Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 192

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 192: Thế cục thối nát
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Shopee


Đỗ Duy đương nhiên sẽ không mang theo bốn nghìn phản quân cùng với quân đội của mình chậm rãi đi tới trước lãnh địa. Suy cho cùng thì chuyện này không ít thì nhiều cũng có chút vẻ vang------Đương nhiên, Đỗ Duy cũng không trông mong là chuyện này có thể giấu giếm quá nhiều người, nhất là vị nhiếp chính vương tại đế đô kia. Đỗ Duy tin rằng tất cả mọi hành động của mình hoàng tử Thần đều biết cả. Chỉ có điều, mình phải đặt chân vào vùng đất của hổ lang, ít nhất phải có vốn đầu tư. Bốn nghìn phản quân, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng vẫn ở trong phạm vi hoàng tử Thần có thể khoan nhượng được:Vị điện hạ này đã đem người của gia tộc Rowling giáng cấp và phân tán, mình không thể sử dụng được phần đông "tội nhân" của nhà Rowling, có thể để Đỗ Duy đường đường là một vị công tước mang hai bàn tay trắng tới Tây Bắc sao?

Lúc đặc biệt thì làm việc đặc biệt, về mặt khoan dung, tin tưởng rằng hoàng tử Thần vẫn phải có.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không thể phô bày trên mặt bàn được, bốn nghìn người này đúng là do Đỗ Duy dùng thủ đoạn hối lộ mà chặn lấy. Nếu như mà mang theo bốn nghìn ngàn người này nghênh ngang đi thẳng đến Tây Bắc thì có chút không nể mặt mũi của nhiếp chính vương. Loại việc này trong lòng mọi người đã quá rõ rồi.

Kỵ sĩ Robert dẫn theo hai trăm ngự lâm quân, thống lĩnh bốn nghìn tên phản quân cấp tốc hành quân, không đi đường lớn, chỉ đi đường nhỏ, đi tới lãnh đia trước, nhờ có công văn mà Đỗ Duy cấp cho nên dọc theo đường đi không cần lo lắng, mà trên đường đi đều được quân thủ bị ở mỗi địa phương cung cấp lương thực.

Mà Đỗ Duy, hắn còn muốn chậm rãi mà đi. Trước khi tới lãnh lãnh địa, Đỗ Duy đã chuẩn bị làm một cuộc khảo sát đại khái thế cục của Tây Bắc. Rất nhiều việc, nghe là một chuyện nhưng từ thân mình tới tự mắt nhìn thì lại là chuyện khác..

Thủ phủ của tỉnh Norin là thành Mộc Lan, nếu như đặt trên vùng trung bộ hoặc nam bộ của đại lục phồn hoa thì cũng không thể xem là một cái thành thị lớn, với quy mô mười vạn dân thì nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thành thị cấp hai, nhưng tại nơi Tây Bắc này thì, đúng là chốn phồn hoa bậc nhất tỉnh Norin này.

Nơi này nằm trên con đường buôn bán của Tây Bắc, có thể tới các thành thị lớn nhất, thương đội từ nam tới, thương đội từ Tây Bắc tụ về, đều hội họp hại đây. Các loại hàng hóa hiếm lạ được chuyển tới từ cả vùng Đông Nam đại lục, còn có những thương nhân bán da hoặc gia súc từ cả vùng thảo nguyên của Tây bắc chuyển về đều dừng lại ở đây.

Xe ngựa vừa mới tới gần ngoại ô thành Mộc Lan, Đỗ Duy đã mở cửa sổ xe ra, thích thú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Vùng Tây bắc do nguyên nhân vị trí địa lí nên hàng năm đều có hai tháng gió mùa, mặc dù ngọn núi Kilimanjaro đúng là một bức tường ngăn cản tự nhiên đã chặn đứng hầu hết các trận cuồng phong, nhưng gió mùa hàng năm vẫn sẽ đến từ vùng sa mạc ở bên cạnh núi, cuốn tới tói lượng lớn cát bụi.

Gió lớn cát nhiều, đó là đặc điểm của Tây Bắc. Cho nên kiến trúc nơi này đều không quá cao. Nơi này tuyệt đối không có loại kiến trúc hơi động một tí là lầu cao mười thước hoặc nhà cao cửa rộng như ở đế đô.

Cả thành Mộc Lan, kiến trúc cao nhất đó chính là tường thành Mộc Lan, tường thành cao mười hai thước, hoàn toàn phù hợp với thể chế quân sự của đế quốc.

Chính vì phổ biến loại kiến thúc thấp bé nên khiến cho chỗ này chỉ có hơn mười vạn dân nhưng thành thị chiếm một diện tích đất không nhỏ.

Bởi vì kỵ sĩ Robert đã dẫn bốn nghìn phản quân trang bị nhẹ nhàng bí mật đi cho nên người chịu trách nhiệm đẫn kỵ binh mở đường ở phía trước lại được đổi cho vị thủ lĩnh của năm trăm ngự lâm quân vốn phụ trách hộ tống Đỗ Duy lên tây bắc. Mặc dù chỉ là năm trăm quân kỵ binh nhưng do thân phận của Ngự Lâm quân nên tất nhiên là khác.

Tại phía nam của thành Mộc Lan, nơi đây là khu chợ lớn nhất, vốn chỉ là một thị trấn bên ngòai thành, nhưng kéo dài từ nam đến bắc là nơi giao dịch của các thương đoàn lớn nhất. Khi đoàn xe của Đỗ Duy đi qua liền cảm nhận được bầu không khí sôi động nơi này.

Sau khi vượt qua đường lớn, Đỗ Duy đã nhìn thấy cái chợ cách đó không xa

Đầu người nhấp nhô, vai cọ san sát, có những kẻ mũi tẹt tóc xoăn mặc áo da trâu của dị tộc tây bắc. Còn có các thương nhân đến từ các nơi trên đế quốc, người cưỡi ngựa vội vàng dồn các gia súc thành bầy, còn có các loại cửa hàng bán các chủng loại hàng da ...ồn ồn ào ào, rầm rầm rĩ rĩ.

Nhưng Đỗ Duy lại đưa mắt nhắm ngay vào túi tiền những thương nhân đó. :

-Thưa ngài, nơi này là địa điểm giao dịch lớn nhất Tây Bắc. Dân cư của thành Mộc Lan mặc dù không nhiều lắm, nhưng hàng năm thuế buôn bán thu vào lại cực kỳ khả quan. Ruộng nương ở tây bắc thật là cằn cỗi, khó sản xuất lương thực, nhất là thành Mộc Lan này, làm thủ phủ của tỉnh Norin, hàng năm thuế mua bán thu vào so với thuế nông nghiệp có thể cao hơn gấp năm lần đó!

Nói những lời này là một người trẻ tuổi có tướng mạo thanh tú ngồi trong xe ngựa bên cạnh Đỗ Duy. Người này gọi là Phillip là một trong số tám mươi học trò xuất chúng được học giả Lam Hải cử cho Đỗ Duy. Tuy đã hai mươi tám tuổi nhưng trời sinh tướng mạo thanh tú hoàn toàn giống y chang một thiếu niên, họ của hắn là Phillip. Đó là họ của một gia tôa tộc xưa trên đại lục Roland, cái họ này đã là gia tộc quyền quý nổi tiếng trên toàn đại lục cách đây một nghìn năm trước, tuy nhiên đã bị suy tàn trong chiến tranh thống nhất đại lục, tới bây giờ sự hiện hách của gia tốc đã sớm không còn còn tồn tại.

Phillip này xuất thân bình dân, là con em trong một gia đình bình dân ở thành nam đế đô, trong tám mươi học trò được học giả Lam Hải đề cử. Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, người này đã chiếm được sự coi trọng của Đỗ Duy. Ham học, chững chạc, cẩn thận, hơn nữa lại còn tháo vát, chính là một nhân tuyển tương đối có tiềm lực.

Làm cho Đỗ Duy cảm giác kính trọng hơn chính là, khi Phillip còn trẻ đã từng đi theo một thương đoàn đến tây bắc, hắn cực kỳ say mê với việc quan sát các phong thổ trên cả đại lục. Với sự cổ vũ của học giả Lam Hải, học trò của Lam Hải cực kỳ ghét việc nói xuông, thích hoạt động. Việc này lúc Phillip còn trẻ, nương thân gia nhập vào một cái thương đoàn, giữ chức là một kế toán tập sự, rồi đi hết một vòng lớn ở tây bắc.

Lúc đầu Đỗ Duy cũng không ngờ tới thế cục của tây bắc đã thối nát đến nỗi không thể xoay sở nổi, từ ngày ra khỏi thành của tội ác, hắn cảm thấy thật là hoang đường với cái kẻ mà hai mươi năm trước đưa ra điều lệnh tạm thời!

Chiến tranh đã kết thúc được hai mươi năm rồi, nhưng sao điều lệnh chiến khu thời chiến lại chưa được bãi bỏ? Làm cho khu vực của quân đội lũng đoạn tất cả đất đai lẫn tài chính và quyền lợi? Thậm chí còn thay thế cả quyền phân phối vật tư của đế quốc trung ương, còn có thể tùy ý can thiệp vào quyền lực của chính phủ địa phương?

Việc này thật sự quá hoang đường.

Như vậy chẳng phải là hình thành một bọn quân phiệt từ đầu đến cuối rồi sao? Khó trách đế quốc đối với thế cục tây bắc vẩn không can thiệp vào, Trên thực tế căn bản là vô lực can thiệp! Lão hoàng đế Augustine VI thật ngu ngốc, lại thích làm việc lớn hám công to, khiến cho hắn sau khi "thắng lợi" chiến tranh tây bắc, cơ bản là không có một đối sách hữu hiệu nào thực thi sau chiến tranh tây bắc kết thúc, mà là đem tinh lực tập trung đến Nam Dương để hắn có thể kéo dài sự huyền diệu của quyền lực bản thân!

Mà quân đoàn tây bắc, cơ hồ đã trở thành vua của khu vực tây bắc rồi! Như vậy cái tập đoàn quân sự khống chế khu vực tây bắc, như vậy tài chính thu vào có thể tự cung tự cấp, sức ảnh hưởng của đế quốc trung ương ngày càng nhỏ, thậm chí còn bài ngoại tới cực độ

Không nói đâu xa, cuộc nói chuyện đơn lẽ mà lần trước bá tước Raymond nói với Đỗ Duy, khu vực tây bắc từng có hai người lãnh chúa bị quân đoàn tây bắc đuổi ra ngoài, trong đó còn có một người mất cả tính mạng...Điều này thật quá hoa trương!

Quân chính đại quyền còn bị cướp trong tay, quân tây bắc còn sợ ai?

Sau khi hiểu rõ những việc này, Đỗ Duy lập tức tìm tới Phillip, vị đệ tử của là học trò của Lam Hải này rất hiểu rõ tình hình tây bắc, dọc trên đường đi Phillip đều ở trong xe ngựa cùng với Đỗ Duy, tự mình giới thiệu cho Đỗ Duy biết về thế cục tây bắc. Đỗ Duy càng nghe được mặt sau càng kinh hãi, trong lòng không khỏi có ít nhiều hối hận, sao không nói chuyện cùng gã Phillip này sớm một chút.

Tỉnh Norin, phủ tổng đốc được đặt tại thành Mộc Lan, đương nhiệm tổng đốc đại nhận là Bohan, tước vị là nam tước, là người phương bắc. Cái tên này cũng có chút bối cảnh, tại phương nam hắn đã từng đảm nhiệm qua chức quan tài chính, sau đó dựa vào chính tích (thành tích làm việc trong giới quan lại) mà thăng tiến. Tại đế đô hắn đã từng làm việc ở sở tài chính, không còn nghi ngờ gì, tên này quả là có chút bản lãnh, hơn nữa trung ương đế quốc đã cho hắn đến cai quản tây bắc, như vậy đã giải thích rõ rằng đế quốc trung ương đối với sự khống chế tây bắc của quân đoàn tây bắc đã bắt đầu có sự cảnh giác. Vị nam tước Bohan này được trung ương đế quốc phái tới để khôi phục quyền uy, mấy năm nay hắn làm việc coi như không tệ, nhưng cái nơi tây bắc này dù sao cũng không phải là phương nam, hắn là người quản lí tài vụ rất giỏi mà xử lý chính vụ cũng không đến nỗi nào, nhưng về mặt quân sự thì còn kém một chút, cho nên lúc đối diện với quân tây bắc, hắn vẫn không có cách nào thực hiên biện pháp cứng rắn. Quân Tây bắc lại dựa vào vào quân lệnh hai trước năm trước mà kiên quyết không nghe lời, chiếu theo điều lệnh này, quân tây bắc có quyền cai quản cả tây bắc và can thiệp vào tài chính của địa phương,

Hàng năm tài chính địa phương thu vào đều xuất một lượng ra, không phải để nộp cho sở tài chính đế quốc mà là trực tiếp giao cho quân tây bắc để trang bị quân nhu cho chiến khu. Việc tự cung tự cấp tài chính trên chỉ là việc thứ một, mặt khác việc mà làm cho cục diện này vào tình cảnh không biết làm sao là: căn cứ vào điều lệ hiện tại, trong tây bắc quân, thống soái của tây bắc quân có quyền yêu cầu, cắt cử một ít sỹ quan trong chiến khu lên làm quan lớn, có quyền quản lí chính phủ địa phương, như vậy phải gọi là "quân chính phủ", cứ như vậy thậm chí đã có không ít chính phủ địa phương bị tây bắc quân cho đi tàu bay giấy.

Đỗ Duy cau mày:

-Nói như vậy tại khu vực tây bắc này không ai có thể khống chế cái đám quân phiệt quân tây bắc này ư?

-Vẫn còn có.

Phillip suy nghĩ một hồi, hắn lựa lời rất cẩn thận, dù sao địa vị hắn bi giờ cũng chỉ là một thường dân, đang đàm đạo về những tên cầm quyền to nên không dám quá mức sâu sắc:

- Mấy năm trước khi tôi tới tây bắc đã cảm giác thấy thế cục ở đây đã thối nát đến cực điểm rồi, lúc ấy tôi thậm chí còn cảm giác được nếu như đế quốc trung ương không làm một cái gì đó thì chỉ sợ rằng chưa tới năm năm tây bắc đã trở thành quốc gia trong quốc gia rồi. Ở chỗ này công văn hành chính của đế quốc quyền uy không lớn bằng quân lệnh của tây bắc quân, đây là một việc hết sức đáng sợ. Tuy nhiên mấy năm trở lại đây điều làm cho tôi tò mò chính là cục diên khắp tây bắc lại có thể lắng xuống, như vậy không thể không nhắc đến công lao của vị tổng đốc tỉnh Norin là nam tước Bohan.

(quân phiệt: quân nhân phản động chống đối chính trị)

*****

-Ồ?

Đỗ Duy thầm lưu ý, nói tiếp:

- Hãy đi cùng ta nói chuyện với vị nam tước Bohan này.

-Công bằng mà nói, thưa ngài, tôi thật sự rất bội phục ông ta.

Trên khuôn mặt thanh tú và trẻ tuổi của phillip không hề che giấu sự sùng bái của mình:

- Thậm chí ta còn cảm thấy, vị nam tước Bohan này đúng là người có năng lực ưu tú nhất của đế quốc trong vòng hai mươi năm qua, tây bắc năm đó so với bây giờ thế cục khác xa nhiều lắm.

Vừa nói, đột nhiên Phillip lấy từ cái túi da trong người ra một cuốn sách mỏng, cười cười rồi nói:

-Sau khi thầy giáo để cho tôi đi theo ngài, lúc ở nhà tôi cũng đã đem thế cục tây bắc mấy năm gần đây cùng với cái nhìn và một chút hiểu biết đều miêu tả lại, trong đó còn có không ít chính sách của ngài Bohan đều do tôi ghi chép lại, cẩn thận nghiên cứu một chút ngài sẽ phát hiện phi thường có lợi ích.

Quân tây bắc mặc dù hùng cứ tây bắc nhưng bọn chúng vẫn có một nhược điểm lớn nhất.

Lương thực!

Tây bắc không phải là khu vực sản xuất lương thực, nơi này sản lượng lương thực rất thấp. Hàng năm cái tỉnh tây bắc này đều phải dựa vào các tỉnh khác trên đại lục để mua lương thực mới có thể thỏa mãn nhu cầu trong khu vực, mà muốn nuôi sống hai mươi vạn quân, thì phải cần một số lượng lương thực cực lớn mà không phải khu vực tây bắc này có thể tự thân thõa mãn được.

Cho nên, quân lương hàng năm, thuyền phải đi xuống phương nam đế quốc để mua lương thực cho nên đây chính là thủ đoạn quan trọng để đế quốc trung ương quản lí tây bắc quân.

Mà nam tước Bohan cũng nắm bắt được điểm này!

Cái điều lệ tạm thời năm đó có một nhược điểm rất lớn, bị sự tinh minh của nam tước Bohan nắm bắt được. Vậy dù cho tây bắc quân có thể lấy tiền từ chính phủ đại phương để bổ sung vào quân tư, nhưng mà... chỉ hạn chế ở phạm vi thu nhập nông nghiệp.

Cái điều lệnh vốn có ảnh hưởng sâu đến tính chất thời đại này, cái điều lệnh này làm sản sinh ra cái thời đại mà tây bắc dị tộc phản loạn không ngừng, nơi này làm gì còn có cái gọi là thương thuế? Không có bao nhiêu thương nhân nguyện ý mạo hiểm tính mạng tại vùng tây bắc nguy hiểm này để làm ăn buôn bán. Mặc dù trâu bò, dê và ngựa của bộ tộc tây bắc đều rất rẻ. Tây bắc bây giờ so với trước kia đã có sự biến đổi lớn, hàng năm tiền bạc thu vào tuyệt đại bộ phận đều là nông thuế, mà điều lệnh thời chiến tranh, chính là cơ sở dẫn đến sự phức tạp, nói cách khác sau khi điều lệnh được công bố, chính phủ địa phương đã có cách thu thuế khác, mà tây bắc quân cũng không thể nhúng tay vào, đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Vừa nói, Phillip tự mình lấy cuốn sách ra rồi lật đến một trang trong đó, cười nói:

- Thưa ngài, mời xem, đây là thống kê của tôi căn cứ trên thống kê thu vào của sở tài chính đế quốc, những con số này đều do tôi sao chép lại từ những con số mà hàng năm quan phủ công bố xuống, mặc dù đã có phân tích sẵn nhưng cũng có tính tham khảo nhất định.

-Mặc dù trước khi nam tước Bohan nhậm chức, tiền bạc mà hàng năm Noran hành tinh thu vào là ba trăm tám mươi vạn đồng vàng, trong đó thuế nông nghiệp chiếm khoãng hai trăm bốn mươi vạn đồng vàng, đây quả thật là một tỷ lệ rất lớn. Nhưng ngài nhìn xem một chút ở phía sau, sau khi nam tước Bohan nhậm chức, trong vòng ba năm, nền nông nghiệp của Norin hành tinh đã bắt đầu đi xuống, năm đầu tiên đã rơi xuống còn hai trăm hai mươi vạn, năm thứ hai là một trăm tám mươi vạn mà đến năm thứ ba đột nhiên rơi xuống còn một trăm hai ngươi vạn, chỉ bằng một nửa ban đầu! Điều này thể hiện cái gì chứ?

Ánh mắt Đỗ Duy lóe sáng:

-Nam tước Bohan muốn đám quân tây bắc này chết đói!

Phillip cười:

-Thưa ngài, "chết đói" – cái từ ngữ này thật cực kỳ chính xác. Sự thật là sau khi ngài Bohan nhậm chức, sản lượng lương thực của tỉnh Norin đã bắt đầu giảm, ông ta đã thông qua hàng loạt mệnh lệnh hành chính ...Những mệnh lệnh này thật cao minh, quả thật là một viên quan hành chánh ưu tú. Về phương diện này hắn ta thật là am hiểu tường tận, những phương pháp này khi bắt đầu đều đã bị hắn che giấu rất kín nên không đáng để lưu tâm. Kết quả là khi chính lệnh phát huy tác dụng thì sản lượng lương thực của khu vực tây bắc đã giảm rất nhiều, mà lương thực đó chính là cái "chiêu sát thủ" để trói buộc quân tây bắc. Quân tây bắc hàng năm đều dựa vào đối ngoại để mua lương thực

Để sinh sống, mà sản lượng lương thực ngày càng giảm, tây bắc quân đối với trung ương đế quốc trước nay đều không thần phục, cái thủ đoạn làm suy yếu này mặc dù có chút.... Nhưng cũng rất là hữu hiệu.

-Đương nhiên, một mặt sản lượng lương thực giảm sút, nông nghiệp thì bỏ hoang, quân tây bắc dĩ nhiên là phải suy yếu rồi, nhưng cuộc sống của dân cư tây bắc cũng gặp không ít trở ngại. Ở phương diện này nam tước Bohan làm rất khá, hắn cật lực phát triển buôn bán, lượng thuế mua bán hàng năm thu vào ngày càng cao, bây giờ tiến bạc thu vào ở tỉnh Norin còn cao hơn so với trước khi nam tước Bohan nhậm chức.

-Đương nhiên. Quân tây bắc cũng không phải là không có biện pháp riêng của mình, ít nhất về phương diện lực lương quân sự, bọn họ vẫn vững vàng đàn áp nam tước Bohan. Thủ bị quân địa phương tại khu vực phía tây, quyền chỉ huy vẫn thuộc về ngài tổng đốc Bohan, nhưng vật tư cung cấp trên...căn cứ theo điều lệ thời chiến thì vẫn do quân tây bắc phân phối. Cho nên trang bị của thủ bị quân địa phương khu vực phía tây đều rất cũ kiĩ, vật tư cũng thường xuyên bị trì hoãn, sức chiến đấu của thủ bị quân địa phương bị giảm xuống thấp, về điểm này nam tước Bohan cũng không có cách nào khác. Mặc dù trong tay hắn có tiền, nhưng hắn lại không thể tự mình mang tiền cấp cho quân đội để tiến hành nâng cấp, bổ sung. Bởi vì làm như vậy là vi phạm pháp lệnh của đế quốc! Về phương diện này tây bắc quân rất thông minh, vững vàng, chúng luôn luôn quan sát nam tước Bohan, nếu có bất cứ hành động lỗ mãng, thì sẽ bị tố giác tội danh là cản trở quân đội. Tuy vậy, tôi có lý do để hoài nghi, tổng đốc Bohan đã âm thầm tính toán, ít nhất là tôi cũng hiểu rõ. Thủ bị quân tại thành Mộc Lan trang bị cũng rất chỉnh tề, hơn nữa ngày thường cũng được huấn luyện vô cùng chính quy.

-Nói tóm lại, cục diện tây bắc trước mắt là một mình tổng đốc Bohan cùng đối kháng với quân tây bắc. Tổng đốc Bohan dùng lương thực để áp chế quân tây bắc, còn quân tây bắc thì dùng quân lực để áp chế Bohan tổng đốc, hai bên đã giằng co suốt mấy năm trời. Hiện tại xem ra, toàn bộ mà nói thì quân tây bắc vẫn chiếm thế thương phong chẳng qua là con át chủ bài của quân tây bắc chính là chiến thời điều lệnh hai mươi năm về trước

Nói đến cuối cùng, Phillip không nhịn được oán lên một câu:

-Thưa ngài, cái điều lệnh này chính là chỗ dựa lớn nhất của tây bắc quân, cái điều lệnh của hai mươi năm về trước mà vẫn còn sử dụng cho đến ngày hôm nay, thật sự không thể không nói việc này quả là hoang đường đến cực điểm rồi.

-Nhưng cái điều lệnh này, đế quốc trung ương vẫn không có cách nào hủy bỏ, đúng không?

Đỗ Duy thở dài.

-Không sai.

Phillip gật đầu, hắn lật đến một tờ giấy khác:

-Mgài nhìn xem, phần ghi chép này của tôi, mùa xuân hàng năm quân tây bắc đều thao diễn rất nghiêm khắc, không thể không nói đây chính là hành vi khoe khoang sức mạnh. Tôi nghĩ, đế quốc muốn tiêu diệt tận gốc cái mầm tai họa tây bắc này, dựa vào các chính sách làm suy yếu của nam tước Bohan thì rất khó hoàn thành nhiệm vụ này, bởi vì cho dù suy yếu thì binh quyền vẫn nằm trong tay người khác, hắn cũng chẳng có biện pháp gì, trừ khi......

Nói tới đây, Phillip không dám tiếp tục nói nữa.

Đỗ Duy lại không úy kị gì, thản nhiên nói:

-Trừ khi đế quốc trung ương có thể dứt khoát...tạo ra một trận nội chiến!

Thân thể Phillip run lên, nhìn vị công tước tuổi còn quá trẻ trước mặt, cái vị thiếu niên quý tộc này tướng mạo vẫn còn là trẻ con, tính cách vẫn còn non nớt, nhưng mà trong ánh mắt đầy hàn quang, còn khóe miệng thì cười lạnh, làm gì có một tia ngây thơ nào chứ?

-Công, công tước...

Phillip cười miễn cưỡng:

-Lời này không thể tùy tiện nói lung tung được.

-Hừ.

Đỗ Duy cười cười, lắc đầu:

-nói thì nói thế thôi chứ với thực lực của đế quốc hiện tại có thể chống đỡ được một trận nội chiến sao!

Ánh mắt Phillip buồn bã, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, Đỗ Duy nói là thật tình!

Nếu muốn hoàn toàn tiêu diệt cục diện hỗn loạn ở tây bắc thì phải có thủ đoạn sấm chớp, chỉ dựa vào làm suy yếu và trói buộc thí chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tình trạng cân bằng mà thôi. Nếu muốn nhổ cỏ tận gốc thì phải nhất định trả một cái giá thảm thương mới được!

Chỉ là cái giá phải trả này...năng lực hiên tại của đế quốc có thể chi trả hay sao?

Nghĩ tới đây, Phillip không nhịn được liếc mắt nhìn ngài công tước, thẳng thắn mà nói lúc đầu thầy giáo đem những người này đề cử cho vị công tước Tulip này, trong lòng Phillip có chút thái độ hoài nghi. Dù sao vị công tước này mặc dù danh tiếng rất lớn, nhưng tuổi của hắn, thật sự là khó khiến cho người ta phục tùng được. Một thiếu niên không quá mười lăm tuổi, đi lên nơi tây bắc hổ lang, lại còn không bị lũ quân phiệt tiêu diệt đến chẳng sót lại chút gì sao?

Cho dù hắn là một gã ma pháp sư thực lực cường đại như thế nào! Loại chuyện này thì cá nhân cường đại cũng không thể thao túng hết được!

Nhưng mấy ngày nay theo Đỗ Duy và cùng nói chuyện, Phillip cảm giác được vị công tước này thật là bất phàm, lặng lẽ theo hắn vào bên trong thành Tai To nguyên là quân đội chủ lực của đế đô, cùng với Đỗ Duy mấy ngày nay nói trong nói ngoài, trên người Đỗ Duy toát lên một loại khí chất, có thể nói Phillip đã hoàn toàn tin phục sự an bài của thầy giáo, vị công tước này tuyệt đối có tư cách để mình mang sức ra phục vụ!

Thế nhưng, thỉnh thoãng trong ánh mắt và lời nói của Đỗ Duy lộ ra một khí chất lẫm liệt, làm cho trong lòng của Philiip cũng có chút lo lắng

Như vậy một vị thiếu niên quả quyết thủ đoạn, đi tới tây bắc, rốt cuộc là có thể mang đến sự yên ổn cho tây bắc.... hay là, một hồi đại loạn đây?!

-Phillip.

Trên mặt Đỗ Duy cười châm biếm, đánh thức sự trầm tư bên trong người phụ tá:

-Nhìn xem đến cửa thành rồi, nói như vậy ngài tổng đốc nhất định đã phái người đến đón chúng ta, ta bây giờ thật sự rất muốn gặp vị tổng đốc tiên sinh Bohan được ngươi tôn kính.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-662)