Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ngự Linh Sư Thiên Tài - Chương 096

Ngự Linh Sư Thiên Tài
Trọn bộ 125 chương
Chương 096: Biện pháp vẹn toàn đôi bên
0.00
(0 votes)


Chương (1-125)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đồng bọn phía sau hắn cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa: "Thế nhưng lại dám cự tuyệt yêu cầu của Tật Phong Lang chúng ta, ngươi không muốn ở Ngải Hòa lăn lộn sao?"

"Tiểu cô nương, ngươi muốn cưỡi Sư Thứu cũng có thể, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta - - ha ha, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, ta sẽ không thu tiền thuê của ngươi."

Theo nhóm người này hô to gọi nhỏ, bất tri bất giác, trước khách điếm liền tụ tập không ít người. Một phần nhỏ người cảm thấy hưng phấn không thôi, nhưng phần lớn người lại ngầm lắc đầu, cảm thán nữ hài thuê Sư Thứu quá xui xẻo, như thế nào lại cứ gặp phải đoàn sát tinh này.

Ở Ngải Hòa này không ai không biết Tật Phong Lang hoành hành ngang ngược, nghe thấy lời nói của bọn hắn, tiếp theo lại nhận ra huy chương chữ thập hình đầu sói trước ngực bọn hắn, sắc mặt nhân viên cửa hàng liền đại biến, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Phượng Vũ: "Tiểu thư, người xem... Nếu không thì coi như để cho bọn hắn trước được không? Người chờ đến xế chiều ngày mai, có được không?"

"Vì sao?" Phượng Vũ bất vi sở động, "Rõ ràng là ta tới trước. Lại nói - - Tật Phong Lang là cái thứ gì? Nếu hắn là người già yếu, ta đây sẽ nhường hắn một lần thì không tính. Mà ta nhìn hắn dáng người cao to, cũng không giống có bệnh trong người, vì sao phải nhường cho hắn? Hay là, hắn có bệnh không tiện nói ra gì đó?"

Trừ Luci ra, còn chưa có người lĩnh giáo qua bản lĩnh độc miệng của Phượng Vũ, đám người Chu Tước không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Mà những người khác còn lại là chưa bao giờ gặp qua người dám châm chọc Tật Phong Lang ra mặt, hầu như cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì. Trong chốc lát, tình cảnh rơi vào trong trạng thái kinh ngạc và yên tĩnh.

Cái đầu tiên phá một mảnh yên tĩnh này là tiếng kêu gào muốn lập tức rời khỏi của Sư Thứu to lớn, Cự Hán nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt tay làm tiếng khớp xương đồm độp vang lên: "Con nhóc, ngươi thật to gan! Thế nhưng lại dám mắng chúng ta!"

Phượng Vũ hỏi ngược lại: "Ta mắng các ngươi cái gì hả?"

"Ha ha, sợ sao? Lúc này ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, vừa rồi ngươi mắng chúng ta không phải cái này cái kia, ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt!"

"Vậy cũng coi như mắng?" Mặt Phượng Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, "Các ngươi là người, đương nhiên không phải cái này cái kia. Thật là, từng thấy qua cái này cái kia, lại vẫn chưa từng thấy qua đó là mắng. Người của Tật Phong Lang quả nhiên không giống người thường, khó trách danh dương Bắc Minh."

Lời vừa nói ra, trong đám người lập tức có người nhịn không được cười ra tiếng. Nhưng ngại thế lực của Tật Phong Lang, hắn chỉ cười một tiếng, liền khẩn trương che miệng lại. Dù vậy, ở trong một tình cảnh yên tĩnh như thế này, tiếng cười cũng là hết sức rõ ràng, giống như đã lâu chưa đc tát một cái, hung hăng quất vào trên mặt Cự Hán và đồng bọn hắn, làm cho trong lòng bọn hắn bốc lên lửa giận.

"Hừ, tiểu nha đầu lừa đảo thích chơi trò mồm mép! Xem lão tử không đánh ngươi tới mức phải kêu cha gọi mẹ, lão tử liền theo họ ngươi!"

Nói xong, cả người Cự Hán quái dị, vung ra quả đấm hung hăng ném về phía Phượng Vũ. Đồng bọn bên cạnh hắn vội vàng hô to: "Ngươi hạ thủ nhẹ một chút, đừng làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp của con nhóc này, mấy ca ca còn muốn mang nàng đi chơi đùa!"

"Phượng tiểu thư, cẩn thận!" Luật Cung Thương kinh sợ kêu một tiếng, vừa muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Mạnh Nguyên Phủ giữ chặt: "Phượng tiểu thư đã từng dặn ngươi trong nửa tháng không thể lại sử dụng pháp thuật, để tránh thương thế nặng thêm. Ngươi quên hết rồi sao?"

"Nhưng có người muốn xuất thủ với nàng, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho nàng bị người khác khi dễ?"

"Ngươi yên tâm, chỉ bằng cái người trong đầu lúc nào cũng chỉ có sức mạnh cơ bắp, còn chưa có tư cách khi dễ được nàng."

"Nhưng mà - -" Luật Cung Thương vẫn còn muốn tránh thoát tay của Mạnh Nguyên Phủ, lại nghe được tiếng vang kinh thiên động địa ngay bên cạnh, giống như là thứ gì đó rơi thật mạnh xuống mặt đất.

Nhớ tới quả đấm lớn như vại nước to kia của Cự Hán, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng theo tiếng nhìn lại. Lúc bụi đất tung bay dần dần lắng lại, sau khi thấy rõ tình hình bên trong, hắn nhất thời ngây ra như phỗng.

Không chỉ là hắn, tất cả mọi người vây xem đều há to mồm, vô cùng hoài nghi có phải chính mình còn chưa tỉnh ngủ không, nếu không thì làm sao có thể mơ thấy tình hình vô lý này - -

Trong bụi đất, vậy mà thấy tư thế của Phượng Vũ chưa biến chút nào, cước bộ chưa từng di chuyển nửa bước. Mà Cự Hán rống to xuất thủ với nàng, vẫn là cái đầu chốc xuống phía dưới, hai chân chổng lên cắm vào máng ăn của Sư Thứu to lớn.

Sư Thứu vốn là bị "Quái vật" từ trên trời giáng xuống làm cho hoảng sợ, tiếp theo phát hiện thức ăn bị ngăn trở, liền vô cùng nóng nảy, giơ mỏ dài màu nước sơn phát sáng như câu lên hung hăng mổ vào người hắn, mổ tới mức Cự Hán liên tục kêu đau.

"Hiện tại có thể cho ta thuê Sư Thứu rồi chứ?"

Nhân viên cửa hàng nhìn Phượng Vũ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, lại nhìn Cự Hán thân hãm trong khổ cực lầm than không thể động đậy, giống như mộng du tiếp nhận lấy tinh thạch nàng đưa tới, giao chứng từ thuê cho nàng, máy móc nói: "Sau khi người đến nơi, xin đến chi nhánh địa phương, căn cứ vào thiết bài mà thu hồi tiền thế chấp, đồng thời cũng giao Sư Thứu cho bọn họ."

"Ta đã biết, cảm ơn." Tiếp nhận lấy chứng từ và thiết bài từ nhân viên cửa hàng đưa tới, Phượng Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Cự Hán một cái: "Theo họ ta? Ngươi còn không xứng."

Nhìn Phượng Vũ hành động bưu hãn, Luật Cung Thương trợn mắt há hốc mồm rất nhiều lần, trong lòng tự nhiên sinh ra một tình cảm sùng bái mờ ám: Phụ thân thường nói tính cách của mình có chút không quả quyết, tính ra sự so sánh này quả nhiên là không sai. Nếu như mình có tính cách dứt khoát như Phượng Vũ, thì chuyện tối hôm đó có lẽ sẽ không ầm ĩ lớn như vậy, bản thân mình cũng sẽ không bị lệnh truy nã, lại còn liên lụy phụ thân rơi vào nguy hiểm.

Nhìn bóng lưng tuyệt đẹp của Phượng Vũ, trong đó mang theo tiêu sái suất khí, hắn lập tức hạ quyết tâm: Từ nay về sau, phải học tập Phượng Vũ thật nhiều, sửa đổi tính tình do dự của chính mình!

Phượng Vũ cũng sẽ không nghĩ tới hành động giáo huấn gia hỏa không biết tự lượng sức mình của bản thân, mà lại để cho Luật Cung Thương hạ quyết tâm. Sau khi làm xong việc thuê Sư Thứu, nàng bước nhanh trở về bên cạnh đồng bọn của mình: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta nhanh đi ăn cơm chiều đi."

Mấy người khác của Tật Phong Lang nghĩ muốn động thủ, nhưng lại không có can đảm; muốn ném ra vài câu hình thức, lại sợ chọc giận Phượng Vũ ngay cả bọn hắn cũng đều đánh, trong lúc khó xử, vậy mà lại phải trơ mắt nhìn nàng điềm nhiên rời khỏi như không có việc gì.

Vị trí của Ngải Hòa tiếp sát biên cảnh Bắc Minh Đại Lục, hương vị đồ ăn sẽ không tránh khỏi ảnh hưởng hương vị đồ ăn ở Nam Đại Lục và Tây Phong Đại Lục, nhưng phong cảnh đẹp cùng hương vị đồ ăn đặc sắc cũng đủ để khiến Phượng Vũ ăn ngấu ăn nghiến rồi.

Ba người như gió cuốn mây tàn tiêu diệt sạch phần đồ ăn của mình, Phượng Vũ vẫn còn muốn lại nếm thử vài món ăn đặc sắc khác, lại thấy Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung Thương ngồi cùng bàn dùng ánh mắt khó có thể tin được quan sát phần eo mảnh khảnh của mình, như là đang tự hỏi những thức ăn này đã đi tới nơi nào.

Thấy thế, Phượng Vũ ngượng ngùng thu hồi cánh tay đang duỗi về phía đồ ăn lại, ném bọc tiền cho Chu Tước ngồi kế đó: "Ta trở về phòng nghỉ ngơi trước, các ngươi từ từ ăn."

Nàng chân trước vừa mới đi đến hậu viện, trên bàn lập tức vang lên vài tiếng kinh ngạc.

"Không ngờ tới Phượng tiểu thư thèm ăn như vậy... ừm, ăn rất ngon miệng." Mạnh Nguyên Phủ gãi gãi đầu, nuốt hết lời nói sau đó vào - - phân lượng này đều sắp vượt qua hắn rồi.

"Nàng ăn một trận này cũng đã đủ ta ăn một ngày rồi." Luật Cung Thương ngơ ngác nói. Thân là thiếu gia thế gia, đối với thực vật từ trước đến nay hắn luôn là trọng chất không trọng lượng, chưa từng thử qua bộ dáng ngồi ăn mà mở mồm lớn giống như vậy.

Chu Tước thong thả gắp khối thịt nướng lên chấm tương chua ô mai đặc biệt của Bắc Minh, lơ đểnh nói: "Chủ nhân tiêu hao năng lượng rất nhanh, đương nhiên cần phải ăn nhiều một chút. Đợi lát nữa ta đi ra phía sau mua ít đồ ăn nữa, lại mang cho nàng phần ăn khuya."

Luật Cung Thương im lặng... Hạ quyết định quyết tâm lúc nãy bất tri bất giác lặng lẽ bắt đầu dao động: Nghĩ tới nếu muốn trở thành người như Phượng Vũ vậy, chẳng lẽ cũng cần phải có khẩu vị giống như nàng sao? Vậy có thể trước khi chính mình còn chưa bỏ được tật xấu do dự thiếu quyết đoán, trước tiên biến thành một bàn tử* hay không? (*bàn tử: tên mập, tên béo)

Đi vào phòng trọ, Phượng Vũ liên tục nhảy mũi mấy cái, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ tới, cũng biết là đang có một vài người nghị luận khả năng ăn của nàng.

"Thật là, người nào quy định nữ hài tử thì phải uống một chén trà cùng ăn nửa chén cơm, ăn được một nữa thì phải kêu "Ăn no thật, ăn no thật, nhân gia* ăn không vô nữa", đúng không sư phụ?" (*nhân gia ~ người ta)

Nói ra lời oán giận, trả lời lại nàng chỉ có một mảnh yên tĩnh.

Phượng Vũ không khỏi cười gượng một cái: Luci đi rồi, loại tình hình này đã từng xảy ra vài lần, nàng lúc nào cũng sau khi phục hồi tinh thần lại thì mới phát hiện chính mình đang nói chuyện với không khí. Cũng đúng thôi, người sớm chiều ở chung đột nhiên rời khỏi, đổi lại là bất cứ người nào cũng chưa thể thích ứng ngay được.

"Trước khi sư phụ trở về, ta vẫn là nên tăng cường tu hành đi, bằng không nếu như bị hắn cách xa một khoảng lớn, chẳng phải là rất mất mặt."

*****

Khóa trái cửa phòng xong, Phượng Vũ lấy giường Thanh Lam Hồi Xuân Ngọc từ trong không gian ra, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện mà mỗi ngày phải làm.

Hiện giờ nàng đã thuộc làu làu《Ngự Linh pháp quyết》nhưng chỉ tu hành được một đoạn ngắn trong đó mà thôi.

Tát Lan Ca trăm ngàn năm qua chỉ có hai người Ngự Linh sư không phải là không có đạo lý, Ngự Linh thuật đối với tư chất của tu hành giả yêu cầu cao đến mức biến thái vẫn chỉ là thứ yếu, mấu chốt nhất lại càng ở chỗ tâm pháp thâm thuý khó hiểu này. Tuy là Phượng Vũ có minh sư* (~ thầy giáo đại tài) chỉ điểm, nhưng dù sao Ban Tư cũng chưa luyện xong bản công pháp này, lúc Phượng Vũ tiến triển đến lĩnh vực bình cảnh hắn chưa từng tiếp xúc qua, thì cũng đã bắt đầu lặng yên hiển lộ.

Ánh sáng mặt trời từng chút từng chút biến mất, trong phòng, mồ hôi trên trán Phượng Vũ ngày càng tụ càng nhiều. Lúc gian phòng hoàn toàn rơi vào trong đêm tối, cả người nàng mồ hôi chảy ròng ròng giống như là vừa bò ra từ trong sông vậy.

Sau một lúc lâu, nàng thất vọng mở to mắt: "Vẫn lại là giống với mấy ngày hôm trước, từ sau khi rời khỏi Tử Vong Hiệp Cốc thì liền không có gì tiến triển, mỗi ngày tĩnh toạ (~ ngồi thiền) tu hành chỉ là đang hấp thu linh lực để tăng cường bổ sung vào kinh mạch mà thôi."

Nghĩ đến trước kia mỗi lần tu luyện xong đều có cảm giác tràn đầy giống như vậy, Phượng Vũ ít khi cảm thấy buồn bực dâng lên: "Chậc, chẳng lẽ đây là bình cảnh trong truyền thuyết? Ta có phải nên bế quan không để ý tới việc vặt vãnh toàn tâm toàn ý tu hành một phen hay không. Nhưng làm như vậy, chuyện của sư phụ thì làm sao bây giờ?"

Đột nhiên, nàng nghĩ đến gần đây vẫn luôn không rảnh động vào lò dược, trước mắt nhất thời sáng lên: "Đúng rồi, có lẽ có thể mượn dùng hiệu lực của đan dược!"

Trước đây khi vừa mới bắt đầu tu hành, Luci đã từng cho nàng không ít phương thuốc dân gian, đều là những vật rất có ích lợi đối với tu hành. Nhưng sau đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cộng thêm tấn cấp thuận lợi, nàng liền quên đi vài thứ kia. Hiện tại nhớ tới, quả thực là như lấy được trân bảo.

Nàng từ trước đến nay luôn là theo phái hành động, lúc này tùy tiện thay đổi một thân y phục sạch sẽ liền chạy ra quán rượu.

Chu Tước đúng lúc mua đồ trở về, trông thấy Phượng Vũ đâm đầu đi tới, lập tức cười nói: "Chủ nhân, không phải người mới vừa nói rất thích thịt nướng nơi này sao? Ta tìm được hương vị nhà làm lại càng thơm ngon, ngươi nếm thử - - "

Lời còn chưa dứt, Phượng Vũ đã đi nhanh lướt qua, đi về phía đường phố, chỉ có dư âm lượn lờ: "Các ngươi chính mình ăn đi, đừng chờ ta!"

"Ách... Chủ nhân sao gấp gáp vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng mà nàng nên nói cho ta biết chứ."

Chu Tước xách theo bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mờ mịt trở lại quán rượu, hỏi đám người Vân Sâm Lam vẫn còn nán lại ở trong phòng, cũng không có được lời giải đáp, đành phải giữ lại vấn đề mê muội này trở về phòng suy đoán.

May mà ngày hôm sau, cái vấn đề mê muội này tự động có giải đáp.

"Chủ nhân, đây là mục đích đêm qua người đi ra ngoài?"

"Không sai, đừng nhìn nó có chút xấu, nhưng chủ tiệm bảo đảm tuyệt đối cường tráng (~ khỏe mạnh, tráng kiện), hơn nữa lại có pháp thuật cố định, Sư Thứu bay cao tới đâu dù có va đập mạnh cũng sẽ không rơi xuống."

Nhìn Sư Thứu to lớn bị pháp thuật cố định, trên cánh chim mang theo bạc thiết đang đứng trong phòng nhỏ, Luật Cung Thương hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng mọi người: "Phượng tiểu thư, ngươi mang vào phòng làm gì? Là muốn ngủ ở trên lưng Sư Thứu sao?"

Cưỡi Sư Thứu đi Đô Thành cũng phải mất thời gian hai ba ngày, trung gian khó tránh khỏi phải tìm thành thị nghỉ chân. Phượng Vũ làm như vậy, có phải là không muốn làm chậm trễ thời gian đi đường? Trái lại thì rất phù hợp với cá tính của nàng.

Không ngờ, Phượng Vũ một lời liền phủ định suy đoán của bọn hắn: "Đương nhiên không phải, dù sao ngồi không cũng không có chuyện gì, ta muốn nhân cơ hội này luyện dược."

"Luyện dược?" Trừ Chu Tước và Vân Sâm Lam ra, Mạnh Nguyên Phủ cùng Luật Cung Thương cũng đã lắp bắp kinh hãi.

Nhất là Mạnh Nguyên Phủ, lập tức liền vô cùng kích động: "Luyện Đan Sư cấp bậc hơi cao một chút hoặc là thế gia hay Dược Đường bồi dưỡng ra, hoặc là bị cường giả cướp đoạt, Luyện Đan Sư tự do gần như là không còn xuất hiện, cho nên giá cả đan dược vẫn luôn cao không giảm. Huyết - - Huyết Quang chúng ta có rất nhiều người phụ trách gặp tai ương, vẫn luôn đau đầu về chuyện nguồn cung cấp đan dược. Không biết trình độ luyện đan của Phượng tiểu thư đã đạt đến cấp bậc nào? Có thể luyện ra thuốc trị thương và Hồi thần dược được không?"

Nghe ra sự gượng gạo không tự nhiên và lộ rõ sự cưỡng ép bản thân tùy cơ ứng biến trong cách dùng từ chả đâu vào đâu của hắn, Phượng Vũ cũng không nói ra, lắc lắc đầu: "Ngược lại ta chưa từng thử xem qua bản thân mình là cấp bậc nào, thuốc trị thương cùng Hồi thần dược đã luyện chế được một ít, chẳng qua là về chủng loại thì không nhiều lắm."

"Loại, chủng loại không nhiều lắm?" Mạnh Nguyên Phủ nhất thời há hốc miệng không hề có hình tượng: "Một Luyện Đan Sư có thể nắm giữ được hai loại phương thuốc đã là vô cùng may mắn, rất nhiều Luyện Đan Sư cấp bậc thấp đến suốt cuộc đời cũng chỉ biết luyện một loại đan dược. Phượng tiểu thư ngươi... Ngươi tới cùng là có lai lịch như thế nào?"

"Này..." Phượng Vũ không ngờ tới suýt chút nữa năng lực bị chính mình quên đi thế mà lại đưa tới phản ứng mãnh liệt như vậy, không khỏi khó hiểu nói: "Luyện Đan Sư thật sự khan hiếm như vậy sao?"

"Đúng vậy, chính là bồi dưỡng ra một tên Luyện Đan Sư cần hao phí rất nhiều dược liệu, không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, chỉ có tài lực hùng hậu như những nhà tài phiệt thế gia hoặc là hoàng thất, mới có thể bồi dưỡng ra Luyện Đan Sư cấp bậc cao. Mà Luyện Đan Sư tự do lại bởi vì nguyên nhân không có thực lực tự bảo vệ mình, thường thường bị một số thế lực chú ý tới, vận khí tốt thì được cam kết lấy lễ vật hậu đãi mời về, vận khí xui xẻo thì gặp phải một thế lực ngang ngạnh, trực tiếp thì bị bắt cóc về. Cho nên một tới hai đi như vậy, người bình thường nguyện ý làm Luyện Đan Sư càng ngày càng ít, phương pháp phối chế đan dược chủ yếu là bị thế gia độc chiếm, giá cả càng ngày càng quý không nói, lại vẫn càng ngày càng khó mua."

"Này thật đúng là làm cho sự việc càng ngày càng chuyển biến xấu." Sau khi nghe lời giải thích xong, Phượng Vũ lại có một chút khó hiểu: "Nhóm Luyện Đan Sư tự do bị khi dễ (~ bắt nạt, ăn hiếp) như vậy, chẳng lẽ không muốn tạo thành liên minh sao? Hoặc là, do một phương thế lực nào đó ra mặt bảo hộ những người Luyện Đan Sư tự do này, làm giống như là trao đổi, nhóm Luyện Đan Sư lại là cung cấp số lượng đan dược nhất định. Nếu như vậy, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?"

"Ra mặt bảo hộ... Trao đổi..." Trước mắt Mạnh Nguyên Phủ sáng lên, "Đúng là ý kiến hay! Cho tới bây giờ sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ! Nếu làm như vậy, hai bên được theo như mong muốn, hỗ trợ cho nhau cùng có lợi, sẽ giảm bớt rất nhiều nghi kỵ. Thật đúng là vẹn toàn đôi bên!"

Nói xong, hắn vô cùng cảm kích nói: "Phượng Vũ tiểu thư, người thật sự là thiên tài, vậy mà cũng nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy!"

"Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, cụ thể áp dụng như thế nào thì chắc chắn lại còn có rất nhiều quy tắc chi tiết cần phải suy nghĩ."

So với Mạnh Nguyên Phủ kích động, Phượng Vũ bình tĩnh hơn nhiều: "Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên là trước tiên lên đường rồi sau đó lại tán gẫu."

Dưới bầu trời quang đãng, hai đầu Sư Thứu giương cánh bay thẳng lên trời xanh, hình thể to lớn rất nhanh bay lên cao thành điểm đen nho nhỏ, trong lúc bay lướt qua từng chùm từng chùm mây trắng.

Đối với cư dân vùng Ngải Hòa mà nói, tình cảnh này mỗi ngày thấy không biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm coi như không thấy gì. Nhưng chuyện ngày hôm qua, có một tiểu cô nương xinh đẹp xích mích với Tật Phong Lang, trong một đêm truyền khắp toàn thành, cho nên lúc nhìn thấy chỉ có hai đầu Sư Thứu trong thành này, không ít người đều đã dừng chân nhìn xem, chỉ trỏ, những lời nói đều không ngoài câu là rốt cục cũng có người xuất đầu, thay những người vô tội bị Tật Phong Lang khi dễ nhiều năm trút cơn giận.

"Ngày hôm qua Tật Phong Lang quả thực là thành chó nhà có tang, chắc các ngươi không được nhìn thấy cái bộ dáng giận mà không dám nói gì của bọn hắn, thật sự là hả lòng hả dạ! Hóa ra bọn hắn cũng có một ngày như vậy!"

Nghe được lời nói vô cùng cao hứng của người qua đường, ngồi ngay càng xe trước xe ngựa, cái người đỉnh đầu bao vô số băng vải – Cự Hán trợn trừng mắt, không chút nghĩ ngợi liền muốn tìm người nói chuyện kia tính sổ.

Lúc này, người trong xe đã sớm đoán được hắn sẽ muốn làm như thế, tức giận quát bảo ngưng lại: "Đã quên lời nói đêm qua ta dặn dò các ngươi rồi sao? Còn muốn gây chuyện?"

"Nhưng mà đại ca, chẳng lẽ liền không để ý tới bọn họ, mặc cho đám hỗn tạp này làm tổn hại thanh danh của chúng ta sao?" Cự Hán không cam lòng nói.

"Làm tổn hại thanh danh đoàn lính đánh thuê của chúng ta chính là ngươi đó!" Người trong xe trách mắng, "Không biết rõ người ta, thì đã tự tiện khiêu khích với người ta, bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất cũng thì thôi. Kết quả là thậm chí sau khi bị đánh bại thì ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có! Đội trưởng nếu biết hành động việc làm của các ngươi, khẳng định sẽ phế đám người các ngươi rồi sau đó trục xuất khỏi đoàn!"

"Không, đừng mà, đại ca!" Nghe được lời uy hiếp, Cự Hán hoảng sợ không thôi, "Ngươi nhất định phải giúp ta lần này! Đừng cho đội trưởng biết chuyện này!"

"Có gan làm thì phải có gan gánh vác! Sau này khi làm việc thì nên suy nghĩ nhiều hơn một chút biết chưa?"

Gõ thuộc hạ đủ rồi, người trong xe lúc này mới nói: "Yên tâm đi, mấy ngày nay đội trưởng bận bịu chuẩn bị chuyện thi đấu tuyển chọn ở Đô Thành, sẽ không tâm tư để ý tới việc nhỏ bên này. Nếu lần này người chúng ta phái đi làm tốt, đưa con ma thú trong giới chỉ của Nạp Linh đến trên tay đội trưởng an toàn, cực kỳ tôn kính dâng tặng cho lão nhân kia. Đến lúc đó đội trưởng cao hứng, ghi nhớ công lao này của chúng ta, mọi chuyện sẽ dễ bàn. Đợi lát nữa đừng vội vàng tới quá gần... Hừ hừ."

Tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của đại ca, nhưng Cự Hán nghe ra từ trong giọng điệu của hắn biết kế tiếp chắc chắn là có việc, vội vàng vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Quả nhiên, sau mấy tiếng cười lạnh, đại ca lạnh lùng nói: "Chờ thêm một thời gian, ngược lại ta muốn đi gặp tiểu nha đầu kia, thế nhưng dám ở trước mặt mọi người nhục mạ Tật Phong Lang ta, thật sự là rất lớn mật!"

Đám người Tật Phong Lang từ trước đến nay luôn ỷ vào thực lực mạnh mẽ, sau lưng lại có cả Hội Nguyên Lão làm chỗ dựa, từ trước đến nay luôn là bá chủ của Triều Hoa đế quốc, hơn nữa người từ cao xuống thấp đều là lòng dạ hẹp hòi, và tính tình có thù tất báo.

Người "Đại ca" này có chút đầu óc hơn Cự Hán, biết hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đội trưởng giao cho, không muốn xảy ra chuyện bất ngờ nào. Nhưng việc này không hề đồng nghĩa với việc hắn cứ buông tha Phượng Vũ như vậy!

Đạt được lời hứa hẹn xuất đầu báo thù của đại ca, Cự Hán liền gần như quên đi đau đớn của vết thương, mặt mày hớn hở nói: "Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta nên đánh tiểu tiện nhân gần chết, lại lột sạch rồi treo lên đầu tường thành, để cho nàng cũng nếm thử mùi vị bị người nhục nhã là như thế nào."

Lúc này, xe ngựa đã chạy ra tới ngoài thành. Xuống xe liền lên lưng của Cự Dực to lớn mà thủ hạ chuẩn bị tốt, đại ca cẩn thận sờ sờ giới chỉ của Nạp Linh trong lòng, mới hạ mệnh lệnh: "Khởi hành!"

Dưới sự chỉ huy của người điều khiển, Cự Dực bay thẳng lên trời, mà phương hướng đi tới, rõ ràng chính là Triều Hoa đế quốc Đô thành.

Crypto.com Exchange

Chương (1-125)