← Ch.285 | Ch.287 → |
Vốn Đỗ Duy còn lo lắng đám người của Diệp Ni phái chưa từ bỏ ý định, vẫn có thể cho người phục kích trên đường.
Đến buổi chiều hôm sau, có thủ hạ hồi báo, hai bên bờ sông xuất hiện một đội kỵ sĩ. Đỗ Duy bước ra boong tàu liền thấy một đội thần thánh kỵ sĩ mặc giáp bạc, toàn bộ đều được võ trang, đi song song theo thuyền. Đỗ Duy còn đang băn khoăn thì Maximos vừa đi ra trông thấy, liền cười bảo:
- Ngài công tước, đây là thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái. Bọn họ tới để bảo vệ chúng ta.
Sau đó lão giải thích, do chiếc thuyền trước kia của lão trên đường lọt vào tập kích, bị phá hủy, lão lập tức phái người dùng phương pháp đặc thù của thần điện truyền tin về đế đô. Đám thần thánh kỵ sĩ này hẳn do Hắc Sơn phái sai tới bảo vệ bọn họ.
Hắc Sơn phái luôn giữ chủ trương trung lập, với tiêu chí "chỉ tuân pháp quy mà không nghe theo ai cả", được xem là công chính. Diệp Ni phái cùng Ma Tát phái đấu đá người chết ta sống, bọn họ cũng mặc. nhưng dưới sự bảo vệ của họ mà Diệp Ni phái vẫn muốn giết một đại giáo chủ thì Hắc Sơn phái tuyệt đối không cho phép.
Đội thần thánh kỵ sĩ này ước chừng có một trăm người. Đỗ Duy phát cờ hiệu ra lệnh cho thuyền giảm tốc, rồi phái một thuyền nhỏ lên bờ đưa thủ lĩnh của đội thần thánh kỵ sĩ lên chỗ hắn.
Điều Đỗ Duy không ngờ chính là vị thủ lĩnh kỵ sĩ này lại có thể là một cao thủ cấp tám. Thần thánh kỵ sĩ đoàn trước khi Hussein phản loạn vốn có ba vị cao thủ cấp chín đứng đầu. Hussein trốn đi, hai vị kỵ sĩ còn lại bị chết ở trong tay hắn ta. Có thể nói những cao thủ đứng đầu kỵ sỹ đoàn đã bị quét sạch, những cao thủ cấp tám còn lại hiện giờ có thể coi như là mạnh nhất.
Vậy mà lần này Hắc Sơn Phái lại có thể phái đi một gã kỵ sỹ cấp tám, có thể thấy được bọn họ rất coi trọng Maximos.
Kẻ này là một người lạnh lùng. Lên thuyền, hắn chẳng chút nhiệt tình với bọn Đỗ Duy và Maximos mà chỉ là thi lễ sơ sài, rồi đơn giản bảo rằng mình phụng mệnh đến bảo vệ ngài giáo chủ Maximos về đế đô nhậm chức. Hơn nữa sau khi Maximos mở lời tỏ vẻ cảm kích, dường như hắn chẳng để ý mà chỉ hờ hửng bảo:
- Đó là chức trách. Ngài giáo chủ không cần khách khí!
Người này nói năng chẳng lạnh nhạt cũng chẳng nồng nhiệt, cũng không tôn kính với công tước Đỗ Duy lắm, chỉ gật gù rồi quay đầu rời khỏi. Maximos thấy vậy lại sợ Đỗ Duy tức giận, đợi vị kỵ sĩ cấp tám này đi mất bèn giải thích:
- Xin ngài công tước đừng trách hắn thiếu lễ độ, chỉ là mấy cái tên Hắc Sơn phái này với ai cũng như thế. Bọn họ dốc lòng khổ tu nên không quá để ý đến lễ nghĩa trong thế tục. Người trong thần điện đã sớm quen với đám quái vật phụng sự cho Hắc Sơn phái này, hơn nữa khi tán chuyện phiếm còn còn gán cho bọn họ một cái ngoại hiệu, gọi là Hắc Sơn phái thật chẳng hợp lý bằng "Hắc Kiểm"* phái.
*Mặt sắt
Đỗ Duy cũng không phải kẻ để ý đến tiểu tiết, hơn nữa sau khi biết mấy chuyện xấu xa của thần điện, ngược lại còn có cảm tình với Hắc Sơn phái trung lập không tranh chấp thị phi chỉ khổ tu này hơn hết thảy.
Nếu trong thần điện mọi người đều giống như Hắc Sơn phái thì đã không lắm phiền toái như vậy.
Nghĩ tới đây Đỗ Duy giật mình, không khỏi chăm chú nhìn đám kỵ sĩ cưỡi ngựa song hành với thuyền đến xuất thần.
Có thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái hộ tống, trên đường hẳn sẽ bình an vô sự. Có lẽ Diệp Ni phái cũng biết không thể tiến hành ám sát trên lộ trình, nên cũng từ bỏ kế hoạch.
Nhưng vị kỵ sĩ cấp tám cầm đầu kia ngoại trừ bữa đầu tiên lên thuyền ra mắt, mấy ngày sau không hề bước lên lại nữa.
Đỗ Duy xem như đã nhận thức được phong cách hành sự của mấy vị kỵ sĩ khổ tu "Hắc Sơn phái". Trong mấy ngày đi đường, dĩ nhiên bọn Đỗ Duy ăn ngủ ở trên thuyền, nhờ thuyền lớn nên không chút mệt nhọc. Nhưng hơn một trăm vị kỵ sĩ theo hộ tống trên bờ chẳng rời đi bất kể lúc nào, thậm chí còn không có thời khắc nào ngừng nghỉ. Ăn ngủ đều tiến hành trên lưng ngựa. Suốt ba ngày ba đêm chậm rãi cùng theo thuyền lớn, trước sau vẫn chưa từng rời xa tí nào. Mấy vị kỵ sĩ Hắc Sơn phái này mới thực sự là kỵ sĩ thần thánh, dường như bọn họ đều giống như người sắt. Ba ngày ba đêm trên lưng ngựa, khi mệt mỏi liền luân phiên nằm trên ngựa ngủ, đói bụng thì đem lương khô mang theo ra ăn, khát nước chỉ cúi xuống lấy túi da uống vài ngụm.
Tuy việc ấy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất thoải mái, nhưng nhìn thấy mấy vị kỵ sĩ nghiêm túc khắc khổ này trong lòng không khỏi bội phục. Hắc Sơn phái quả nhiên là một phái khổ tu chân chính... Chỉ có điều trong suy nghĩ của Đỗ Duy, ngoài cái từ khổ tu này có lẽ còn phải thêm vào hai chữ "hành xác".
Sau này nói chuyện phiếm với Maximos, lão tiết lộ mặc dù thần thánh kỵ sĩ đoàn sớm bị Diệp Ni phái và Ma Tát phái trà trộn vào, nhưng Hắc Sơn phái vẫn luôn là lực lượng trung kiên như trước đây. Mà trong các phái, thần thánh kị sĩ Hắc Sơn phái có thực lực mạnh mẽ nhất, dù sao cái loại khổ tu gần như là hành xác này tự nhiên có thể mang đến cho người ta thực lực cường hãn.
Kiên trì mới đạt được thiên đạo, từ cổ chí kim đều như vậy.
Thuyền tiến về một bến tàu nhỏ cách phía tây đế đô không đến ba mươi dặm, đoàn người của Đỗ Duy liền bỏ thuyền lên bờ, đưa xe ngựa xuống rồi theo đường bộ tiến vào đế đô.
Giáo chủ Maximos đương nhiên ngồi chung xe ngựa với Đỗ Duy, khi lão thấy đánh xe của Đỗ Duy lại là một nô lệ Nam dương, không tránh khỏi kinh ngạc ngoái lại quan sát mấy lần, tặc lưỡi lấy làm kì quái. Bởi vì phàm kẻ có xuất thân từ quý tộc thế gia như Đỗ Duy, tuy là kẻ đánh xe nhưng thuộc vào dạng đi theo thân cận như vậy, phần lớn đều được tuyển chọn nghiêm ngặt trong gia tộc, chú trọng dậy dỗ từng từng ly từng tí.
Chỉ có những tên nhà giàu mới nổi sử dụng những tùy tùng có nguồn gốc kẻ hỗn tạp như thế. Mà với thân phận Đỗ Duy, kẻ đánh xe ngựa lại là một nô lệ Nam dương quả thật hiếm thấy!
Quãng đường ba mươi dặm chỉ một ngày là đến. Lúc chạng vạng cũng tới cửa Tây, thấy lại tường thành bề thế của đế đô. Trong buổi chiều tà, những đường nét của tòa thành hùng vĩ nhất đại lục thấp thoáng hiện ra, ánh nắng hiu hắt còn sót lại dường như dát lên nó một lớp vàng son huy hoàng rực rỡ. Đỗ Duy không khỏi bùi ngùi xúc động nghĩ về lần thứ hai trở về này. Lần đầu trở về hắn chỉ là một công tử bị cha ghét bỏ, chịu ánh mắt ghẻ lạnh trong gia tộc. Lần này lại là một công tước nắm quân quyền hùng cứ một phương, hồng nhân hạng nhất trong giới quyền quý đế quốc, trong khi cha của hắn bị rơi rụng, phải về quê an nghỉ tuổi già.
Nghĩ tới đấy Đỗ Duy không nén khỏi buông một tiếng thở dài.
Maximos bên cạnh nhìn thấy Đỗ Duy than thở liền bật lời:
- Dường như tâm tình của đức ngài công tước không được tốt lắm!
Đỗ Duy mỉm cười đáp:
- Ngài giáo chủ, ta đang suy ngẫm về chuyện thế sự tuần hoàn, thật khiến cho người ta phải bùi ngùi suy ngẫm. Hôm nay ngồi lầu cao ngóng gió, ngày mai không chừng đã rơi xuống vực sâu. Ngài đã thấy nơi đế đô này, ngàn năm qua đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật hào kiệt oanh liệt, tới bây giờ đều hóa thành cát bụi, chỉ duy nhất tòa thành hùng vĩ này vẫn sừng sững ở đây như xưa, thành công hay thất bại cũng chỉ là một hồi náo nhiệt mà thôi!
Maximos không ngờ vị công tước thiếu niên này quá lắm chỉ hơn chục tuổi đầu, lại có tâm tình bi thương của một lão già như vậy. Lão lại càng nhận ra kẻ đồng minh trẻ tuổi này thật có tâm sâu khó lường. Nghĩ tới đây lão liền mỉm cười bảo:
- Ngài công tước, Ma Tát phái chúng ta tôn thờ một câu: "không có đúng hay sai vĩnh hằng, chỉ có chân lý vĩnh hằng".
Đỗ Duy nghe xong, thầm suy ngẫm một lát rồi đáp:
- Vâng, lời này rất có đạo lý. Ma Tát phái dù sao cũng rất khác biệt so với Diệp Ni phái. Giáo lí Diệp Ni Phái thiên về một mực xét sự việc hoặc là đúng, hoặc là sai. Nhưng trên thế giới này không có chuyện gì hoàn toàn như vậy được. Giống như toà thành này vậy, nó là chân lý vĩnh hằng, còn đám quyền quý trong ấy một đời dù thăng hoa hay rơi rụng cũng chỉ là đúng hay sai mà thôi. Hôm nay ngươi đúng, ngày mai hắn sai, luôn luôn thay đổi nhưng toà thành này vẫn chẳng hề đổi thay.
Maximos mỉm cười nhìn Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngài quả thật thông minh. Một nhân vật sáng suốt như ngài nếu có thể trở thành tín đồ nữ thần sẽ là niềm vinh hạnh của Ma Tát phái chúng ta.
Trên mặt Đỗ Duy tự nhiên nở một cười vô cùng chân thành, nhưng lại thầm nhủ:"E là chẳng bao giờ xảy ra đâu! Lão tử bên ngoài dập đầu hô nữ thần vạn tuế nhưng trong lòng chửi bà ta là mụ điếm già, người ngoài sao biết được."
Xe ngựa tới trước cổng đế đô thành đã thấy ở ngoài cửa Tây sớm đã có đại đội binh lính trị an nghênh đón. Dưới cửa thành thường dân đều đã bị đuổi đi, chỉ còn hơn một ngàn binh lính, còn có mấy trăm Ngự lâm quân giáp phục sáng ngời vây quanh hơn chục người đợi ở đó.
Xe ngựa của Đỗ Duy vừa mới đến gần đã nghe đội nghi lễ trên thành tường nổi kèn. Trên thành lâu cờ hoa Tulip tung bay, nghi lễ quân sắp hàng chỉnh tề. Cờ treo dưới mỗi chiếc kèn là loại tượng trưng cho thắng lợi khải hoàn.
Đây là loại kèn chiến thắng đặc biệt trong quân đội đế quốc Roland, Đỗ Duy đương nhiên không phải thứ người nghe mà không hiểu. Hắn vội bảo mã phu ngừng lại, xuống xe quan sát, đám người nghênh đón dưới cửa thành phần lớn đều là quý tộc quyền quý trong đế đô, có cả đế quốc giám sát bộ, trị an bộ, tài chính ti, còn có đại biểu của quân đội. Quả là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng ở đằng xa:
- Ngài công tước, người rốt cục đã tới. Bọn ta đã đợi người cả nửa ngày ở chỗ này. Người xem cái tên Dransa kia có thân hình nặng nề đến thế kia, đứng đợi quá lâu nên mệt lắm rồi, nếu quả ngài vẫn chưa tới thì chỉ e là tên béo đó sẽ tự tìm một chỗ ấm áp để nghỉ ngơi rồi.
Đỗ Duy kinh ngạc không thôi!
Lúc này đã là gần hết năm, đang giữa mùa lạnh giá, mặc dù mấy ngày nay không có tuyết rơi, nhưng khí hậu cũng rét buốt vô cùng. Lúc này từng cơn gió Tây bắc vùn vụt như cắt da cắt thịt. Đám mười người trước mặt này có bá tước Billia, Dransa ma thú - lão bằng hữu của hắn, còn có nam tước Sarke của ti tài chính, vốn là thống lĩnh trị an đế đô, sau khi chính biến chủ động giao nộp binh quyền trị an nên lấy được tín nhiệm của Thần hoàng Tử, bây giờ nắm không ít thực quyền tại ti tài chính.
Đứng bên cạnh còn có vị "kim bài nằm vùng" lập công lớn trong chính biến, sau khi được xét thưởng đã trở thành thống lĩnh trị an mới của đế đô - Camille Ciro, kẻ đã từng bỏ ra cả đống tiền mua một bộ khải giáp hoa lệ trong cửa hàng của Đỗ Duy.
Những kẻ còn lại đều là tay chân và tâm phúc của Thần hoàng Tử, bây giờ cũng là những nhân vật quan trọng lớn nhỏ ở trung ương đế đô.
Những người này mặc cho gió lạnh đứng ở cửa thành nghênh đón hắn, thật quá nể mặt hắn mà!
Mặc dù Đỗ Duy là công tước cũng không dám thất lễ, vội vàng bỏ xe bước vội lên, nở nụ cười niềm nở:
- Ha ha ha! Thật làm cho ta lo lắng mà! Nhiều quý nhân như vậy ở cửa thành nghênh đón, làm cho Đỗ Duy ta phải e sợ rồi! Không thể tưởng được ta Đỗ Duy trở về đế sau gần hai năm, các vị lại coi trọng ta đến như thế, làm sao ta dám nhận!!!
Hắn đi lên niềm nở ôm ấp chào hỏi từng người trong đám tâm phúc của Thần hoàng tử, sau đó thống lĩnh trị an Camille Ciro thấp giọng bảo hắn:
- Thưa ngài công tước, ngài đây cám ơn sai người rồi! Tất cả mọi người đều là bằng hữu lâu năm nên ta nói thật. Mặc dù giao tình chúng ta cũng không tệ, lão đệ từ Tây bắc trở về, ta đương nhiên rất cao hứng muốn uống với ngài vài bình rượu ngon, để mọi người đều vui vẻ. Ha ha... nhưng bảo ta trong cái lạnh chết người này đứng đợi ngài nửa ngày ở cửa thành, ta cũng không chịu làm đâu. Ha ha...
Camille Ciro xem như là kẻ được tín nhiệm nhất dưới trướng Thần hoàng tử, có quan hệ khá tốt với Đỗ Duy. Mấy lời đó cũng là sự thật, nói ra lại càng làm mọi người thân thiết hơn. Đỗ Duy nghe xong giật mình hỏi:
- Ồ? Chẳng lẽ các vị bằng hữu hôm nay tới đây đón Đỗ Duy ta là vì...
*****
Camille Ciro cười ha hả:
- Công tước của ta! Người khác không nói, nhưng cứ lấy tên béo Dransa này ra, hắn thích hưởng thụ, chịu không nổi một chút khổ cực, dù mọi người có quan hệ rất tốt, hắn cũng không chịu đứng ở chỗ này vì người khác hứng gió Tây bắc đâu! Chỉ có điều, hôm nay tới đây một là vì giao tình, hai là... đương nhiên do mệnh lệnh của Nhiếp chính vương. Nếu không phải vì thế, chỉ với mấy người chúng ta sao có thể điều động cả Ngự lâm quân theo.
Lúc này Đỗ Duy mới giật mình bật cười.
Quả là trước mắt có đầy đủ văn thần võ tướng dưới trướng của Thần hoàng tử nghênh đón tại cổng thành, quân đội bày đội hình, trên thành lâu có cả đội nghi lễ nghiêm trang chào đón.
Đây đều là nghi thức nghênh đón tướng quân chiến thắng trở về, chỉ có điều hơi rút gọn quy mô một chút mà thôi. Nhưng những gì cần thiết cũng đều bày ra cả.
- Các vị làm cho Đỗ Duy ta đau đầu rồi!
Đỗ Duy cười ha hả:
- Quy mô cứ như là giống nghênh đón tướng quân thắng trận trở về. Ta quá lắm chỉ ở Tây bắc biên cương xa xôi hai năm, sao có thể xem là thắng trận gì chứ!?
Bá tước Billia đi đến bên cạnh Đỗ Duy kéo kéo áo hắn, nhỏ giọng bảo:
- Đỗ Duy! Đây là ý chỉ của thần điện hạ. Ôi ... điện hạ bảo ta nói với ngài rằng, kỳ thật điện hạ biết rõ trận chiến dưới thành Gileat với người thảo nguyên là công lao của ngài. Mặc dù đầu não của đám Kim lang là do quân Tây bắc giết, quân công trên danh nghĩa bị Tây bắc quân chiếm được. Nhưng thực tế, công lao đánh bại hai vạn thiết kỵ người thảo nguyên nên thuộc về ngài mới phải. Điện hạ nói rằng việc này thật sự ấm ức cho ngài! Danh nghĩa quân công không thể cho ngài, nhưng lần này ngài trở về cần phải tổ chức một nghi lễ nghênh đón công thần thắng trận trở về, không thể để nhiệt tâm ngài bị nguội lạnh được!
Đỗ Duy vừa nghe vậy không khỏi thầm nảy sinh đôi chút cảm động. Chỉ là ngoài cảm động lập tức còn ngầm kêu lên "lợi hại!"
Thần Hoàng Tử điện hạ quả nhiên lợi hại a! Thủ đoạn lấy lòng người thật sự là cực kỳ cao minh! Trong trời rét lạnh thế này phái ra hơn phân nửa tâm phúc của mình đến chuẩn bị một nghi thức chào đón chiến thắng quy mô nhỏ. Hết lòng hết sức như vậy, đổi lại là một vị thần tử khác, có lẽ sẽ cảm động không thôi!
Kể cả bản thân hắn, mặc dù biết đây cũng chỉ là thủ đoạn của vị Thần điện hạ kia mà thôi, nhưng về mặt cảm tình, vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dưới tiếng kèn vang lừng, Đỗ Duy cùng hơn mười kẻ quyền quý trong vòng vây của binh lính trị an và ngự lâm quân hoàng gia nhanh chóng tiến vào đế đô.
Còn Maximos thân là người của thần điện không nên lộ diện, sau khi vào thành liền rời đi, trong sự bảo vệ của thần thánh kỵ sĩ đoàn tiến về thần điện. Lão giáo chủ này thấy thanh thế Đỗ Duy như thế, trong lòng càng nhận định vị công tước này đúng là rất được sủng ái, quyền lực cực lớn, lần này lôi kéo được một cái ngoại viện như vậy quả là rất sáng suốt.
Sau khi vào thành, cảnh tượng quy mô cùng với đông đảo binh lính tùy tùng như vậy tự nhiên khiến cho không ít người trong đế đô vây xem.
Đi được một lát Đỗ Duy nhưng lại phát hiện phương hướng có gì đó không đúng, không tránh khỏi phải thốt lên hỏi:
- Ồ ... như thế nào lại...?
Trông thấy đoàn người rẽ vào một đại lộ bên trái trong hoàng thành. Đại lộ này Đỗ Duy cũng vô cùng quen thuộc, có điều không phải đường về tòa tiểu viện hắn ở trước khi rời đế đô, mà tới tòa nhà vốn của gia tộc Rowling!
Tòa nhà lớn trước mắt chính là nơi Đỗ Duy trưởng thành thuở nhỏ, vốn là phủ đệ của bá tước Raymond dòng họ Rowling. Nhưng sau khi chính biến tòa nhà này bị tịch thu, về sau Đỗ Duy cũng không quay lại nữa. Dù sao hắn phải đi Tây bắc, tòa nhà này bị tài chính ti tiếp nhận bán lấy tiền, hắn cũng không quan tâm lắm. Hơn nữa bá tước Raymond đã bị ghép tội phản nghịch, lúc ấy tòa nhà này cũng không thể cấp lại cho Đỗ Duy. Dựa theo quy định của luật pháp đế quốc, bắt buộc phải bán đi.
Nhưng lần này trở về, đứng ở ngoài cửa hắn lại phát hiện tòa nhà này đã được sửa chữa, kể cả đường đá trước cửa cũng lát mới, cửa chính lại càng tráng lệ đường hoàng. Một huy chương gia tộc Tulip được điêu khắc bằng đá quý cùng kim loại tinh khiết được gắn ở phía trên cửa, bên cạnh còn có cờ xí hoa Tulip màu vàng.
Thì ra bá tước phủ bây giờ đã biến thành phủ của công tước Tulip.
Đỗ Duy còn đang nghi hoặc, Camille Ciro bên cạnh liền trầm giọng cười bảo:
- Công tước của ta, tòa nhà này do chính Thần điện hạ tự mình hạ lệnh cho ti tài chính cấp lại cho ngài.
Đỗ Duy há hốc:
- Ồ? Nhưng mà ta nhớ rõ khi ta rời đi đế đô, tòa nhà đã bán cho người khác rồi...
Camille Ciro bĩu môi:
- Hừ, đích danh Thần điện hạ muốn lấy lại, kể cả nơi này đã có chủ, ai cũng không dám trái lời mà phải đi ra.
Nam tước Sarke của ti tài chính cũng cười nói:
- Ngài công tước, ngài không cần phải khách khí. Tòa nhà này do chính miệng điện hạ bảo để cho ngài, ti tài chính theo lệnh xuất tiền mua lại. Điện hạ nói chỗ công tước phủ kia của ngài tại đế đô thật sự quá nhỏ, không xứng với thân phận công tước của ngài. Tòa nhà này mặc dù là nhà cũ của dòng họ Rowling, nhưng quan hệ giữa ngài với nhà Rowling thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, không cần phải kể hết ra ngoài làm gì. Con người ai cũng nhớ chốn xưa, hiển nhiên ngài vẫn thích tòa nhà này, nên dứt khoát phải cấp lại cho ngài. Ta còn hạ lệnh bỏ ra nhiều công sức tu sửa lại, cũng tốn không ít tiền bạc đó!
Nói rồi hắn liền kéo tay Đỗ Duy đi vào bên trong, vừa đi vừa cười bảo:
- Vào đây, vào đây! Ngài có hài lòng không? Trong này không ít đồ vật là do tên béo Dransa dâng tặng. Gã đó mặc dù thô bỉ thật nhưng con mắt chọn hàng cũng không tệ. Nói thật nhé, tu sửa xong chúng ta đều ghé xem qua, thật sự vừa nhìn đã thèm muốn rồi! Ngay cả bá tước Billia cũng nói, so với tòa nhà này của ngài, chỗ của hắn chỉ đáng là chuồng ngựa thôi!
Trên đường tiến vào Đỗ Duy không khỏi thầm cảm thấy ớn lạnh!
Xem ra lần này Nhiếp chính vương vì lung lạc mình, thật sự đã bỏ ra không ít vốn liếng. Tòa nhà này hoàn toàn được tu sửa triệt để, phòng ốc kiến trúc mang vẻ uy phong, xa hoa không hề tầm thường. Đi vào trong viện, từng gốc cây ngọn cỏ đều được chăm chút tỉ mỉ. Trên đường đi còn thấy hơn mười người hầu mới đang đứng cung kính, nhìn thấy Đỗ Duy từ xa vội chạy lại thi lễ.
- Những người này cũng đều do chúng ta giúp ngài tìm cả. Trong đó thần điện hạ còn cố ý tặng ngươi mấy người đã được thầy lễ nghi cung đình dạy dỗ qua, bảo đảm hầu hạ ngài vừa lòng.
Đang đi bỗng nhiên Đỗ Duy đứng khựng lại. Đây là nơi tận cùng trong tòa nhà, nhưng chẳng giống kiến trúc hoa lệ phía trước, không ngờ một cái viện nhỏ được đặc biệt giữ nguyên hiện trạng.
Nơi này không phải chỗ nào khác mà chính là thư phòng năm đó của bá tước Raymond. Đỗ Duy vừa thấy không khỏi ngẩn người. Kiến trúc cũ ở đây đều được đổi mới, duy mỗi chỗ này lại giữ diện mạo như cũ.
- Đây là chủ ý của ta.
Bá tước Billia hạ giọng bảo:
- Đã là nhà cũ cũng cần phải lưu lại một chút dấu tích ngày xưa, làm cho người ta vẫn có thể hoài niệm về chốn cũ. Tất cả mọi nơi đều được làm mới, nhưng khi ta nghe nói chỗ này là thư phòng bá tước Raymond trước kia, ta liền tự ý giữ lại. Ôi ... Đỗ Duy, ta biết ngài cũng là một người nặng tình.
Đỗ Duy đứng ở bên ngoài sân, có thể thấy rõ căn phòng nhỏ sừng sững kia hoàn toàn khác biệt kiến trúc bên ngoài, không hề xa hoa, ngược lại lại bên trong toát lên vẻ lạnh lẽo lẫn một chút bình lặng. Lúc này trời đã sẩm tối, căn phòng bị bao phủ trong âm u của bóng đêm, từng cơn gió lạnh xào xạc lùa trên cây cỏ ở chung quanh.
Cũng không biết có phải là có người hầu sau khi quét dọn quên tắt đèn không? Mà trong cửa sổ thư phòng thấp thoáng ánh đèn.
Đỗ Duy vừa thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên cảm thấy dường như bị ai đó xát mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong cõi lòng.
Từng cảnh từng cảnh hiện lên trong tâm tưởng!
Vào thuở ấu thơ, ở nơi đây, vị "cha" kia vì muốn mình nói chuyện đã ôm ấp, cố gắng chơi đùa với mình.
Và cũng ở chỗ này, sau đó cha còn mời ma pháp công hội pháp sư Clark kiểm tra thiên phú ma pháp của mình.
Những lúc đó, cha đối mình lại thêm một lần nữa lại thất vọng... Ài, chuyện ấy nhất định đã tác động rất lớn đến nam nhân này. Dù sao thân là bá tước, chủ một gia đình, gánh vác cả trách nhiệm của gia tộc, nhưng đứa con duy nhất của người lại là một phế vật!
Rồi sau khi từ đất phong của dòng họ Rowling trở lại đế đô, cũng là tại trong thư phòng này cha đã từng thử khôi phục lại quan hệ với mình.
Nhưng cũng tại nơi đây, tình phụ tử hai người rốt cuộc đã hoàn toàn đoạn tuyệt!
Còn nhớ rõ trước ngày chính biến mùa hè đó, cũng là nơi đây, chính miệng cha thừa nhận đã phái người đến giết chính mình ...
Nhớ ngày đó, tâm tư mình đã trở nên lạnh lẽo thế nào!
Ngày mùa hè rực rỡ, con tim trong tuyệt vọng... Ài, đó chính là cảm giác này!
Lúc này trong lòng Đỗ Duy bùi ngùi xúc động, suy nghĩ luẩn quẩn, không đến biết lan man bao lâu, không khỏi có chút ngây dại. Bọn người bá tước Billia bên cạnh hình như cũng hiểu tâm tình của Đỗ Duy, nên cũng không nói gì quấy rầy hắn.
Rốt cục qua một chốc, Đỗ Duy khẽ hít một hơi thật sâu, xoay người lại đối với mọi người phía sau cúi thật sâu rồi trầm giọng nói:
- Các vị ... thật cám ơn!
Tiếng "cám ơn" này của Đỗ Duy thốt ra cực kỳ thành tâm, xuất phát tự đáy lòng. Bọn bá tước Billia đều mỉm cười, gã ma thú Dransa kia chép miệng bảo:
- Được rồi, công tước của ta, mọi người cũng ở trong gió lạnh đợi ngài nửa ngày rồi! Vốn là muốn kéo ngài đi uống rượu, nhưng mà biết ngài đi đường mệt mỏi, nên lần rượu này ngày mai uống cũng không muộn, bây giờ lão béo ta phải đi về ủ ấm đây! Thời tiết quỷ quái thế này, nếu không nhanh uống hết hai bầu rượu nóng chỉ e là lão béo ta thật sự sẽ đóng thành cột băng mất!
Lời này thốt ra tất cả mọi người đều rộ cười lên ha hả. Đỗ Duy lập tức nói vài câu khách sáo giữ lại, nhưng mọi đều cũng biết Đỗ Duy vừa mới trở về không tiện quấy rầy, nên đều cáo từ rời đi.
Đỗ Duy tiễn mọi người đi rồi phân phó mấy vị người hầu mới trong nhà thu xếp cho đám thị vệ mình mang về chỗ nghỉ ngơi. Hắn cũng hạ lệnh cho người mang hành lý của mình vào thư phòng rồi cho mọi người lui ra, để lại một mình hắn tại nơi này.
Dáng vẻ của thư phòng chẳng chút thay đổi so với lúc trước, ngay cả chiếc ghế dựa kia cũng đã từng được bá tước Raymond ngồi ... không biết đám ti tài chính kia tìm được từ nơi nào.
Đỗ Duy ngồi sau bàn, ngay ở vị trí trước cha mình trước kia, rồi dường như vô ý xoay người lần theo sau vài quyển sách trên cái giá sau lưng, quả nhiên sau vài quyển chạm phải một cái bình rượu.
Nhìn thấy bình rượu trong tay hắn không thể nhịn cười:
- Giỏi cho bá tước Billia, quả là kẻ hiểu được lòng người! Cả thứ này cũng giữ lại nguyên dạng cho ta.
Hắn vuốt ve bình rượu trong tay rồi mở nắp uống một ngụm thật đầy, rồi thở một hơi dài.
Ài, năm đó ... cha đã nhất định là thường xuyên ngồi một mình trong thư phòng này độc ẩm.
Cha là người đứng đầu một gia đình, gánh vác trách nhiệm cả gia tộc. Đáng tiếc ta là con trai nhưng lại làm cho cha vô cùng thất vọng, mọi nỗi lo lắng ngàn cân đều đặt trên mỗi bờ vai cha. Cha không thể nói với ai, chỉ còn một cách duy nhất giải toả áp lực là tránh ở thư phòng uống trộm vài ngụm rượu.
Ài, mẫu thân luôn luôn lo lắng cho cha, không cho phép cha uống nhiều nên cha mới đem bình rượu này giấu ở phía sau giá sách.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy thoạt tiên thấy chua xót, nhưng rồi lại ấm áp, cũng không rõ tư vị trong lòng thế nào nữa.
Hắn ngồi xuất thần ở nơi này nhưng gã QQ vẫn trong lồng lại không như vậy.
Từ khi thân phận trở thành sủng vật của "đức ngài công tước" này, ở nơi công cộng lúc có người ngoài, bình thường QQ cũng chỉ có thể thành thật ngồi xổm trong chiếc lồng đặc chế cho hắn.
Giờ phút này người ngoài đã đi hết, QQ mới tự mình nhảy khỏi cái lồng. Lồng sắt chưa từng có khóa vì nó chỉ để che mắt người ngoài mà thôi.
Dù sao, sau khi Đỗ Duy biết được thân phận chân thật của QQ, mà vẫn đem vị giáo hoàng đầu tiên trong lịch sử của Quang minh thần điện khóa trong lồng sắt, thật sự cũng làm hắn thầm có chút xấu hổ.
- Vẻ mặt người bây giờ thật là kỳ quái! Hai năm qua tại Tây bắc, ta chưa thấy qua trên biểu hiện này.
QQ thở dài.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Mấy chuyện này ngươi không hiểu được đâu!
Sau đó vẻ mặt hắn hiền hòa trở lại, cười bảo:
- Được rồi, bây giờ chúng ta rốt cuộc đã trở lại, chỉ có điều vị Nhiếp chính vương này lại gây cho ta một cái ngạc nhiên a!
QQ không chút quan tâm:
- Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng mà chỉ e là hắn đối xử tốt với người, cũng chẳng phải không có điều kiện.
Đỗ Duy tùy ý uống một ngụm rượu nhỏ, khẽ cười:
- Đó là đương nhiên! Thân là kẻ đứng đầu phải khống chế bộ hạ, thủ đoạn dù có thiên biến vạn hóa phức tạp cao thâm thế nào cũng là biểu hiện mà thôi, nói cho cùng chỉ gồm: cây gậy và củ cà rốt!
Hắn nhăn nhó cười khổ:
- Đầu tiên là điều động đám quyền quý đế đô nhiều như vậy để chuẩn bị cho ta một cái nghi thức khải hoàn, tạo thể diện cho ta; rồi lại tặng trả tòa nhà này cho ta, coi như lấy cảm tình! Liên tiếp cho ta mấy củ cà rốt như vậy xem ra cũng đã đủ...! Chỉ có điều, cây gậy giáng xuống sau đó, khẳng định sẽ không nhẹ nhàng đâu!
← Ch. 285 | Ch. 287 → |