← Ch.010 | Ch.012 → |
Đồng thời Đường Tằng cũng khiếp sợ với bản lĩnh của Tôn Ngộ Không.
Giống như tình huống mới vừa rồi, mặc dù phong ấn của Ngũ Hành Sơn đã được trừ đi, nhưng bản thân Ngũ Hành Sơn vẫn có sức nặng vô cùng kinh khủng.
Nhưng Tôn Ngộ Không lại trực tiếp làm nổ cả ngọn núi lớn, nhất phi trùng thiên.
Thần uy như vậy, người bình thường căn bản không cách nào tưởng tượng.
Đường Tằng vốn còn tưởng rằng thăng đến cấp bốn hắn đã rất lợi hại, nhưng so với thần tiên và đại yêu chân chính, hắn bây giờ cái gì cũng không phải.
- Đúng rồi, lần này hoàn thành nhiệm vụ, lại được mãn một trăm điểm kinh nghiệm, còn vượt mức được tặng thêm một trăm điểm kinh nghiệm, lần này ta có thể trở nên mạnh hơn!
Đường Tằng nhanh chóng nghĩ tới điểm kinh nghiệm lấy được lần này, lập tức cao hứng trở lại.
Cộng thêm điểm kinh nghiệm còn dư lúc trước, lúc này Đường Tằng có tổng cộng hai trăm lẻ chín điểm kinh nghiệm.
- Hệ thống, ta muốn thăng cấp!
Đường Tằng nói trong lòng.
- Đinh, thăng cấp thành công!
Hệ thống lập tức trả lời.
Đường Tằng lập tức cảm giác được lực lượng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, thân xác được cường hóa lần nữa, tinh khí thần đều được thăng hoa.
Thăng cấp cũng chỉ là chuyện mấy giây, nhưng Đường Tằng cảm thấy lực lượng của mình ít nhất phải tăng gấp đôi. Bây giờ, có lẽ một tay của hắn cũng có thể nâng lên vật nặng ngàn cân.
Lúc này thông tin của Đường Tằng đã biến đổi thành:
Ký chủ: Đường Tằng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 5 (0/160)
Điểm kinh nghiệm: 129
Kỹ năng: trọn bộ kinh phật Phàm cấp, Hỏa Cầu Thuật
Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, nhị cô, chủy thủ linh khí hạ phẩm.
- Thăng tới cấp sáu, cần một trăm sáu mươi điểm kinh nghiệm sao?
Đường Tằng biết, nếu bây giờ muốn tăng một cấp nữa là chuyện không thể:
- Đã vậy thì ta đổi kỹ năng. Hệ thống, ta muốn đổi Bạo Liệt Hỏa Cầu!
- Bạo Liệt Hỏa Cầu được coi là bản thăng cấp của Hỏa Cầu Thuật, ký chủ có thể lựa chọn trực tiếp thăng cấp Hỏa Cầu Thuật, cũng có thể đổi một cái Bạo Liệt Hỏa Cầu mới.
Hệ thống nói.
- Còn có thể thăng cấp?
Đường Tằng kinh ngạc.
- Đúng vậy. Hỏa Cầu Thuật thăng cấp thành Bạo Liệt Hỏa Cầu, chỉ cần bảy mươi điểm kinh nghiệm.
Hệ thống nói.
Tương đương với dùng một trăm điểm kinh nghiệm đổi Bạo Liệt Hỏa Cầu mới.
Đường Tằng suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc dù Hỏa Cầu Thuật cũng đủ suất, nhưng ngoại trừ nhiệt độ cao tới cháy bỏng, thì uy lực lại không được như vẻ ngoài.
Mà Bạo Liệt Hỏa Cầu, ngoại trừ có được nhiệt độ cao của Hỏa Cầu Thuật, sẽ còn tạo ra bạo nổ, giống như lựu đạn, uy lực mạnh mẽ.
- Vậy thì thăng cấp đi!
Đường Tằng nói, lãng phí đáng xấu hổ, có thể tiết kiệm đương nhiên hắn nguyện ý.
- Đinh, thăng cấp kỹ năng!
- Thăng cấp thành công. Hỏa Cầu Thuật đã thăng cấp thành Bạo Liệt Hỏa Cầu!
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, sau đó Đường Tằng cảm giác lĩnh ngộ của bản thân đối với nguyên tố hỏa trở nên rõ ràng hơn, một loại minh ngộ huyền ảo xuất hiện trong lòng.
Rồi sau đó, trong sự soi mói tới kinh ngạc của Tôn Ngộ Không, Đường Tằng nâng tay trái lên, chung quanh nhanh chóng có nguyên tố hệ hỏa dày đặc tụ lại.
Ước chừng một giây đồng hồ, một hỏa cầu màu đỏ lớn bằng trái bóng rổ xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Tằng.
Hỏa cầu này cũng không có dán vào tay Đường Tằng, mà lơ lửng.
Cho dù là người làm phép, nhưng Đường Tằng cũng có thể cảm giác được nhiệt độ kinh khủng. Nhưng nhiệt độ cao này lại không làm thương tổn hắn.
- Đi!
Đường Tằng khẽ quát một tiếng, chợt hất tay một cái, Bạo Liệt Hỏa Cầu to bằng trái bóng rổ kia lập tức bay tới phía một tảng đá lớn ở đằng xa.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hỏa cầu nổ tung, một ánh lửa nóng bỏng đốt trụi cây cỏ xung quanh.
Uy lực vụ nổ kinh khủng làm cho tảng đá lớn kia nát bấy.
Đường Tằng lập tức mừng rỡ:
- Uy lực của Bạo Liệt Hỏa Cầu cấp năm có thể so với đạn đại bác phổ thông, lại lớn hơn so với uy lực của lựu đạn thông thường.
Quả nhiên Bạo Liệt Hỏa Cầu có uy lực lớn hơn nhiều so với Hỏa Cầu Thuật thuần túy, hơn nữa cũng suất khí hơn nhiều.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không chạy đến nơi bị Bạo Liệt Hỏa Cầu cho nổ, chỉ tảng đá bị nổ nát vụn cười to:
- He he he he, ha ha ha ha...
Đường Tằng ngạc nhiên:
- Ngộ Không, ngươi cười cái gì?
- Không có gì không có gì, chỉ là cảm thấy vui vẻ, sư phụ cũng có pháp thuật, vậy thì càng tốt hơn.
Trước đó Tôn Ngộ Không đã cảm giác được khí tức của Đường Tằng đột nhiên tăng lên, đồng thời nó cũng cảm giác được trong cơ thể Đường Tằng có một cỗ pháp lực vô cùng thuần chính.
- Đó là đương nhiên.
Đường Tằng cười nói:
- Chỉ là sư phụ pháp lực mỏng manh, nếu gặp phải yêu quái cường đại, ngươi vẫn phải bảo vệ tốt cho sư phụ đó.
- Sư phụ yên tâm, yêu quái dám đả thương sư phụ, lão Tôn ta nhất định đánh chết hắn!
Tôn Ngộ Không bảo đảm.
Đường Tằng hài lòng cười một tiếng:
- Vậy chúng ta lên đường thôi.
- Sư phụ, lão Tôn ta biết Tây Thiên, để lão Tôn cõng người đi nhé, rất nhanh là đến.
Tôn Ngộ Không nói, muốn cõng Đường Tằng trực tiếp bay tới Tây Thiên.
Đường Tằng lập tức cười nói:
- Muốn lấy được chân kinh, phải từng bước từng dấu chân, bay qua không được tính.
- Phiền toái như vậy sao?
Tôn Ngộ Không bĩu môi, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
- Đi thôi.
Đường Tằng nói.
- Sư phụ, ta ôm đồ cho.
Tôn Ngộ Không vội vàng đoạt lấy bao hành lý.
Đường Tằng cười một tiếng, giờ khắc này hắn thật sự coi con khỉ trước mặt này thành đồ đệ của mình rồi.
Bản thể thực của Tôn Ngộ Không hoàn toàn là dạng khỉ, cho dù là lúc đi bộ cũng đứng thẳng thân dùng hai chân để đi, nhưng một khi dừng lại, nó chỉ thích ngồi, hai tay chạm đất.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không đang dẫn đường ở phía trước, vừa đi vừa nhảy, không ngừng lăn vòng.
Thằng này đúng là khỉ mà, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Không đánh nổ Ngũ Hành Sơn lúc trước, hắn thật không dám tin tưởng đây là Tôn Ngộ Không đã đại náo thiên cung.
- Đúng rồi, Ngộ Không, mới vừa rồi ngươi đã đi đâu?
Bỗng nhiên Đường Tằng nghĩ tới lúc trước Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang biến mất, ước chừng biến mất phải mười phút.
- Lão Tôn trở về Hoa Quả Sơn thăm hầu tử hầu tôn đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tằng kinh ngạc, lúc đó cũng chỉ có chừng mười phút mà thôi, Tôn Ngộ Không lại có thể tới Hoa Quả Sơn rồi quay trở lại?
Tốc độ này thực đủ dọa người.
Đi mấy ngàn cây số, bỗng nhiên Tôn Ngộ Không vươn tay lên kéo kéo đầu mày nhíu chặt, chạy tới bên cạnh Đường Tằng, ngồi xổm nói:
- Sư phụ, vật này ở trên đầu ta thật không thoải mái, có thể lấy xuống hay không?
- Cái này là Quan Âm Bồ Tát yêu cầu, sư phụ cũng không tháo được.
Đường Tằng nửa thật nửa giả nói.
Tôn Ngộ Không lập tức thất vọng, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ trở lại:
- Lần sau gặp Quan Âm Bồ Tát thì bảo nàng ấy tháo xuống, mang cái vòng sắt như vậy thật không thoải mái.
Đường Tằng mỉm cười không nói.
- Đinh, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến:
- Thu đồ, Tiểu Bạch Long! Ban thưởng 100 điểm kinh nghiệm!
Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đường Tằng.
Đường Tằng nghi ngờ nói:
- Hệ thống, tại sao lần này điểm kinh nghiệm lại cố định?
- Bởi vì lần này chỉ cần kết quả, không xem quá trình.
Hệ thống đáp.
Đường Tằng bừng tỉnh.
Lúc trước khi thu đồ đệ Tôn Ngộ Không, là dựa vào quá trình để tính điểm, hắn tẩy não được Tôn Ngộ Không, còn làm cho nó đeo Khẩn Cô Chú, nhiệm vụ hoàn thành vô cùng tốt, cho nên hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, lấy được mãn điểm kinh nghiệm, hơn nữa còn được thưởng thêm một trăm điểm kinh nghiệm.
Hai thầy trò đi ra khỏi phạm vi Ngũ Hành Sơn, một đường hướng tây.
Cuối cùng, thời điểm mặt trời sắp hạ xuống, một gia đình xuất hiện trong tầm mắt.
Còn cách rất xa, ánh mắt Tôn Ngộ Không đã lóe lên, muốn nói lại thôi.
- Ngộ Không, sao vậy?
Đường Tằng nghi ngờ hỏi.
- Sư phụ, bên kia có người.
Tôn Ngộ Không nói.
- Ừ.
Đường Tằng cũng nhìn thấy gia đình ngoài ngàn thước kia, không có suy nghĩ nhiều.
Nhưng càng đến gần, Đường Tằng càng cảm thấy không đúng rồi, bởi vì có người đang kêu khóc.
- Mấy vị đại gia, cầu các người tha cho chúng ta đi.
- Tha cho một nhà chúng ta đi, ngươi muốn cái gì thì cứ lấy hết đi...
...
Đường Tằng nghe vậy, vội vàng tăng tốc độ chạy tới, rốt cuộc thấy được tình huống phía trước.
Chỉ thấy bảy tám tên tráng hán cầm đại đao vây một nhà ba người lại, một người trong đó còn là con nít chừng mười tuổi đầu chảy máu, ngất xỉu trên đất.
Chân mày Đường Tằng lập tức trở nên dữ tợn.
Tôn Ngộ Không thấy biểu tình của Đường Tằng, nhất thời hét lớn một tiếng:
- Cường đạo to gan, xem đây!
Tiếng nói vừa dứt, Tôn Ngộ Không giống như thuấn di xuất hiện sau lưng một cường đạo cầm đại đao, đang muốn một tát đập chết hắn.
- Dừng tay!
Đường Tằng vội vàng hét lớn.
. Tôn Ngộ Không theo bản năng dừng tay, khó hiểu nhìn về phía Đường Tằng, vừa mới rồi nó rõ ràng nhận ra được sư phụ có sát tâm đối với mấy tên cường đạo này.
- Để sư phụ tới!
Đường Tằng trực tiếp vung mạnh Cửu Hoàn Tích Trượng xông tới, một trượng đập về phía tên cường đạo kia.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |