Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 193

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 193: Đó mới gọi là oai phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Điều này không giống với dự định trước đây của Đỗ Duy.

Dọc suốt đường đi tại thành Mộc Lan hóa ra hắn chịu sự đối xử lạnh nhạt hiếm thấy.

Với thân phận công tước đế quốc của hắn, lại còn được Nhiếp chính vương sủng ái, bản thân còn xuất thân từ vũ huân thế gia nổi tiếng của đế quốc (mặc dù gia tộc Rowling đã rơi đài nhưng mà trong tư tưởng của các nhà nghiên cứu và giới quý tộc thì vẫn xem Đỗ Duy là người một nhà). Hơn nữa càng không cần phải nói Đỗ Duy là một ma pháp sư có thực lực cường đại.

Trên đường từ đế đô đến thì cho dù đến thành thị nào, các quan chức hành chính lớn nhất đều phải long trọng tiếp đón Đỗ Duy.

Nhưng là khi đi đến cổng thành Mộc Lan thì quan quân Ngự lâm quân tìm đến mỏi mắt cũng không phát hiện một người của phủ Tổng đốc tỉnh Norin, cho dù là một quan viên tiếp đãi cấp thấp cũng không có.

Điều này làm cho đám quân lính Ngự lâm quân rất tức giận, bọn họ là ai, chính là con cưng của trời, là Ngự lâm quân bên cạnh hoàng đế! Gặp quan lại chỉ toàn cấp lớn! Trên đường đi thì quan lại địa phương ngoại trừ cung kì cung kính với Đỗ Duy ra thì cũng rất kính lễ với dám Ngự lâm quân này, có khi nào họ chịu qua sự khinh thường này?

Nhìn thấy ở cổng thành không có một quan viên tiếp đón nào của Tổng đốc, thậm chí cả binh lính bảo vệ cổng thành còn ngăn cản đường đi yêu cầu tra xét công văn đi đường của mình... Một đám xe người khổng lồ như vậy còn có mấy trăm quân hộ vệ chính quy tất nhiên không thể tùy tiện vào thành được.

Vào lúc đám Ngự lâm quân này sắp nổi điên lên thì trong xe ngựa của Đỗ Duy, Phillip nhảy xuống đi đến bên cạnh đám quan quân Ngự lâm quân thấp giọng nói vài câu; lúc này đám quan quân mới nén cơn giận lấy ra công văn trong ngực ném về phía binh lính thủ thành.

-Một chút hiểu biết cũng không có! Nhìn huy chương trên ngực ta đây!

Quan quân Ngự lâm quân ngạo mạn hét lớn.

Nào có biết là thủ bị quân của thành Mộc Lan lại ương ngạnh đến như thế, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám Ngự lâm quân này nói một câu không có cảm xúc gì:

-Bởi vì các người là Ngự lâm quân nên ta mới phải cố ý kiểm tra! Nếu không có mệnh lệnh mà tự tiện rời đi nơi trú quân thì chính là tội phản bội! Hừ!

Đám Ngự lâm quân kia chịu miệt thị nhưng mà ngại mệnh lệnh của Đỗ Duy do Phillip mang đến nên không dám phát hỏa, kiên nhẫn chờ đối phương kiểm tra công văn sau đó mới phát tiết bằng cách quất ngựa một roi thật mạnh, dẫn người đi vào trong thành.

Binh lính thủ thành lạnh lùng nhìn thấy thế nhưng vẫn nói một câu châm biếm:

-Hừ, người phía nam quả nhiên là không hiểu được sự yêu mến với ngựa, kẻ không yêu thương chiến mã của mình như vậy mà cũng là kị binh sao.

Lời này vừa nói ra đã được Đỗ Duy trong xe ngựa nghe được, hắn yên lặng không nói gì thật lâu sau mới thở dài.

Ngự lâm quân, chính xác là không thể dùng được.

Có lẽ trang bị của bọn họ là tốt nhất, đãi ngộ cũng là tốt nhất, nhưng là... đơn vị quân đội này vốn dùng tiền vàng để tạo ra rốt cuộc khiến Đỗ Duy cảm thấy quá mức lòe loẹt.

Đỗ Duy vốn còn định sau khi đến tây bắc thì nghĩ biện pháp để lưu lại năm trăm Ngự lâm quân này, nhưng là trên đường đi thì xem ra nên bỏ ý định này trong đầu đi. Mấy gã Ngự lâm quân kiêu ngạo kia đã không còn nằm trong kế hoạch của Đỗ Duy nữa.

Chỉ là Đỗ Duy sau đó mỉm cười với Phillip ở bênh cạnh:

-Xem ra quý ngài Tổng đốc Bohan này dường như không có thiện ý với chúng ta gì".

Vẻ mặt của Phillip đầy nghi hoặc, hắn mặc dù Đỗ Duy cho là một người trẻ tuổi tài năng nhưng là dù sao còn không có kinh nghiệm chính trị. Mặc dù học thức không tệ nhưng là có những sự tình bây giờ hắn vẫn chưa nhìn ra. :

Nhưng trong lòng Đỗ Duy đã sớm minh bạch.

Nếu mình không đến tây bắc thì tây bắc chính là một khối của Tổng đốc Bohan thống lĩnh đối kháng với quân tây bắc. Nhưng mà khi mình đến đây... đối với Bohan mà nói thì hắn sẽ nghĩ thế nào? Có lẽ hắn cho rằng trung ương đế quốc không còn tín nhiệm mình nữa nên phái người đến đây phân hóa quyền lực của mình!

Cần phải biết là Bohan mặc dù trên danh nghĩa chỉ là Tổng đốc của tỉnh Norin nhưng trên thực tế Đỗ Duy trước đây có nghe nói, bởi vì hai vị lãnh chúa tỉnh Desa trước đây đều bị quân tây bắc đuổi chạy, mà vốn tai cục diện hỗn loạn này thì thật ra tất cả đều dưới sự chỉ huy của Tổng đốc Bohan.

Đã biết rằng kẻ ăn chia miếng bánh của mình đến mà người ta còn có thiện ý với mình thì quả là kì quái!

Đoàn xe đi vào thành Mộc Lan, Đỗ Duy ngồi ở trong xe ngựa nhìn qua cửa sổ. Suốt đường đi hắn nhận ra thành thị thủ phủ của tỉnh Norin thật sự cho thấy khả năng quản lí của Bohan. Đường phố phồn hoa, người đi lại không ngớt, còn có các đoàn buôn bán nữa; quả là một nơi vô cùng náo nhiệt.

Đoàn người đi xuyên qua các con phố trực tiếp đi đến phủ Tổng đốc. Mà tại nửa đường đi thì rốt cuộc người đón tiếp của Tổng đốc đã đến.

Nhưng quan viên tiếp đãi của Tổng đốc cưỡi ngựa đi đến (điều này khiến Đỗ Duy phải than lên một chút, dường như là tại vùng tây bắc này ai cũng đều biết cưỡi ngựa. Ngay cả mấy quan chức hành chính văn thư này khi cưỡi ngựa trông cũng vô cùng thành thạo), ngăn cản đường đi đội xe của Đỗ Duy.

Những người tới có thái độ cực kì cung kính với Đỗ Duy, chỉ có điều trong lời nói có những ý khác cần phải suy nghĩ.

-Thưa ngài Công tước, Tổng đốc bảo chúng tôi tới đón tiếp ngài vào thành. Chỉ là sáng hôm nay sự vụ tại phủ Tổng đốc quá nhiều, việc giao lương cho quân đội mùa thu năm nay quả là cần làm gấp nên lúc này mới chậm trễ. Xin ngài công tước tha lỗi, chúng tôi sẽ đi trước dẫn đường. Ngài Tổng đốc đã sắp xếp nơi ở của ngài rất tốt, chính là công quán hành chính của thành Mộc Lan ở phía trước ...

Những lời này còn chưa nói xong, Đỗ Duy đã có chút cau mày.

Công quán hành chính?

Tại đế quốc thì công quán hành chính là nơi chuyên dành để tiếp đãi các nhân viên quan chức khác đến địa phương, tương đương với Dịch trạm dịch quán trong Trung Quốc cổ đại, nhưng vấn đề là.... Nơi này bình thường chỉ tiếp đãi một vài quan viên cấp thấp, nhân vật lớn nhiều quyền uy như Đỗ Duy các quan địa phương làm sao dám để hắn ở nơi này? Trên đường đi đến thì bất kì thành thị nào các quan chức địa phương đều sẽ chọn nơi tốt nhất trong thành làm nơi ăn ở cho Đỗ Duy, thậm chí tiếc hận giá mà tốt hơn là mời được Đỗ Duy đến nhà của mình.

Nhưng vị Tổng đốc Bohan này rất khá, ngang nhiên có dũng khí làm ra loại sự tình thế này. Hắn chẳng những không chính mình đến mà còn trực tiếp sai mang Đỗ Duy đến Công quán hành chính.

Nhưng điều khiến cho Đỗ Duy cau mày chính là không phải hắn e ngại điều kiện không tốt của Công quán hành chính mà là hắn không thể đoán trước rằng thái độ của vị Tổng đốc này đối với mình tồi tệ đến mức này, thậm chí ngay cả một chút khách sáo giữ thể diện cũng không có.

Như vậy, những người xung quanh Đỗ Duy có chút khó chịu, cả Phillip và những gã nhóc khác cũng đều cảm thấy có chút hơi quá. Mà những người hầu binh lính dưới quyền Đỗ Duy đều lộ ra vẻ mặt giận dữ.

Đỗ Duy nghĩ một lát bỗng nhiên nở một nụ cười, sau đó xuống ngựa nhìn vào hai viên quan của thành Mộc Lan, nói một cách bình thản:

-Không biết ngài Tổng đốc hiện có ở trong thành không?

Một người đang định trả lời thì người bên cạnh lặng lẽ kéo hắn một chút, sau đó cười cầu tài nói:

-Thưa ngài công tước, thật sự không may là ngài Tổng đốc hôm nay đã sớm ra khỏi thành, quân tây bắc hôm qua phái người đến thu vật tư quân lương, còn có chuyện mấy thương đoàn của dị tộc nên ngài Tổng đốc quả thật không có chút thời gian rỗi nào..

Đỗ Duy gật đầu nhưng trong lòng cười lạnh.

Sáng sớm hôm nay đã ra khỏi thành?

Buồn cười! Trên đường đi đến mỗi một chỗ đều có kị binh tiền trạm dưới tay chạy đến trước thông báo, hơn nữa trên đường đi tới thì tại nơi nào dừng lại, các quan chức địa phương đều nhanh chóng cho ngựa đi thông báo đến địa phương tiếp theo. Dựa vào như vậy thì chuyện mình đến hôm nay vị Tổng đốc khẳng định đã biết rồi.

Với thân phận của mình bây giờ thì khi biết mình đến, hắn lại còn chọn lựa đi ra ngoài vào sáng hôm nay, quả là nói hươu nói vượn!

Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Duy bỗng nhiên nảy ra một ý định.

Ngươi muốn tránh gặp ta sao? Ta lại rất muốn gặp ngươi! Tổng đốc Bohan, mặc dù ngươi tại tây bắc này nhiều năm lập được nhiều công lao nhưng là cũng không phải là quá mức đến như vậy chứ?

Sau đó Đỗ Duy đơn giản hạ lệnh với kẻ bên cạnh:

-Mọi người theo hai ngài đây đi đến công quán nghỉ ngơi... tướng quân Ron Barton, Phillip, các anh theo ta đến phủ Tổng đốc. Roaen, anh dẫn người đi theo ta!

Hai viên quan chức của thành Mộc Lan mặt biến sắc, nhưng là Đỗ Duy cũng không cần nói gì với bọn họ mà trực tiếp ra lệnh tiến hành. Thân phận của hắn là Công tước, hai gã này làm sao dám ngăn cản hắn được? Hai gã đành chia ra một người dẫn đại đội người ngựa này đi đến công quán, người còn lại dẫn đường ở phía trước đi đỗ duy đi đến phủ Tổng đốc.

Phủ Tổng đốc nằm ở vị trí trung tâm của thành Mộc Lan. Kiến trúc này là điển hình cho kiến trúc phòng ngự ở tây bắc. Hình dáng thành xấu xí thô kệch nhưng lại vô cùng rắn chắc. Đoàn người còn chưa đến gần phủ Tổng đốc, Đỗ Duy đã cảm giác được sự bận rộn của nơi này. Tại cổng lớn của phủ Tổng đốc các quan viên với vẻ mặt bận rộn liên tục ra vào, hơn nữa còn có một cánh cửa bên có một đoàn người dài đang chờ khiến khiến Đỗ Duy cảm thấy khá lạ lẫm.

Đoàn người xếp hàng này mặc các loại quần áo khác nhau, có cả áo da thú của dị tộc, cũng có lụa tơ tằm của phía nam. Xem khí chất của bọn họ thì đại khái đều là các loại thương nhân. Những người này tụ tập tại cửa bên của phủ Tổng đốc xếp thành một đoàn người rất dài, không biết là đang đợi điều gì.

Đỗ Duy nhìn gã quan viên dẫn đường kia, hắn còn chưa nói gì thì gã đã nhìn mặt đoán ý lập tức giải thích:

- Thưa ngài, những người này đều là người của các đoàn thông thương. Họ đang chờ vào phủ Tổng đốc để lấy công văn phân ngạch buôn bán quý tới.

-Công văn phân ngạch buôn bán sao?

Đỗ Duy có chút nghi ngờ nhìn Phillip ở phía sau. Có điều chàng trai trẻ tuổi này vẻ mặt cũng mờ mịt, xem ra hắn cũng không biết. Dù sao thì hắn cũng chưa đến tây bắc trước đây.

-Đúng vậy.

Quan viên này mỉm cười nói:

-Đây là một ý tưởng của ngài Tổng đốc. Chính quyền của tỉnh Norin hằng năm đều phải mua một lượng lớn vật tư để bổ sung cho quân tư của quan tây bắc, ngoài ra còn để hàng hóa phục vụ cho quan phương. Những thứ này đều là đến từ dân chúng. Về sau ngài Tổng đốc nghĩ ra một biện pháp phân phối cho các thương đoàn có quan hệ ở đây. Vào đầu năm các thương đoàn này đều đưa người đến thành Mộc Lan để tranh nhau việc này, sau đó ngài Tổng đốc của chúng tôi sẽ lựa chọn trong đó thương đoàn có danh tiếng tốt nhất cũng như ra giá thấp nhất để cho bọn họ quyền mua bán. Việc này quả thật tránh được rất nhiều phiền toái cho chúng tôi, hàng năm vừa mua được những thứ tốt mà lại còn chi ra ít tiền hơn. Ngài xem những người đang xếp hàng này đều là thương đội nhỏ không có liên hệ gì với nhau. Bọn họ không có thực lực tham gia tranh đoạt đầu năm, nhưng là ngài Tổng đốc đã cố ý chia ra một ít phân ngạch lương thực mà chỉ cần có tiền là mua được... Chỉ cần thấy mùa hè đã qua là mấy thương gia này đều đến tranh phân ngạch của mùa thu, mấy ngày gần đây những người thuộc sở tài chính của phủ Tổng đốc đều vội đến bốn chân chổng cả lên trời.

Không nghe thì không biết, nhưng vừa nghe những điều này lập tức khiến trong lòng Đỗ Duy chấn động!

Cách làm này của Tổng đốc Bohan trong mắt của Đỗ Duy chính là một phương cách tài chính rất tiên tiến của kiếp trước: đấu thầu!

*****

Vừa mới tiến vào phủ Tổng đốc, viên quan này đã lập tức lặng lẽ phía người vào trong thông báo. Đỗ Duy có nhìn thấy nhưng không ngăn cản, hắn chỉ chắp hai tay vẻ mặt nhàn nhã ngắm nhìn kiến trúc của phủ Tổng đốc.

Rất hiển nhiên là vị Tổng đốc Bohan này có một thói quen rất tốt: Tiết kiệm!

Là cơ quan có quyền lực cao nhất của một tỉnh nhưng phủ tổng đốc màu thậm chí còn thua xa kiến trúc một vài phủ của thủ bị thành trên đường Đỗ Duy đến đây. Bên trong không hề có trang sức hoa mỹ nào mà chỉ có các quan viên bận rộn đi lại, những binh lính canh gác đều đứng thẳng tắp; khi đoàn người Đỗ Duy đi qua thì thậm chí bọn họ không liếc mắt một cái.

Gã quan chức dẫn Đỗ Duy đến này trên mặt có chút xấu hổ, hắn dường như cố ý kéo dài thời gian chậm rãi dẫn Đỗ Duy đi quanh quẩn trong phủ Tổng đốc. Đỗ Duy như thế nào lại không biết nhưng hắn vẫn mặc kệ.

Cuối cùng ở phía trước có một quan viên mặc một trang phục của cấp bên dưới với vẻ mặt đầu vội vã chạy đến. Hắn thấp giọng nói vài câu khiến quan chức kia sắc mặt càng tỏ ra khó xử. Hắn xoay người lại hành lễ với Đỗ Duy cười cầu tài nói:

-Thưa ngài Công tước .... ngài Tổng đốc của chúng tôi vừa mới trở về, chỉ là ngài ấy và một vài thủ lĩnh thương đoàn của một số bộ tộc tây bắc đang tiến hành đàm phán. Ngài xem đấy chắc là ngài phải ngồi chờ ở phòng nghỉ một lát. À, đúng rồi ngài còn chưa nếm qua đặc sản của Mộc Lan chúng tôi: mật ong cát đấy! Tôi sẽ sai người mang thứ này lên cho ngài ngay.

Chính xác là Đỗ Duy chưa từng uống qua loại mật ong cát này. Tuy vậy hắn thân là một dược tề sư bác học làm sao không biết đến thứ này? Đây đơn giản là một loại ong mật sinh trưởng tại địa phương khô hạn của tây bắc, chúng chẳng qua thu nhặt mật hoa của một vài loại thực vật đặc thù mà thôi.

-Không cần đâu, ta trực tiếp đi gặp ngài Tổng đốc, sao, ngài ấy đang gặp gỡ các thủ lĩnh thương đoàn tây bắc khác sao? Vậy vừa lúc ta sắp tiếp nhận tỉnh Desa; vùng đất này có biên giới với vùng tây bắc nên bây giờ ta đi gặp những người này cũng rất tốt

-Nhưng...

Quan chức này vừa mới định nói gì thì sắc mặt Đỗ Duy đã trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn một cái. Gã kia nào còn dám nói gì cố gắng ho khan một cái rồi bảo người bên cạnh nhanh chóng đi thông báo. Sau đó hắn vác vẻ mặt buồn khổ dẫn Đỗ Duy chầm chậm đi vào trong.

Đi đến tận bên trong của phủ Tổng đốc, trước mặt hắn là một phòng họp rất lớn, chỉ là cổng lớn đang đóng lại. Xung quanh có một vài tên thủ bị quân võ trang tận răng nhìn thấy Đỗ Duy đang đi tới liền ngăn cản lại. Viên quan đi cùng Đỗ Duy thấy vậy vội vàng chạy nhanh tới để ngăn lại.

Đầu hắn đang đầy mồ hôi bỗng nhiên nhìn thấy tên quan viên báo tin lúc nãy cũng đang lo lắng đứng ở ngoài. Gã này cười khổ với tên quan chức:

-Ngài Tổng đốc đã ra lệnh là không cho bất cứ kẻ nào vào quấy rầy. Tôi ở chỗ này đã lâu mà lính gác vẫn không cho vào thông báo.

Đỗ Duy đương nhiên không để ý đến những người này vẫn tiếp tục đi vào trong. Hai lính gác đứng ở cửa nhìn thấy khí chất của Đỗ Duy do dự một lát không biết có nên ngăn cản hay không thì Ron Barton đã chạy đến, đẩy mạnh hai gã này ra lạnh lùng quát:

-Tránh ra! Các ngươi dám ngăn cản ngài công tước sao!

Xưng hô công tước này khiến hai gã lính gác có chút nhượng bộ, dù sao trên cả đại lục người có tước vị công tước đều là người vô cùng cao quý. Chỉ tùy tiện chỉ ra một người đều là những nhân vật lớn nắm trong tay quyền lực rất cao, không phải là loại người mà những gã lính gác nhỏ nhoi này có thể đắc tội được.

Đỗ Duy đang định đẩy cánh cửa vào thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét giận giữ.

-Các ngươi đám người Roland giảo hoạt này cho rằng người thảo nguyên chúng ta dễ bị lừa sao! Nói cho ngài Tổng đốc biết, nếu hôm nay ngài không đáp ứng giao dịch của chúng ta thì chúng ta sẽ mang theo người đến lấy!

Cùng với tiếng hét là một âm thanh rầm một cái, giống như là tiếng vũ khí chém vào bàn vậy.

Đỗ Duy đưa mắt cho Ron Barton làm dấu, Ron Barton gật đầu sử dụng âm thanh rất lớn quát:

- Mẹ nó, là gã khốn kiếp của bộ lạc nào có dũng khí dương oai chốn này! Ta vừa mới rời chỗ này vài năm mà các ngươi đám khốn này lá gan đã càng lúc càng lớn hả?

Vừa dứt lời, Ron Barton thò chân đạp cửa tung ra rồi nghênh ngang đi vào.

Đỗ Duy sau đó đi theo thì thấy ở giữa là một người đàn ông trung niên có bộ dạng anh tuấn đang ngồi sau một cái bàn. Ông ta mặc một bộ đồng phục của Tổng đốc đế quốc, ở trước mặt bên trái có đặt các loại tài liệu, bên tay phải thì đặt một thanh trường kiếm.

Trong phòng còn có ba gã mặc trang phục của người thảo nguyên. Trong đó có một người trông hình dáng cực kì khôi ngô, khuôn mặt vuông vắn có điều mái tóc hơi kì lạ một chút. Cả đầu đều trọc trừ ở giữa đỉnh đầu có một búi tóc rất dài. Hắn mặc quần áo đều bằng da thú. Lúc này trông bộ dáng của hắn cực kì ngạo mạn pha lẫn tức giận, trong tay hắn cầm một thanh loan đao trắng bạc; cái bàn ở phía đã bị chém thành hai đoạn.

Ba gã người thảo nguyên này đều là những kẻ hung hãn không sợ trời đất, nhất là kẻ cầm loan đao thì vẻ ngoài càng có vẻ hung dữ. Loan đao hắn cầm trong tay luôn khẽ ve vẩy, ánh đao hắt lên chiếu vào khuôn mặt hắn khiến hắn trông càng có vẻ dữ tợn hơn.

Mà người đàn ông ngồi sau bàn kia đương nhiên là vị Tổng đốc Bohan nổi danh. Đối mặt với sự xúc phạm của ba gã dị tộc này sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tên đang cầm đao kia.

Rõ ràng là trước khi Ron Barton xông vào thì đàm phán hai bên dường như có đổ vỡ. Những gã người thảo nguyên này trời sinh ra đã hung hãn liền lập tức rút đao ra đe dọa. :

Có điều khi Ron Barton xông vào đã làm rối loạn hết mọi thứ. Tổng đốc Bohan đang ngồi sau cái bàn kia sắc mặt trầm xuống quát lớn:

-Kẻ nào!

Đỗ Duy đi lên hai bước, nhìn Tổng đốc Bohan ở phía trước mỉm cười nói:

-Ngài Tổng đốc, gặp ngài thật không dễ dàng à. Ta là Đỗ Duy Rudolf.

Lông mày của Bohan xếch lên, trong mắt chợt hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Nhưng Ron Barton lại trừng mắt vào gã dị tộc đang cầm đao:

-Ngươi là người của bộ lạc nào?

Khi nhìn thấy Ron Barton, gã dị tộc lỗ mãng kia đang định nói gì nhưng nhìn kĩ Ron Barton lại vài lần thì bộ dáng hắn đang lỗ mãng bỗng biến đổi như nhìn thấy quỷ vậy. Tay hắn chợt chùng lại, thanh đao đã chĩa xuống dưới đất, há mồm to giương mắt sợ hãi nhìn Ron Barton:

-Ngươi, ngươi ngươi ngươi.... Mosac! Mosac đã trở lại!

Hai gã dị tộc bên cạnh hắn tuổi lớn hơn một chút, có điều vừa nhìn thấy khuôn mặt Ron Barton thì bỗng trở nên hoảng sợ, thậm chí một người trong đó sợ đến mức phát run.

Ron Barton lạnh lùng hừ một tiếng:

-Ngươi nhận ra ta à!

Gã thanh niên lỗ mãng bị ánh mắt của Ron Barton nhìn vào không tự chủ được lùi lại phía sau một bước:

-Ngài Mosac.... Ta ta ta là là người của bộ lạc...Tất Luân.... Ta ta.....

Hắn còn chưa nói xong thì Ron Barton đã xông đến co chân đá vào bụng hắn. Gã thanh niên khôi ngô đáng thương này nhận một cước nhưng dường như ngay cả né tránh cũng không dám. Ron Barton đi đến nắm lấy cổ hắn nâng lên, một gã to lớn như thế mà bị hắn ném thẳng một phát ra ngoài phòng.

-Vừa rồi các ngươi làm trò gì! Mẹ nó! Ta vừa mới rời tây bắc vài năm mà các ngươi ngay cả quy củ ta để lại cũng quên sao! Có can đảm thì rút đao ra lại ta xem!

Ron Barton lạnh lùng nhìn hai gã còn lại này.

Một gã trong đó đã quá sợ hãi run rẩy, gã còn lại thì cố gắng vẫn có thể nói được, mau chóng nói:

-Ngài Mosac.... Ta...chúng ta.... Không dám.... chỉ là... chỉ là....

-Là cái mông ngươi! Ngươi còn không nói ta sẽ cắt lưỡi ngươi rồi tìm kẻ biết nói chuyện!

Ron Barton vừa trừng mắt gã kia suýt nữa đã ngã xuống, có điều hắn lập tức nói chuyện trơn tru hơn nhiều:

-Không không... thưa ngài Mosac tôn kính, chúng ta quả là có việc không thể đồng ý! Ngài Tổng đốc này hàng năm đều mua chiến mã của bộ tộc chúng ta, nhưng là năm nay giá của ngài ấy đưa ra khiến chúng ta không thể đồng ý được. Ba nghìn con ngựa tốt mà ngài ấy chỉ ra giá có hai vạn đồng vàng! Ngựa của bộ lạc chúng ta là tuấn mã rất tốt, chẳng lẽ mỗi con ngựa giá còn chưa đến mười đồng vàng sao?

Ron Barton cười lạnh:

-Các ngươi muốn bao nhiêu?

"Bốn.... bốn.... vạn"

-Cút con mẹ ngươi đi!

Ron Barton mắng một câu sau đó hung hăng nói:

-Trở về nói với thủ lĩnh các ngươi! Một vạn đồng vàng! Bốn ngàn con ngựa! Các ngươi có bốn ngày để đưa đến! Thiếu một sợi lông ngựa bố mày sẽ tự mình dẫn người đi lấy!

Những gã dị tộc này suýt nữa khóc ròng.

Một vạn đồng vàng? Bốn ngàn con ngựa! Buôn bán kiểu này lỗ quá lớn!

Nhưng hắn còn chưa nói gì thì Ron Barton đã nhíu mày nói:

-Ta đã nói xong rồi mà ngươi còn bò ở chỗ này làm gì! Chờ ta mời ngươi ăn cơm sao! Cút đi!

Cuối cùng câu nói "Cút đi" này lập tức khiến hai vị này như được ân xá, làm gì dám nói đến nửa chữ mà liên tục cúi đầu chào rồi ôm mặt trốn đi như chuột.

Đỗ Duy nhìn thấy vậy thở dài trong lòng.

Mẹ nó, lúc này mới gọi là uy phong à! Tướng quân hai trăm năm mươi tung hoành tây bắc năm đó quả nhiên danh bất hư truyền!

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)