← Ch.2117 | Ch.2119 → |
Miêu Nghị cười nói:
- Nàng suy nghĩ quá nhiều. Tình huống của nàng ra sao, ta có thể không biết hay sao? Thật ra ngay từ đầu ta dự tính không ai có thể đi theo ta. Từ Đường Nhiên có thể đi, thật ra ta cũng rất bất ngờ. Chỉ có điều Thiên Nguyên Tinh sợ rằng cũng không phải chỗ cho nàng ở lâu. Nếu có thể, bảo Tào Vạn Tường điều nàng đến dưới tay hắn đi thôi.
Có một số việc hắn không tiện nói rõ ra. Thủ hạ của Phục Thanh nhiều người một nhà như vậy, Từ Đường Nhiên thông minh không tham tiện nghi nhỏ tránh trước được họa. Thống lĩnh khu vực bốn thành Mộ Dung Tinh Hoa chiếm một vị trí. Thời gian lâu dài Mộ Dung Tinh Hoa sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Sau khi Thiên Nguyên Hầu không khống chế được Bích Nguyệt, Tào Vạn Tường cũng mất đi lực ảnh hưởng đối Thiên Nhai bên này. Thủ hạ của Phục Thanh nếu thượng vị, sớm muộn sẽ xuống tay với Mộ Dung Tinh Hoa. Không có Từ Đường Nhiên ở phía trước làm lá chắn, một khi có người chợt động thủ, chỉ sợ nàng còn muốn lui cũng không kịp. Năng lực của nàng cũng không khống chế được cục diện này. Một đám lão yêu quái Tinh Túc Hải có thể giúp Miêu Nghị hắn vững vàng khống chế được Thiên Nhai ứng phó trải qua kịch biến, lại không thể ngồi không như vậy.
Mộ Dung Tinh Hoa dường như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Miêu Nghị cũng không biết nàng có hiểu được ý tứ trong lời nói của mình hay không. Hắn cũng chỉ có thể lời đến vậy, không có khả năng giúp đỡ Mộ Dung Tinh Hoa đối phó với người của Tinh Túc Hải.
Xuất phát. Phi Hồng và Tuyết Linh Lung đều đã đội Sa Lạp che đi gương mặt. Nữ nhân bộ dạng quá xinh đẹp có đôi khi cũng là phiền phức. Hải Bình Tâm không ở đây. Hắn đã được Miêu Nghị phái người mạnh mẽ đưa đi tổng trấn phủ Đông Hoa trước một bước.
Thời điểm một đám người đi ra khỏi Thủ Thành Cung, trên đường phố bên ngoài cung đã có đầy người đang đứng. Chuyện ngày hôm nay Miêu Nghị sẽ chính thức rời khỏi đã không phải là bí mật.
Đi ra khỏi cửa cung, Miêu Nghị cũng không chú ý tới bọn họ. Thật ra hắn dừng bước quay đầu lại, nhìn cung điện nguy nga phía sau lưng thêm một hồi, trong lòng có chút cảm giác bùi ngùi. Từ khi hắn tu hành tới nay, ở đây có thể xem như là nơi hắn ở lại lâu nhất. Ngày hôm nay xem như là chính thức từ biệt.
Quay lại nhìn về phía trên đường phố. Một vài chưởng quỹ cửa hàng có thể bước lên đài đều đứng ở trước mặt. Phần lớn số còn lại lui tới Thiên Nhai làm khách, nghe được động tĩnh đến xem Ngưu Hữu Đức đại danh đỉnh đỉnh. Về phần các cửa hàng chưởng quỹ tiểu thương lại không có một người nào tới. Bọn họ đều muốn cắt đứt quan hệ với Miêu Nghị, sợ quay đầu lại sẽ lọt vào sự trả thù của một vài cửa hàng khác.
Lòng người dễ thay đổi. Lòng người ấm lạnh thế nào có thể thấy được một chút. Miêu Nghị vì tranh thủ lợi ích của phần lớn các cửa hàng, đến lúc này ngay cả một người đến đưa tiễn cũng không có.
Miêu Nghị đối với điều này cũng không lưu tâm lắm. Sống nhiều năm như vậy có một số việc đều thấy phai nhạt. Người ta cũng có khó xử của người ta. Đám người Vân Tri Thu cũng không có tới. Đó là hắn giao phó. Biểu hiện cắt đứt quan hệ với hắn cũng có chỗ tốt.
Tình huống bên ngoài, bên trong hắn đã nhận được thông báo. Hắn biết những người này tới chế giễu. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chỉ có điều có hai nữ nhân xuất hiện vẫn khiến cho hắn bất ngờ một phen.
Hoàng Phủ Quân Nhu mặc trang phục màu tím và một người khác mặc trang phục màu trắng không ngờ là Chiến Như Ý. Trên mặt nàng còn mang theo ý cười như có như không châm chọc nhìn hắn.
Nữ nhân này có bị bệnh sao? Từ thật xa chạy tới đây xem náo nhiệt?
Trong lòng Miêu Nghị nói thầm một tiếng. Hắn dẫn mọi người đi xuống bậc thang, trực tiếp đi tới trước mặt Chiến Như Ý, chắp tay cười nói:
- Chiến mỹ nhân, từ thật xa chạy tới đây thăm ta sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu đứng ở bên cạnh, hắn lại làm như không nhìn thấy.
Đôi mắt Hoàng Phủ Quân Nhu sáng ngời, nhìn chăm chú vào phía trên mặt hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng kích động muốn nhào tới cắn hắn. Chỉ có điều sau khi ánh mắt nhìn đến Phi Hồng ở phía sau, sắc mặt lại hơi trầm xuống, trong lòng thốt ra ba chữ... Hồ ly tinh!
Chiến Như Ý thảnh thơi nói:
- Đúng vậy! Ngươi có ý kiến sao?
Rõ ràng là đang gây sự.
Miêu Nghị cười nói:
- Quả thực có chút ý kiến. Nàng già như vậy còn chạy tới quấn quít lấy ta, ta chỉ đành phải trốn xa một chút.
Trong lời nói này lộ rõ sự trêu chọc. Ai cũng có thể nghe ra. Mặt Chiến Như Ý trầm xuống, nói:
- Trốn? Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu. Không có sự che chở của Tổng Trấn đại nhân, ta thật ra muốn xem thử ngươi còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày!
Miêu Nghị than thở:
- Nói đến hai chữ "che chở" này thật sự không giống nàng. Nếu ông ngoại nàng không phải là Doanh Thiên Vương, nàng có tư cách gì ở trước mặt ta nói ra lời này. Chẳng qua nàng chỉ là bại tướng dưới tay của Ngưu mỗ. Người trong thiên hạ đều biết. Ta cần phải cùng nàng tranh miệng lưỡi lợi hại nữa sao?
- Ngươi...
Chiến Như Ý giơ một ngón tay lên, mi tâm hiện lên Thải Liên Nhất Phẩm, rõ ràng có kích động muốn động thủ.
Miêu Nghị lại giống như không có việc gì, nói:
- Thế nào, còn muốn động thủ với ta sao? Ỷ có Doanh Thiên Vương làm chỗ dựa, cho rằng ta là người của Tả Đốc Vệ dễ bắt nạt có đúng không?
Không ít người cảm thấy bất đắc dĩ. Người còn chưa có đi tới Tả Đốc Vệ báo danh, đã đổi mã giáp mang danh hiệu của Tả Đốc Vệ tới đè người.
Ai biết Chiến Như Ý không ngờ hoàn toàn không tức giận, trái lại hình như nghe được một chuyện cười cực lớn. Nàng ngẩng đầu nghẹn cười, cũng không biết đang vui vẻ cái gì.
Đám chưởng quỹ cửa hàng đứng ở phía sau lưng nàng nhanh chóng châm chọc nói:
- Ngưu Hữu Đức, vẫn lên chút nhanh đi thôi. Làm chậm trễ thời gian tới bên cạnh Tả Đốc Vệ, sẽ không tiện thu thập đâu.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Lá gan cũng không nhỏ. Sẽ không sợ lão tử ngóc đầu trở lại sao? Các ngươi có tin hay không? Lần sau lão tử lại đi xuống địa ngục một chuyến, tham gia kiểm tra. Sau đó lại về Thiên Nguyên Tinh làm đại thống lĩnh Thiên Nhai?
Lời này vừa nói ra, mọi người sợ tới mức giật mình. Gia hỏa này sẽ không thật sự chơi như vậy chứ?
Chỉ có điều rất nhanh có người phản ứng lại, kêu lên:
- Đừng nghe những lời ngông cuồng từ trong miệng hắn thốt ra. Thiên Nhai này cũng không phải của hắn. Cho dù hắn có thể kiểm tra qua cửa ải, cũng không thể tới nơi này nhậm chức.
← Ch. 2117 | Ch. 2119 → |