Vay nóng Tima

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 001

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 001: Internet
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Trong gian phòng hôn ám, Trần Phàm cởi trần ngồi trước màn hình máy vi tính.

Nửa trên thân hình khôi ngô, chằng chịt những vết sẹo đan chéo vào nhau, giống như một tấm vải bị nghiền nát bình thường.

Ánh sáng từ màn hình máy tính phát ra, chiếu lên khuôn mặt của Trần Phàm. Lúc này khuôn mặt hắn đang nhăn nhó, vặn vẹo, đôi con ngươi trong mắt toát ra hồng quang màu đỏ tươi như máu, đồng thời quanh người còn thản nhiên tản mát ra sắc khí hung lệ.

- Honey, nhìn anh quá khẩn trương, mau thả lỏng tâm tình xuống đi. Anh hãy tưởng tượng, lúc này hai chúng ta đang nằm trong bồn tắm, thân thể trần truồng, anh đang tham lam khám phá cơ thể của tôi.

Một nữ nhân tóc vàng, thân mặc bộ váy ngủ màu đen, đang ngồi trước màn hình máy tính, nàng vươn bàn tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng xoa nắn hai tòa thánh nữ cao ngất trước ngực mình, dùng ngữ khí làm cho người khác muốn phạm tội, ngân nga nói:

- Honey, dùng sức mạnh chút nữa, tôi thích phương pháp thô bạo của anh. Ưm... đúng rồi! Ân! Honey, anh khiến cho tôi khó chịu quá, tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn anh làm như lần trước ở trong xe ô tô vậy, dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh nhờn tôi, sau đó giống như dã thú hung hăng ăn thịt tôi...

Trong màn hình máy vi tính, bộ váy ngủ màu đen trên người cô gái kia, căn bản là không thể nào che giấu được cơ thể mềm mại hấp dẫn của nàng, những đường cong hoàn mỹ, chiến hào thâm thúy có thể rõ ràng nhìn thấy được như ẩn như hiện, phối hợp cùng làn da trắng nõn mịn màng, quả thực là khiến cho người khác muốn đi tù.

Nhìn cơ thể mềm mại hấp dẫn trong màn hình máy vi tính, nghe thanh âm phong tao đến cực điểm truyền ra. Ánh hồng quang trong đôi con ngươi của Trần Phầm cũng chậm rãi tản mát, bất quá rất nhanh đã ngưng tụ về cùng một chỗ thêm một lần nữa, hắn dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Bọn chúng đều phải chết!

Chứng kiến tình huống này, nữ nhân trên màn hình máy vi tính khẽ nhíu mày, trong đôi mắt toát ra thần sắc lo lắng.

Nàng phi thường rõ ràng tâm tình lúc này của Trần Phàm, nó thuyết minh hội chứng tâm lý hậu chiến tranh đã phát tác. Hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Hội chóng tâm lý hậu chiến tranh là ám chỉ những người sau khi rời khỏi chiến trường, đã mắc phải di chứng mất cân bằng trạng thái tâm lý. Bình thường, những người thoát ly khỏi chiến trường, mắc phải căn bệnh này, cũng đều sẽ nghiện ma túy, nghiện rượu hoặc đàn bà. Thậm chí còn sinh ra hành vi tự sát, hoặc gây tổn thương cho bản thân mình!

Lần đầu tiên điều trị cho Trần Phàm, Dai Fu thấy Trần Phàm niên kỉ còn trẻ, theo bản năng cho rằng, Trần Phàm thuộc cái loại tân binh mới nhập ngũ không lâu, sau khi trải qua lửa đạn đẫm máu, năng lực ý chí không đủ kiên cường, cho nên đã lưu lại bóng ma ở trong tâm khảm.

Nhưng... khi tiến hành điều trị theo thời gian, Dai Fu mới chậm rãi tiếp xúc với nội tâm che giấu thật sâu ở trong lòng của Trần Phàm. Đó là một thế giới tràn đầy cô tịnh, ưu thương, oán trách chính bản thân mình.

Sau khi tiếp xúc với thế giới nội tâm của Trần Phàm xong, Dai Fu mới biết mình đã nghĩ sai rồi, hơn nữa còn là sai lầm rất nghiêm trọng... Bởi vì Trần Phàm là một người có tâm trí kiên định, xưa nay nàng chưa bao giờ từng nhìn thấy qua!

Thậm chí nàng không thể nào tưởng tượng nổi, con người ta cần phải có bao nhiêu ý chí cùng nghị lực, thì mới có khả năng sống sót ở dưới tinh huống như trong kí ức của Trần Phàm.

Thân làm bác sĩ tâm lý giỏi nhất Anh quốc, Dai Fu đã từng gặp qua không ít bệnh nhân mắc phải căn bệnh hội chứng tâm lý hậu chiến tranh này. Nhưng là không người nào có trạng huống nghiêm trọng như của Trần Phàm.

Bất quá, trừ bỏ thời gian bệnh tình phát tác ra, thì những khoảng thời gian khác, Trần Phàm đều hoàn mỹ đem nó phong ấn vào thế giới nội tâm của minh. Dùng thái độ du hí nhân gian để đối mặt cùng với cuộc sống nhân sinh bách thái.

ờ trong kí ức của Dai Fu, đây là lần thứ năm bệnh tình của Trần Phàm phát tác. .

ờ thời gian lần đầu tiên, Trần Phàm liều mạng dùng ý chí ngạnh kháng. Dai Fu chứng kiến hình dạng vô cùng thống khổ của Trần Phàm, vì muốn kéo hắn về hiện thực, dưới cơn xúc động liền dùng thân thể của mình, làm thỏa mãn hắn, để hắn phát tiết bệnh tình trong lòng.

Theo sau, nàng chứng kiến bệnh tình của Trần Phàm đã được khống chế xong, nàng cũng không hối hận vì hành động của minh. Bởi... trong lúc vô tình, nàng đã hoàn toàn rơi vào trong thế giới nội tâm tĩnh mịch của đối phương, không thể nào kiềm chế nổi.

Lần đầu tiên nàng tiếp xúc cùng Trần Phàm thì đã có ba phần xung động, bảy phần động tình.

Ba lần bệnh tình phát tác tiếp theo của Trần Phàm, Dai Fu đều dùng phương pháp này, để cho Trần Phàm phát tiết tâm tình.

Mỗi lần, Trần Phàm đều phóng thích ra được rất nhiều ức chế. Sau khi giải tỏa xong, cảm xúc liền khôi phục bình thường, mà bản thân Dai Fu thì có được thỏa mãn lớn nhất. Cái thân hình tràn ngập khí khái nam nhân kia cùng hành động thô lỗ bá đạo của Trần Phàm, đã khiến cho nàng bất tri giác nghiện lúc nào mà không hay biết...

Đồng dạng, Dai Fu cũng tin tưởng, Trần Phàm cũng rất mê luyến cơ thể của mình. Dù sao, cơ thể nàng đã nhiều lần giúp cho Trần Phàm vượt qua khỏi vòng bủa vây của từ vong chân khí.

Cho nên, ngày hôm nay vừa nhận được điện thoại của Trần Phàm, sau khi biết hắn phát tác bệnh tình. Nàng đã nhanh chóng liên lạc cùng hắn bằng internet, mục đích là muốn dùng phương pháp kích tình trên internet, để cho Trần Phàm giải thoát khỏi nỗi thống khổ bủa vây.

Nhưng... nàng nằm mơ cũng không thể ngờ được, lần này mức độ bệnh tình của Trần Phàm phát tác, đã vượt xa khỏi tầm tưởng tượng của nàng. Dưới phỏng đoán của nàng, lấy trạng thái giờ khắc này, nếu như chỉ dùng phương pháp kích tình trên internet, dường như căn bản là không thể nào giúp cho Trần Phàm bình ổn lại tâm tình về trạng huống bình thường.

- Honey, bọn chúng đã chết rồi, anh đã giết hết bọn chúng rồi.

Dai Fu chậm rãi thoát y, cởi chiếc váy ngủ màu đen trên người xuống, phơi bày ra cơ thể mềm mại sáng bóng, hai tòa thánh nữ trước ngực khẽ đong đưa theo nhịp thở của nàng, khẽ liêm môi mềm, chỉ xuống hai tòa nhũ phong, nói:

- Cưng ơi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, được chứ? Hiện giờ, anh cần phải dùng sức xoa nắn chúng nó ah... !

- Bọn chúng đã chết? Phải rồi, ta đã giết chết bọn chúng! Ta đã phanh thây xẻ thịt bọn chúng rồi!

Lời nói của Dai Fu cũng không giúp cho diễn cảm trên mặt Trần Phàm buông lỏng xuống, mà tương phản còn khiến cho hắn nhớ ra chuyện tình gì đó, diễn cảm trên khuôn mặt càng thị huyết hung tàn hơn, đôi con ngươi lấp lánh tinh quang, khiến cho người ta không rét mà run. Bất quá, rất nhanh thanh âm của hắn lại run rẩy lên:

- Nhưng ta đã giết cô ấy, cô ấy vô tội mà...

- Honey, chuyện đó không thể trách anh được, một chút cũng không thể, anh không cần phải tự trách bản thân mình.

Dai Fu chân mày khẽ nhăn vào giữa ấn đường. Nàng hiểu, hành động lúc này của minh đối với Trần Phàm không nảy sinh ra bao nhiêu tác dụng, điều này khiến cho nàng vô cùng lo lắng.

Bản thân nàng, thực muốn dùng khối cơ thề này, đi an ủi Trần Phàm, để cho hết thảy cảm xúc trong lòng Trần Phàm, phát tiết ở trên người của minh. Nhưng lúc này hai người đang xa cách nhau vạn lý, nàng cũng là hữu tâm vô lực.

Nhưng nếu Trần Phàm không thể mau chóng bình ổn tâm tình xuống dưới. Đợi tới thời điểm bệnh tình hoàn toàn phát tác ra, thì sẽ... Dai Fu không dám tưởng tượng Trần Phàm sẽ làm ra những loại chuyện tình như thế nào nữa.

Ngay trong lúc Dai Fu đang lo lắng, thì bên ngoài hành lang trong thư phòng, trên internet, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tiếng bước chân từ xa đang tiến đến gần, rất nhanh sau đã biến mất.

Chợt cửa thư phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ dáng người thanh mảnh, giống như kẻ trộm bình thường, kiễng năm đầu ngón chân, rón rén bước vào trong phòng.

Cô gái trẻ này có mái tóc dài màu đen phiêu dật, mái tóc buông dài xuống đầu vai, đôi con ngươi trong mắt đen sáng lấp lánh, giống như ánh sao trong màn đêm huyền ảo. Nàng có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da căng mịn như mỡ dê, cặp môi mềm lộ ra hàm răng trắng sáng, thần sắc thanh tú trẻ trung vô cùng ưa nhìn.

Lúc này trên người nàng đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết, tuy chiếc váy ngủ rộng thùng thình, nhưng lại không thể che giấu được dáng người lồi lõm đầy đủ, đôi nhũ phong trước ngực rõ ràng phá lệ, thậm chí mơ hồ còn nhìn thấy hai điểm nhỏ xinh gồ lên.

Đi vào gian phòng, ánh sáng hôn ám bên trong khiến cho cô gái này có chút không kịp thích óng, nàng khẽ nhíu mày, nhưng chợt đã phát hiện ra Trần Phàm đang cởi trần, ngồi im không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

Nàng vừa ngưng mắt nhìn, mơ hồ chứng kiến thấy Dai Fu thân thể trần truồng ở trong màn hình. Phát hiện này khiển cho nàng hai mắt tròn xoe, chiếc miệng nhỏ xinh há hốc ra hết cỡ, may mắn lúc này nàng đã kịp nâng tay lên che miệng, mới không phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Nàng chần chừ một lúc, mới bấm năm đầu ngón chân, lẳng lặng bước tới phía sau lưng Trần Phàm, cố gắng nhìn xem đến tột cùng là hắn đang làm cái chuyện gì.

Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính, Dai Fu cũng đã xoay lưng về phía trước, khẽ đung đưa cặp mông xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa viên thần bí giữa hai chân. Nàng một bên uốn éo thân hình, một bên dùng sức vươn tay vỗ mông, quay đầu liếm môi, dùng thanh âm câu hồn lạc phách nói:

- Honey, đừng nhắc tới chuyện đó nữa, được chứ? Nắm lấy chiếc eo thon nhỏ này của tôi đi...

Hành động lần này của Dai Fu mới khiến cho Trần Phàm có một tia phản ứng. Chiếc cổ hắn bỗng dưng khẽ nhúc nhích, nhịp hô hấp cũng trở nên dồn dập...

- Trần Phàm anh hay lắm, quả nhiên đúng là tâm thuật bất chánh, mới sáng sớm ra, mà đã lên internet cùng người khác tán tỉnh kích tình nhau!

Cô gái trẻ vừa bước tới gần, chứng kiến động tác dâm đãng của Dai Fu trên màn hình máy vi tính, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng lên, thẹn thùng mắng.

...

*Dai Fu: Đại Phù


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-604)