← Ch.107 | Ch.109 → |
- Đứng thứ sáu Kim Bảng!
Chu Bách Tước kêu khẽ một tiếng.
- Cường Tử thắng?
Chu Bách Tước theo sát đấy hỏi một câu, biểu tình trên mặt anh ta đầy kinh ngạc, đầy chấn động, không hề tin là sự thật.
Cáp Mô lắc đầu, nhìn Cường Tử nằm ở ghế sau lâm vào hôn mê, thở dài.
- Không hề thắng, nhưng cũng không hề thua.
- Vậy hai người rời khỏi đó bằng cách nào? Đánh nhau ác liệt như vậy khẳng định phải dẫn theo rất nhiều bảo vệ chạy tới, chẳng lẽ những bảo vệ kia không có ngăn cản hai người sao?
Lân Tứ bỗng nhiên xen vào hỏi một câu.
Cáp Mô nói:
- Biết thì sao, kỳ thật vừa mới bắt đầu đánh nhau những bảo vệ kia đã vị kinh động. Tôi lúc ấy đang ẩn núp ở gần đầu hành lang, nhìn thấy những bảo vệ kia cầm súng muốn xông vào. Nhưng bất ngờ từ bên ngoài đi vào một thanh niên lưng đeo một thanh trường kiếm mang dáng vẻ cổ xưa. Khoảng chừng hai ba mươi tuổi, một mình giơ tay nhấc chân đã giết mấy chục bảo vệ không còn một ai!
- Thanh niên kia mặc một bộ quần áo rất đặc biệt, thật giống như loại trong phim cổ trang trên truyền hình. Đặc biệt ánh mắt của y rất sáng, ra tay quyết đoán không lưu tình chút nào. Đặc biệt hơn làm cho người ta chú ý là thanh cổ kiếm đeo sau lưng của y, nhưng từ đầu đến cuối y đều không hề rút kiếm, mà là tay không giết người.
- Sau khi dọn dẹp những bảo vệ đó, thanh niên kia xem ra vốn muốn leo lên tầng hai, không biết tại sao lại đột ngột rời đi. Trước khi đi y ở trên tường dùng ngón tay viết cái gì đó, khi tôi cõng Cường Tử xuống lầu liếc nhìn lướt qua. Hình như viết là: 'Hôm nay việc gấp không có duyên gặp mặt, nếu như anh chết tôi khẳng định thay anh báo thù, thần uy của Hoa Hạ không dễ bị xâm phạm!' Phía dưới lưu lại tên họ, tên là Cừu Thiên.
- Cừu Thiên?
Chu Bách Tước và Lân Tứ cùng lúc lẩm nhẩm đọc một lần cái tên này.
Tuy rằng Cáp Mô tự thuật rất đơn giản, chỉ là nói đại khái sự tình trải qua một lần, nhưng từ trong mấy câu nói rời rạc của Cáp Mô vẫn có thể nghe ra, thanh niên này có phong thái bậc nào! Từ việc để lại thư ở trên tường của anh ta có thể nhìn ra, người này dường như là ngẫu nhiên gặp được Cường Tử và Cáp Mô, bởi vì có việc gấp gì đó phải rời đi. Nhưng bởi vì không thể gặp mặt Cường Tử hoặc là sóng vai giết địch mà trong lòng tiếc nuối, cho nên mới phải lưu lại thư ở trên tường.
Chiếc Audi tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng vô cùng ổn định. Kỹ thuật lái xe của Lân Tứ rất tốt, ngay cả quẹo cua cũng không có lắc lư quá nhiều. Cường Tử hôn mê ngồi ở ghế sau trông càng giống như rơi vào trạng thái ngủ say, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch quá mức khác thường thì nhìn không ra có thương tích lớn gì.
Chu Bách Tước giơ tay vén mái tóc dài bạc trắng rủ xuống của Cường Tử lên, nhìn Cường Tử có vẻ cưng chiều.
- Cao thủ Kim Bảng Đông Doanh đó tại sao không ngăn cản hai người? Một khi giao thủ với đối thủ cấp bậc như vậy muốn thoát thân chắc chắn đặc biệt khó khăn, công phu của cậu giúp không được Cường Tử, cậu ta thế nào dứt ra lùi khỏi đó được?
- Hắn làm sao có thể lui được?
Cáp Mô hỏi ngược lại.
Chu Bách Tước gật đầu, cá tính Cường Tử anh ta hiểu rõ.
- Ngay từ đầu cuộc chiến Cường Tử ở vào tình thế xấu toàn diện, dù sao cậu ta đã ác chiến gần một giờ dùng tay không diệt hơn một trăm người, trong đó còn có một cao thủ. Vốn đã coi như cung giương hết cỡ làm sao có thể là đối thủ của tên biến thái kia, hai người vừa giao thủ Cường Tử đã bị một cước của cái gã gọi là Đông Nguyệt Tu Nam kia đá bay ra ngoài, đâm sầm tường lảo đảo một lúc mới ổn định được thân hình.
Cho dù thấy Cường Tử đang nằm ở ghế đằng sau, nhưng khi nghe thấy Cáp Mô tự thuật đến chỗ này, Chu Bách Tước vẫn là nhịn không được trong lòng trở nên lo lắng, có lẽ Cáp Mô không biết nhân vật đứng trên Kim Bảng là ý nghĩa gì, nhưng Chu Bách Tước biết rõ!
Cao thủ Kim Bảng là thế lực siêu nhiên được tôn sùng tuyệt đối ở Đông Doanh, chính quyền Nhật Bản từ trước đến nay sùng bái những cao thủ tuyệt thế này như Thiên Nhân (người trời) kính trọng hơn tất cả những người khác. Nếu như một môn phái có một cao thủ Kim Bảng toạ trấn, vậy sẽ nhanh chóng đưa môn phái vào trong phạm vi thế lực siêu cấp.
Như Hắc Long Đạo Trường khét tiếng, cũng là bởi vì có cao thủ Kim Bảng ở phía sau màng chủ trì, mới có thể ở trong nước Nhật Bản muốn làm gì thì làm ngay cả chính phủ cũng một mắt nhắm một mắt mở. Thế lực siêu cấp như vậy ở Nhật Bản chính là quái vật khổng lồ, bứt một cọng tóc cũng động đến toàn thân, không đến mức chẳng thể làm gì khác chính phủ cũng sẽ không dám đắc tội.
Mà ở trên Kim Bảng, vị trí càng gần đến vị trí đứng đầu thì thực lực càng khủng bố.
Tu vi của Cường Tử Ngô lão gia tử đã từng nói, hắn sử dụng hết toàn bộ sức mạnh có thể đứng vị trí bất bại, nhưng thực lực cao thủ Thiên Bảng sâu không thể dò, Cường Tử căn cơ nông cạn khẳng định không thể nào chống lại. Hắn mặc dù có tiềm lực vô tận, nhưng trước mắt vẫn rất khó tạo thành uy hiếp thực chất đối với cao thủ Thiên Bảng. Thiên Bảng và Địa Bảng dù chỉ hơn kém nhau một chữ, chênh lệch giữa hai bảng lại cách biệt một trời một vực. Mà cao thủ Kim Bảng Đông Doanh đều có thực lực ngang bằng với Thiên Bảng, cho nên trận đánh này Cường Tử còn có thể sống được trở về đã coi như vạn lần may mắn rồi.
Cường Tử bị một chiêu đánh lui sau khi chùi vết máu trên khoé miệng lắc đầu lầm bầm:
- Quả nhiên vẫn là chênh lệnh nhau rất nhiều, xem ra hôm nay lão tử là dữ nhiều lành ít rồi.
Sau khi nói xong vọt tới lần nữa, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là ưu thế tốc độ của mình, nhưng tốc độ này trong mắt cao thủ Kim Bảng ngược lại chẳng có lấy tí xíu ưu thế nào.
- Cường Tử xông qua một lần, bị đồ khốn khiếp dùng khoẻ đánh yếu kia đánh bay một lần. Đến mức vách tường trên lối đi lên tầng hai đều bị Cường Tử va đụng nát hết, vết rạn nứt lan ra từng đường.
Cáp Mô nói:
- Cứ như vậy, Cường Tử ngã một lần lại bò dậy một lần. Không ngừng phun ra máu nhưng vẫn là không chịu dừng lại, vẫn chủ động tấn công như cũ!
- Sau một lần bị đánh ngã tên khốn khiếp Nhật Bản kia lắc đầu nói cái gì chênh lệch quá lớn như hào rộng khó có thể vượt qua, tuổi tác ngươi còn nhỏ có thể có thành tựu như hôm nay coi như đã kinh người. Nhưng ở trước mặt ta ngươi chẳng qua là tôm tép nhãi nhép, hôm nay giết ngươi khiến cho ngươi biết rõ thần uy của dân tộc Đại Hoà ta.
Cáp Mô mắng:
- Anh nói hắn có vô sỉ không, không nói tới việc hắn đợi khi Cường Tử đã tình trạng dốc hết sức lực mới ra tay khiêu chiến, còn con mẹ nó lý lẽ hùng hồn giống như mình rất chính nghĩa, lão tử nếu như có bản lãnh một cái bạt tai tát bay hắn.
- Sau một lần cuối cùng bị đánh ngã, Cường Tử vịn tường chậm chạp đứng lên. Hắn đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy lúc ấy vẻ mặt Cường Tử như thế nào, nhưng tôi dường như có dự cảm biết được Cường Tử hình như muốn hạ quyết tâm làm ra việc lớn lao gì đó. Tôi nhìn thấy thân thể hắn bởi vì đau đớn mà còng xuống giờ lại chậm rãi thẳng lên, sau khi thở một hơi thật dài móc từ trong bóp ra nuốt xuống!
- Hắn nuốt cái gì?
Lân Tứ và Chu Bách Tước hỏi cùng một lúc.
Cáp Mô lắc đầu thở dài:
- Tôi làm sao có thể biết được? Lúc ấy khoảng cách giữa tôi và Cường Tử không gần lắm. Hơn nữa Cường Tử là đưa lưng về phía tôi đứng, tôi chỉ có thể nhìn ra hắn nuốt một thứ gì đó. Mắt tôi rất tốt, có thể bắt kịp hình ảnh tốc độ nhanh. Tôi có thể nhìn thấy lúc ấy Cường Tử móc từ trong bóp ra là một vật gì đó tròn tròn đen sì sì, thứ đó giống một viên thuốc.
Cáp Mô khi nói đến chỗ này trong lòng Chu Bách Tước chợt cả kinh, bởi vì anh ta đột nhiên nhớ ra trước đây Cường Tử đã từng nói chuyện với Ngô lão gia tử. Lúc ấy anh ta nghe được Cường Tử hỏi Ngô lão gia tử, có thể dựa vào ngoại lực trong thời gian rất ngắn tăng cao thực lực bản thân nhiều lần hay không? Ngô lão gia tử nói có, một loại là người có tu vi cao thâm truyền công, trực tiếp nâng cao thực lực người nhận công lực. Một loại khác là dựa vào thuốc, nội trong thời gian ngắn thúc đẩy hết khả năng tiềm lực bản thân ra ngoài.
Lúc ấy Cường Tử hỏi:
- Dựa vào thuốc nâng cao thực lực bản thân, điều này có hậu quả gì không?
Ngô lão gia tử nói:
- Hậu quả nhất định là có, loại thuốc này không hợp với tự nhiên. Ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là biết sơ qua trong truyền thuyết từ xưa kia. Nghe nói loại thuốc này sở dĩ có thể trong nháy mắt nâng cao gấp nhiều lần thực lực bản thân, đó là bởi vì tác dụng của thuốc được tạo thành dựa trên cách thức thiêu đốt sinh mạng thân thể của người uống thuốc. Nói cách khác, người uống thuốc ứng trước một cái giá rất lớn là sinh mạng của mình để nâng cao thực lực, nếu như không gặp được việc vạn phần hung hiểm, bình thường ai cũng sẽ không lựa chọn uống loại thuốc này.
Ông ta nói:
- Chỉ có đến mức không còn cách nào khác, mới có thể không tiếc tuổi thọ của mình giảm đi nâng cao thực lực. Hơn nữa phương pháp điều chế loại thuốc này rất thần bí, từ xưa đến nay rất ít người có thể có được. Những năm gần đây càng không có nghe nói qua người uống loại thuốc này, đoán chừng cách điều chế đã thất truyền rồi.
- Cậu hỏi điều này làm gì?
Ngô lão gia tử ngồi ở trên ghế mát xa phía dưới chân tường, phơi nắng vuốt ve cái đầu con chó Caucasus tên Phá Lỗ, nhếch mắt nhìn Cường Tử.
- Không có gì, chỉ là nhất thời tò mò.
- Tò mò? Cậu con thỏ nhãi nhép này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi theo tôi nghe ngóng việc của loại thuốc này. Nói, có phải anh dự định dùng loại đồ vật này để nâng cao thực lực hay không? Tôi phải cảnh cáo anh, thứ kia không được đụng đến!
Cường Tử gãi đầu cười khúc khích:
- Lão gia tử ông cũng nói rồi, lại thuốc kia nói không chừng sớm đã thất truyền rồi. Con mới tiếp xúc võ học vài ngày làm sao có thể biết được cách điều chế thứ kia, chỉ có điều mấy ngày trước ngẫu nhiên nghe nói có loại đồ vật nhất thời hiếu kỳ mới hỏi ông. Hơn nữa thực lực bây giờ của con không coi là đánh cả thiên hạ vô địch thủ, cũng được tính là thiếu niên đầy hứa hẹn gần như vô địch trong lứa tuổi hai mươi rồi phải không? Con không cần phải nuốt loại dồ kia nâng cao thực lực, ông nói có phải hay không?
- Ta chỉ cảnh cáo cậu, loại thuốc kia tuy rằng có thể ép ra hết tiềm lực bản thân, nhưng tổn hại đối với thân thể cũng cực kỳ lớn. Nhưng phàm thứ ngược lại với tự nhiên đều sẽ có tác dụng phụ, không trả giá thì sẽ không vô duyên vô cớ tìm được chỗ tốt.
Cường Tử lúc ấy nói bừa hai câu rồi rời đi, Chu Bách Tước lúc ấy cũng không để ý. Nhưng bây giờ khi nghe Cáp Mô nói đến chỗ này, anh ta bỗng nhiên hiểu rõ, Cường Tử khẳng định là không biết lúc nào có được cách điều chế loại thuốc kia, hơn nữa đã chế tạo ra loại thuốc giết địch một ngàn tự tổn thất tám phần kia, lúc ấy Cường Tử nuốt xuống, là tinh chất nguyên thần mạng sống của mình!
- Sau khi nuốt thứ giống viên thuốc kia, Cường Tử hình như lập tức trở nên mạnh mẽ!
Giống như là đang ấn chứng suy đoán Chu Bách Tước, Cáp Mô nói tiếp. Những lời này khiến cho trong lòng Chu Bách Tước rung lên bần bật! Đốt cháy mạng sống để làm cái giá, đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi thay thế cho cái gì?
- Sau đó hai người đánh ngang nhau, người Nhật Bản kia cũng không thể dễ dàng đánh ngã Cường Tử nữa. Hai người ở tầng hai đánh long trời lở đấtm vách tường bị đổ xuống từng cái lỗ lớn. Hai người bọn họ giống như người máy trong Kẻ huỷ diệt đánh xuyên qua căn phòng, bức tường trước mặt hai người bọn họ giống như là đậu hủ! Sau cùng hai người dồn hết sức dùng toàn lực ra một đòn cuối cùng, người Nhật Bản kia tạm thời không thể cử động, mà Cường Tử hôn mê mất rồi, tôi thấy cơ hội khó được vội vác hắn trở ra.
- Cường Tử nuốt thứ kia thật thần kỳ con mẹ nó a, đợi Cường Tử tỉnh lại để lão tử nhất định phải đi theo hắn xin một hai viên để ở bên cạnh, gặp phải nguy hiểm nuốt vào trong miệng có thể biến thân thành người Siêu Xay Da, ngẫm nghĩ cũng phong độ con mẹ nó. Chỉ là Cường Tử ngay từ đầu tại sao không nuốt luôn đi? Nếu như không phải đợi đến kiên trì hết nổi mới nuốt xuống, chẳng lẽ là muốn tạo ra bất ngờ?
- Thúi lắm!
Chu Bách Tước bỗng rống giận một tiếng.
- Anh biết cái gì? Hắn đây là đang muốn chết!
← Ch. 107 | Ch. 109 → |