Vay nóng Tinvay

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 1405

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 1405: Chí Tôn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Shopee


Mang Nhai Quốc Chúa Tể giải thích:

- Giống như là một hải dương vô biên, mà Vực Giới lại giống như một khối đá ngầm ở bên trong hải dương vô biên! Dị Vũ Trụ cũng là một khối đá ngầm đặc thù ở bên trong hải dương vô biên. Giữa đá ngầm và đá ngầm, khoảng cách rất là xa xôi. Cho nên mỗi một Vực Giới, khoảng cách song phương đều rất là, rất là xa xôi.

Hải dương? Đá ngầm?

Kỷ Ninh có một chút không rõ.

Dị Vũ Trụ? Cương vực vô tận? Cũng chỉ là Đá Ngầm?

Vũ trụ Hỗn Độn là hải dương?

- Như vậy nếu chống cự Hỗn Độn vũ trụ cắn trả, phục sinh đạo lữ cho của ta?

Kỷ Ninh càng thêm lo lắng.

- Đạo lữ của ngươi chỉ vẻn vẹn là Thiên Tiên, mặc dù làm nàng sống lại khó, thế nhưng ít nhất vẫn còn có hi vọng.

Minh Lan Chúa Tể nói.

- Hi vọng?

Kỷ Ninh con mắt sáng ngời.

Thế nhưng Minh Lan Chúa Tể, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ chúa tể, Tiệt Ngũ Đế Quân, Kim Tự Đế Quân, Kỳ Ẩn Đế Quân lại âm thầm lắc đầu.

Minh Lan Chúa Tể tiếp tục nói:

- Vĩnh Hằng Đế Quân không có cách nào ngăn cản được Hỗn Độn vũ trụ cắn trả, chỉ có tồn tại trong truyền thuyết, so với Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh hơn nữa... Như vậy mới có thể nghịch chuyển thời không, phục sinh cho đạo lữ của ngươi.

- So với Vĩnh Hằng Đế Quân còn mạnh hơn nữa?

Kỷ Ninh sững sờ, Cửu Trần và Tửu Thánh kia cũng có chút kinh ngạc.

Còn có tồn tại so với Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh hơn nữa hay sao?

- Hỗn Độn vũ trụ vô biên vô hạn, có từng tòa Vực Giới, cũng có một đám dị vũ trụ.

Thanh âm của Minh Lan Chúa Tể có chút mờ ảo:

- Cơ hồ bất kỳ một cái Vực Giới và dị vũ trụ nào, chiến lực đỉnh phong. Ở bên trong mênh mông Hỗn Độn vũ trụ, người mạnh nhất vẫn là Chúa Tể a! Bất quá ở bên trong cũng còn có một ít tồn tại rất cao, bọn hắn được chúng ta tôn xưng là Chí Tôn.

- Chí Tôn?

Kỷ Ninh lập tức đem cái tên này nhớ kỹ xuống dưới đáy lòng.

Mang Nhai Chúa Tể ở bên cạnh gật đầu, trong mắt có vẻ mong ước:

- Đúng, Chí Tôn! Vĩnh Hằng giới là do Vĩnh Hằng Đế Quân sáng tạo ra. Mà dị vũ trụ, chính là do Chí Tôn sáng chế.

- Sáng tạo dị vũ trụ?

Kỷ Ninh rung động.

Dị vũ trụ bản thân mình đã đi qua đó một chuyến, đây chính là nơi có được bổn nguyên vũ trụ nguyên vẹn, Kiếm đạo các loại. Bất luận một đạo nào... Tất cả đều có thể cảm ứng được! Dị vũ trụ như vậy cũng là thứ được sáng tạo ra hay sao?

- Chí Tôn, là tồn tại chí cao ở bên trong vô số sinh linh của Hỗn Độn vũ trụ.

Mang Nhai Chúa Tể nói:

- Như chúng ta trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân, ngộ ra Vĩnh Hằng chi đạo... Thực sự không phải là cực hạn tu hành. Chỉ cần lần nữa đột phá, ngộ ra đạo. Mà đạo này đủ để trở thành vũ trụ chi bản nguyên. Như vậy mới có thể sáng tạo ra, tạo ra được một dị vũ trụ.

- Chí Tôn vô cùng thưa thớt, cả đời này của ta cũng chưa bao giờ thấy qua.

Mang Nhai Chúa Tể khẽ lắc đầu nói.

Hai vị Chúa Tể khác cũng có chút hâm mộ.

Bọn hắn cũng đều chưa thấy qua Chí Tôn, chỉ là nghe nói qua mà thôi.

- Lúc trước Tây Tư tộc nhấc lên một trận chiến tranh, khuếch tán ra khắp nơi. Văn minh Tu hành giả chúng ta sở dĩ có thể thắng, đó cũng là bởi vì có Chí Tôn tồn tại.

Mang Nhai Chúa Tể nói:

- Tuy rằng thành tựu ở rất nhiều phương diện của Tây Tư tộc đều cực cao. Thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Chí Tôn, cuối cùng Tây Tư tộc vẫn bị diệt như trước. Nếu như không có mấy vị Chí Tôn kia, chỉ sợ văn minh Tu hành giả chúng ta đã sớm bị diệt rồi.

Kỷ Ninh, Cửu Trần, Tửu Thánh đều líu lưỡi.

Chí Tôn?

Hóa ra ở bên trong Hỗn Độn vũ trụ, cảnh giới tu hành cao nhất là Chí Tôn?

- Bọn hắn có thể nghịch chuyển thời không! Bọn hắn có thể nhẹ nhõm lữ hành ở bên trong Hỗn Độn vũ trụ! Bọn hắn có thể sáng tạo ra, tạo ra dị vũ trụ...

Mang Nhai Chúa Tể nói:

- Mặc dù là tai nạn như lúc Âm Dương Sinh Tử Luân sắp hủy diệt Viêm Long Vực Giới ta, nếu như Chí Tôn nguyện ý ra tay. Như vậy chỉ cần phí chút thời gian thì cũng có thể tiêu diệt được.

- Chí Tôn có thể tiêu diệt được Âm Dương Sinh Tử Luân?

Tửu Thánh đứng ở một bên không nhịn được phải nói một câu:

- Như vậy vì sao không mời Chí Tôn hỗ trợ? Chẳng lẽ Chí Tôn chỉ nhìn một cái Vực Giới to lớn như vậy hủy diệt hay sao?

- Ngươi sai rồi.

Phong Vũ chủ tế mở miệng nói.

- Ánh mắt của Chí Tôn sao lại giống như chúng ta cơ chứ? Chí Tôn đã từng nói qua, mọi sự vạn vật trong vũ trụ, sinh sinh diệt diệt, tất cả đều có quy luật riêng của mình. Âm Dương Sinh Tử Luân chính là thứ do Hỗn Độn thai nghén mà sinh ra đời. Nó sinh ra đời, diệt Viêm Long Vực Giới ta. Vốn là quy tắc của vũ trụ... Nếu như cưỡng ép hủy diệt Âm Dương Sinh Tử Luân, như vậy sẽ gặp phải vũ trụ cắn trả. Hơn nữa lực cắn trả lại rất là mãnh liệt, các Chí Tôn cũng sẽ không nguyện ý đi làm chuyện này.

- Cho nên các Chí Tôn chính thức bàng quan đứng nhìn.

- Tuyệt đối vô địch.

- Thời gian, nhân quả các loại. Tất cả đối với bọn hắn mà nói, không có cách nào ảnh hưởng được tới bọn hắn.

- Cả đám Vực Giới sinh diệt, đối với bọn họ mà nói. Chỉ là từng đạo phong cảnh. Thậm chí cả đời chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy Chí Tôn a.

Phong Vũ chúa tể nhìn về phía Kỷ Ninh:

- Bắc Minh tiểu hữu, đạo lữ của ngươi cũng chỉ có Chí Tôn ra tay mới có thể phục sinh được nàng.

Trong lòng Kỷ Ninh trầm xuống.

Để cho Chí Tôn ra tay?

Ba đại Chúa Tể sống lâu như vậy mà cũng chưa từng gặp qua Chí Tôn. Ngay cả nhìn thấy cũng chưa từng thấy qua, có thể tưởng tượng được việc mời Chí Tôn ra tay là chuyện khó khăn như thế nào a.

- Những trái cây này có đủ hay không?

. Kỷ Ninh hỏi.

- Ha ha...

Kim Tự Đế Quân nở nụ cười, nói:

- Kém xa. Kém xa, cho dù có gấp mười gấp trăm lần thì cũng không đủ.

- Muốn mời Chí Tôn giúp ngươi phục sinh đạo lữ, nếu như toàn bộ Xích Ba điện đều là của ngươi, ngươi cống hiến cho Chí Tôn, có lẽ sẽ có khả năng thành công.

Mang Nhai Chúa Tể cũng lắc đầu bật cười:

- Những trái cây này của ngươi bất quá là mấy vạn Hỗn Độn kỷ nguyên thành thục mà thôi. Mà Xích Ba điện lại có thể liên tục không ngừng sản xuất ra những trái cây này.

Giá trị của Xích Ba điện so với những trái cây mà Kỷ Ninh lấy được này, còn trân quý viễn siêu hơn gấp trăm lần.

- A.

Kỷ Ninh lập tức hiểu ra.

- Như vậy hiện tại ta không có biện pháp nào khác, đúng không?

Kỷ Ninh hỏi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1832)