← Ch.1543 | Ch.1545 → |
Bên cạnh một ngôi sao nóng cháy như quả cầu lửa, hư không nứt ra cái khe, một chiếc vực giới phi chu xuyên qua đậu một bên.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể cười tủm tỉm nói:
- Đến rồi các vị, từ tin tức hiện tại thì Bắc Minh Đạo Quân luôn trốn trong Dao Hỏa cảnh, các Chúa Tể, Đế Quân đến trước còn chưa cướp được vực giới phi chu. Các người có hy vọng rất lớn.
Tám bóng người bay xuống, có người lên tiếng:
- Dù cuối cùng ai có được thì Ngũ Nghiệp huynh chắc chắn được mớ bảo bối.
Ngũ Nghiệp Chúa Tể trợn to mắt nói:
- Ta mượn vực giới phi chu của sư tôn, bảo bối ta kiếm được hơn phân nửa phải đưa cho sư tôn. Không nói nhiều với các ngươi nữa, còn nhóm cuối cùng, ta phải tiếp tục liều mạng chạy đi.
Nói rồi Ngũ Nghiệp Chúa Tể điều khiển vực giới phi chu rời đi.
Tám người đứng trong không trung, khí thế hùng hồn.
Một nam nhân điển trai yêu dị toát ra lạnh lẽo âm trầm hừ mũi nói:
- Các vị hãy đi Dao Hỏa cảnh trước, ta sẽ nhanh chóng đến sau.
Nam nhân yêu dị cất bước xuyên qua hư không biến mất.
- Đông Hỏa Chúa Tể đi đâu vậy?
- Còn đâu nữa, với tính cách của hắn chắc đi bắt một số bằng hữu tốt, người thân mà Bắc Minh Đạo Quân quan tâm.
Nói chuyện là nam nhân râu ria xồm xoàm, mặc đồ mộc mạc áo màu xám, sau lưng cõng tám miếng gỗ màu xanh.
- Cái tên Đông Hỏa luôn làm chuyện ngu xuẩn thế này.
- Hắc Mộc huynh, chúng ta kệ hắn đi. Để ta xé rách thời không mang mọi người đi.
Trong nhóm được đưa đến có tám Chúa Tể, Đế Quân. Bốn người là Chúa Tể, Đông Hỏa Chúa Tể nằm trong số đó.
Hắc Mộc Chúa Tể mơ hồ là người có địa vị cao nhất nhóm.
Nam nhân râu xồm cõng tám miếng gỗ đen Hắc Mộc Chúa Tể gật đầu nói:
- Đi.
Vèo!
Xé rách hư không chạy đi, rất nhanh Đông Hỏa Chúa Tể đến Thiên Thương Vĩnh Hằng Giới.
Đông Hỏa Chúa Tể đứng trên mây mù giữa không trung nhìn ra Thiên Thương cung ở phía xa:
- Đã đến.
Đông Hỏa Chúa Tể mặc áo trắng tỏa ra ánh sáng trắng mông lung, khuôn mặt điển trai đến yêu dị, da trong suốt đến nỗi thấy mạch máu dưới lớp da, mắt chứa tia lạnh đáng sợ.
Đông Hỏa Chúa Tể gật gù:
- Theo tình báo sưu tầm thì Phi Tuyết Thành Chủ truy sát một người tên Cửu Trần, chạy vào Dao Hỏa cảnh. Về sau Phi Tuyết Thành Chủ cố ý thả ra tin tức, quả nhiên Bắc Minh Đạo Quân bất chấp nguy hiểm giết vào Dao Hỏa cảnh. Chắc Bắc Minh Đạo Quân đánh nhau với Phi Tuyết Thành Chủ, cuối cùng Phi Tuyết Thành Chủ không địch lại, bị truy sát đến phải tự sát. Từ đó thấy được Bắc Minh Đạo Quân là hạng người rất nặng tình nặng nghĩa.
Mắt Đông Hỏa Chúa Tể lóe tia sáng lạnh:
- Vì bằng hữu tốt dù đoán được âm mưu vẫn bỏ mặc sống chết xông vào Dao Hỏa cảnh. Hừ hừ, loại người nặng tình nặng nghĩa, bất chấp cả mạng sống là dễ đối phó nhất. Cửu Trần Giáo Chủ kẹt trong Dao Hỏa cảnh chắc đã được Bắc Minh Đạo Quân cứu rồi. Bằng hữu tốt khác mà Bắc Minh Đạo Quân quan tâm có lẽ là trong môn phái của hắn, Thiên Thương cung.
Đông Hỏa Chúa Tể nhìn Thiên Thương cung ở phía xa:
- Ta chỉ cần bắt hết Thiên Thương cung, bắt giữ tất cả Thế Giới cảnh, Đạo Quân, Đế Quân buộc Bắc Minh Đạo Quân giao ra vực giới phi chu trao đổi với ta. Với tính cách của Bắc Minh Đạo Quân rất có thể sẽ đồng ý.
Đông Hỏa Chúa Tể lắc đầu cười nhạt:
- Những Chúa Tể, Đế Quân đến sớm hơn ta nhiều nhưng không ai làm như vậy, chỉ biết đi Dao Hỏa cảnh tranh giành, thật là một đám ngu xuẩn, không biết nghĩ sao nữa.
Vì một chiếc vực giới phi chu mà các Chúa Tể giành giật với nhau là rất bình thường.
Như một Thế Giới cảnh mà sở hữu một chiếc vực giới phi chu, chẳng khác nào kêu nhóm Đạo Quân tới cướp. Trong thế giới tu hành giả không có đủ thực lực thì không có tư cách giữ báu vật quá khủng.
Nhưng mà...
Chúa Tể đứng trên đỉnh cao nhất trong bất cứ thế lực lớn nào. Vì vậy thông thường đám Chúa Tể rất tạo, cực kỳ chú trọng mặt mũi.
Với bọn họ một chiếc vực giới phi chu quá quý giá, vì vực giới phi chu đi đối phó với Đạo Quân chẳng sao hết. Nhưng đi bắt sống bằng hữu của Đạo Quân đó rồi uy hiếp thì mất mặt chết. Đường đường là Chúa Tể khó thể vứt mặt mũi làm chuyện đó.
Địa vị thấp chút như Phi Tuyết Thành Chủ ngược lại sẽ làm ra chuyện vô sỉ thế này được. Nhưng với thực lực của Kỷ Ninh hoàn toàn có thể đoán ra. Đế Quân bình thường không thể nào đối phó Thiên Thương cung được.
Cho dù làm như thế nhưng có chắc sẽ thành công? Bắc Minh Đạo Quân không sắp đặt thủ đoạn nào sao?
Bởi vậy làm chuyện như thế siêu mất mặt, khả năng thành công thấp, các Chúa Tể tự nhiên sẽ không làm như vậy. Bọn họ thà đi Dao Hỏa cảnh tranh giành. Chỉ có Đông Hỏa Chúa Tể âm hiểm vô sỉ là chọn làm cách đó.
Các Chúa Tể thông thường rất ngạo, cực kỳ chú trọng mặt mũi nhưng ngẫu nhiên lọt ngoài ý muốn, Đông Hỏa Chúa Tể là ngoại lệ đó.
Trong Thiên Thương cung.
Các huynh đệ đang tụ tập cùng nhau ăn uống, ngồi tán dóc rất thích thú. Kỷ Ninh pháp thân, Cửu Trần pháp thân, Thiên Nhất Đế Quân ở một bên.
Bùm!
Đột nhiên lực lượng đáng sợ giáng lâm.
Kỷ Ninh pháp thân ngước lên nhìn, liếc sơ đã thấy một móng vuốt vảy bạc trắng tinh từ chân trời xa tít đập xuống, khí lạnh vô hình tràn ngập, thời không bị đóng băng trấn áp. Buốt giá thấu xương ập xuống làm Kỷ Ninh biến sắc mặt.
Kỷ Ninh truyền âm quát:
- Nào, tất cả vào trong pháp bảo động thiên của ta trước!
Nói xong Kỷ Ninh vung tay lên.
Đám người Thiên Nhất Đế Quân, Cửu Trần pháp thân, Ngự Đấu pháp thân không chống cự để mặc Kỷ Ninh thu vào pháp bảo động thiên, vì trước đó hắn đã sắp xếp hết rồi.
Việc này hấp dẫn Chúa Tể, Đế Quân mười lăm vực giới, còn có một số phiêu bạt ở phương xa đến, nên Kỷ Ninh có sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Không chỉ Thiên Thương cung, Kỷ Ninh chuyên luyện chế một pháp thân đặt bên tam giới.
Kỷ Ninh có bản tôn, nguyên thần thứ hai nên đủ sức giữ gìn hai pháp thân đỉnh cao. Pháp thân mới được luyện chế đang tọa trấn tam giới.
Bùm!
Vô số cấm chế của Thiên Thương cung vỡ vụn, móng vuốt vảy bạc trắng sống động như thật xé rách tất cả. Kỷ Ninh pháp thân lắc người hóa thành độn thuật vô hình bay lên trời cao.
Khí lạnh buốt giá làm độn thuật vô ảnh của Kỷ Ninh bị buộc phải hiện hình. Kỷ Ninh đứng trên trời nhìn bóng dáng ở phía xa, là một nam nhân cực kỳ đẹp trai mặc áo trắng lấp lánh nhưng toát ra hơi thở âm lạnh.
Kỷ Ninh mở miệng nói:
- Thì ra là Đông Hỏa Chúa Tể, Đông Hỏa Chúa Tể đến Thiên Thương cung ta có chuyện gì?
← Ch. 1543 | Ch. 1545 → |