← Ch.103 | Ch.105 → |
Chỉ thấy ước chừng vạn thước ở bên ngoài, ở trước Tiên cung, có một nữ tử mặc y phục màu xanh ôm một con thỏ trắng như tuyết đang nhìn về phía bên này, mặt không có biểu hiện gì.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ tử kia, Đường Tăng chỉ cảm thấy tất thế giới trở nên yên lặng, tất cả cảnh vật chung quanh dường như cũng phai nhạt, dường như toàn bộ giữa thiên địa chỉ còn lại nữ tử kia mà thôi.
Loại mỹ lệ kia làm cho người ta ngạt thở, khiến cho người ta cảm thấy tất cả cái khác trong thiên địa đều ảm đạm phai mờ.
- Nàng là Hằng Nga?
Đường Tăng chấn kinh, mặc dù xem như là ở kiếp trước, hắn đãnghe nói qua Hằng Nga xinh đẹp bao nhiêu, thế nhưng hắn cũng không tin có người thực sự có thể xinh đẹp đến loại trình độ đó.
Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy thì hắn mới biết được, một nữ nhân, không ngờ lại có thể xinh đẹp đến loại tình trạng này, đơn giản không có cách nào tưởng tượng ra được.
Loại xinh đẹp kia dường như đã tạo thành một loại pháp tắc, khiến cho người ta nhìn thoáng qua sẽ mãi mãi khắc ghi vào trong chỗ sâu tâm linh, mãi mãi không có cách nào quên đi được.
Vương Mẫu nương nương ở bên cạnh phát hiện ra sau khi Đường Tăng nhìn thấy Hằng Nga trong mắt lóe lên vẻ chấn động, trong lòng cười lạnh, mà trong mắt lại hiện lên một tia ghen ghét không dễ dàng phát giác ra được.
Làm Thiên Đình chi mẫu, thân phận địa vị của nàng rất cao, nhưng nói tới dung mạo lại bị Hằng Nga đè ép một đầu, làm một nữ nhân rất coi trọng quyền thế, đương nhiên nàng sẽ sinh ra lòng ghen tị.
Chỉ là nàng che giấu rất khá, nàng nắm giữ sự công bằng của Thiên Đình, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người ta nhìn thấy mình ghen ghét, đó là tối kỵ.
...
Sau khi giá trị ý chí thuộc tính của Đường Tăng được cộng thêm điểm, ý chí của hắn cũng kiên cường lên rất nhiều, sau khi nhìn thấy Hằng Nga cũng chỉ rung động trong nháy mắt, rất nhanh đã tỉnh lại được.
- Nữ tử này là Hằng Nga? Quả thật không hổ là nữ tử xinh đẹp nhất của tam giới trong truyền thuyết!
Lúc này Đường Tăng chỉ còn lại rung động, hắn khó có thể tưởng tượng ra được, một nữ nhân, không ngờ lạia có thể đẹp đến loại trình độ này.
Dùng ánh mắt danh sư của Đường Tăng mà xem, quanh người Hằng Nga như có một loại quang mang, quang mang kia cũng không phải là tồn tại chân thực, mà là bởi vì người đẹp tới trình độ nhất định, sau đó sẽ tự nhiên sinh ra, có thể nói là một loại pháp tắc.
Tồn tại tức là đạo lý, khi xinh đẹp đạt tới trình độ nhất định sẽ tạo thành đạo lý, ngay cả pháp tắc cũng phải thừa nhận.
- Nhìn vòng eo tinh tế của nàng, ngón tay mềm mại, hẳn là thường xuyên khiêu vũ, một nữ nhân xinh đẹp như thế, nếu như nhảy múa...
Một nữ tử mỹ lệ như thế, coi như không thể ôm vào trong ngực để sủng ái thì mỗi ngày nhìn thấy nàng cũng là một loại hưởng thụ, trách không được Trư Bát Giới can tâm biến thành heo vì nàng.
Chỉ là Đường Tăng rất tỉnh táo, cũng không mất lý trí, mỹ nhân ai cũng thích, nhưng nếu như không có thực lực, có được mỹ nhân thì chính là tai nạn!
Thời gian Hằng Nga ở trong Thiên Đình hẳn là rất dài, nhưng lại không có người nào chinh phục được, ngoại trừ một chút bổn sự của bản thân ra, hẳn là còn có thiên điều trói buộc, làm cho người ta không dám tùy tiện vượt qua lôi trì.
Cũng không phải là ai cũng to gan giống như Tôn Ngộ Không, không sợ hãi như vậy
Đường Tăng phát hiện ra, lúc này trong mắt của cơ hồ tất cả nam thần tiên đều hiện lên vẻ cuồng nhiệt và mê luyến, chỉ là quá trình độ khác biệt mà thôi, cũng chỉ có Thác Tháp Thiên Vương và một số ít lão ngoan đồng là mặt không biểu tình, có lẽ ánh mắt của bọn họ cũng khác nhau.
Đồng thời hắn cũng phát giác ra được trong mắt của Vương Mẫu có vẻ ghen ghét ẩn dấu rất sâu, mặc dù Vương Mẫu che dấu rất khá, thế nhưng lại không tránh được ánh mắt thân là danh sư tứ tinh của hắn, đôi mắt của hắn thậm chí so với một chút Thiên nhãn còn lợi hại hơn, đây chính là chỗ thần kỳ của danh sư.
Nhìn thấy vẻ ghen ghét trong mắt của Vương Mẫu, Đường Tăng lập tức cảm thấy, chỉ sợ Hằng Nga ở trong Thiên Đình cũng không dễ dàng gì.
Trên thực tế cũng là như thế, mặc dù Vương Mẫu sẽ không làm khó xử Hằng Nga một cách trắng trợn, nhưng không có việc gì thì sẽ gọi Hằng Nga đến múa, hoàn toàn coi Hằng Nga trở thành vũ nữ.
Chỉ là Hằng Nga cũng chịu mệt nhọc, chưa từng phàn nàn, mà lại cũng an phận thủ thường, chưa hề lợi dụng qua mỹ mạo của mình để làm bất cứ chuyện gì.
Bỗng nhiên Đường Tăng nhìn về phía con thỏ trong ngực của Hằng Nga, con thỏ kia có một thân lông tóc trắng như tuyết, đương nhiên thứ chân chính làm cho Đường Tăng nhìn không phải con thỏ, mà là củ cà rốt mà nó đang gặm!
Đó chính là một củ cà rốt nhìn như phổ thông, cũng không phải là cà rốt ở trên thế gian.
- Ngộ Không, lấy củ cải kia ra đây cho ta.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
- Củ cải?
Tôn Ngộ Không sững sờ:
- Sư phụ, kia là đồ ăn thỏ ngọc của Hằng Nga tiên tử nha.
Mặc dù Tôn Ngộ Không không có hứng thú đối với mỹ mạo của Hằng Nga, dù sao thẩm mỹ quan của hắn khác biệt, nhưng cũng sẽ không nổi điên lung tung loạn với người ta nha.
- Vậy vi sư sẽ tự mình động thủ. Chú ý Vương Mẫu!
Đường Tăng nói xong đột nhiên lóe lên trực tiếp ra hiện ra ở trước mặt của Hằng Nga, một tay đoạt củ cà rốt của con thỏ ngọc.
- Ngươi...
Hằng Nga giật nảy mình, pháp lực trên thân bành trướng, sợ hãi nhìn Đường Tăng đột nhiên xuất hiện.
- Tỷ tỷ, củ cải của ta...
Không ngờ thỏ ngọc trong ngực Hằng Nga lại mở miệng nói tiếng người, dáng vẻ rất là ủy khuất, mà nghe thanh âm của nàng dường như là một bé gái chừng mười một mười hai tuổi, trẻ con, rất êm tai.
- Đường Tam Tạng, ngươi làm gì vậy?
- Bảo hộ Hằng Nga tiên tử!
Các thần tiên gần đó nổi giận, nhao nhao phóng thích đại chiêu, đánh về phía Đường Tăng.
Đường Tăng lần nữa thuấn di tránh thoát công kích phô thiên cái địa, trở lại bên người Tôn Ngộ Không, cách không nói với Hằng Nga:
- Tiên tử, củ cải này có tác dụng lớn với bần tăng, ngày sau ta sẽ báo đáp tiên tử lễ vật khác.
Bây giờ Đường Tăng đã là danh sư tứ tinh, coi như không mang kính mắt thiên đạo thì cũng có thể nhìn ra tu vi Hằng Nga, Kim Tiên Hậu Kỳ, tu vi rất vững chắc, cách Huyền Tiên đã không còn xa.
- Hừ!
Hằng Nga hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không nhìn thấu được Đường Tam Tạng, không chừng cũng giống như các thần tiên khác kiếm cớ lôi kéo làm quen với nàng.
Chỉ là loại cà rốt kia nàng còn có không ít, cũng không đau lòng một củ kia.
- Ngộ Không, tiếp tục dẫn đường.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
Đường Tăng cũng không phải vì muốn lôi kéo làm quen với Hằng Nga mà đoạt củ cải, bởi vì quả thực nó có tác dụng với hắn, chờ sau đó có lẽ sẽ có thể dùng tới được.
Đám người Đường Tăng tiếp tục tiến lên, phi hành ở bên trong Tiên Vụ.
Không bao lâu, Lăng Tiêu Bảo Điện hiện ra ở phía trước, vô số thần tiên tuôn ra, ai vào chỗ nấy, dường như đã hợp thành một bộ khốn trận khổng lồ.
Dùng ánh mắt danh sư tứ tinh của Đường Tăng đủ để nhìn ra, uy lực của khốn trận kia, chỉ sợ ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khó mà công phá được.
Nhưng Đường Tăng không sợ gì cả, nếu thật sự ép hắn thì hắn sẽ đại khai sát giới, kiếm một chút điểm kinh nghiệm để đổi kỹ năng Thời không xuyên qua, trực tiếp từ trong Thiên Đình xuyên thẳng đến Nhân giới.
Đường Tăng mang theo Vương Mẫu, đi theo Tôn Ngộ Không tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Trư Bát Giới cũng lau mồ hôi đi theo vào, hai tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba, rất là khẩn trương.
Chỉ là biểu hiện của Tiểu Bạch Long và Sa Tăng đều tốt hơn một chút, thế nhưng cũng rất khẩn trương, đây quả thực là xông đầm rồng hang hổ, một khi xử lý không tốt rất có thể sẽ là thập tử vô sinh, mà lại là chết không có chỗ chôn!
Đám người Đường Tăng vừa tiến vào, tất cả thần tiên bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện như gặp đại địch, đồng thời ánh mắt tràn ngập phẫn nộ rơi vào trên thân của Đường Tăng.
- Đường Tam Tạng, ngươi thật sự là làm càn, thậm chí ngay cả Vương Mẫu cũng dám bắt cóc, ngươi đang đưa mình vào trong hố lửa đó!
Một vị thần tiên tức giận nói.
- Bản tướng khuyên ngươi lập tức thả Vương Mẫu ra, nếu không hậu quả ngươi không đảm đương nổi đâu!
Một vị thần tiên khác cũng rống lên.
- A Di Đà Phật!
Đường Tăng đối mặt với nhiều thần tiên như vậy, trong lòng cũng rất khẩn trương, nhưng mặt ngoài hắn rất bình tĩnh, thậm chí còn dùng vẻ mặt cuồng ngạo nhìn về phía Ngọc Đế, nói:
- Ngọc Đế, tin rằng ngươi cũng biết mục đích của bần tăng khi tới đây, tên Thái Thượng Lão Quân kia hèn hạ vô sỉ, dùng Tam Vị Chân Hỏa đánh lén bần tăng, nếu không phải được Tử Lan tiên tử cứu giúp thì giờ phút này bần tăng đã vẫn lạc, đại thù không thể không báo! Ngọc Đế, ngươi dấu Thái Thượng Lão Quân đi rồi sao? Muốn Vương Mẫu cũng được, mang Thái Thượng Lão Quân đến đây để trao đổi!
← Ch. 103 | Ch. 105 → |