← Ch.208 | Ch.210 → |
Dịch giả: truongtieutuyet
Trong phim cũng như trong truyện, các chi tiết nhỏ thường không được nhắc đến, ví dụ như muốn đến được sơn cốc, phải đi qua ngang qua các thành phố, phải vượt qua hàng loạt rừng rậm... Những chi tiết này cơ bản đều thuộc vào dạng nhỏ nhặt, có thể bỏ qua hoặc tóm tắt sơ lược, chỉ là trong thực tế thì không có đơn giản như vậy, các chi tiết nho nhỏ này đều là những vấn đề thực sự mà Bắc Băng Châu đội phải đối mặt.
Ví dụ như hiện tại, mọi người không thể nào nhẹ nhàng di chuyển trên lưng ngựa, đường xá nơi này vô cùng gập ghềnh, ngay bên cạnh lại là vực sâu, chỉ cần bất cẩn một chút ngã xuống là xong đời. Mấy người Sở Hạo thì còn đỡ, nhưng mà ba thiếu nữ kia thì đã sợ đến mức đi nhanh một chút cũng không dám, phải nhờ Trương Hằng và Auchi dắt ngựa đi trước, lúc này các nàng mới dám rón rén bước đi.
Hiện tại đã là hoàng hôn cuối ngày, những tia nắng yếu ớt cũng sắp vụt tắt, Thorin thúc giục mọi người nhanh chân di chuyển sau đó tìm kiếm một vị trí bằng phẳng trên núi để hạ trại, mà đoạn đường này thì lại không thể cưỡi ngựa, mọi người đã đi bộ liên tục mấy tiếng đồng hồ, không riêng gì bốn tân nhân cảm thấy dưới chân đau đớn, ngay cả mấy người Sở Hạo cũng có chút mệt mỏi, chỉ có những người lùn cùng với người Hobbit Bilbo Baggins là không hề than thở gì, giống như đối với bọn họ di chuyển thế này là một việc rất bình thường.
Thấy bầu không khí trong đội ngũ có chút nặng nề, Sở Hạo liền nháy mắt một cái với Auchi, sau đó nói chuyện với các thành viên đội mình thông qua tâm linh tỏa liên:
- Nói như vậy, nơi này cũng chính là thế giới Lord of the Rings, điều này làm ta chợt nhớ ra một câu chuyện cười rất thú vị.
Các thành viên trong đội vốn đang trầm mặc, sau khi nghe vậy tất cả đều không tự chủ được nhìn về phía Sở Hạo.
Sở Hạo nói với vẻ điềm nhiên như không có việc gì:
- Lúc ấy, Chúa tể bóng tối Sauron chế tạo ra Chiếc nhẫn tối cao, trước đó hắn đã giao ba chiếc nhẫn ma thuật cho người Elf, bảy chiếc cho người lùn và chín chiếc cho loài người, chỉ cần đeo những chiếc nhẫn này lên đều sẽ bị Chiếc nhẫn tối cao khống chế. Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh, lãnh tụ của người Elf liền sa ngã, chín bậc quân vương của loài người cũng sa ngã, nhưng khi đến phiên người lùn, Sauron lại phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị...
- Các quốc vương của người lùn rõ ràng không hề trở nên sa ngã, Sauron cảm thấy vô cùng tò mò nên đã bí mật theo dõi thông qua bảy chiếc nhẫn. Hóa ra nguyên nhân của sự việc quỷ dị này là do... người lùn quá yêu thích vàng bạc và các khoáng vật quý hiếm, vì thế nên ma lực của những chiếc nhẫn chỉ khiến cho ham muốn tiền tài, ham muốn đào bới của họ ngày càng tăng cao. Đối với bọn họ, sự cuốn hút của tiền tài còn vượt xa so với ham muốn quyền lực, chính vì vậy, người lùn trở thành chủng tộc duy nhất không bị Chiếc nhẫn tối cao lôi kéo.
Mấy thiếu nữ trong đội đều không nhịn được cười khúc khích, mà các thành viên còn lại, Trương Hằng, Tom, thậm chí Auchi cũng đều cười nghiêng ngả, ánh mắt mọi người nhìn về hướng những người lùn đang đi phía trước cũng tràn đầy kỳ lạ, điều này khiến cho Thorin và những người lùn khác cảm thấy rất khó hiểu... Bất quá giờ phút này bọn họ đang đi cách mấy người Sở Hạo một khúc nên không tiện hỏi chuyện, cứ như vậy, trong tiếng cười của các thành viên Bắc Băng Châu đội, tất cả đi tới một khu vực bằng phẳng. Dưới sự chỉ huy của Thorin, mọi người dựng lên một trạm đóng quân đơn giản, sau đó bắt đầu thu gom cành cây và lá khô, rốt cuộc cũng kịp thắp lên một ánh lửa trước khi bầu trời trở nên hoàn toàn tối tăm.
Mà đã có nơi dừng chân, dĩ nhiên là phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trong khi Bilbo Baggins và một người lùn rất mập mạp đang tranh cãi nên nêm gia vị như thế nào, Sở Hạo dẫn Gang Loupe đến trước mặt Thorin đồng thời giải thích rằng đây là đầu bếp của đội mình, cần phải có đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng thì cơ thể và tinh thần mới chống chọi được với những khó khăn trên cuộc hành trình dài, vì thế hắn hy vọng có thể do Gang Loupe chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Thorin tỏ vẻ không quan tâm, Gandalf cũng không có ý kiến gì, dù sao đi nữa cái thế giới này vẫn chưa bước vào giai đoạn văn minh như thế giới thực tế, sinh hoạt thường ngày về cơ bản vẫn tương đối cực nhọc, ăn uống ngon lành, thoải mái hưởng thụ là chuyện rất hiếm có. Hơn nữa, đối với những người lùn đã quen cảnh màn trời chiếu đất này, chỉ cần có thể nhét đầy đồ ăn vào bao tử là đã thỏa mãn rồi.
Tiếp đó, việc nấu nướng được giao cho Gang Loupe tiến hành. Khi quay về thế giới thực tế, Sở Hạo đã dự liệu được có thể sẽ phải sinh hoạt trong thế giới The Hobbit một thời gian dài, do vậy hắn đã yêu cầu tổ chức kẻ phản nghịch chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, kể cả một lượng lớn thịt cá đông lạnh, rau quả, gia vị... Lượng đồ ăn này dư sức cho cả trăm người ăn uống no nê trong mấy tháng, vì thế vấn đề lương thực thực phẩm không khiến cho hắn phải bận tâm chút nào.
Mà Gang Loupe cũng không hổ danh là đầu bếp chuyên nghiệp, với hắn mà nói, nấu nướng cho vài chục người ăn quả thực là chuyện nhẹ nhàng như dạo chơi, chỉ thấy hắn lấy một lượng lớn thịt bò và rau xà lách từ chỗ Sở Hạo, vui vẻ chế biến thành thịt nướng cùng với súp. Món ăn tuy đơn giản, nhưng mùi thơm tỏa ra lại khiến cho tất cả người lùn đều xông tới, thậm chí ngay cả Bilbo Baggins và Gandalf cũng thế, hương vị thơm ngon như vậy bọn họ gần như chưa bao giờ thấy, quả thực khiến cho tất cả đều cảm thấy bị hấp dẫn không thể cưỡng lại nổi.
- Không thể không nói, đồ ăn gã đầu bếp nhân loại kia làm thực sự rất ngon.
Một người lùn cầm khối thịt nướng lớn trên tay, cắn ba miếng sau đó trực tiếp nuốt vào bụng, hắn húp một tô súp rồi nói với vẻ vô cùng mãn nguyện.
Một người lùn khác đã ăn trọn hai khối thịt lớn, trên tay vẫn đang cầm một khối thịt thứ ba cũng lớn tiếng nói:
- Đồ ăn này, quả thực là ngon lành giống như trong đại tiệc hoàng gia vậy, đúng vậy, chính là hương vị này...
Người lùn ngồi bên cạnh hắn húp liền ba chén súp, sau đó mới lên giọng chế giễu:
- Làm như ngươi đã nếm qua đại tiệc của hoàng gia vậy, chỉ sợ là nhìn thấy cũng chưa từng a...
Người lùn kia lập tức gân cổ lên, hắn cãi lại:
- Đương nhiên là ta đã... đã nghe mô tả về đại tiệc hoàng gia, đồ ăn ngon lành đến mức ăn hoài không chán...
Tạm bỏ qua việc tranh cãi giữa các người lùn, sau khi ăn xong Bilbo Baggins liền bám chặt cứng lấy Gang Loupe không ngừng hỏi thăm bí quyết nấu nướng, bốn tân nhân của Bắc Băng Châu đội thì đang ngồi nghỉ ngơi, chỉ có Gandalf là nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo, vừa hút thuốc vừa nhỏ giọng hỏi:
- Pháp sư không có đầy rẫy như hàng hóa ngoài chợ, đã rất rất lâu rồi ta mới gặp mặt một pháp sư... Xin được mạo muội hỏi một câu, ngươi thờ phụng ai?
Sở Hạo biết rõ, trong thế giới quan của Middle Earth, tất cả pháp sư đều là sứ giả của thần, bản thân pháp sư cũng có thể xem như là Thần thứ cấp, câu hỏi này, kỳ thực nhằm mục đích hỏi Sở Hạo là người hầu của ai, dù sao đi nữa tại thế giới này, sự tồn tại của một pháp sư cũng đại biểu cho quá nhiều ý nghĩa.
Sở Hạo im lặng một lúc, sau đó mới mỉm cười:
- Nhiệm vụ của ta còn cần giữ bí mật, cho nên ta không thể tiết lộ quá nhiều, đương nhiên, ta tôn thờ ánh sáng, ta thờ phụng Chí cao thần Ilúvatar.
Gandalf nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ là vẻ nghi ngờ trên mặt càng thêm rõ rệt:
- Đại lục đã hòa bình mấy trăm năm, vì cái gì Thần linh còn phái ngươi tới chứ? Kỳ thực ta rất ngạc nhiên, có điều ngươi đã thờ phụng Chí cao thần, ít nhất nói rõ ngươi không thuộc về phe phái của bóng tối... Đối với nhiệm vụ của các ngươi, ta cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Sở Hạo lại trở nên yên lặng, trong lòng âm thầm suy ngẫm về nhiệm vụ của Bắc Băng Châu đội, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Bất kể ông có tin hay không, thời đại của người Elf đã sắp qua, thời đại của người lùn cũng vậy, kế tiếp sẽ là thời đại của nhân loại, sau khi trận đại chiến kia kết thúc, toàn bộ thế giới Middle Earth sẽ chỉ còn lại có nhân loại...
Gandalf đang ngồi hút thuốc, sau khi nghe vậy lập tức giật mình nhìn Sở Hạo nói không ra lời, ngay cả tẩu thuốc trong miệng cũng xém chút nữa rơi xuống đất, mà Sở Hạo thì lại không hề có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nói:
- Bóng ma quá khứ đã qua, nhưng chưa bao giờ nhạt nhòa. Nó vẫn tồn tại, đã sắp đến lúc nó trở về...
Gandalf lập tức đứng dậy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi:
- Ý ngươi là, ý ngươi là, hắn...
- Đúng vậy...
Sở Hạo nhẹ gật đầu, hắn dùng một loại rất ánh mắt thâm trầm nhìn Gandalf đồng thời nói:
- Ta đến đây để ngăn cản tất cả, ta muốn cứu vớt người Elf và người lùn, bọn họ không nên rời khỏi thế giới này, bọn họ cũng là con dân của thế giới này. Có thể thời đại của nhân loại nhất định phải đến, nhưng mà, điều này không thể xảy ra bằng cách tước đoạt quyền sinh tồn của chủng tộc khác! Chúng ta, có thể cùng nhau chung sống!
Sở Hạo không hề phát hiện, khi hắn vừa nói ra những lời này, toàn bộ thế giới này, không, hẳn là dùng thế giới này làm trung tâm, một chấn động kỳ diệu khó tả bắt đầu hướng về tất cả những thế giới khác, kết nối đến vô cùng vô tận, thẳng tới khi lan tỏa ra toàn bộ đa nguyên vũ trụ mới thôi. Mà ở trung tâm của đa nguyên vũ trụ là một đại lục khổng lồ, rộng lớn vô biên, không thể đo đếm, sau khi bị chấn động vô hình này lan đến, phảng phất như không hề có gì khác lạ, lại phảng phất như có rất nhiều thay đổi...
Cùng lúc đó, trong một vị diện cao năng lượng, những người có mặt tại đây đều đã từng là thành viên của tiểu đội luân hồi nào đó, có người đứng trên phi kiếm, có người đang ngồi trên pháp bảo, cũng có người cưỡi linh thú. Tư thế khác nhau nhưng tất cả đều cung kính nhìn về hướng một thanh niên đang ngồi trên sân thượng của tòa tháp ngự trên đỉnh núi cao mấy chục vạn mét, người thanh niên này mặc một bộ trang phục hiện đại, đơn giản mà khác biệt so với những người xung quanh.
- Hôm nay, phần thứ hai của Bát quái chân nghĩa đã nói xong, các ngươi có thể trở về, năm trăm năm sau ta sẽ bắt đầu phần tiếp theo của bài giảng.
- Vâng, Bùi Hi đại nhân.
Tất cả mọi người xung quanh đều cúi đầu làm lễ, đúng lúc này, thanh niên trên sân thượng bỗng nhiên mãnh liệt nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng về phía bầu trời.
- Lời thề như vậy... Hạo, ngươi thật sự biết rõ bản thân vừa đưa ra quyết định gì sao? Không lẽ, ngay cả ngươi cũng trở thành kẻ địch của ta... Kẻ địch của Nhân Hoàng...
← Ch. 208 | Ch. 210 → |