← Ch.106 | Ch.108 → |
Khi mà Trần Đông Thanh nhận được tin nhắn của Cường Tử, lúc đó là năm giờ sáng. Sau khi uống một chén rượu, anh ta đã không nâng chén thứ hai, ông đã có chút vội vàng. Trên đường phố đã có một vài người dậy sớm bắt đầu đi tập thể dục buổi sáng. Thực ra thì nhiệm vụ đã sớm kết thúc từ lâu và đến lúc này thì mọi chuyện đã không còn bí mật gì đáng nói nữa rồi.
Những người đi tản bộ phần lớn đều là những người già và số lượng không nhiều. Những nhân viên công tác ở bên ngoài nói với họ rằng nơi đây đang quay chụp phim chuyên đề nên mời bọn họ hợp tác một chút, tạm thời hãy tránh đi chỗ khác, ngược lại hành động này đã không khiến cho mấy người già này cảm thấy tức giận.
Tin nhắn chỉ xuất hiện bảy chữ cụt lủn.
"Có cá lớn, tôi bắt thay ông!"
Trần Đông Thanh hung hăng vung vẩy một cánh tay, dùng bộ đàm hỏi thăm tiến độ hành động của Lân Tổ, sau khi biết được mọi người đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì Trần Đông Thanh liền hạ lệnh cho Lân Tổ lập tức rút lui, đồng thời hạ lệnh cho Lân Nhất, Lân Nhị, Lân Tứ và Lân Thất đến vị trí chỉ định tiếp ứng cho Cường Tử. Mặc dù ông không biết được Cường Tử đã bắt được con cá to như thế nào nhưng ông biết chắc rằng, lần này nhất định là một lần bội thu.
Trên một con đường nhỏ bên ngoài khu Liễu Tây Uyển, Chu Bách Tước dừng xe ở một nơi khá xa, không ngừng đi qua đi lại. Lúc này, trong lòng của anh ta vô cùng bất an. Anh ta đã ngồi chồm hổm ở trong con hẻm nhỏ này hơn một giờ đồng hồ rồi, nhưng Cường Tử vẫn chưa báo về bất cứ một tin tức gì, điều này khiến cho anh ta vừa yên tâm lại vừa bất an, mâu thuẫn trong lòng anh ta càng ngày càng lớn, nội tâm luôn trong trạng thái bị giằng xé kịch liệt.
Dưới chân anh ta toàn là tàn thuốc lá. Mặc dù đã hút hết thuốc trong bao nhưng tâm trạng của Chu Bách Tước lại càng trở nên bất an, thấp thỏm lo âu. Nếu như trước khi đi mà Cường Tử không bị thương thì anh ta cũng chỉ có lo lắng một chút thôi, nhưng đằng này, trước khi đến đây Cường Tử lại bị nội thương, điều này thực sự khiến cho anh ta đứng ngồi không yên.
Tu vi của Cường Tử sớm đã vượt qua anh ta, đây chính là một sự thật không phải bàn cãi nữa nhưng trong mắt của Chu Bách Tước thì Cường Tử vẫn còn là một cậu bé nghịch ngợm, suốt ngày bám lấy anh ta, cho dù bây giờ hắn có giỏi giang, bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa.
Cuối cùng, tiếng bước chân nặng nề từ xa vọng lại khiến cho Chu Bách Tước run lên trong lòng, dường như anh ta đã dự cảm được điều gì đó. Trong con hẻm nhỏ và tối, một bóng người xiêu vẹo bước ra, sau đó một cảnh tượng đập vào mắt khiến cho anh ta cảm thấy lo lắng.
Từ xa, Cáp Mô với cơ thể gầy ốm đang cõng Cường Tử mà hắn lại còn gục đầu xuống vai của gã, hai người họ đang bước nhanh về phía anh ta. Mái tóc dài màu ánh kim rung lên rung xuống theo những bước chân nặng nhọc của Cáp Mô. Thân thể gầy nhỏ của Cáp Mô phải cõng một người cường tráng, to lớn như Cường Tử, nhưng bước chân của Cáp Mô vẫn rất vững vàng, nhưng khi nhìn thấy hai chiếc chân của Cường Tử thòng lòng, kéo lê trên đất thì nó vẫn khiến cho Chu Bách Tước kinh hãi.
Chu Bách Tước lập tức chạy lên đón, sau khi đỡ Cáp Mô anh ta liền hỏi luôn:
- Sao vậy?
Cáp Mô lắc lắc đầu, cả người đầm đìa mồ hôi.
- Xin đừng hỏi vội, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi nơi đây cái đã!
Chu Bách Tước không nói gì nữa, đỡ lấy Cường Tử ở trên lưng của Cáp Mô. Nhìn thấy khóe miệng của Cường Tử vẫn còn dính máu, tâm trạng của anh ta liền trầm xuống, nhưng lập tức anh ta trấn áp nỗi bất an trong lòng, nhanh chóng dìu Cường Tử đi về phía chiếc Land Rover.
Vừa mới chạy đến phía đầu con hẻm thì một con Audi phanh gấp đột ngột dừng trước mặt hai người. Một cô gái ngồi ở vị trí ghế lái, có mái tóc dài đến ngang vang, khuôn mặt điềm đạm nho nhã liền hạ cửa xe xuống, rồi dứt khoát buông gọn hai chữ.
- Lên xe!
Chu bách Tước lập tức ngây người ra, nhưng ngay sau đó liền kéo cửa xe, đặt Cường Tử vào ghế trong rồi anh ta ngồi luôn ở bên cạnh hắn. Còn Cáp Mô thì kéo cánh cửa bên kia, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.
Một cô gái có khuôn mặt điềm đạm nho nhã, khiến cho người đối diện vừa nhìn đã cảm thấy yên lòng, thoải mái. Động tác dứt khoát, chiếc xe phóng vèo ra ngoài. Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà chiếc xe đã đi được vài trăm thước. Cáp Mô ghé tai lắng nghe, gã có thể khẳng định được rằng chiếc xe này đã được ngụy trang, hơn nữa người ngụy trang cho chiếc xe này cũng là một tên cao thủ biến thái.
Quay đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, Cáp Mô chợt cảm thấy trái tim rung động.
Cô gái này, nếu như lần đầu tiên nhìn thấy cô thì gã không thể nào nói rằng cô xinh đẹp, nhưng sau lần thứ hai thì trong ánh mắt của Cáp Mô lại không thể nào rời khỏi được, giống như có một thỏi nam châm hút lấy ánh mắt của gã vậy.
Khuôn mặt của cô gái này rất bình thường, mặt tròn dài, ngoài đôi lông mi cong vút như vầng trăng khuyết ra thì ngũ quan rất bình thường. Nhưng cũng chính vì ngũ quan bình thường, mà sau khi kết hợp lại với nhau lại tạo nên một tổng thể hài hòa khiến cho người đối diện cảm thấy an nhàn. Đây chính là một kiểu si mê không thể nào giải thích được, dường như nó đã khiến cho trái tim của Cáp Mô trong nháy mắt mất đi điểm tựa tinh thần.
Đây là một cảm giác không màng danh lợi, là một cảm giác bình yên.
Cảm nhận được hai mắt của Cáp Mô đang dán vào chặt vào mặt mình, Lân Tứ nghiêng đầu nhìn và nhẹ nhàng cười cười với gã. Hàm răng trắng sáng chính là sức hút tự nhiên, có ma lực nhất, nó đã khiến cho khuôn mặt của Cáp Mô ngay lập tức đỏ ửng lên. Cáp Mô thấy cô cười với gã nên cũng đành phải cười gượng gạo, ngại ngùng đáp lại, nhưng ngay lập tức anh ta đã quay đầu nhìn ra phía ngoài, thế nhưng cũng chẳng được bao lâu thì gã lại quay đầu nhìn Lân Tứ.
Lân Tứ nhìn vào gương chiếu hậu mà quan sát, đánh giá Cường Tử. Đây chính là chàng thanh niên đã khiến cho em gái cô gần đây có những hành động quái dị. Cậu ta có khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, cơ thể cao lớn cường tráng, mặc dù hắn đang nhắm mắt lại khuôn mặt vẫn khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là trên khuôn mặt có thể nói là đẹp không tỳ vết đó lại dính đầy máu, trên khóe miệng còn dính một vệt máu dài, khiến cho người nhìn phải giật mình lắc đầu.
Cáp Mô nhìn thấy cô gái có dung mạo bình thường nhưng lại có một khí chất khiến cho người khác phải sợ hãi kia đang nhìn Cường Tử, gã không thể không thở dài một tiếng mà than rằng:
- Thằng nhóc đó, đúng không phải là người mà!
- Hả?
Lân Tứ không hiểu ừ một tiếng, Chu Bách Tước cũng ngẩng đầu lên nhìn Cáp Mô.
Anh ta hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vừa nãy anh ta đã bắt mạch cho Cường Tử, thì anh ta đã phát hiện ra rằng nội lực trong người của Cường Tử đã mất hết, trong đạn điền của hắn cũng như vậy, một chút chân khí cũng không có, anh ta thực sự không thể tưởng tượng ra rốt cuộc đó là một trận đấu như thế bào mà có thể khiến cho hắn không tiếc thể lực của bản thân mình đến như vây. Mặc dù trong trân chiến với yêu Ma, Cường Tử đã dùng hết sức lực của mình nhưng bằn khả năng khôi phục thể lực kinh người của hắn, chỉ sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi thì sức lực của hắn cũng đã hồi phục lại không ít, ứng phó với một trận đấu bình thường thì không có vấn đề gì hết, đây cũng chính là nguyên nhân mà Chu Bách Tước yên tâm để cho Cường Tử lẻn vào trong tập đoàn Thập Chu.
- Ai!
Cáp Mô thở dài.
- Mọi người nhất định là không thể nào đoán ra được, rốt cuộc thì chúng tôi đã phát hiện ra thứ gì đâu.
Cáp Mô quay đầu lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cường Tử, trên khuôn mặt toàn là sự đau lòng.
- Sau khi chúng tôi tiến vào bên trong thì phát hiện ra một ngôi nhà có kiến trúc ba tầng rất khả nghi và quái dị. Phán đoán của Cường Tử và tôi giống nhau, cả hai đều cho rằng trong ngôi nhà nhỏ này nhất định là có cất giấu một bí mật gì đó mà không muốn cho người khác biết. Vì muốn giúp Lân Tổ đột nhập vào tòa nhà chính của tập đoàn Thập Chu chắc chắn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên chúng tôi đã quyết định lẻn vào trong ngôi nhà nhỏ đó kiểm tra.
Phòng vệ của ngôi nhà đó được canh giữ hết sức cẩn mật. Cửa trước cửa sau, thậm chí là trên mái nhà cũng đều có trạm gác ngầm. Sau khi tôi lẻn vào trong ngôi nhà đó thì đã tạo ra một chút động tĩnh nhỏ thu hút sự chú ý của tên bảo vệ giữ cửa, Cường Tử cũng nhân cơ hội đó mà lẻn vào trong luôn. Ở tầng một, chỗ nào cũng là bảo vệ, nhưng cũng chẳng phát hiện ra thứ gì hoặc là chỗ nào đáng chú ý cho nên hai chúng tôi đã lên tầng hai.
Ở đầu hành lang tầng hai, Cường Tử liền nói với tôi rằng hắn có một dự cảm rất lạ: nơi đây toàn là cao thủ, mà lại là cao thủ tuyệt đối. Hắn bảo tôi hãy cố gắng ẩn mình đừng lộ diện, còn hắn sẽ phụ trách điều tra quan sát. Lúc đầu tôi đã không đồng ý, mọi người không biết đâu, luận về rình coi ... luận về điều tra quan sát thì tôi giỏi hơn hắn rất nhiều, tôi chính là một chuyên gia của chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng Cường Tử lại nói rằng, tôi ở lại thì chỉ gây thêm rắc rối cho hắn mà thôi, nói tôi vướng víu làm vướng chân vướng tay hắn, hắn bảo với tôi rằng đợi đến lúc mấu chốt mới được ra tay.
Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi cũng thấy những điều hắn nói là có lý, luận về khả năng đánh nhau kịch kiệt thì một mình Cường Tử có thể đấu lại với một đội, chuyện này là hoàn toàn có thể, cho nên tôi đã không tranh cãi với hắn nữa, một mình đi lên tầng ba điều tra.
Đợi đến khi tôi nghe thấy những tiếng động dữ dội, không đúng với cái gọi là ẩn nấp thì tôi liền chạy xuống xem, ôi thôi thằng nhóc này đã đang đánh nhau với người ta rồi.
Không phải là một người mà là rất nhiều người, trên tầng hai cũng có khá nhiều phòng, ít nhất cũng có thể ở được hơn một trăn người.
Người Nhật Bản, mẹ kiếp, toàn là người Nhật Bản!
Lúc mới bắt đầu, tôi nhìn thấy cả một nhóm người bao vây lấy Cường Tử, nhưng ở phía đằng xa lại có hai ngươi đứng đó khoanh tay quan sát và không làm gì cả, điều này khiến cho tôi cảm thấy rằng hai người này mới là nguy hiểm nhất, còn đám người đang bao vây lấy hắn thì tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương được hắn, cho nên tôi đã tiếp tục ẩn nấp.
Điều không thể không nói ở đây chính là cái tên nhãi con Cường Tử này, mẹ kiếp, đúng là quá dai sức mà!
Một mình hắn đã đánh nhau với nhiều người như vậy rồi, hơn nữa hắn lại còn là người đàn áp chúng, thẳng tay tàn sát chúng.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi nhìn thấy sát khí của Cường Tử nặng đến như vậy, mặt của hắn lạnh lùng giống anh ta như một tảng băng, đến tôi nhìn mà tôi còn cảm thấy sợ hãi nữa là.
Cường Tử hạ thủ không lưu tình gì hết, những tên nhẫn giả Nhật Bản ở trước mặt hắn đến một hiệp mà còn không kiên trì nổi, dường như mỗi một quyền của Cường Tử tung ra là khiến cho đám người Nhật Bản kia đau đớn, khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Hai người không biết đâu, động tác của Cường Tử quá nhanh, những tên nhẫn giả Nhật Bản kia, về cơ bản là không thể nào bắt kịp được với tốc độ của hắn.
Tôi cũng biết rằng, những nhẫn giả Nhật Bản kia chính là nhờ vào tốc độ mà lớn lên nhưng trước mặt Cường Tử thì những tên này chẳng khác gì một đám con nít không biết đi thì còn nói gì đến chuyện đấu lại hắn cơ chứ.
Tôi nhìn thấy mấy tên nhẫn giả Nhật Bản dường như chúng là một nhóm thì phải, cùng phối hợp với nhau xông lên bao vây lấy Cường Tử, nhưng cái thẳng nhóc này lại không thèm chớp mắt lấy một cái, không nghĩ ngợi gì xông lên đấu lại bọn chúng luôn.
Năm người này nhất định là thường xuyên hợp tác với nhau, nhưng hai bên vừa mới giao qua nhau thì Cường Tử đã bắt được một tên trong số chúng. Hắn liền dùng cánh tay đánh mạnh vào cổ của tên này, rắc một tiếng! Sau đó thì kẹp người tên này ở dưới nách tiếp tục tiến lên phía trước. Đúng lúc đó thì có hai tên nhẫn giả phụ trách đánh lén hắn ở đằng sau đã gần tiến lại được người hắn. Lúc đó tôi giật bắn người lên, dường như là muốn kêu lên để Cường Tử chú ý.
Nhưng cái thằng nhãi con này rõ ràng là không thèm quay đầu lại, trở tay giữa không trung đánh một chưởng về phía ngực của tên nhẫn giả kia, trực tiếp tại thành một cái lỗ lớn. Một lực lớn như vậy đã xuyên qua người của tên nhẫn giả đó rồi mà vẫn có thể đánh bay cả tên nhẫn giả khác ở đằng sau.
Một chưởng giết chết hai người! Lão tử ta coi như là đã được mở rộng tầm mắt rồi, nhưng hai tên Nhật Bản đứng ở xa vẫn cứ khoanh tay đứng yên ở một chỗ cũ, không thèm làm gì hết, mãi cho đến khi Cường Tử phải thở hổn hển đánh vào đầu gối của tên nhẫn giả cuối cùng thì hai người bọn chúng mới chầm chậm bước về phía hắn.
Trong đó có một tên Nhật Bản hỏi Cường Tử là có phải hắn đã từng nói rằng: "Tất cả những người dám tự ý đặt chân lên mảnh đất Hoa Hạ, dù chỉ là một bước, bất luận người đó là người hay là thần thì cũng giết chết không tha." Cường Tử lắc đầu, nói rằng bản thân chưa bao giờ nói câu này, nhưng hắn cũng không ngại gì nói lại một lần nữa vào ngay hôm nay.
Lúc đó Cường Tử đã mệt muốn chết rồi. Về lý mà nói thì một người phải đối mặt với sự tấn công dồn dập liên tục của hơn một trăm người, nếu đổi lại là tôi thì chắc tôi sớm đã bị bọn chúng phanh thây rồi. Lúc đó tôi thực sự rất muốn nhảy ra ngoài và khuyên cậu ấy chạy đi nhưng hắn lại lén lút đưa tay về sau lưng, khoát khoát tay về phía mà tôi đang ẩn nấp, ngầm ra hiệu rằng tôi đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mặc dù rất muốn nhưng tôi vẫn phải ngồi yên nhẫn nhịn.
Tên Nhật Bản nói rằng bản thân là Đông Doanh Thánh Thổ Ngân Bảng Đệ Tứ gì gì đó, muốn Cường Tử nêu rõ tên tuổi. Nhưng Cường Tử lại cười cười và nói rằng: "Lão tử ta tên là An Lao Điệp, ngươi đã nghe qua chưa?"
Tôi liền nghĩ rằng, nhất định là Cường Tử đang giả danh, tại sao hắn lại có thể lấy một cái tên rác rưởi vớ vẩn như vậy cơ chứ, mẹ kiếp đúng là khó đọc mà!
Lân Tứ nghe đến đây thì liền nhìn qua gương chiếu hậu quan sát Cường Tử đang ngủ say, khóe miệng chợt nhếch lên, một nụ cười nhạt hiện lên.
Tên tiểu tử này... Ha ha.
Cáp Mô tiếp tục:
- Cái tên người Nhật đó nhắc lại là Yêm Lão Đa? Chưa từng nghe qua!
Cường Tử nói rằng: " Cái tên bất hiếu nhà ngươi, bây giờ thì nghe rồi đó!" Sau đó thì hắn chủ động tấn công trước, dùng một tốc độ nhanh như chớp mà đến mắt tôi còn không theo kịp xông về phía tên kia, trong nháy mắt, hắn đã đến trước mặt của tên Nhật Bản đó rồi.
Chu Bách Tước gật đầu và nói:
- Là Bạch câu quá khích, là ta dạy cho nó.
Chu Bách Tước bị thu hút bởi câu chuyện kể lại quá trình trận đánh của Cáp Mô, đến lúc này, tự nhiên anh ta lại nói lên một câu với giọng đầy tự hào.
- Cai tên Nhật Bản kia rất mạnh, có thể nói gã chính là một kỳ phùng địch thủ của Cường Tử, nhưng tốc độ của gã thì không sao mà sánh được với tốc độ của Cường Tử. Cường Tử tiến lên đánh lén chính là đã chiếm được ưu thế, một chưởng tung ra khiến cho tên đó bay lùi lại về sau mấy mét. Nếu không phải là đằng sau tên đó vẫn còn một tên Nhật Bản nữa tiếp ứng thì e rằng một chưởng đó đã đánh cho tên kia dính luôn vào tường rồi.
Sau thi tên Nhật bản còn lại đỡ lấy cái tên mà đã bị Cường Tử đánh cho một trưởng thì không hành động gì cả, chỉ là trơ mắt ra tiếp tục nhìn người của mình giao chiến với Cường Tử. hai bọn họ đánh nhau quá nhanh, về cơ bản là tôi không thể nào theo kịp được với tốc độ của bọn họ, chỉ nhìn thấy bóng của hai ngời họ cứ di chuyển qua lại không ngừng. Ngược lại, cái tên Nhật bản vẫn cứ đứng đó lại không kìm nổi mà lắc đầu một cái, gã còn thở dài.
Hắn tự nhói với mình một câu bằng tiếng Trung: " Dùng điểm yếu của bản thân tấn công sở trường của đối phương, không khôn ngoan, thắng bại đã rõ"
Kết quả là, gã vừa nói xong, thì Cường Tử liền hô lên một câu Thiếp Sơn Kháo, rồi dùng lực áp sát tên kia vào tường, sau đó Cường Tử tiến lên, dùng một chưởng đánh mạnh vào cổ của tên đó. Tôi chỉ nghe thấy một tiếng rắc là biết rằng xương cổ của tên Nhật Bản kia đã bị Cường Tử đãnh gãy.
Lúc đó Cường Tử đã rất mệt rồi, cứ thở hồng hộc không thôi. Đúng lúc đó thì cái tên Nhật Bản cuối cùng cũng chịu bước lên, tự xưng là: Ta là Đông Nguyệt Tu Nam, Đông Doanh Thanh Thổ Kim Bảng Đệ Lục, xin thỉnh giáo.
Cường Tử nghe xong liền đốp lại: " Thỉnh giáo cáo beep! Muốn chiến thì chiến thôi!
← Ch. 106 | Ch. 108 → |