← Ch.011 | Ch.013 → |
Nhóm: TTTV
- Loảng xoảng! Oành!
Tên cướp kia còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị đánh bạo đầu, giống như quả dưa hấu bị đập nát vậy, dòng máu màu đỏ, bộ óc màu trắng, tung tóe khắp nơi.
- A......
Mấy tên cướp còn lại cùng một nhà ba người kia đều kinh hãi biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
- Keng, giết chết kẻ cướp, thu được 10 kinh nghiệm.
Hệ thống truyền ra tiếng nhắc nhở.
- Quả nhiên có kinh nghiệm!
Đường Tăng vui vẻ nghĩ.
Tôn Ngộ Không kinh dị nhìn Đường Tăng, không phải nói muốn một lòng hướng thiện, không thể giết người sao?
- Hòa thượng đáng ghét, dám giết huynh đệ của chúng ta!
- Hòa thượng, ngươi chọc phải phiền toái lớn rồi!
Mấy tên cướp rất nhanh đã phản ứng lại, từng cái từng cái giận dữ, nhấc lên đại đao tấn công về phía Đường Tăng.
- Mấy tên cướp kia, không được làm sư phụ ta bị thương!
Tôn Ngộ Không hét lớn.
- Ngộ Không, để sư phụ!
Đường Tăng vội vàng kéo lại Tôn Ngộ Không, sau đó hưng phấn vung lên Cửu Hoàn Tích Trượng đập tới.
- Oành!
Một trượng đập vào tên cướp bay lên trước đầu tiên.
Mà sau đó Đường Tăng lại ra tay, Cửu Hoàn Tích Trượng quét ngang như quyền trượng của Tử Thần, đánh bay hai tên cướp ra ngoài.
Những tên cướp bị đánh bay toàn bộ chết sạch, không ai có thể sống sót.
Chỉ trong vài giây liền có bốn tên cướp chết đi, bốn tên còn lại nhất thời bị dọa sợ, không dám ra tay nữa.
- Mấy tên cướp kia, để mạng lại!
Đường Tăng cũng không dừng lại, lại một trượng nữa đập tới.
- Hòa thượng dừng tay......
Mấy tên cướp hét lớn.
Nhưng Đường Tăng lại thờ ơ không nghe.
- Oành......
Tên cướp thứ năm bị đập vỡ đầu.
Ba tên cướp còn lại nhất thời sợ hãi, vội vàng muốn thoát thân.
- Định chạy đi đâu?
Đường Tăng hóa thân thành Sát Nhân Cuồng Ma, đuổi theo tên cướp thứ nhất, một trượng đập chết, sau đó đột nhiên tăng tốc, đuổi theo tên thứ hai, một cước đạp bay hắn.
Tên cướp cuối cùng theo bản năng quay đầu lại, thấy mấy người còn lại đều bị giết chết, nhất thời khiếp sợ, vội vàng dừng lại, ngã quỵ trên mặt đất, hoảng sợ cầu xin tha thứ:
- Cao tăng tha mạng, cao tăng tha mạng!
Đường Tăng nhanh chân đuổi theo, trực tiếp vung lên Cửu Hoàn Tích Trượng, mạnh mẽ đập người này một trượng, khiến hắn bay xa bảy, tám mét, máu tươi bắn tung toé, nhiễm đỏ viên đá cuội bên cạnh.
- Keng, đánh giết bảy tên cướp, thu được 70 kinh nghiệm.
Âm thanh thông báo của hệ thống đúng lúc vang lên.
Đường Tăng nhất thời lộ ra vui vẻ, quả nhiên, kẻ cướp không tính vô tội, cho nên giết chết kẻ cướp cũng được kinh nghiệm.
- Hệ thống, ngươi nhất định không tin Phật phải không?
Đường Tăng hỏi.
- Hệ thống không tin Phật.
Hệ thống trả lời.
Trong lòng Đường Tăng nói, quả nhiên!
- Sư phụ......
Tôn Ngộ Không chạy đến bên người Đường Tăng, sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
- Hả? Ngộ Không, ngươi có chuyện gì sao?
Đường Tăng lau máu tươi trên mặt một cái, mỉm cười hỏi.
Một nhà ba người đứng nơi xa xa kia tê cả da đầu, bọn họ cảm thấy hòa thượng kia còn đáng sợ hơn kẻ cướp.
Bé gái bị đánh chảy máu đầu đã tỉnh lại, bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, cũng coi như xinh xắn, lúc này khuôn mặt bé cũng tràn đầy sự sợ hãi.
Bây giờ trên mặt, áo cà sa, Cửu Hoàn Tích Trượng của Đường Tăng đều dính đầy máu tươi, thậm chí còn có óc.
Mặc dù Tôn Ngộ Không là tuyệt thế Đại Yêu, nhưng nhìn đến cảnh này đều có chút sợ hãi.
Nếu như Đường Tăng trông hung ác, hoặc vốn là ma đầu giết người, vậy thì cũng không có gì, nhưng Đường Tăng lại đại biểu cho cao tăng từ bi, thì sự khác nhau như vậy cũng hơi nhiều rồi.
- Sư phụ, ngài giết hết bọn họ rồi?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi.
- Đúng.
Đường Tăng đàng hoàng trịnh trọng trả lời.
- Vậy vì sao vừa nãy lúc ta muốn giết bọn họ, sư phụ lại ngăn cản?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Bởi vì, ngươi không thể giết người, nếu không sẽ bị Quan Âm Bồ Tát trách cứ.
- Vậy vì sao sư phụ lại giết bọn họ?
- Sư phụ đại biểu cho chính nghĩa, giết kẻ cướp chính là trừng gian trừ ác. Hơn nữa, làm sư phụ, sao có thể để đồ đệ chịu oan ức? Loại việc giết người này, để cho sư phụ làm là được rồi, nếu Quan Âm Bồ Tát trách cứ, sư phụ cũng có thể đứng phía trước chịu thay ngươi.
Đường Tăng nghiêm túc nói:
- A Di Đà Phật, ta không vào địa ngục thì ai vào?
Tôn Ngộ Không nhất thời cảm động đến mức hai mắt ẩm ướt:
- Sư phụ......
- Đồ nhi, ngoan.
Đường Tăng nghiêm túc sờ sờ đầu Tôn Ngộ Không, đồng thời lau máu tươi trên tay lên lông khỉ của Tôn Ngộ Không.
......
Mười phút sau, phía trước nhà gỗ, Đường Tăng lấy một chậu nước, rửa sạch máu tươi trên người đi.
Cũng may Cẩm Lan cà sa không phải vật phàm, thủy hỏa bất xâm, rất dễ dàng rửa sạch máu tươi.
Lúc này chủ nhà bưng hai bát cơm đi ra, đưa một bát cho Đường Tăng, một bát cho Tôn Ngộ Không.
- Hôm nay đa tạ đại sư diệt trừ mấy tên cướp kia, bằng không một nhà chúng ta nhất định gặp nạn.
Ông lão cảm kích nói, có điều khi hắn nhìn Đường Tăng, trong mắt còn mang theo sợ hãi.
Ông lão tên là Tăng Thôi Nham, là hộ săn bắn ở gần đây, có điều đã hơn mười năm ông không đi săn rồi, sau này lại có vợ, liền an cư ở ngay đây.
Vợ Tăng Thôi Nham ở bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía khom người, không dám nhìn thẳng Đường Tăng.
Bé gái đã được băng bó tốt trốn ở sau lưng người vợ, nhìn lén Đường Tăng, trong mắt vừa hiếu kỳ vừa sợ sệt.
Bé gái này tên là Tăng Tiểu Muội, năm nay mười ba tuổi, có một đôi mắt thật to rất có linh tính.
Tôn Ngộ Không nhận lấy bát ăn cơm, hơi trừng mắt nhìn, sau đó ném đũa đi, trực tiếp dùng tay cầm cơm tẻ ăn, thấy một nhà ba người Tăng Thôi Nham đều đăm đăm nhìn sư phụ mình.
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng gì.
Đường Tăng không thèm để ý phất phất tay, liếc mắt nhìn cơm thừa trong bát, sau đó lấy ra hổ tiên trong túi hành lý, nói với ông lão:
- Mượn nồi nhà ngươi dùng một chút.
- A?
Một nhà ba người Tăng Thôi Nham lại đờ ra lần nữa.
Rất nhanh, Đường Tăng tự mình động thủ, cắt hổ tiên thành tám miếng, thả vào nồi luộc.
Một tiếng sau, mùi thịt nức mũi, lúc này Đường Tăng mới hài lòng bắt đầu ăn, đồng thời kêu Tôn Ngộ Không cùng gia đình kia ăn cơm.
- Sư phụ, đây là tiểu kê kê của con hổ?
Sắc mặt Tôn Ngộ Không cổ quái hỏi.
- Sai rồi, cái này gọi là hổ tiên, có thể tráng dương.
Đường Tăng gắp một miếng bắt đầu ăn.
Nhất thời, Tôn Ngộ Không sợ hãi chạy đến một bên, trong lòng kinh hãi, khẩu vị sư phụ thật sự là quá nặng, có lẽ sư phụ sẽ không thích ăn kê kê của khỉ đâu nhỉ?
Còn về một nhà Tăng Thôi Nham, càng không dám ăn, cũng không phải không dám ăn hổ tiên, mà là bởi vì hổ tiên này là của vị đại sư kia.
- Các ngươi không ăn sao? Không ăn thì ta ăn.
Đường Tăng vui vẻ bắt đầu ăn, đồng thời nói với Tôn Ngộ Không:
- Vật này đại bổ đấy, ăn gì bổ nấy.
Tôn Ngộ Không hỏi:
- Sư phụ ăn vào, sẽ lại mọc ra một cái kê kê nữa?
- Phốc...... Khụ khụ......
Đường Tăng suýt chút nữa bị sặc, không nói gì liếc Tôn Ngộ Không một cái, sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Rất nhanh, một cái hổ tiên thô to hoàn toàn tiến vào bụng Đường Tăng, đồng thời cũng uống hơn nửa nồi nước đó.
- Hả?
Rất nhanh, Đường Tăng cảm thấy là lạ, bởi vì thân thể hắn có phản ứng.
- Hình như bổ quá rồi, lẽ nào uy lực của hổ tiên này quá mạnh mẽ?
Đường Tăng hít sâu một hơi, cảm thụ được phía dưới càng ngày càng cứng ngắc, vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía vợ Tăng Thôi Nham.
- Đại sư ăn xong rồi, nhanh rửa nồi đi.
Tăng Thôi Nham nói.
Vợ Tăng Thôi Nham vội vàng đi rửa nồi.
Tầm mắt Đường Tăng lại chuyển về phía Tăng Tiểu Muội.
Lúc này Tăng Tiểu Muội đã không nhát gan như trước nữa, tò mò nhìn Đường Tăng.
Ánh mắt Đường Tăng sáng lên, lúc trước không chú ý, hiện tại nhìn kỹ, tiểu nha đầu này trông cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt kia, rất có linh tính.
Nếu như trang điểm kĩ một chút, tiểu nha đầu này khẳng định có thể trở thành một Loli cực phẩm.
Đường Tăng suy đoán, sở dĩ những tên cướp kia xuất hiện ở đây, chỉ sợ chính là vì Tăng Tiểu Muội.
Nghĩ tới đây, Đường Tăng ngoắc ngoắc Tăng Tiểu Muội nói:
- Lolita, đến đây, thúc thúc cho ngươi kẹo.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |