← Ch.1331 | Ch.1333 → |
Tì Lư nhìn thấy cảnh tượng này, cười lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm đánh ra.
Huyết vân quanh người hắn lập tức chấn động, che mất thân thể của hắn, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.
Thạch Mục thấy vậy, thân thể đang phi độn lập tức chậm lại.
Vốn đang muốn dùng kế bắt giặc phải bắt vua trước, thế nhưng Tì Lư lại dùng trận pháp che mất thân thể, hắn cũng không có cách nào cảm nhận được.
Lúc này, Thủy Linh Tử phát ra một tin tức, lại là một vị trí, cách chỗ hắn cũng không xa.
- Người đó đang ở đó. - Thủy Linh Tử nói.
Trong lòng Thạch Mục vui mừng, mặc dù không biết làm sao Thủy Linh Tử tra xét ra được, thế nhưng hắn cũng không chút do dự bay qua bên đó, chớp mắt đã tới.
Phiên Thiên Côn kim quang đại thịnh, bỗng nhiên đánh ra.
Không gian huyết sắc bị xé rách ra một vết rách lớn dài mấy trăm trượng, một nhân ảnh từ bên trong bị bức ra, chính là Tì Lư, trong mắt tràn đầy thần tình không thể tin được.
Nửa người dưới của hắn bị Phiên Thiên Côn quét trúng, vỡ ra, hóa thành một mảnh huyết vân.
Nửa người trên của Tì Lư nhanh như điện bắn về phía xa, trong miệng nói nhanh hơn, thân thể lập tức xuất hiện một tầng huyết quang.
Những huyết vân nổ tung đó dồn dập hội tụ lại, dung nhập vào trong thân thể của hắn, trong mấy nhịp thở, nửa thân dưới vỡ tan lại khôi phục như ban đầu.
- Đây chính là Bất Tử Chi Thân! - Thạch Mục ánh mắt lấp lánh tia kì dị, trong lòng có chút kích động.
Tì Lư mặc dù khôi phục được thân thể, có điều sắc mặt cũng đột ngột trắng bệch, hiển nhiên là nguyên khí tiêu hao quá nhiều.
- Sao ngươi lại nhìn ra được vị trí của ta? - Hắn lạnh lùng hỏi.
Thạch Mục không hề có ý tứ trả lời, thân thể lại một lần nữa bắn ra, bổ nhào về phía Tì Lư.
Trong lòng Tì Lư chấn động, quay người bỏ trốn về phía xa xa.
Hắn cũng không có sở trường về tốc độ, chín cái huyết long cũng như vậy, đương nhiên không dám chơi trò đuổi bắt với Thạch Mục, chợt lóe lên bay vào trong chín cái huyết long.
Chín cái huyết long lập tức tụ lại, uốn quanh lấy Tì Lư.
Sắc mặt Thạch Mục có chút xanh xám, thân hình dừng lại.
- Quả nhiên là ngươi có chút bản lĩnh, có điều bất kể ngươi có bản lĩnh gì, hôm nay ngươi cũng đã định trước là phải chết ở đây! - Tì Lưu cười gằn nhìn Thạch Mục, trong miệng niệm lẩm bẩm, phất tay đánh ra hai đạo huyết quang, trong huyết quang có vô số huyết sắc phù văn nhún nhảy, lóe lên nhập vào trong thân thể của hai huyết long.
Hai cái Ngũ Trảo Huyết Long lập tức chấn động thân thể kịch liệt, toát ra tầng tầng lớp lớp ánh sáng huyết sắc, sau đó lại nhanh chóng dung hóa cùng nhau, hóa thành một quang cầu huyết sắc (Quả cầu ánh sáng màu máu) cực lớn.
Cái này vẫn chưa hết, hai tay Tì Lư tiếp tục vung vẫy, lại một lần nữa đánh ra hai đạo huyết quang, nhập vào trong cơ thể của hai huyết long khác.
Thân thể của hai huyết long phóng ra quang mang, hiển nhiên cũng dung hóa vào trong quang cầu huyết sắc.
Thần tình của Tì Lư trở nên nghiêm nghị, trong miệng đang tụng niệm mấy câu chú ngữ huyền bí không hề dừng lại một chút nào, từng đạo pháp quyết đánh vào trong quang cầu.
Quang cầu huyết sắc bắt đầu dũng động từng đạo quang mang, một cỗ khí tức khiến người ta run sợ tản phát ra, giống như có cái gì đó rất đáng sợ đang tồn tại muốn phá xác ra ngoài.
Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến đổi, thân hình lóe lên, lui về phía sau rồi bay vụt ra mất trăm trượng, toàn bộ tinh thần đều đề cao cảnh giác.
Hai tay Tì Lư dừng pháp quyết lại, trên trán đã mơ hồ thấy mồ hôi, đồng thời há miệng phun ra mấy trận máu tươi.
Những máu tươi này vừa lóe động, hóa thành mấy tấm huyết sắc phù văn cực lớn, một cái mơ hồ nhập vào trong quang cầu huyết sắc.
Quang cầu huyết sắc bỗng nhiên lăn lộn kịch liệt, sau đó một tiếng nổ kinh trời vang lên, vỡ vụn ra.
Một cỗ khí tức vô cùng khổng lồ bỗng nhiên tản phát ra, một thân ảnh vô cùng to lớn cũng xuất hiện, thực sự là một huyết long vô cùng khổng lồ.
Huyết long này dài khoảng chừng một nghìn trượng, hiển nhiên đã đột phá ngũ trảo rồi, dài ra thêm long trảo thứ sáu, toàn thân bao trùm huyết sắc lân phiến cực lớn, trên sống lưng mọc thêm những gai xương huyết sắc lớn, giống như có thể đâm rách cả bầu trời, nói không hết được sự dữ tợn.
Từng đạo huyết quang hỏa diễm quấn lấy sáu cái vuốt trên người huyết long, giống như cuồng long diệt thế, đôi mắt màu đỏ như máu nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, sáu cái vuốt của cự long trước mắt thực lực rất mạnh, đã vượt ra tất cả mọi địch nhân trước đây mình đã từng gặp, lần này hắn sợ là thật sự rơi vào tuyệt cảnh rồi.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, thân thể lại một lần nữa bắn ra, bất chấp những băn khoăn cố kỵ của hắn, bạch quan toàn thân phóng ra, trong miệng cũng lẩm bẩm niệm.
Thân thể hắn nhanh chóng điên cuồng phồng lên một lần nữa, trong chớp mắt hóa thành một con bạch viên (Con Vượn lông trắng) lớn khoảng một nghìn trượng, vươn thẳng lên trời phát ra một tiếng thét dài, bên ngoài thân lập tức xuất hiện vô số ngân văn (hoa văn/vân màu bạc), mơ hồ ngưng tụ thành lân phiến ngân sắc.
Đầu hơi nghiêng sang một bên, xích quang (ánh sáng màu đỏ) lóe lên, mọc ra một cái đầu màu đỏ, dưới sườn cũng dài ra hai cánh tay vô cùng to lớn.
Trong chớp mắt, Thạch Mục liền biến thành một người khổng lồ đủ để so với cự long huyết sắc của Tì Lư.
Hai con quái vật khổng lồ đứng sóng đôi nhau, khí tức khổng lồ hung hăng đụng vào nhau, ở trong không gian huyết sắc dâng lên một cơn lốc vô cùng to lớn.
- Chết đi! - Trong mắt Tì Lư lóe lên một tia dữ dằn, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Sáu móng huyết long bổ nhào ra, tốc độ của thân hình khổng lồ bỗng nhiên cực nhanh, tựa hồ vừa lóe lên liền đến trước mặt cự viên (vượn lợn) màu trắng.
Cự viên bạch sắc hướng lên trời phát ra một tiếng gầm thét, Phiên Thiên Côn trong tay kim quang đại thịnh, hung hăng đánh vào huyết long.
Sáu vuốt trên người huyết long vô cùng nhạy bén, thân hình to lớn gập xuống, tránh được một côn này, sáu cái long trảo huyết sắc cực lớn cào đến trước mặt bạch viên.
Bạch viên nhếch mép cười nhạt, hai cánh tay khác lóe lên ngân quang, sau đó đột nhiên biến hóa thành vô số ảo ảnh, huyết long điên cuồng đánh ra.
Trong một sát na, tiếng gào rít vô cùng sắc bén nổi lên!
Quyền ảnh ngân sắc dày đặc bắn ra, đánh vào sáu cái vuốt trên người huyết long, nổ tung thành ngân quang đẹp mắt.
Sáu cái vuốt huyết long cực lớn bỗng nhiên bị đánh bay ra, có điều bay ra được một đoạn, trên người lập tức bắn ra lóe lên huyết quang, ổn định thân hình, bộ dạng giống như không lo ngại gì.
← Ch. 1331 | Ch. 1333 → |