← Ch.135 | Ch.137 → |
Thành viên đội dò đường trở vể lặng lẽ báo cáo với Trác Thanh Đế:
- Khu dân cư phía trước ước chừng có khoảng ba mươi hộ dân, theo như tin tức tình báo khu dân cư này đã bị phần tử khủng bố khống chế, tất cả mọi người đều đang phục vụ tổ chức khủng bố. Vừa nãy quan sát phát hiện bên ngoài khu dân cư có bốn trạm gác ngầm, còn có hai đội tuần tra lưu động, muốn tiếp cận rất khó.
Trác Thanh Đế nhẹ gật đầu nói:
- Chú ý giữ bí mật, mục tiêu còn chưa xuất hiện, chờ lệnh của tôi mới được hành động.
- Rõ!
Thành viên đội tiềm kích lên tiếng sau đó trở về tiềm phục.
Mười ba người ẩn nấp ở các vị trí khác nhau, không nhúc nhích. Trong bụi cỏ cao lưng chừng, tất cả mọi người giống như hoá đá, duy trì một tư thế hết sức chăm chú chờ đợi bắt đầu hành động.
Vài ngày trước Thẩm Hổ Thiền đi Hô Luân Bối Nhĩ mật đàm với một người thay mặt cho Đại kiêu đến từ Tân Cương, nội dung có liên quan đến tổ chức phản động chuẩn bị phát động một lần phản động quy mô tương đối lớn ở Nội Mông Cổ lần này, dùng để phối hợp cuộc vận động phản quốc sắp phát động ở Tây Tạng.
Trác Thanh Chiến sau khi nhận được tin tức trước tiên thông báo cho cấp lãnh đạo quân khu có liên quan biết, sau khi trải qua bàn bạc giữa đôi bên xác định một phương án hành động.
Do người của Trác Thanh Chiến giả mạo phần tử phản động Nội Mông đón đầu thành viên đến từ Tân Cương và tổ chức phản động, quăng một mẻ lưới hốt gọn tất cả! Bởi vì tầm nhìn chỗ này không có gì che chắn, không thích hợp quân đội hành động. Cho nên nhiệm vụ lần này do đại đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc phụ trách, thực thi tấn công chính xác.
Mà Trác Thanh Đế thì kiên quyết phản đối một điểm, đó chính là người giả mạo phần tử phản quốc Nội Mông Cổ phải do anh ta đích thân làm.
Cách thời gian ước định căn cứ đối phương vẫn còn đúng hai mươi phút, Trác Thanh Đế dẫn đầu thành viên đội tác chiến đặc biệt sớm tiến vào khu vệc tiến hành mai phục, cố gắng để được một mẻ tóm gọn người phía Tân Cương và phần tử khủng bố, cần phải giải quyết cuộc chiến trong thời gian nhanh nhất, sau đó lại do người của Trác Thanh Đế giả mạo thành viên phản động, dẫn đến phần tử phản quốc Nội Mông Cổ.
Tin tức là do phía bên Tân Cương truyền đến, Đại kiêu kia ở Tân Cương hô mưa gọi gió như Hách Liên ở Đông Bắc cũng là một người phối hợp lần hành động này. Hơn nữa thành viên tổ chức phản động cũng đã sớm tìm đến vị Đại Kiêu này tìm sự hợp tác trước tiên, kết quả không ngờ vị Đại kiêu này tuy rằng thân trong xã hội đen nhưng có một trái tim yêu nước thông qua con đường khác tìm đến Trác Thanh Chiến.
Mà Trác gia và tổ chức phản động có cừu hận khó mà nói cho hết được. Mười lăm năm trước ở Tây Tạng tổ chức phản động chuẩn bị phát động một cuộc phản động quy mô rất lớn, nhằm ngay lúc một vị Trung tướng chú của Trác Thanh Đế là chỉ huy cao nhất quân đội đóng ở Tây Tạng, sau khi nghe ngóng được âm mưu tổ chức phản động quyết định chọn cách trấn áp, ít nhất ba trăm bảy chục thành viên tổ chức phản động toi mạng trong lần trấn áp đó, vì vậy mà chuốc lấy một mối đại cừu sinh tử.
Lúc trước tổ chức Đồ Đông thậm chí bỏ ra cái giá năm trăm vạn đô la Mỹ (5 triệu USD) mua cái đầu của vị Trung tướng Trác gia này, nhưng vẫn không thể như mong muốn. Mà trước đó ba năm, tổ chức phản động xâm nhập vào đại thảo nguyên Nội Mông Cổ, lại là nhân vật thanh niên kiệt xuất hơn người đời sau của Trác gia Trác Thanh Chiến, chém giết một hơi hơn bảy mươi thành viên tổ chức phản động, do đó thành viên tổ chức phản động ở Nội Mông Cổ gần như bị chém tận giết tuyệt, cừu hận nâng thêm một bậc nữa.
Cũng chính vì xuất phát từ nguyên nhân này, vốn Đại kiêu Tân Cương không có một chút qua lại với Trác Thanh Chiến mới có thể nghĩ đến anh ta trước tiên. Thông qua rất nhiều con đường bí mật liên hệ với Trác Thanh Chiến, sau đó song phương cùng nhau bày cục thế để bắt ba ba trong hũ!
Mà Trác Thanh Đế lần này vừa hay được điều đến đảm nhiệm phó đại đội trưởng đại đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc, sau khi biết được việc này cứng rắn yêu cầu chủ trì đợt hành động lần này.
Khi Trác Thanh Chiến một mình bắc tiến dốc sức làm ra một mảnh giang sơn to lớn, một vị huynh trưởng trong Trác gia quan hệ tốt nhất với Trác Thanh Đế cũng là con của vị Trung tướng bắn chết ba trăm bảy chục thành viên phản động ở Tây Tạng kia, bị phần tử khủng bố phản động ám sát.
Đó là một thanh niên rất chính trực phúc hậu, sau khi Trác Thanh Chiến đi rồi vẫn luôn quan tâm chăm sóc Trác Thanh Đế rất nhiều.
Người trẻ tuổi tên gọi Trác Thanh Sơn vốn không có lòng làm quan, ở trong một trường tiểu học cũ nát vùng núi xa xôi Tứ Xuyên làm thầy giáo. Cần cù và thật thà như bò, chính trực như tùng bách. Mười bảy đứa bé cả trường học xem hắn là trời, là cha!
Cuộc sống hằng ngày giáo dục và ăn uống của mười bảy đứa trẻ, đều là Trác Thanh Sơn một mình gánh vác. Anh ta muốn dạy bọn nhỏ số học, ngữ văn, lịch sử địa lý, còn muốn dậy bọn chúng tiếng Anh và thể dục, tất cả chương trình học đều là một mình anh ta dạy dỗ. Mà sau khi tan học anh ta còn phải làm cơm trưa cho mười bảy đứa nhỏ, đối với bọn nhỏ anh ta bỏ ra gần như toàn bộ nhiệt tình của mình.
Ngay khi người yêu chín năm nhung nhớ Trác Thanh Sơn trèo non lội suối đến chỗ trường tiểu học kia, buổi tối đó một cô gái bé nhỏ chủ động móc ra nhẫn đính hôn cầu hôn Trác Thanh Sơn, năm thành viên tổ chức phản động tìm được nơi đó, tàn nhẫn giết chết Trác Thanh Sơn và hôn thê chưa cưới của anh ta hơn nữa chặt cả đầu mang đi!
Sáu đứa bé ở trường lúc ấy chỉ có một đứa đi vào trong núi để bắt đom đóm cho vợ chưa cưới của sư phụ đẹp giống như tiên nữ trên trời xuống trần gian kia may mắn thoát khỏi tai nạn, lúc đứa bé quay về vừa hay nhìn thấy thầy giáo nó kính yêu nhất bị người ta một đao chặt đi cái đầu, tỷ tỷ xinh đẹp kia bị người ta xé bỏ quần áo trong lúc phản kháng cũng bị giết chết, chặt đầu ngay sau đó.
Đứa bé non nớt bụm lấy miệng của mình núp ở trong khe núi cả một đêm, cho đến sau khi mặt trời lên cao mới khóc gào chạy bốn mươi dặm sơn đạo về đến nhà nói cho cha mẹ của mình biết việc mới xảy ra. Đứa bé không dám về trường học cũ nát nhìn qua thầy của mình, bởi vì nó tận mắt thấy mấy kẻ ác kia cầm theo đầu lâu của tỷ tỷ xinh đẹp và thầy nghênh ngang rời đi.
Nó dường như thấy được gương mặt trắng bệch kia của thầy, thấy được nước mắt trên mặt của tỷ tỷ xinh đẹp.
Giờ khắc đó bị khắc dấu ấn thật sâu vào trong óc của nó, cả đời cũng không có quên được.
Nó nhớ rõ người cầm một thanh đại đao, một đao chặt đi cái đầu của thầy. Trên mặt người kia có một vết sẹo dữ tợn, rất dài, từ đầu lông mày thẳng đến bên dưới môi. Mặc dù khoảng cách xa nhưng dưới ánh đèn yếu ớt, nó vẫn nhớ kỹ đặc trưng của người đó.
Trung tướng qua tuổi sáu mươi sau khi có được tin tức đứa con duy nhất của mình bị người ta giết hại, ngược lại không có khóc lóc. Ông ta nhốt chính mình trong thư phòng hai ngày hai đêm, sau đó sáng sớm ngày thứ ba sửa soạn xong quần áo rửa mặt thẳng lưng lên trở về quân khu, giống như căn bản không có phát sinh qua chuyện này.
Chỉ là bảo mẫu trong nhà khi thu dọn thư phòng cho Trung tướng, ở trong giỏ rác nhìn thấy giấy lộn bị vo thành từng cục từng cục. Trên mỗi một trang giấy đều viết hai chữ Thanh Sơn, trên mặt giấy vết nước mắt loang lổ.
Khi chuyện này xảy ra, Trác Thanh Chiến vừa đến phân khu quân đội thành phố Đông Đỉnh. Bởi vì anh ta và Trác Thanh Sơn quan hệ rất tốt, sợ anh ta không thể nào tiếp nhận chuyện này, người trong nhà vẫn luôn gạt chưa có nói cho anh ta biết.
Trác Thanh Đế và ca ca của anh ta Trác Thanh Chiến không giống nhau, anh ta đi là một con đường lớn quang minh, mà không phải xã hội đen. Anh ta nhập ngũ hơn nữa thành tích xuất sắc, có tiền đồ không thể hạn định. Một khi anh ta biết được chuyện này, người trong nhà lo lắng anh ta sẽ làm ra hành động quá khích gì nữa, Trác gia không thể mất thêm một đứa con.
Mà Trác Thanh Chiến không giống như vậy, hắn là một tên kiêu hùng!
Ngay khi biết được thành viên tổ chức phản động chuẩn bị rót vào Nội Mông Cổ tiến hành hoạt động phá hoại, hắn nghe xong tin tức Tôn Diệu Dương báo cáo chỉ nhẹ gật đầu mà không nói lời nào. Thưởng trà đọc sách, lạnh nhạt như nước.
Đêm đó, Trác Thanh Chiến dẫn theo Tôn Diệu Dương và Thẩm Hổ Thiền còn có ba mươi thuộc hạ tinh nhuệ. Đi hai trăm dặm đột nhập điểm tập hợp của thành viên phản động, ra tay đánh lén ban đêm, ba mươi người đối mặt bảy mươi thành viên phản động giết tới trời đất tối tăm!
Trác Thanh Chiến một mình chính tay đâm chết hai mươi mốt thành viên phản động, huyết nhuộm quần áo!
Cắt lấy hơn bảy mươi cái đầu người xếp thành một đống, trước đống đầu người chất cao rút ra ba cây thuốc lá Trung Nam Hải Trác Thanh Sơn yêu thích cắm vào.
Hắn quỳ gập xuống.
- Thanh Sơn, hôm nay tôi dùng bảy mươi cái đầu người huyết tế anh ở trên trời linh thiêng, ngày khác tôi lại chính tay đâm hung phạm tặng cho anh làm nô bộc!
Một trận chiến này ba mươi người tinh nhuệ Trác Thanh Chiến dẫn đi chết hết một nửa, mà ngay cả Tôn Diệu Dương và Thẩm Hổ Thiền đều thương tích trầm trọng! Nhưng giống mười bảy đứa nhỏ vùng núi kia xem Trách Thành Sơn là cha là trời, bọn họ cũng như vậy xem Trác Thanh Chiến là trời! Không ai có một câu oán hận, chỉ có sát ý và lửa giận ngập trời!
Một ngày kia vung đao chém ba ngàn ác bá, giết hết man di!
Đây là lời của Trác Thanh Chiến ngày hôm đó!
Ngay khi Trác Thanh Đế biết rõ cái chết Thanh Sơn anh trai của Trác Thanh Đế, đã là là nửa năm sau chỉ đành ôm hận trong lòng. Anh ta như chú anh ta nhốt mình trong đại viện Trác gia vốn là căn phòng Thanh Sơn từng ở, ba ngày ba đêm không hề đi ra khỏi phòng. Mặc cho mẹ của anh ta ở ngoài cửa khóc lóc cầu xin, anh ta vẫn lặng lẽ như hòn đá nước nhỏ không thấm vào được.
Ba ngày sau anh ta cũng giống như chú của anh ta đi ra khỏi cánh cửa kia, trên mặt đã không nhìn được nét bi thương, chỉ có sự kiên cường và tâm huyết của đàn ông Trác gia.
Trác gia từ trên xuống dưới hai đời hai người bị tổ chức phản động treo giải thưởng ám sát, một người là Trác Chấn quan chỉ huy cao nhất đóng quân ở Tây Tạng, một người là Đại kiêu xã hội đen Ưng Kích phương bắc Trác Thanh Chiến.
Mà Trác Thanh Đế, thì thề rằng trong những năm còn sống phải tìm được người chặt đi cái đầu anh trai của anh ta kia, dùng máu của hắn để tế lễ anh linh Thanh Sơn ca!
Đây cũng là nguyên nhân tại vì sao Trác Thanh Đế kiên quyết muốn tham gia hành động lần này, trong lòng của anh ta, cũng có một phần cứng đầu giống như vậy, không chết không nguôi.
Giơ tay nhìn đồng hồ, Trác Thanh Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi không khí căng phồng bị đè nén phía bên trong lồng ngực. Hắn là một người rất có nghị lực và định lực, nhưng cừu hận trước mặt cũng khó tránh khỏi trong lòng khó thể bình tĩnh.
Chính như vị đại nhân vật kia của quân khu Thẩm Dương, trước khi bọn họ xuất phát nói lời kia với Trác Thanh Đế.
- Nếu như anh có thể buông lỏng sát ý trong lòng, thành tựu tương lai không thể hết được. Nhưng tôi biết rõ anh buông không được, anh là một người trọng tình nghĩa. Như vậy cũng tốt, thừa dịp tuổi trẻ phạm chút ít sai lầm không hề gì, sau khi già sẽ hối hận. Nhưng có một dạng anh phải nhớ kỹ, người cừu hận dù có sâu đi nữa cũng không thể mâu thuẫn với lợi ích quốc gia!
- Hết thảy dùng lợi ích quốc gia làm trọng!
Vị đại nhân vật này lúc trước làm tham mưu trưởng thủ hạ của Trác Chấn ở Tây Tạng, chuyện lúc trước ông ta vô cùng hiểu rõ. Thành viên tổ chức phản động oán hận sâu đậm đối với Trác gia anh ta biết rõ hơn bất gì ai khác, cho nên trước đó ông ta từng do dự là có nên để cho Trác Thanh Đế tham gia hành động lần này hay không.
Ông ta không hoài nghi thành tựu tương lai của Trác Thanh Đế sẽ vượt xa bậc cha chú của anh ta, cho nên càng không hy vọng anh ta xuất hiện bất ngờ gì.
Cho nên ông ta dặn dò Trác Thanh Đế không thể hành động theo cảm tính.
Cho nên Trác Thanh Đế áp chế cứng rắn sát ý kích động trong lòng của mình.
Khi chấp hành nhiệm vụ, nếu bị cừu hận che lấp đôi mắt và tâm linh, không riêng nhiệm vụ sẽ thất bại, càng sẽ mất đi tính mạng của một đội binh sĩ dưới tay mình!
Áp xuống dục vọng khát máu cuồng bạo của mình, Trác Thanh Đế trong máy bộ đàm đã tìm được điểm nhắm bắn tốt nhất nói một câu với Kim Tiểu Chu, sau đó đứng lên sải bước đi nhanh về phía chỗ ngọn đèn phía trước kia.
- Tôi giao sau lưng của mình cho cậu, còn có mười ba mạng người bao gồm cả cậu trong đó.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |