← Ch.286 | Ch.288 → |
Đỗ Duy nhăn nhó mặt mày, không khỏi có chút nghi hoặc.
Tự nhiên mà được quan tâm, chẳng gian cũng là cướp! Công lao của mình tại Tây bắc xem ra đã hồi báo về Thần hoàng tử. Thông qua việc được ủy quyền phụ trách đàm phán với người thảo nguyên, bản thân mình được không ít lợi lộc. Rút về hai vạn kỵ binh thì bản thân mình cũng chiếm được sáu ngàn lính tinh nhuệ. Mấy cái này xem như đã là phần thưởng cho công lao của mình rồi.
Nhưng hôm nay, vừa mới về đế đô liền nhận được ngần ấy thứ... Thần hoàng tử điện hạ, hắn...?
Hừm, đúng vậy!
Mày Đỗ Duy dãn ra.
Vị Nhiếp chính vương này ban cho mình vinh dự lớn như vậy, thế thì khi hắn đề cập yêu cầu gì đó với mình thì không thể để hắn mất mặt! Kẻ này...?! Ta cũng đã đính hôn rồi, hắn không định bắt ta kết hôn với công chúa chứ?
Nếu không phải chuyện cưới xin thì hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
Đỗ Duy suy xét một hồi lâu cũng chẳng đoán ra, không thèm nghĩ ngợi thêm nữa: "Dù sao mình đã về tới đế đô, kế tiếp thì đi tới đâu quan sát tới đó, binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đê thôi!"
Một đêm yên ắng, sáng sớm hôm sau đã có người đến báo, quản lý cửa hàng ở đế đô - Zach phái người đến xin gặp Đỗ Duy.
Tên hầu đưa tin ngoài mặt báo cáo nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù mọi người đều biết gã Zach này là người Đỗ Duy cực kỳ tín nhiệm, phụ trách chuyện làm ăn của ngài công tước ở đế đô. Nhưng lần này đức ngài công tước trở về, gã quản lý này không những chẳng thèm lập tức tới cửa bái kiến, mà còn phái người đến bảo Đỗ Duy phải đi. Quả thực rất vô lễ!
Nhưng thật ra Đỗ Duy không để tâm. Hắn biết tên Zach này là một kỳ tài trong kinh doanh, không tự mình đến gặp hắn như vậy tất nhiên có lý do. Đỗ Duy chẳng phải loại người khắt khe yêu cầu lễ số.
Sáng ra hắn lập tức đi tới cửa hàng của mình một chuyến.
Gã Zach được Đỗ Duy thu nhận, trong hai năm tại đế đô có thể nói như cá gặp nước. Hắn vốn là một người giỏi giao tiếp, quan hệ rất tốt với giới quyền quý tại đế đô. Những kẻ đó lại biết chỗ dựa sau lưng của hắn chính là công tước Tulip nên tự nhiên cũng kính hắn ba phần. Hơn nữa mưu lược của hắn rất khá, thường xuyên nghĩ ra các thủ đoạn kiếm lời, khiến việc kinh doanh của Đỗ Duy tại đế đô cực kỳ phát đạt. Mặc dù không thể nói là tiền đổ về hàng ngày, nhưng cũng kiếm được đầy thùng đầy đấu, ngay cả ma thú Dransa cũng thèm nhỏ dãi. Nếu không phải nể mặt mũi Đỗ Duy, gã ma thú này đã sớm âm thầm ám hại.
Vừa bước ra tới cửa lại có người hầu đến báo là có quản sự nhà bá tước Billia, quản sự nhà Dransa ma thú, rồi còn có cả nhà thống lĩnh đế đô trị an Camille Ciro, nhà nam tước tài chính ti Sarke cùng với vài vị tướng lĩnh quân đội...ước chừng có người của mười mấy quan chức, sáng sớm đã phái người đến mời đức ngài công tước Tulip đi dự tiệc.
Đỗ Duy vừa nghe liền nhíu mày: "Nếu nói là bá tước Billia hay Dransa mời thì không đáng nói, dù sao cũng có chút thân quen với hai kẻ này, mình về đến đế đô nên họ mời mình đi cũng trong dự liệu. Camille Ciro kia là kẻ giỏi giao thiệp, chẳng lấy làm lạ...Nhưng những người khác ví như nam tước Sarke, còn có cả đám người quân đội mời mình là vì lẽ gì?
Mà lại gấp gáp như vậy. Mình mới trở về một đêm, ngay sáng sớm hôm sau cả đám đã đưa thiếp mời tới tấp, cứ như thể không chờ đợi nỗi.
Điều càng làm cho Đỗ Duy sinh nghi là trong hơn mười cái thiếp mời này, khoảng một nửa thật chất không thuộc phe cánh của Thần hoàng tử, mà từ đám thủ lĩnh phái quyền quý trung lập ở đế đô ngày trước, không có giao tình gì nhiều với hắn.
Đỗ Duy trầm ngâm một lát, thấy không dễ tùy tiện cự tuyệt, dù sao cứ một lời từ chối đám quyền quý này, sẽ không tránh khỏi đắc tội. Hắn nghĩ ngợi rồi cho người đến gặp quản sự mười mấy nhà kia, bảo rằng công tước Tulip cảm tạ thành ý của các vị, nên quyết định tối hôm nay mở tiệc khoản đãi các vị khách quý tại gia nghiệp của dòng họ Tulip ở đế đô.
Đã không thể tới gặp từng người một, không bằng mời hết thảy mọi người đến dự tiệc của mình. Dù sao việc kinh doanh của Đỗ Duy tại đế đô ngày càng phát đạt, ngoài cái cửa hàng ban đầu được mở rộng ra vài lần, còn có không ít các loại hình nhà hàng khách sạn. Dù sao Zach vốn khởi nghiệp từ những việc đó, đã thành thạo nên làm ăn rất tốt.
Sau khi mọi người trở về hết, Đỗ Duy liền dẫn theo mấy thị vệ cưỡi ngựa đi gặp Zach.
Đương nhiên trở lại đế đô, hắn dĩ nhiên phải đi gặp nhiếp chính vương Thần hoàng tử. Chỉ có điều bây giờ thân phận vị điện hạ này không thể so với trước. Mặc dù Đỗ Duy đang được sủng ái nhưng cũng không thể trực tiếp đi vào hoàng cung. Dựa theo luật pháp đế quốc, hễ là quý tộc một vùng được gọi trở về đề đô đều phải dựa theo quy định, trước tiên phái người theo thủ tục báo lên hoàng cung, sau đó phải chờ hoàng đế gọi vào.
Tối qua Đỗ Duy suy xét tìm hiểu xem vị Thần hoàng tử đang có ý gì. Cà rốt tất nhiên đã đưa ra, kế tiếp phải có cây gậy giáng xuống. Đỗ Duy không dại tự mình đi tìm tội. Đã biết ý đồ đối phương, Đỗ Duy đương nhiên sẽ không chủ động tìm tới cửa, cứ ngồi chờ vị nhiếp chính vương này gọi đến là đủ rồi.
Vốn sản nghiệp của Đỗ Duy lúc trước nằm trên một con đường lớn phồn hoa nhất của đế đô. Đế đô là tòa thành lớn nhất đại lục nên việc buôn bán cực kỳ phát đạt. Nhất là nơi giao lộ của năm sáu con đường ở giữa thành thị lại càng giống như những trung tâm buôn bán sầm uất ở thế giới trước của Đỗ Duy. Các loại hình kinh doanh nhà hàng khách sạn đều tập trung nơi đây. Trụ sở của các thương đoàn từ nam đến bắc cũng có mười mấy nhà đặt ở chỗ này.
Lúc trước chỗ kinh doanh của Đỗ Duy chỉ chiếm góc nhỏ một con phố nơi này, nhưng trải qua hai năm làm ăn, Zach lại phát triển quy mô hơn ba lần, mở rộng cửa hàng phải trái trước sau bốn phía, còn bỏ tiền mua lại toàn bộ hai cái khách sạn bên cạnh rồi hợp tất cả lại thành một.
Đỗ Duy xuất hành đơn giản, không có sắp đặt rườm rà gì, cứ cưỡi ngựa mà đi, có mấy thị vệ tùy tùng vây quanh, một đường nhàn nhã dạo đến khu vực phồn hoa nhất ở đế đô này, thong thả như đi chơi, cưỡi ngựa xem hoa. Người trên đường phố náo nhiệt này tự nhiên rất đông đúc, có điều từ xa mọi người nhìn thấy đoàn người Đỗ Duy mặc trang phục hoa lệ, khí thế bất phàm, lại có thị vệ oai phong đi theo, nên người bình thường cũng không dám lại gần hắn, vì thế Đỗ Duy đi thẳng một đường không gặp chút ách tắc gì.
Rốt cuộc cũng đến khu phố kinh doanh của gia thế Tulip, Đỗ Duy phát hiện ra mình rời đế đô này mới hơn một năm rưỡi, gã Zach bé nhỏ này thật làm việc xuất sắc. Cả một con phố lớn như vậy dường có gần một nửa trở thành sản nghiệp của nhà Tulip.
Từ xa trông về cửa hàng lập nghiệp ban đầu, quy mô đã lớn lên gấp ba, cổng chính được sửa sang cực kỳ tráng lệ đường hoàng, ngay cả chỗ chuyên để đỗ xe ngựa bên cạnh cũng đã mở rộng không ít. Mặc dù sáng sớm nhưng từ xa đã thấy vài cỗ xe ngựa lộng lẫy đậu ở đó, rõ ràng mới ban mai mà đã có tài lộc tới gõ cửa.
Đỗ Duy tới trước cửa liền xuống ngựa. Sớm đã có người nhận ra Đỗ Duy vội chạy ra chào đón. Trong cửa hàng này có rất nhiều người mới nhưng thoáng thấy quần áo điệu bộ của Đỗ Duy, còn có người nào đoán không ra thân phận của hắn? Ai nấy cũng chạy nhanh đến thi lễ. Đỗ Duy vừa đi vào vừa quan sát. Xem ra bố trí nơi này so với lúc hắn rời đi đã đổi khác rất nhiều. Trang phục điệu bộ của đám người làm hiển nhiên cho thấy bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Mặc dù bản thân hắn đến khiến cho không ít người trong bọn họ rúng động, nhưng không ai kinh hãi hoảng loạn, đại bộ phận cung kính thi lễ rồi bận bịu làm việc của mình, không hề chểnh mãng chức trách.
Đến sau khi gặp được gã Zach bé nhỏ kia, Đỗ Duy suýt chút nữa phải bật cười. Hơn một năm không thấy, cái tên tiểu tử mà hồi mình mới mang về trông giống như kẻ chăn ngựa mặc một chiếc áo khoác màu trắng, rõ ràng là da gấu trắng thượng hạng chỉ có ở rừng rậm Băng Phong ở phương Bắc, mặc dù tướng mạo hơi xấu xí, nhưng trải qua một phen chải chuốt đã có thần thái. Cử chỉ cũng bớt đi vài phần hấp tấp, thêm đôi chút chững chạc.
Nhớ tới lúc trước gặp được kẻ này. Hắn còn ríu ríu rít rít đề xuất với mình nào là hình thức "phần ăn được phục vụ cao cấp". Nghĩ vậy Đỗ Duy đã buồn cười.
- Ông chủ của ta, đã hơn một năm không gặp, nhìn qua đã thấy tinh thần rất tốt a!
Zach bé nhỏ nhìn thấy Đỗ Duy nhưng lại lộ ra dáng vẻ lo lắng, ko còn chút tiêu sái bay bổng lúc trước, cúi người thi lễ theo quy củ. Đỗ Duy liếc mắt nhìn hắn rồi tùy tiện đi vào trong phòng ngắm nghía xung quanh cười nói:
- Zach thân mến, trông qua thần sắc của người cũng tốt lắm! Hơn một năm qua ngươi làm ăn rất giỏi! Ta rất vừa lòng!
Zach vốn được Đỗ Duy cất nhắc từ đám bình dân, mặc dù ngày nay trà trộn trong giới quyền quý, biết nhiều hơn các cử chỉ lễ nghi, nhưng ở chốn riêng tư này vẫn lộ rõ nguyên hình. Chỉ có điều hôm nay vẻ mặt gã này lại khổ sở, tràn đầy sầu lo, hành động cũng cung kính hơn, nhăn mặt nhăn mày thưa:
- Chủ nhân, ngài đừng nói đùa... Chỉ lát nữa nói không chừng ngài liền muốn đập bàn mắng chửi. Chúng ta trước tiên là phải thỏa thuận, chút nữa ngài không được đánh ta, càng không được lấy đao chém ta!
Nói xong dường như hắn cố ý nhìn chung quanh. Đỗ Duy quét mắt lướt qua, quả nhiên chẳng có cả một cây đao nào. Cả con dao nhỏ chuyên gọt hoa quả vốn để trên bàn cũng bị giấu đi.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Nói đi, rốt cuộc có việc gì? Ngươi bây giờ quả là to gan, phải để cho ông chủ chạy tới gặp ngươi.
- Ta đi không nổi mà!
Zach trợn mắt đáp:
- Ngài xem, trưa hôm nay có một đại sự. Ta thật ra muốn gặp ngài từ tối qua... Nhưng là ... Ôi. Chuyện này một hai câu nói cũng không rõ được. Mời ngài ngồi xuống nghe ta chậm rãi kể lại. Chỉ là xin ngài ngàn vạn lần kiềm chế, chút nữa đừng quá tức giận với ta nghe.
Mào đầu xong xuôi, sắc mặt hắn nặng nề, liền tới gần hạ giọng thưa:
- Thưa ngài công tước ... ngài trở về thật đúng lúc. Hai ngày này trong đế đô náo loạn ngút trời. Ta gần đây chuẩn bị vài món hàng độc, đang chuẩn bị đấu giá ở chỗ này. Tin tức đưa ra, kết quả là giá vé vào cửa đấu giá của chúng ta được đẩy lên tới một trăm kim tệ một cái! Nhất là vé giành cho khách VIP càng bị giành giật sứt đầu mẻ trán. Còn ngoài chợ đen không có ngần này tiền, đừng nghĩ đến chuyện sờ vào.
Nói rồi Zach bé nhỏ xòe năm ngón tay ra.
- Năm trăm kim tệ?
- Năm nghìn!
Zach trợn ngược mắt.
Đỗ Duy lắp bắp kinh hãi. -
Loại hình đấu giá này do Đỗ Duy đề ra một ít quy tắc sơ lược, rồi dựa vào sự thông minh thiên phú của Zach tiến hành tại đế đô. Mỗi lần có một ít hàng độc, nếu cứ bày bán bình thường trong đám quyền quý đế đô người này cũng muốn mua, người kia cũng muốn mua. Ai cũng đều có điều kiện tài chính lớn mạnh nhưng số lượng lại chỉ có một hai món, cự tuyệt ai cũng không hay. Nên cứ theo quy củ đấu giá mà tiến hành, ai trả giá cao thì mua được, cứ như vậy cũng không đắc tội người nào. Hơn nữa thường vào lúc đám quyền quý này giành giật, vì thể diện nên đẩy giá lên mấy lần, khiến cho mặt mày Zach càng thêm hớn hở.
Mà khi đấu giá những món hàng hiếm mà giới quyền quý đế đô cực kỳ yêu thích, có tin một món hàng cực độc lộ ra, phải tranh nhau trả giá cao mới có vé vào phòng đấu giá nhà Tulip.
Nhưng mà...
- Ngươi lần này mang ra bảo bối quý hiếm gì mà giá vé vào phòng đấu giá lại cao như vậy?
Đỗ Duy nhíu mày hỏi.
Zach bé nhỏ lắc đầu:
- Những thứ đấu giá dù có quý giá nhưng tuyệt đối không có khả năng gây tiếng vang như vậy. Chỉ vì lần này chúng ta không đấu giá đồ của chúng ta mà do người khác ký gửi ở chỗ này để đấu giá. Làm ăn là làm ăn, từ năm nay ta cho phép nhận đấu giá đồ ký gửi. Theo quy củ. chúng ta có thể lấy phí là một phần mười giá cuối cùng. Quả là có kiếm được lợi nhuận, chỉ có lần này lại rước lấy phiền toái.
- Rốt cuộc là vật gì vậy?
Nghe Đỗ Duy hỏi, sắc mặt Zach bé nhỏ càng trở nên quái lạ, khổ sở thấp giọng đáp:
- Đấu giá lần này... không phải là vật gì mà là một lời hứa hẹn!
*****
- Hứa hẹn?
Đỗ Duy nhíu mày.
Zach than thở:
- Việc này là do vài ngày gần đây bỗng nhiên loan ra. Ta nhận được tin vội nhanh chóng tìm cách báo cho ngài biết. Nhưng ngài đã lên đường về kinh rồi, ta liền phái người gấp rút phi ngựa tìm ngài, có điều chẳng gặp trên đường đi. Tối hôm qua ta cố đi gặp ngài nhưng lúc ấy có hơn mười vị đại nhân đi nghênh đón ngài, rồi lại đồng hành cùng ngài trở về. Nhiều người ngoài như vậy ta cũng không thể tìm ngài nói ra việc này, đành phải đợi cho tới sáng hôm nay...
Đỗ Duy lắc đầu:
- Không cần dài dòng, ngươi mau nói rốt cuộc là chuyện gì?
Zach khổ sở:
- Việc này bắt đầu phải nói đến chuyện từ mười ngày trước...
Đỗ Duy nghe tiểu Zach kể lể một phen, càng nghe càng đăm chiêu.
Thì ra mười ngày trước Tiểu Zach đưa ra tin tức chuẩn bị tiến hành lần đấu giá trong tháng.
Mà thời điểm đó lại xảy ra một việc không lớn cũng không nhỏ.
Căn nguyên là vào mùa đông năm nay, một tỉnh phía nam đế quốc bỗng nhiên gặp nạn mưa tuyết. Khí hậu đại lục bắc lạnh nam nóng, phía nam rất ít có tuyết. Tuyết rơi ở phía nam vào mùa đông quả là bất thường. Chỉ có điều không phải trước đây chưa có. Chuyện gặp mưa tuyết này nói lớn chẳng lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ. Quan chức đế đô hiển nhiên có sở tài chính phụ trách xử lý việc giúp đỡ nạn nhân thiên tai.
Chỉ là vừa đúng dịp một năm một lần tám đại giáo chủ quang minh thần điện trên đại lục trở về thần điện đế đô báo cáo. Vị giáo hoàng bệ hạ đã nhiều năm ít ra mặt kia nghe nói cái tỉnh phía nam chịu nạn tuyết rơi, khiến cuộc sống của các tín đồ trong giáo khu trở nên khốn khổ, lập tức phát ra giáo chỉ miễn thu thuế tôn giáo và thuế cống hiến cho giáo khu này.
Chuyện này cũng bình thường, chỉ là vị Giáo Hoàng bệ hạ này ra mặt thực hiện hành vi nhân ái như vậy, khiến cho không ít quý tộc, thế gia thờ phục thần giáo cũng quyên hiến tài vật.
Chuyện này gây ầm ĩ trong đế đô vài ngày, cuối cùng lại nảy sinh một tình huống làm cho người ta xấu hổ. Thần điện dưới sự hiệu triệu của Giáo hoàng, một chút lại gom được mấy trăm vạn kim tệ. Thứ nhất tất nhiên do lời kêu gọi của giáo hoàng có tác động lớn nên các tín đồ đều xuất lực... Thứ hai là, chỉ e sau lưng còn có người giúp đỡ.
Sau đó bỗng nhiên trong đế đô loan ra một tin đồn rắp tâm phản trắc, nói là kim tệ do Nhiếp chính vương hạ lệnh tài chính ti gom góp giúp nạn thiên tai quá lắm cũng chỉ hơn ba mươi kim tệ, mà giáo hoàng ra lệnh một tiếng, liền xuất ra ba trăm vạn. Có thể thấy được uy vọng của giáo hoàng hơn xa Nhiếp chính vương điện hạ.
Bên trong chuyện này mờ hồ có chút ý so sánh uy vọng của thần quyền cùng hoàng quyền.
Lời đồn loại này tự nhiên có dụng tâm. Nhưng sự thật trước mặt đó là thần quyền dường như vượt qua hoàng quyền.
Trong khoảng thời gian ngắn, uy vọng của thần điện tự nhiên tăng vọt, mà trên mặt Nhiếp chính vương dường như càng tăm tối.
Minh tranh ám đấu giữa hoàng thất đế quốc cùng thần điện đã từ lâu. Lần hành sự này của giáo hoàng thực không phù hợp với tác phong ẩn mình những năm gần đây của lão già thần bí này.
Dù sao tại đế đô quyền quý, ai cũng đều là lão thành tinh, không ít người liền ngửi ra được một chút mùi gì đó.
Chỉ có điều trong trận so đấu này, Nhiếp chính vương dường như không quá nóng nảy, không cùng thần điện tranh đoạt cái gì. Bên ngoài ầm ầm ĩ ĩ mà hoàng thất vẫn giữ im lặng.
Vốn dựa theo quy luật thông thường, lời đồn loan ra thì đám quyền quý vốn thông minh tự nhiên sẽ không tiếp tục mở hầu bao dâng tiền cho thần điện, nếu không thần điện gom được càng nhiều tiền, chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Nhiếp chính vương sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, sự việc phát triển đến đây lại càng trở nên quái lạ!
Sau đó, nơi tiếp nhận đóng góp ở thần điện vốn có thể gọi là "náo nhiệt", nhưng lời đồn này thật lợi hại, người đến quyên tiền... không có ít đi, ngược lại trong một đêm lại tăng vọt!
Hiện tượng này là cực kỳ khác thường!
Nghe nói mấy ngày đó bên ngoài thần điện, người theo lời hiệu triệu của giáo hoàng bệ hạ đến quyên tặng tiền bạc ước chừng xếp hàng cũng phải dài tới hai con phố. Đám đông huyên náo khiến cho thần điện phải phái ra thần thánh kỵ sĩ đoàn đến giữ gìn trật tự!
Vốn số tiền ba trăm vạn kim tệ không quá hai ngày lại có thể tăng gấp đôi!
Cứ như vậy, hiệu triệu lực của giáo hoàng bệ hạ làm ai cũng phải thán phục không thôi, mà ngược lại càng làm cho hoàng thất cùng Nhiếp chính vương dường như càng... ảm đạm.
- Chẳng lẽ mấy kẻ có tiền ở đế đô đều mù điếc hết cả?
Đỗ Duy nhíu mày:
- Biết rõ có người đổ dầu vào lửa, hiển nhiên là trợ giúp giáo hoàng, lẩn trong bóng tối làm mất mặt Nhiếp chính vương! Việc đã rất rõ ràng, mấy kẻ có tiền ở đế đố lại không sợ đắc tội hoàng thất sao? Ai dám dính vào chuyện này?
Zach bé nhỏ lắc đầu:
- Công tước ... ngài lại sai rồi! Điều kì lạ chính là người chạy tới thần điện quyên tiền hết lần này đến lần phần lớn đều không phải giới nhà giàu ở đế đô. Ta phái người đến nghe ngóng, trong đó tuyệt đại đa số có khẩu âm vùng bên ngoài, tựa như đều tới từ phía nam ... Cũng không biết tại sao gần đây nhiều người phía nam chạy đến đế đô như vậy. Tựa như những người này đều mang theo một đống tiền chỉ để quyên góp rồi rời đi ... Chuyện này rõ ràng là cố ý tát vào mặt hoàng thất.
- Người phía nam sao?
Đỗ Duy cười lạnh:
- Nơi đế đô như thế nào tự nhiên lại xuất hiện phú thương phương nam nhiều như vậy đến quyên tiền. Hiển nhiên đó là có người cố ý tổ chức tới!
- Lại không phải thế sao.
Tiểu Zach cười nói:
- Ngài trở về chậm hai ngày, nếu là trước đó đã có thể đã gặp cảnh náo nhiệt kia rồi. Mấy ngày hôm trước, bên ngoài thần điện quả là biển người biển ngựa a!
Đỗ Duy lắc đầu:
- Hoàng thất thì sao? Hoàng thất có phản ứng gì?
- Không chút phản ứng gì cho nên mới kỳ quái.
Zach cười khổ:
- Chuyện này kẻ ngu cũng nhận ra là do thần điện cố tình khiêu khích hoàng thất. Làm rõ ràng như vậy thật không phù hợp với biểu hiện trầm ổn nhiều năm của vị giáo hoàng bệ hạ này! Chỉ kỳ lạ là vị Nhiếp chính vương này của chúng ta trước sau không nói một lời, không hề phản ứng gì với sự việc này, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa ngài không thấy kỳ quái sao? Nói so tài lực, Nhiếp chính vương lại sợ thần điện sao? Ai mà không biết, chỉ cần để Dransa ma thú cùng bá tước Billia, hai người này dễ dàng tùy tiện ném ra mấy trăm vạn kim tệ cũng không chẳng đáng là cái gì với họ cả. Nếu hoàng thất muốn ứng chiến, mấy trăm vạn kim tệ nữa cũng có thể lấy ra. Nhưng kỳ quái là Nhiếp chính vương không nói lời nào, mà mấy vị đại tài chủ trong phe phái cũng đều không nói lời nào.
Trong lòng Đỗ Duy tràn đầy nghi hoặc.
Chuyện này như vậy rõ ràng ... nếu là nói âm mưu đối với hoàng thất, vậy âm mưu này đã trở nên quá vụng về sao. Quang minh thần điện vì cái gì bỗng nhiên lợi dụng việc kia gây khó dễ hoàng thất? Vị giáo hoàng bệ hạ này dường như không bỗng dưng lại đi thách thức quyền uy của Nhiếp chính vương?
Ài... người từ phía nam tới.
Chẳng nhẽ là do Diệp Ni phái làm?
Nhưng Diệp Ni phái làm như vậy là vì cái gì? Khiêu khích hoàng thất lại cố ý tung ra lời đồn đãi này ngoại trừ để đắc tội hoàng thất thì còn có chỗ nào hay ho chứ?
Đỗ Duy gạt mấy nghi vấn này đặt ở một bên rồi hỏi:
- Sao, chuyện này và vụ đấu giá hôm này có quan hệ gì?
- Tại hai ngày trước, có người mang tới chỗ chúng ta một món đồ đấu giá.
Sắc mặt Zach rất khó coi:
- Ngài đoán xem, món đấu giá này là ai đưa tới?
- ...Ai?
- Thần điện!
Vẻ mặt Zach đau khổ:
- Đức ngài thẩm phán trưởng của thần điện tự mình mang đến nơi đây một pháp chỉ do Giáo hoàng bệ hạ đích thân kí tên! Pháp chỉ này để ở chỗ chúng ta, cũng là một trong những món đấu giá lần này! Vì món đồ này hai ngày nay đế đô lập tức sôi sục cả lên.
Pháp chỉ của Giáo Hoàng bệ hạ nói rất rõ ràng. Đấu giá ở chỗ này ai trả giá cao thì được! Toàn bộ tiền đấu giá đều sử dụng giúp đỡ phía nam bị thiên tai, mà này phần đấu giá trong pháp chỉ đó là một lời hứa do đích thân Giáo Hoàng đặt bút: Vô luận là ai có được lời hứa này, nếu người đó có con, Giáo Hoàng bệ hạ hứa sẽ tự mình làm lễ tẩy nhập giáo cho con hắn, hơn nữa sẽ nhận nó như con, tự mình đảm nhiệm nuôi dạy đứa nhỏ! Trong tam giáo cửu lưu, cho dù có thân phận gì, lời hứa này cũng hữu hiệu!
Lời này vừa nói ra, ngay cả Đỗ Duy ngồi không yên nổi.
Giáo Hoàng tự mình chủ trì lễ tẩy nhập giáo? Đây là loại đãi ngộ gì?
Mỗi một đời Giáo hoàng bệ hạ, tuyệt đối không cho tẩy lễ nhập giáo cho người bình thường!! Chỉ duy nhất hoàng đế đế quốc là có thể được Giáo Hoàng tự mình chủ trì nghi thức tẩy lễ! Duy nhất chỉ có hoàng đế!
Đế quốc Roland lập quốc hơn chín trăm sáu mươi năm. Quang minh thần điện thành lập chín trăm sáu mươi năm, cái lệ này cho tới bây giờ chưa từng bị phá! Cũng tuyệt đối không cho phép phá vỡ!
Thậm chí ... về phương diện nào đó điều này được tính xem vị hoàng đế đó có hợp pháp hay không!
Dần dần, thậm chí mọi người đều có một quan niệm: Nếu không có Giáo Hoàng bệ hạ chủ trì tẩy lễ, vậy hoàng đế đó không hợp pháp!
Ngược lại mà nói, thân là chúa tể cao nhất của Quang minh thần điện, Giáo Hoàng cũng tuyệt đối không thể tùy tiện tẩy lễ cho người!
Đó chính là thiết luật!
- Giáo Hoàng bệ hạ chẳng nhẽ bị điên rồi?!!
Đỗ Duy đột nhiên nhảy dựng lên:
- Lão ma đầu này rốt cuộc bị điên kiểu gì?!
Đây là khiêu khích! Khiêu khích trắng trợn! Khiêu khích hoàng quyền!!
Đỗ Duy tái nhợt mặt mày, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Zach tức giận mắng:
- Ngươi bị mù hay sao! Loại đấu giá này mà ngươi cũng dám nhận!!!
Zach biến sắc, lớn tiếng kêu oan:
- Trời ơi! Công tước của ta! Zach không có thể ngốc như vậy! Thứ đồ này ngài nghĩ rằng ta không biết nặng nhẹ sao? Ngài nghĩ rằng ta như ngài có dũng khí tiếp sao? Nhưng vấn đề là vị thẩm phán trưởng thần điện tự mình cầm pháp chỉ của Giáo Hoàng tới trước mặt ta. Đối mặt pháp chỉ của Giáo Hoàng, ngài bảo ta như thế nào mà có thể thẳng mặt nói ra một cái chữ "không"!! Ta chẳng có thể như ngài. Ngài là công tước, ta chỉ là một tổng quản nhỏ nhoi mà thôi. Đối mặt với nhân vật cấp bậc như Giáo hoàng, tự thân viết ta pháp chỉ sao mà cự tuyệt? Ta cự tuyệt thế nào? Không muốn tiếp cũng phải tiếp!!!
Đỗ Duy ngẫm nghĩ: "Đúng thực... đối mặt pháp chỉ của Giáo Hoàng đúng thật không dễ cự tuyệt, có lẽ nếu Giáo Hoàng xuống chỉ ngay trước mặt mình thì bản thân cũng không thể cự tuyệt, tối đa là giả vờ lẩn tránh chứ không có khả năng từ chối thẳng thừng trước mặt.
Trên cả đại lục ai có thể đối mặt Giáo Hoàng bệ hạ nói "không"?
- Hơn nữa.
Zach vẻ mặt đau khổ:
- Ngày đó nhận được thứ này sau, ta lập tức phái người rời đế đô. Lúc đó ngài nên là trên đường về đây! Ta phái người đi nửa đường tìm ngài ... ngài không gặp được sao?
Trong lòng Đỗ Duy càng thêm u ám: "Tính ra là hai ngày trước sao?"
Ài, đó vừa sau lúc cứu được Maximos trên sông! Chẳng nhẽ là Diệp Ni phái giở trò quỷ?
- Ngươi phái người đưa tin cho ta, ta không gặp được.
Hắn vội vã hỏi tiếp:
- Thần hoàng tử đâu? Nhiếp chính vương biết tin tức này xong phản ứng thế nào?
Vẻ mặt Zach cổ quái, sau đó cười khổ đáp:
- Ngay tối hôm qua, ta định nửa đêm đi gặp ngài... nhưng trước nửa đêm, trong hoàng cung phái đến một vị cung đình sứ giả, tìm gặp ta rồi sau đó đưa cho ta một mệnh lệnh do chính Nhiếp chính vương tự mình viết. Sau đó...
- Sau đó sao?
- Sau đó lấy đi đồ đấu giá. Lời hứa Giáo hoàng tự thân viết, đã bị mang đi.
Đỗ Duy nghe xong giống như bị đấm một cú vào mặt, lập tức giận dữ quát:
- Mang đi rồi sao?!
Cơn giận của hắn bùng phát, vỗ mạnh vào mặt bàn ầm một tiếng, người lồng lên giận dữ mắng:
- Zach! Chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi đến bây giờ mới nói cho ta biết!! Tại sao cả đêm qua không đến nói báo cáo!!!
- Ta thực sự rất muốn.
Zach lắc đầu:
- Ngày hôm qua người ở cung đình tới, chặn ta lại ở đây. Ta đang muốn đi ra gặp ngài như sứ giả cung đình đến chẳng thèm thông báo, chạy thẳng vào phòng gặp ta, một trong hai vị cung đình sứ giả là cung đình ma pháp sư đứng ngay ở bên cạnh ta, nửa bước cũng không rời khỏi mắt hắn! Không cho ta đi thông báo cho ngài... Ta có bản lĩnh đi sao? Đừng nói ta chuồng đi, cả buổi tối, một vị ma pháp sư ngồi ở bên người ta, không rời ta nửa khắc, cả đi vệ sinh cũng có người đi theo! Ta đang tính âm thầm phái người đi ra ngoài ... bọn họ đã không cho ta nói chuyện cùng bất kỳ ai! Nên ngay cả việc phái người đưa tin cho ngài cũng làm không được!"
Đỗ Duy gật gật đầu, hắn vốn thầm thấy có điểm kỳ quái, sao đã biết chủ nhân về tới đế đô, mà Zach là tổng quản đứng đầu của mình lại ngang nhiên chẳng thèm ló mặt nguyên cả buổi tối, cũng không đi nghênh đón.
- Cho đến tận sáng hôm nay, người trong cung đình mới nói với ta là ta có thể phái người mời ngài đến đây. Ta cũng không rõ ràng vị Nhiếp chính vương này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì. Ta đành phải chạy nhanh phái người đi phủ công tước mời ngài đến. Ngay vừa rồi người cung đình mới rời khỏi! Chỉ có điều bọn họ chân trước vừa đi, chân sau của ngài đã đến. Ta đoán quá nửa là bọn hắn vẫn cho người ở giám sát trên đường.
Dừng lại một chút rồi Zach khổ sở nói tiếp:
- Hai ngày trước ta đã phái người giục ngựa đi báo tin cho ngài, để ngài nhanh chóng biết, ta còn cho người ngồi thuyền dọc theo sông mà đi, kiểu gì cũng có thể giáp mặt ngài. Những trên đường chẳng gặp được, quá nửa là bọn họ đã bị người khác chặn lại. Chỉ là người chặn lại ấy là hoàng thất hay là thần điện, ta không đoán ra được!
Đỗ Duy dần dần bình tĩnh lại.
Xem ra là do Thần hoàng tử cố ý làm như vậy.
Vị điện hạ này cố ý phong tỏa tin tức, dọc theo đường đi không cho mình biết được sự việc này để khi bản thân mình về tới đế đô mới vỡ lẽ... đây là dụng ý gì?
Tối hôm qua khi mình về tới đế đô, nghênh đón mình chính là bọn bá tước Billia, cũng không nói nửa lời, hiển nhiên là theo ý của Thần hoàng tử!
Vị điện hạ này cố ý để mình trở về tới đế đô, sáng hôm nay mới biết chuyện đại sự này... là vì cái gì? Tập kích mình sao? Vậy có ý gì?
Nhìn thấy Đỗ Duy chìm vào trầm tư, Zach cười khổ:
- Chủ nhân của ta, bây giờ không phải là lúc xem lại mấy cái vấn đề này. Vấn đề ngay trước mắt là ... lúc giữa trưa lập tức bắt đầu đấu giá rồi! Nhưng Thần hoàng tử lại phái người đem pháp chỉ đi từ tối hôm qua! Chút nữa đến lúc đấu giá, hai tay chúng ta trống trơn, làm sao bây giờ? Vị thần điện hạ này chẳng nhẽ cố ý làm khó cả ngài sao?
Đỗ Duy nhíu mày ... Thần hoàng tử cố ý làm khó mình sao? Lý là không phải vậy chứ?! Vì dù sao tối hôm qua mình trở về hắn còn đối xử rất tốt mà, còn có lễ nghênh đón thắng trận, lại biếu tặng nhà cũ, không có lý gì hôm nay lại làm ra chuyện như cố ý hãm hại mình.
Cầm đi pháp chỉ do Giáo hoàng đích thân viết khiến cho việc đấu giá không thành, cũng là phù hợp với lợi ích hoàng thất, nhưng không có lý nào lại làm cho mình phải khó xử?
Thở một hơi thật dài, Đỗ Duy rốt cục nghĩ ra:
- Ta hiểu rồi...
Mặt hắn giãn ra, bất đắc dĩ đành than thở:
- Hắn cố ý tại thời điểm trước khi đấu giá phái người đến cầm thứ này đi, đó là không muốn để thứ này rơi vào tay bất luận kẻ nào! Ý của hắn thực rõ ràng: muốn chắc chắn vật này không rơi vào tay ai khác! Không để người nào có được lời hứa của Giáo Hoàng!
- Chúng ta làm sao bây giờ? Trong chốc lát là đến thời điểm đấu giá...
- Việc này chính chúng ta phải nghĩ biện pháp Thôi!
Đỗ Duy than thở:
- Nói ra thì cách duy nhất là... chúng ta phải tự bỏ tiền mua thứ này thôi! Lát nữa đấu giá, mặc kệ giá cả cao thế nào, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền, chúng ta cũng phải bỏ hết vốn liếng mua bằng được!
"Mẹ nó chứ! Chính mình tổ chức đấu giá, chính mình phải bỏ tiền ra mua...!"
Zach hơi sửng sốt, nhăng hắn dù sao cũng là người thông minh, ánh mắt sáng lên:
- Ta hiểu rồi! Cái này khẳng định cũng là ý của Nhiếp chính vương! Chỉ có điều, việc này hắn sao lại không thương lượng với ngài rồi hẵn làm? Mà lại cầm thứ đó đi trước, còn phái người canh gác không cho ta báo cho ngài biết...
"Hắn là làm cho ta không có cơ hội xoay sở!" Đỗ Duy hừ một tiếng: "Vị Thần hoàng tử này xem ra thật hiểu rõ mình. Hắn lo lắng mình không chịu làm cái việc ngu ngốc này, nên trước tiên mang thứ đó cầm đi! Ép buộc chính mình phải làm chuyện đó!"
Thần hoàng tử cầm đi pháp chỉ của Giáo Hoàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn mang đi! Đến thời điểm đấu giá, người khác đấu giá thắng nhưng mình không lấy ra được hàng hóa, liền phải gánh cái tội danh "làm mất đi Giáo hoàng pháp chỉ" trên lưng. Để không phải gánh chịu cái tội danh này chỉ có thể cố đấu giá thắng mà thôi! Nhưng kết quả sẽ là chính Đỗ Duy sẽ trở thành kẻ giơ đầu nhận lời hứa của Giáo Hoàng!
Xét tới phong cách của Đỗ Duy, sẽ tuyệt đối không chịu đứng ở trên loại chỗ cao này để mà hứng gió! Cho nên Nhiếp chính vương Thần hoàng tử rõ ràng hoặc là không làm thì thôi, chứ đã làm thì làm cho trót, tiền trảm hậu tấu, bức mình phải thực hiện!
Đỗ Duy thầm than thở: "Tối hôm qua bản thân còn đang lo lắng không biết ăn xong mấy củ cà rốt này không biết nhận được cây gậy gì đây?!"
Hôm nay xem ra... cây gậy này thật sự là không nhẹ!
← Ch. 286 | Ch. 288 → |