bao nhiêu tiền sao?

- Muốn chứ!

Đại Ngưu gật đầu liên tục.

Trang Duệ gật gật đầu, nói:

- Tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết, nó ít nhất cũng có giá trị 500 vạn, bán bên ngoài nước, sợ là 1000 vạn cũng có người muốn mua!

- 500... Vạn?!

Đại Ngưu không kịp phản ứng, duỗi năm đầu ngón tay phải ra nhìn, sau đó lại duỗi tay trái, một lúc, mới khó khăn phát ra chữ "Vạn" trong miệng.

Thu nhập GDP của quốc gia chính là thu nhập đồng đều của mọi người, theo ý nào nói, căn bản liên quan đến nông dân không lớn, trong nhà trồng trọt, cả nhà Đại Ngưu thu nhập một năm thì chỉ được mấy ngàn khối tiền mà thôi.

Cho dù thời gian trước hai anh em có đi ra ngoài làm công, thi công ở công trường thì mỗi tháng cũng chỉ là một ngàn xuất đầu, trừ tiền ăn cơm, chỉ còn thừa lại bảy tám trăm, hai người làm nửa năm, số tiền để dành không đến một vạn khối tiền.

Cho nên đừng nói là 500 vạn, đối với Đại Ngưu đã là lớn rồi, ngay cả 5 vạn khối tiền cũng chưa từng thấy qua, Trang Duệ nói ra mấy con số này đã hù hắn thực sự, liên tục khua tay, nói:

- Ta không cần nhiều như vậy, cho 5 vạn là được rồi.

Không phải là Đại Ngưu không muốn 500 vạn, nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết rõ đối phương nói ra lời này, căn bản là không có khả năng cho bọn hắn tiền, cho nên Đại Ngưu trở nên có chút vội vàng, quay đầu nhìn bốn phía, còn mỗi là chưa có tông cửa xông ra.

- Đại Ngưu, ngươi đừng sợ, nói thật với ngươi, thực sự nếu cho ngươi tiền, đó là hại ngươi.

Trang Duệ lại mời Đại Ngưu một chén nước, nói tiếp:

- Ngươi có biết hay không, các ngươi lấy ra các vật này, đều là quốc bảo, là bảo tàng quốc gia, chỉ bằng những vật này, đã đủ để phán các ngươi tội tử hình.

Những lời này của Trang Duệ không phải đang hù dọa bọn hắn, người ngọc này hoàn toàn là di sản văn hóa cấp môt quốc gia, mà những khí cụ thanh đồng cùng tượng gốm, cũng đều là di sản văn hóa cấp hai cấp ba quốc gia. Tăng thêm tội hai anh em phá hư mộ táng, dù cho không phải là tử hình, thì cũng không thể thoát được tù chung thân.

Thời gian trước ở tỉnh Hồ Nam vừa mới tuyên án một vụ án buôn bán di sản văn hóa của một vụ trộm mộ quan trọng, toàn bộ ba thủ phạm chính bị tuyên án tử hình, sáu người bị tuyên án tù chung thân. Mặt khác ba đến mười năm đều không có thời hạn thi hành án, cho nên những lời này của Trang Duệ cũng là có căn cứ.

Sau khi Đại Ngưu nghe được Trang Duệ nói, trên mặt lộ ra vẻ vội vàng, lắp bắp nói:

- Ông... Ông chủ, ngài... nói đùa sao, thôn chúng ta đào mộ người chết nhiều, cớ gì mà lại phán chúng ta hả?

- Đại Ngưu, ta không phải là cảnh sát, cũng sẽ không có quyền bắt ngươi, càng không cần phải lừa ngươi, những vật này của ngươi ta cũng không dám mua, nếu như ta mua lại, ta sẽ cùng tội với các ngươi.

Nói đạo lý rõ ràng với người mù chữ như Đại Ngưu, thật sự là một việc rất khó khắn, Trang Duệ vắt hết suy nghĩ, nói tiếp:

- Ngươi biết mộ ngươi trộm là mộ gì không hả?

- Không biết.

Đại Ngưu lắc đầu.

- Đây chính là mộ của Hoàng Thượng thời cổ đại, là quốc gia phải bảo vệ, ngươi đào cái mộ kia, chính phủ còn không tìm ngươi tính sổ sao? Bây giờ là không có bắt được ngươi, chỉ cần bắt được, đoán chừng ít nhất cũng là ở tù chung thân.

Lời của Trang Duệ rất đúng, nếu như những vật này chảy vào thị trường đồ cổ, nhất định là một vụ án đặc biệt lớn, nếu không có gì thì sẽ làm kinh động đến bộ công an, đến lúc đó nhất định hai anh em này là không gặp may rồi.

- Việc này... Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta cũng không biết đây là một gì mà.

Đại Ngưu bị Trang Duệ nói thẳng nên khóc đứng lên, hắn ngược lại là không có hoài nghi Trang Duệ lừa gạt mình, bởi vì nhìn biểu hiện của Trang Duệ rất thành khẩn, cũng không phải là vì hai anh em bọn họ là dân quê mà kỳ thị, cho nên Đại Ngưu rất tín nhiệm đối với Trang Duệ.

Trang Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, trái lại hai anh em này cũng không phải là người xấu, nhưng là người thiếu hiểu biết kiến thức pháp luật, nếu như hôm nay không gặp được mình, như vậy hai anh em sẽ dẫn nhau đi tìm người mua, nhất định sẽ bị cảnh sát chú ý đến.

Ấn tượng của Trang Duệ với hai anh em nhà này cũng không phải tệ lắm, một lúc sau lại nói tiếp:

- Đại Ngưu, nếu ngươi tin ta, ta sẽ chỉ cho ngươi một cách, có thể làm cho cảnh sát không truy cứu trách nhiệm của ngươi, còn có thể có khả năng thương cho các ngươi mấy ngàn khối tiền.

- Đại ca, cách gì? Ngài nói đi, nhất định anh em ta sẽ làm theo như cách của ngài.

Lúc này Đại Ngưu đã rất hoang mang lo sợ, hắn thật sự không ngờ, bên trong thôn xóm của bọn họ dường như là công khai đào trộm mộ, đến nửa năm nay lại để cho xử bắn người, cái này lại để hco Trang Duệ có chút không biết phải làm sao.

Nghe Trang Duệ nói là dựa theo cách xử lý của hắn, chẳng những không truy xét đến chính mình, mà còn có tiền cầm, lập tức Đại Ngưu coi Trang Duệ trở thành cây cỏ cứu mạng sống.

- Đúng, cụ thể các ngươi đào được những vật này là ở chỗ nào?

Trang Duệ hỏi, hắn muốn biết ngọn nguồn câu chuyện.

- Việc này.

Đại Ngưu liếc mắt nhìn Trang Duệ, trong lòng sinh nghi, đối phương không phải là muốn lừa gạt để biết chỗ mộ táng, sau đó để chính mình đi đào sao?

Trang Duệ cũng nhìn ra suy nghĩ của Đại Ngưu, thật sự lúc này làm người tốt là không tốt, lập tức dở khóc dở cười, nói:

- Đại Ngưu, ta đây chỉ là cứu các ngươi, ngươi cũng không nên hiểu lầm nha.

- Cái này... mộ này là ở trên một vách núi bên trong sơn động, khi còn bé ta cùng Nhị Ngưu đi hái thảo dược đã nhìn thấy qua, về sau mới biết đây hẳn là cổ mộ, tháng trước mới đi đào ra.

Sau nửa ngày, rốt cục Đại Ngưu cũng lựa chọn tin tưởng Trang Duệ, hắn cũng từng làm công nhân ở trong thành phố, biết rõ đối phương cũng không cần phải lừa gạt mình, xem ra lần này thật sự là gặp đại họa.

- Bên trên vách núi? Sơn động?

Trang Duệ sững sờ một chút, xem ra đây chính là một đế vương ở sườn núi, nhưng để hai anh em Đại Ngưu thoát tội nói dối càng khó.

Trong lòng suy nghĩ một lúc, Trang Duệ nói với Đại Ngưu:

- Đại Ngưu, đợi lúc nữa cảnh sát đến ngươi cứ nói như thế này, ngươi nói là khi đi hái thảo dược, phát hiện ra cổ mộ này, sau đó lấy đồ vật ra, đến Bắc Kinh giao cho chính phủ, nhớ kỹ, đánh chết cũng phải nói như vậy, ai hỏi cũng đừng thay đổi lời nói.

Tuy nhiên lý do này có chút gượng ép, nhưng là những đồ vật này hai anh em Đại Ngưu đều không có bán đi, còn chưa có cấu thành tội trộm mộ bán di sản văn hóa, chỉ cần chết cũng nói cái này là chủ động lấy ra di sản văn hóa, chắc có lẽ cũng không có truy cứu trách nhiệm hình sự bọn họ.

*****

- Đại... Đại ca, việc này... Việc này còn có thể có tiền thưởng sao? Trên người an hem bọn ta chỉ còn lại 300 khối tiền, lộ phí trở về cũng không đủ à.

Đại Ngưu nói như vậy lập tức làm cho Trang Duệ phát điên, bây giờ là đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến tiền thưởng, thật sự Trang Duệ vừa mới nói đến tiền thưởng, chính là tự mình chuẩn bị cho hai anh em này ít tiền, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã tìm ra được mộ táng đế vương.

- Có tiền thưởng, 5000 khối, ngươi chở một lát, ta gọi cảnh sát đến, ngươi nói rõ việc này ra, rồi có thể dẫn tới tiền thưởng.

Trang Duệ nghĩ lại, lại để cho Đại Ngưu đợi ở trong phòng, cầm điện thoại ra khỏi phòng, tìm một số điện thoại gọi.

- Này, sĩ quan cảnh sát Miêu à?

- Trang Duệ, có chuyện gì mà ngài gọi điện cho ta vậy?

Nhận được điện thoại Miêu Phỉ Phỉ có chút kinh ngạc.

- Khụ khụ, là như thế nào, có hai nông dân ở Hà Nam, trong lúc vô tình phát hiện một ngôi mộ đế vương, bọn họ mang thứ đó đến Bắc Kinh muốn hiến tặng cho quốc gia, việc này hẳn là cảnh sát các người phụ trách chứ?

Trang Duệ cũng biết thời gian trước Mầm Phi Phi có theo đuổi một vụ án trộm mộ, cho nên lúc này mới kiên trì tìm tới Miêu Phi Phi, dù sao hắn sắp xếp cho hai anh em Đại Ngưu một câu chuyện, không khỏi có chút gượng ép.

- Nông dân sẽ đem di sản văn hóa quyên cho quốc gia? Trang Duệ, không phải ngài đang nói đùa ta sao?

Quả nhiên sĩ quan cảnh sát Miêu không tin, đầu năm nay nông dân trộm mộ không ít, nhưng là chủ động quyên cho quốc gia, cũng không có một ai, nghe lời này của Trang Duệ cũng rất hiếm có.

- Ta... Ta làm sao dám nói giỡn với ngươi? Ta bây giờ đang trong cửa hàng ở Phan gia viên, hai người kia cùng đồ vật cũng đều ở đây, ngươi tới chẳng phải sẽ biết sao.

Trang Duệ cười khổ một tiếng, quả nhiên việc này không có người tin tưởng, nhưng thật sự hắn không đành lòng nhìn hai anh em Đại Ngưu vì chuyện này mà phải ăn cơm tù, nên muốn giúp đỡ bọn hắn.

- Được, ta sẽ liên hệ các bộ ngành ở dưới, lập tức sẽ đi đến.

Mặc trong nội tâm Miêu Phỉ Phỉ không tin, nhưng là cũng biết Trang Duệ sẽ không nói giỡn chuyện này với mình, sau khi cúp điện thoại lập tức gọi cho các nghành liên quan, lên trên xe cảnh sát hướng đến Phan gia viên.

*****

- Này, sư phụ, ta là Trang Duệ, là như thế này, hôm nay ta...

Sau khi tắt điện thoại với Miêu Phi Phi, Trang Duệ lại bấm điện thoại cho giáo sư Mạnh, nói lại chân tướng sự việc, nếu như đây đúng là mộ đế vương, đoán chừng sau này khai quật đào bới, có lẽ thầy giáo sẽ tham dự trong đó.

- Tiểu Trang, ngươi nói là thật? Vật bồi táng ở bên trong có một kiện người ngọc? Cao 48cm?

Sau khi giáo sư Mạnh nghe được Trang Duệ nói, không khỏi giật mình, hắn tham gia qua không ít lần khai quật khảo cổ một nhà Hán, cũng khai quật qua không ít người ngọc, chỉ là những người ngọc này thể tích đều rất nhỏ, lớn nhất cũng không quá lòng bàn tay, theo như lời Trang Duệ, mà ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua.

- Thầy giáo, là thật, đồ vật vẫn còn ở trong cửa hàng đây, ta cũng đã thông báo với cảnh sát, là ta đang nghĩ, việc khai quật bảo vệ tiếp theo, có giao cho trường chúng ta hay không?

Viện nghiên cứu khảo cổ ở Bắc Kinh vốn là nghành nghiên cứu khoa học số một trong nước, mà giáo sư Mạnh chính là ngôi sao sáng nhất, nếu thật sự là mộ đế vương, chỉ sợ hắn phải đích thân làm.

- Như vậy, bây giờ ta lập tức đi qua, đồ vật đó nhất định phải bảo vệ tốt, về phần khai quật khảo cổ sau, ta cùng các ngành liên quan phải bàn bạc một chút, tranh thủ tiếp nhận nhiệm vụ này.

Cả đời giáo sư Mạng đều nghiên cứu khảo cổ mộ táng Trung Quốc, đối với mộ táng không biết, đương nhiên là không chịu bỏ qua, một lúc lại nói tiếp:

- Đúng lúc ngươi muốn đi thực tập, đến lúc đó ta cùng đi chứ, nếu như những vật bồi táng kia đúng theo như lời ngươi nói, chỉ sợ rằng lại phát hiện một khảo cổ lớn muốn hỏi thế giới.

Các triều nhà Hán có 12 vị hoàng đế, người được phong vương phong hậu vô số, nhưng là đã trải qua hơn hai nghìn năm, rất nhiều mộ táng cũng đã bị kẻ trộm mộ đào lên hết sạch, bây giờ lại xuất hiện một mộ đế vương nhà Hán, giáo sư Mạnh không khỏi có chút hưng phấn.

*****

Giáo sư Mạnh và sĩ quan cảnh sát Miêu dường như là đến Tuyên Duệ Trai cùng một lúc, đi theo bên cạnh giáo sư Mạnh là tiến sĩ Nhâm, còn sau lưng Miêu Phỉ Phỉ là mấy cảnh sát, còn có nhân viên công tác các ngành liên quan.

Những người cục văn hóa nhìn thấy giáo sư Mạnh, đều tiến lên phía trước chào hỏi, nhưng giáo sư Mạnh cũng không có thời gian để khách sáo với bọn họ, đi vào Tuyên Duệ Trai, để Trang Duệ dẫn hắn đi xem đồ vật, sĩ quan cảnh sát Miêu thì đi tìm anh em Đại Ngưu ghi chép.

- Quốc bảo, quốc bảo ah.

Hai tay giáo sư Mạnh mơn trớn nhẹ nhàng lên thân người ngọc, động tác giống như vuốt ve thân thể tình nhân, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể kiềm chế nổi.

Phàm là một người có thể có thành quả trong một ngành nghề nào đó, vậy nhất định hắn là một người chuyên tâm phi thường, hiện giờ giáo sư Mạnh là một người như thế, lúc này trong mắt hắn chỉ thấy pho người ngọc này, rốt cục không nhìn tới những đồ vật khác.

- Vật tốt lắm, cả một khối ngọc lớn như vật, chạm trổ lại rất tinh xảo, có thể nói là ngọc thượng hạng thời Hán, có thể đại diện cho trình độ chạm ngọc cao nhất.

Sau hơn hai mươi phút, ánh mắt của giáo sư Mạnh mới rời khỏi người ngọc, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ kinh hãi, rất hiển nhiên, pho người ngọc này đã để lại cho giáo sư Mạnh cảm thấy rung động.

Giáo sư Mạnh không thể đếm nổi số lần tự mình chủ trì khai quật cổ mộ, nhưng cũng chưa từng thấy qua người ngọc lớn như vậy, sau khi nhìn người ngọc, lại nhìn mấy giá nến thanh đồng cùng với tượng gốm, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Mỗi một vật đồ cổ được khai quật trong mộ táng, đều là tài sản lịch sử của tổ tiên còn sót lại, nhìn tổn hại của giá nến thanh đồng, trên mặt giáo sư Mạnh thật sự cảm thấy không tốt.

- Tiểu Trang, ngươi nói những vật này, là niên đại gì hả?

Sau khi xem hết vật, giáo sư Mạnh hướng Trang Duệ hỏi, trong lời nói có ý thăm dò suy nghĩ.

- Thầy giáo, không thể nghi ngờ chắc chắn những vật này là triều nhà Hán, nhưng cụ thể là Đông Hán hay Tây Hán, ta vẫn chưa phân tích được.

Trang Duệ trả lời trung thực, để cho hắn phân biệt thật giả, thì Trang Duệ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng là để cho hắn phân chia triều đại lịch sử, hắn vẫn còn chưa đủ năng lực.

Tiến sĩ Nhâm vẫn đi theo sau giáo sư Mạnh, đột nhiên mở miệng nói:

- Đây vốn là lăng mộ hoàng đế Đông Hán.

- Nhâm sư huynh, làm sao có thể biết được?

Nếu là so sánh hơn kém về học vấn với thầy dậy, Trang Duệ là tâm phục khẩu phục, nhưng là vị đại sư huynh này kết luận một lời là lăng mộ hoàng đế Đông Hán, lại làm cho Trang Duệ có chút không phục, chính mình xem cả buổi, rốt cục cũng không xem được đây là Đông hay là Tây Hán?

Tiến sĩ Nhâm nghe vậy cười, chỉ vào người ngọc nói với Trang Duệ:


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-629)