← Ch.136 | Ch.138 → |
Trác Thanh Đế một mình đi tới nơi có ánh đèn xa xa, anh ta từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc lá thơm đặc sản Nội Mông châm lửa. Sau khi rít một hơi rất sâu, sau đó âm thầm chuyển đổi vai diễn của mình. Anh ta làm cho nét mặt của mình trông có vẻ hết sức thoải mái còn mang theo một chút bất cần đời, bước đi với dáng vẻ vô cùng giống bọn công tử bột được nuông chiều.
Cùng lúc anh ta đi về phía trước, hai mươi thành viên đội Hổ Đông Bắc ẩn núp kín đáo ở chỗ tối cũng theo đó chậm rãi bí mật tiến về phía trước cách đó một đoạn, dừng lại ở lằn ranh có thể không bại lộ đến thời xông vào giải cứu Trác Thanh Đế nội trong thời gian ngắn nhất. Chỗ này là giới hạn cuối cùng có thể tiếp cận, nếu như nhích lên trước nữa vậy thì sẽ chạm mặt ngay với lính gác tuần tra của đối phương.
Còn lại Kim Tiểu Chu, nằm sấp ở chỗ bí mật, như một khối đá cứng vạn năm!
- Kẻ nào! Đứng lại!
Một cảnh vệ ẩn nấp ở chỗ tối quát nhẹ một tiếng với Trác Thanh Đế. Lập tức kéo chốt bảo vệ súng tự động trong tay ra, nếu như Trác Thanh Đế biểu hiện ra một chút khác lạ hắn ngay lập tức bắn ra viên đạn chết người.
Trác Thanh Đế không nói gì, mà là hai tay giao nhau làm ra một cử chỉ rất quái dị. Sau khi liên tục biến hoá mấy loại ám hiệu bằng tay, anh ta đứng lại tại chỗ không có đi tiếp nữa.
Lính gác từ bóng tối đi ra, tuy rằng Trác Thanh Đế làm ra ám hiệu bí ẩn rất đúng với ám hiệu nội bộ phản động của bọn họ. Nhưng phương thức sống không thể thấy ánh sáng và cảnh giác xây dựng trong nỗi tuyệt vọng nhiều năm như vậy của y không có để cho y lơ đễnh phòng bị, y nâng vũ khí tự động loại nhẹ tiên tiến do Liên Bang Nga chế tạo, từng bước một tiếp cận đến gần trước người Trác Thanh Đế.
Chốt bảo vệ súng tự động trong tay y vẫn còn mở, với thân thủ và tốc độ phản ứng của y, nội trong khoảng mấy giây đồng hồ như vậy cũng có thể bắn chết đối phương! Y có tự tin này, bằng không cũng sẽ không còn sống sót sau gần năm năm sống kiểu liều mạng như vậy.
- Anh là ai?
Lính gác hỏi.
Y nhìn chằm chằm thanh niên tuấn mỹ có chút tà dị trước mặt này, không biết tại làm sao trong lòng có một loại cảm giác như lâm đại địch. Nhiều năm như vậy kinh nghiệm cuộc sống trên lưỡi đao đã khiến cho y cảnh giác, nhân vật trước mặt này tuyệt đối là một người nguy hiểm đến cực điểm!
Trác Thanh Đế liếc nhìn lính gác, khoé miệng lộ ra một nét khinh thường.
- Nội Mông Cổ, La Diệu!
Anh ta nói.
La Diệu là con cháu của La Quán Nhật đã từng bá chủ Nội Mông Cổ, cũng là người nhà họ La duy nhất trốn thoát khỏi tay tám mươi tinh nhuệ của Tôn Diệu Dương trong cuộc tắm máu ngày đó. Nhưng không người nào biết được, ngày thứ sáu khi hắn thoát khỏi tai ương trong trận huyết quang kia, hắn đã bị Trầm Hổ Thiền tìm được sau đó chém hai trăm đao đau đến chết đi sống lại.
Vốn Trầm Hổ Thiền muốn chém hai trăm chín mươi đao, đáng tiếc La Diệu không trụ được.
La Diệu huỷ hoại hai mươi chín người phụ nữ, một người mười đao, không quá đáng.
Cái chết của La Diệu là một bí mật, cho nên khi Trác Thanh Đế nói cho anh trai của anh ta biết muốn đích thân tham gia lần hành động này. Trác Thanh Đế đã bảo anh ta dùng cái tên này, người nào cũng biết La Diệu và Trác Thanh Chiến có thù không đợi trời chung, thân phận này vừa hợp.
- La Diệu? Chưa nghe nói lần nào!
Lính gác hô hoán một tiếng giơ súng tự động trong tay lên nhắm ngay đầu Trác Thanh Đế, ngón tay của hắn đã đè ở trên cò súng, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò súng, viên đạn sẽ không mảy may lưu tình trong một phần mười giây bắn toác đầu Trác Thanh Đế!
Xoạt!
Một tiếng vang nhỏ!
Cũng không thấy Trác Thanh Đế có động tác gì, một thanh phi đao dài hẹp nhỏ bén trúng tay trái áp lên cò súng của lính gác, chặt đứt gọn gàng ngón giữa và ngó trỏ của hắn!
A!
Lính gác kêu lên một tiếng kinh hãi, trên bàn tay sau một hồi tái tê hắn mới giật mình cảm thấy mình không còn cầm được cây súng!
Cúi đầu nhìn xem, hắn mới phát hiện hai ngón tay của mình đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể. Máu tươi dày đặc màu đỏ thẫm theo súng chảy xuống, mà hắn không ngờ không có cảm giác đau đớn!
Trong con ngươi của y loé lên một loại sợ hãi lộ hẳn ra bên ngoài, không thể tưởng nổi! Dưới tình hình không có chút phản ứng nào, y bất ngờ bị người ta cắt đứt hai ngón tay!
Trác Thanh Đế thổi ra một làn khói thuốc, khoé miệng khinh miệt nhếch lên.
- Tao ghét nhất người khác dùng súng chĩa vào đầu của tao, gọi ông chủ của mày ra gặp tao, bằng không tao ra tay lần nữa sẽ không phải là cắt ngón tay của mày, mà là cắt cổ họng của mày!
Giọng điệu anh ta lành lạnh nói.
Bốp Bốp Bốp!
Một hồi âm thanh vỗ tay từ nơi xa truyền tới, lập tức sau một tiếng cười to có mấy người sải bước đi nhanh đến.
- Ha ha ha! Tuyệt kỹ phi đao của La thiếu gia quả nhiên danh bất hư truyền! Trương Mỗ Nhân hôm nay mở rộng tầm mắt rồi!
Trác Thanh Đế quay đầu chậm rãi híp mắt nhìn xem vài người đi tới trước mặt, cầm đầu là một người Hồi Giáo điển hình tuổi tác khoảng chừng bốn mươi tuổi. Để râu quai nón, một cặp mắt tinh quang bắn ra bốn phía nhìn thẳng vào Trác Thanh Đế. Dáng người hắn ta thon gầy cao lớn, hai tay hai chân đều rất dài, bước chân đi đến thật giống như một con khỉ ngựa lớn bằng máy móc.
Trương Mỗ Nhân?
Trác Thanh Đế suy nghĩ một thoáng trong đầu, tình báo ở trên đưa xuống Trương Mỗ Nhân này hẳn chính là Trương Định Bang, tên thật gọi là A Hợp Mãi Đề (Amhamed Ahmat), là một trong những người phụ trách thành viên xâm nhập Nội Mông Cổ lần này của tổ chức phản động. Gã A Hợp Mãi Đề này tiếng tăm rất lớn ở nước ngoài, hắn vẫn luôn duy trì liên lạc từ trước tới nay với tổ chức Al-Qaeda. Hắn ta không ngừng cố gắng gắng kết lãnh đạo tổ chức Al-Qaeda Osama bin Laden và lãnh đạo tổ chức phản động với nhau.
Hắn ta ở trong tổ chức phản động có địa vị rất cao, vẫn luôn gánh vác nhiệm vụ quan trọng thu thập tình báo và liên lạc với quân đồng minh. Hơn nữa còn nhận nhiệm vụ phó quân trưởng quân đội thánh chiến phản động - tổ chức quân sự phản động, quân hàm trong tổ chức phản động cho hắn ta là Thượng tướng.
Chẳng qua đáng để nhắc đến là, tuy rằng tổ chức phản động dùng thành viên quân sự không dưới vạn người. Hẳn coi như là một cánh quân đội của tổ chức khủng bố có sức uy hiếp cực lớn, nhưng sự quản lý trong đó ngược lại hết sức bát nháo.
Ở trong quân thánh chiến phản động, có hơn một trăm tên tướng quân, hai tên nguyên soái, một tên đại nguyên soái!
Nói cách khác, một người cán bộ cấp thấp trong quân chính quy, ở trong quân thánh chiến tối thiểu nhất cũng là Thiếu tướng.
Chưa có gì hết nghe tên xưng hô này rất có thể hù doạ người khác, nhưng ở trong tổ chức phản động chức vụ này thật giống như quản lý trên đường cái thông thường. Cũng như bạn tuỳ tiện giội một chậu nước từ lầu hai xuống đường cái, ít nhất có thể xối ướt ba đến năm tên quản lý, còn có một chủ tịch. Đổi lại trong nội bộ tổ chức phản động, bạn không thể xem thường bà lao công quét dọn nhà cầu, có lẽ bà ta là một vị Đại tá!
- Anh là ai?
Trác Thanh Đế ngậm thuốc lá ngẩng cằm lên hỏi.
- Bỉ nhân họ Trương, gọi là Trương Định Bang, là đặc biệt đến tìm La thiếu gia hợp tác.
A Hợp Mãi Đề cười giả tạo nói.
Hắn ta xoay người nói với người trung niên thân thể mập mạp:
- Mãi Mãi Đề (Arhamed), anh đến giới thiệu một chút cho chúng tôi.
Người tên gọi là Mãi Mãi Đề, chính là người trong xã hội đen bên phía Tân Cương, chính là người nhận được sự uỷ thác của tổ chức phản động tìm kiếm vị Đại kiêu xã hội đen đứng đầu ở Tân Cương kia, trao đổi việc phát triển cùng nhau.
Mãi Mãi Đề là một tên mập, trên mặt lộ ra nét cười đặc biệt giả tạo hợp với người buôn bán. Mặt của gã rất lớn, một gương mặt trắng nõn bởi vì cười cho nên trương ra giống như con chó không để ý tới bánh bao. Da mông đầy đặn gấp mười tám lần thật giống một đoá hoa...À không, mười tám bãi phân trâu.
- La thiếu, tôi là Mãi Mãi Đề. Là tôi và hùng ưng bay trên bầu trời Tân Cương Vưu Nỗ Tư (Yukanok) đại nhân tiến hành một cuộc nói chuyện thân mật với nhau, Vưu Nỗ Tư đại nhân vĩ đại giới thiệu ngài cho tôi, hơn nữa ông ta đích thân phái người bắt được liên lạc với ngài. Tin rằng sứ giả Vưu Nỗ Tư đại nhân đã nói qua việc của tôi với ngài, cho nên bây giờ xin ngài buông bỏ địch ý, bởi vì chúng tôi đã đứng ở trên một chiến tuyến.
Mập mạp nói tiếng Hoa có chút không nửa này nửa nọ, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
- Hừ!
Trác Thanh Đế hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, rất khinh miệt.
Nhìn tay tên mập Mãi Mãi Đề đưa ra, anh ta cũng không có đáp lại.
Ở trong hồ sơ, La Diệu là một người tự phụ đến cao ngạo. Tính mạng của hắn chung quy luôn giữ được sự tôn trọng chỉ có một mình La Quán Nhật, đối với những kẻ khác bao gồm cả Hách Liên Xuân Mộ ông trùm ba tỉnh phía đông hắn cũng dám nói năng xấc láo. Hắn có một tuyệt kỹ phi đao, nội trong ba mươi thước đều trúng không sai trật phát nào. Càng chưa bao giờ bị đánh bại khi đối đầu với kẻ khác, phụ thân và mẫu thân của hắn chết trong tai nạn xe, từ nhỏ đi theo chú La Quán Nhật lớn lên, trời sinh tính lãnh ngạo thích máu.
Trác Thanh Đế phải biểu lộ ra cá tính của La Diệu, một tài nghệ phi đao kia không khó biểu hiện ra, trước khi đi bộ đội anh ta đã si mê tuyệt kỹ phi đao, khi còn bé xem tiểu thuyết Cổ Long đại hiệp đã mơ ước có ngày trở thành nhân vật kinh thế hãi tục như Tiểu Lý Thám Hoa vậy. Điểm này sau khi vào được bộ đội anh ta lựa chọn súng bắn tỉa cũng có thể nhìn ra, anh ta là một con quái vật si mê tấn công tầm xa.
Mà tính cách loại đồ vật này, thì cần phải dựa vào tài diễn kịch của anh ta, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, mỗi biểu hiện nhỏ nhặt đều phải biểu lộ ra loại cuồng ngạo kia của La Diệu.
- Tôi đói bụng!
Giọng nói Trác Thanh Đế lạnh lẽo nói ra ba chữ, lập tức sải bước đi nhanh về phía khu dân cư phía trước.
Mãi Mãi Đề xấu hổ thu tay lại nhìn A Hợp Mãi Đề, sau khi tầm mắt hai người đan vào nhau một thoáng vẫn còn có một chút nửa tin nửa ngờ. Đối với cách làm người của La Diệu bọn họ đã điều tra qua, xem biểu hiện vừa nãy của Trác Thanh Đế và biểu thị trên hồ sơ cơ bản trùng khớp. Nhưng làm những hành động này với bọn họ, ngay cả cha mẹ của mình cũng không tin, tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người lần đầu gặp mặt.
Ra hiệu bằng mắt với Mãi Mãi Đề, A Hợp Mãi Đề cười ha ha làm cử chỉ xin mời.
- La thiếu gia mời vào bên trong, trà sữa nóng ấm và thịt viên nước sốt đã chuẩn bị xong rồi.
Trác Thanh Đế lần nữa khẽ hừ một tiếng, không nói một lời đi về phía lều vải.
A Hợp Mãi Đề dẫn theo người đi theo phía sau Trác Thanh Đế, hắn ta bí mật ở sau lưng làm một cử chỉ, một tên thành viên phản động lập tức rời khỏi, lặng lẽ chạy về phía một cái lều khác.
Trác Thanh Đế làm như không thấy hành động mờ ám vừa rồi của bọn chúng.
Ngẩng đầu đi vào lều, Trác Thanh Đế ngồi xuống trên một chỗ chăn mềm thật lớn. A Hợp Mãi Đề nhìn thấy Trác Thanh Đế phản ứng đầu tiên là muốn ngồi xuống vị trí chủ nhân, do dự một chút mới đi về phía bên cạnh. Chi tiết nhỏ này bị anh ta thấy được, điều này khiến cho thân phận Trác Thanh Đế càng thêm chắc chắn một phần.
La Diệu, là tên công tử bột ngoại trừ La Quán Nhật ngay cả ông trời cũng không nhìn trong mắt.
Sau khi ngồi xuống Trác Thanh Đế quét mắt nhìn một một thoáng người ở trong lều, giương mắt nhìn A Hợp Mãi Đề hỏi:
- Còn có ai chưa đến?
A Hợp Mãi Đề phất tay để cho thuộc hạ lui ra ngoài, chỉ để lại Mãi Mãi Đề ngồi xuống.
- Lần này chủ yếu là cùng La thiếu gia nói chuyện về việc hợp tác, một lát nữa sứ giả Vưu Nỗ Tư đại nhân cũng sẽ đến. Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ có vài người chúng ta, cho nên xin La thiếu gia yên tâm.
- Ừ!
Trác Thanh Đế phát ra một tiếng khịt từ trong lỗ mũi, anh ta nhìn thức ăn đặt trên bàn, lập tức nhíu lông mày. Từ trong lòng ngực móc ra một thanh dao găm bằng bạc bới lên hai cái trong thức ăn, sắc mặt buông lỏng.
- Ha ha, La thiếu gia anh quá cẩn thận rồi.
Đầu lông mày A Hợp Mãi Đề chau lại, đè nén cơn giận sinh ra trong thoáng chốc rõ ràng không mấy thân thiện hành động này của Trác Thanh Đế. Trên mặt của hắn ta vẫn luôn treo nét cười, thật giống như một vị hán tử Mông Cổ hiếu khách chân chính.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |