← Ch.1232 | Ch.1234 → |
Sắc mặt nam tử mặt lớn trầm xuống. Hắn không nghĩ tới Thạch Mục nói động thủ liền động thủ. Cánh tay hắn run lên. Kiếm quang màu xanh đột nhiên phóng ra, thành trên trăm ngàn kiếm khí màu xanh ngưng tụ thành một đóa hoa sen kiếm khí cực lớn, muôn hình vạn trạng nghênh đón về phía mây lửa màu đỏ.
Thạch Mục không nói hai lời, điểm ra một chỉ. Một đạo hồng quang lóe lên trôi qua, tiến vào trong mây lửa.
Mây lửa màu đỏ đột nhiên cuồn cuộn, lại lớn lên vài lần. Ánh sáng đại thịnh, mơ hồ toả ra một lực hút.
Hoa sen kiếm khí màu xanh vừa đụng đến mây lửa, lập tức dường như hòn đá ném vào trong đầm lầy, tiến vào trong đó, liền không thấy bóng dáng.
- Cái gì?
Trong mắt nam tử mặt lớn hiện ra thần sắc không thể tin nổi.
Mây lửa màu đỏ hoàn toàn không ngừng lại, ầm ầm chụp xuống, bao phủ nam tử mặt lớn ở bên trong.
Nam tử mặt lớn chỉ thấy trước mắt chợt hoa lên. Sau một khắc hắn xuất hiện ở trong một không gian màu đỏ.
- Ở đây là nơi nào?
Hắn nhìn về bốn phía xung quanh, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
- Nơi này chính là nơi chôn thân của ngươi!
Bóng người Thạch Mục lóe lên, từ trong không trung hiện ra, hai tay đánh ra từng pháp quyết.
Ầm ầm ầm!
Không gian màu đỏ hơi lắc lư, sau một khắc khắp nơi hiện ra vô số hỏa diễm màu vàng nhạt. Đó chính là Hạo Thiên Thánh Diễm. Bên trong không gian, nhiệt độ chợt tăng lên.
Thạch Mục vung hai tay lên. Vô số Hạo Thiên Thánh Diễm cuồn cuộn, giống như hải triều vọt về phía nam tử mặt lớn.
Không gian màu đỏ cũng hiện ra từng không gian cực lớn, đè ép về phía chính giữa, khiến cho người ta căn bản không có cách nào né tránh.
- A!
Nam tử mặt lớn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chỉ có điều hắn thân là cường giả Thần Cảnh, tất nhiên cũng không phải là hạng người đơn giản. Hai tay hắn bấm ra một cái pháp quyết. Trên người có ánh sáng điên cuồng chớp hiện. Hắn lấy ra từng món pháp bảo. Trong phút chốc có hơn mười đạo ánh sáng hộ thể, bảo vệ toàn thân.
Vô số Hạo Thiên Thánh Diễm ầm ầm lao tới, hung hăng đánh vào phía trên vòng sáng hộ thể của nam tử mặt lớn.
Xuy xuy xuy!
Vòng sáng hộ thể vừa đụng đến Hạo Thiên Thánh Diễm, lập tức giống như khối sáp nến bị tan chảy.
Chưa đến hai lần hít thở, vòng sáng hộ thể của nam tử mặt lớn liền tiêu tan bảy tầng tám. Còn lại vài món pháp bảo hộ thể rõ ràng lợi hại hơn so với bên ngoài một ít. Chỉ có điều chúng cũng là tiêu tan chậm một ít, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được Hạo Thiên Thánh Diễm.
Trong miệng Thạch Mục lẩm bẩm, đánh ra từng pháp quyết. Những Hạo Thiên Thánh Diễm đó lại tăng mạnh. Bên trong hiện ra vô số phù văn màu đỏ, uy lực đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Mấy món pháp bảo cuối cùng của nam tử mặt lớn cũng nhanh chóng hóa thành tro tàn. Ngay cả thanh phi kiếm màu xanh kia cũng mềm như bùn, qua mấy hơi thở liền tan chảy ra.
- A!
Trong miệng nam tử mặt lớn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thân thể hắn đá bị vô số Hạo Thiên Thánh Diễm bao phủ, rất nhanh biến thành tro tàn, hoàn toàn biến mất.
Thạch Mục thở nhẹ ra một hơi, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Vô số Hạo Thiên Thánh Diễm nhanh chóng biến mất. Không gian màu đỏ chấn động run lên một cái, giải thể biến mất.
Bóng người Thạch Mục xuất hiện ở trong tinh không, sắc mặt lại có chút trắng bệch.
Chân khí vừa khôi phục, lại tiêu hao không ít.
Tuy rằng hắn lấy thế sét đánh giải quyết đối thủ, nhưng trong lúc Thần Cảnh giao đấu, động tĩnh thật sự quá lớn, đã khiến cho đại quân Thiên Đình phía xa chú ý tới. Mấy tiểu đội nhanh chóng bay về phía bên này.
Lúc này thời gian quý giá, phải giành giật từng giây. Hắn cũng không quá để ý.
Thạch Mục lật tay lấy ra mấy khối linh thạch cực phẩm, điên cuồng hấp thu linh lực bên trong. Đồng thời vận chuyển Minh Thủy Quyết. Trên người sáng lên một tầng ánh sáng màu xanh lam. Ngay lập tức bóng người biến mất, hóa thành một cái bóng không thể điều tra, đi vòng một vòng, bay về phía Vũ Nham Tinh.
...
Giờ này phút này, người hai tộc Thiên Phượng, Địa Long trên Vũ Nham Tinh rất nhanh đã phát hiện ra trên bầu trời có xuất hiện sự khác thường. Tất cả đều tập trung lại.
Trên quảng trường, tất cả cường giả Thần Cảnh hai tộc đều đã tập trung ở đây, nhìn lên bầu trời phía xa.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Một trưởng lão Địa Long tộc nhìn biến hóa kịch liệt phía xa, hỏi.
- Xem ra là hộ tinh đại trận đã xảy ra vấn đề. Gia hỏa Lục Quỳ Chung kia còn lời thề son sắt cái gì đại trận này tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn. Còn không phải hiện tại đã xảy ra vấn đề rồi sao?
Địch Ngạn thấy thế, hừ lạnh nói.
Triệu Dận đứng chắp tay ở bên cạnh, mắt nhìn ra phía xa, ánh mắt không ngừng chớp hiện.
- Triệu dận huynh, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không hai tộc chúng ta...
Địch Ngạn nhìn về phía Triệu Dận, dùng tay ra hiệu.
- Hiện tại tình huống thế nào còn không biết. Tùy tiện rời đi, sợ rằng không thích hợp. Chúng ta vẫn nên đi qua, xem thử đã xảy ra chuyện gì. Nếu như chuyện không thể giải quyết được, hai tộc chúng ta sẽ làm theo dự định.
Triệu Dận trầm ngâm một chút, nói.
- Cũng được.
Chân mày Địch Ngạn nhíu lại, gật đầu nói.
- Đi!
Triệu Dận vung tay lên, bay về phía tây bắc trước. Đại quân hai tộc lập tức đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, biến đổi khác thường đột ngột phát sinh!
Bầu trời xa xăm đột nhiên có một tiếng chấn động mạnh vang lên. Bầu trời nổ tung. Trung tâm vòng xoáy cực lớn điên cuồng chớp hiện ánh sáng, lập tức lộ ra một chỗ trống cực lớn có chiều rộng hơn mười trượng.
Huyền Vũ Bàn Vân Đại Trận vốn phòng thủ kiên cố, cuối cùng bị công phá!
Người hai tộc Thiên Phượng, Địch Long sắc mặt đại biến!
- Nhanh!
Triệu Dận lộ ra sắc mặt kinh hãi, hét lớn một tiếng. Toàn thân hắn có ánh sáng màu vàng cường đại phóng ra, tốc độ di chuyển lập tức nhanh hơn nữa.
← Ch. 1232 | Ch. 1234 → |