← Ch.108 | Ch.110 → |
Lần này Ngọc Đế thật sự nổi giận. Lửa giận hừng hực, hắn đã không còn quan tâm tới gì nữa.
Kim Thiền Tử thì sao?
Người của Như Lai thì thế nào?
Tất cả đều chết hết rồi! Giờ hắn chỉ muốn giết Đường Tam Tạng. Cho dù Tề Thiên Đại Thánh ngăn cản cũng vô dụng. Lửa giận này, chỉ có máu của Đường Tam Tạng mới có thể dập được!
- Còn cả một tên Thiên Bồng Nguyên Soái đáng ghét nữa!
Ngọc Đế nghiến răng nghiến lợi.
Rầm rầm...
Dưới sự thống lĩnh của Ngọc Đế, hàng triệu thiên tướng đạp mây trắng cuồn cuộn lao ra Nam Thiên Môn.
Thiên binh thiên tướng canh giữ Nam Thiên Môn thấy vậy thì vội quỳ xuống, thân mình run rẩy.
- Lần này Ngọc Đế thực sự nổi giận rồi.
Thái Bạch Kim Tinh nhìn Nam Thiên Môn đằng xa, thở dài lắc đầu. Là một người ưa hoà bình, lão hoàn toàn không hy vọng chiến tranh sẽ xảy ra.
Nhị Lang Thần cũng đi ra theo. Chuyện thú vị như này sao có thể thiếu hắn được?
Thậm chí Nhị Lang Thần còn thấy hưng phấn. Mặc kệ là Ngọc Đế thua hay yêu hầu kia thua, Nhị Lang Thần đều thích thú mà xem, bởi hắn chả ưa phe nào cả.
Có cầu vồng bay tới từ phương xa. Vương Mẫu, đã khôi phục pháp lực, được một đám thần tiên vây quanh bay ra Nam Thiên Môn, định đi theo Ngọc Đế hòng nghiêm trị Đường Tam Tạng. Mà nàng ta còn thấy vẻ mặt Tử Lan đầy lo lắng.
Bỗng nhiên Vương Mẫu thấy Tử Lan Tiên Tử và Tử Vi Tiên Tử cũng bay ra ngoài Nam Thiên Môn, mà nàng ta còn thấy vẻ mặt Tử Lan đầy vẻ lo lắng.
Sắc mặt Vương Mẫu lạnh hẳn đi. Nàng ta đột nhiên vung tay áo, pháp lực trào ra cuốn lấy Tử Lan.
- Vương Mẫu...
Tử Lan sửng sốt, nhìn Vương Mẫu với ánh mắt khó hiểu.
- Về đi! Bản cung không đồng ý, ngươi không được bước ra Nam Thiên Môn nửa bước!
Vương Mẫu phất tay áo một cái thật mạnh, Tử Lan liền bị một sức mạnh vô hình chặn trong Nam Thiên Môn, không thể bước ra được dù chỉ nửa bước.
- Đừng mà, Vương Mẫu...
Tử Lan kêu to. Nàng thấy Ngọc Đế đi với trận thế như vậy, không khỏi lo lắng cho đám người Tôn Ngộ Không, còn định đi đưa tin.
Nhưng Vương Mẫu hoàn toàn không quan tâm, sau khi nhốt Tử Lan lại thì tiếp tục bay đi.
Thấy thế, Tử Vi Tiên Tử thở dài, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự lo rằng Tử Lan sẽ làm chuyện xằng bậy.
Không chỉ Vương Mẫu và đám người Tử Vi Tiên Tử, ngoài các thần tiên đang trấn thủ Nam Thiên Môn và các khu vực quan trọng trong Thiên Đình, rất nhiều thần tiên đã xuất phát muốn xem cuộc chiến xưa nay chưa từng có này. Tuy nhiều thần tiên cho rằng Ngọc Đế chắc chắn sẽ thắng, nhưng Tề Thiên Đại Thánh đâu phải kẻ dễ chọc.
Lần này Ngọc Đế hiển nhiên định tự mình ra tay, nhưng lại không cho Nhị Lang Thần dẫn binh nên khiến đám thần tiên rất mong chờ. Bởi đám thần tiên này gần như chưa bao giờ thấy Ngọc Đế ra tay, nhưng rất nhiều thần tiên đều cho rằng Ngọc Đế không am hiểu chiến đấu.
Bởi vì năm đó dù Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên cung, là một chuyện nghiêm trọng như vậy, Ngọc Đế còn không ra tay.
Có thần tiên còn đoán rằng thực lực của Ngọc Đế không mạnh, nhưng khi hình thành Diệt Tiên Trận với hàng triệu thiên tướng thì sẽ mạnh tới đáng sợ. Đây là chuyện mà rất ít người biết được, đó cũng chính là con bài tẩy của Ngọc Đế.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, mây mù cuồn cuộn. Ngọc Đế dẫn hàng triệu thiên tướng định đi vào Nhân giới.
Nhưng đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Phật quang loé lên, Quan Thế Âm Bồ Tát đi ra từ trong hư không.
Ngọc Đế nhướng mày, đoán được ý đồ của Quan Âm Bồ Tát, nhưng không hề lo lắng hay do dự. Nếu là chuyện khác, hắn sẽ nể mặt Quan Thế Âm, nhưng lần này hắn tuyệt đối không thoái nhượng. Nếu không thì uy vọng của Ngọc Đế ở đâu?
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Ngọc Đế trở nên khó coi. Bởi vì sau khi Quan Âm Bồ Tát xuất hiện, một vị Bồ Tát nữa lại đi ra, đó là Nguyệt Quang Bồ Tát.
Ngay sau đó phật quang lại loé lên, một đám tăng phật Tây Thiên đi ra từ trong hư không. Bước đi chỉnh tề, số lượng rất lớn, quả thực là nối liền trời đất.
Đám người Tử Vi Tiên Tử thấy vậy, mắt trợn tròn. Sao sinh linh Phật giới lại đột ngột giáng xuống Thiên giới vậy?
Cường giả Phật giới càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, thậm chí cả Nhiên Đăng Phật Tổ cũng xuất hiện.
Đây là một sự kiện lớn, bởi rất nhiều thần tiên đều biết rằng cho dù tình hình như nào thì Nhiên Đăng Phật Tổ cũng không rời khỏi địa bàn của mình, lần này là vì sao?
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười vang, Phật Di Lặc cũng bước ra khỏi hư không, hứng thú nhìn đám thiên tướng mênh mông phía trước.
- Kim Thiền Tử đúng là biết chọc hoạ quá mà.
Lại một vị hoà thượng đi ra. Nhưng người này lại là một Phật Đà, đầu có đội "mũ" đầy hạt châu.
Ngoài số ít tăng phật, những người khác đều có thân phận không hề thấp. Chỉ cần kéo một người bất kỳ ra cũng có uy vọng rất lớn.
Liếc mắt nhìn thì thêm những kim phật phật tăng có thực lực tương đương với Kim tiên này, số người bên phe Phật giới cũng phải tới mười vạn. Liếc mắt nhìn, phải nói là vô biên cương.
Đây quả thực là một đội quân Phật giới. Người bọn họ đều toả ra phật quang mang điềm lành, không hề phát ra chút khí thế hùng mạnh nào, mà khiến lòng người an bình.
Nhưng không thần tiên nào dám coi thường các sinh linh Phật giới này.
Ở phía sau, đám thần tiên bao gồm cả Tây Vương Mẫu đều mở to mất nhìn, vẻ mặt không dám tin.
- Đây là thế nào?
- Quan Âm Bồ Tát và Nhiên Đăng Phật Tổ đều xuất hiện!
- Nhìn kìa, không phải một trong mười tám vị La Hán sao? Sao cũng tới đây rồi?
- Kẻ nham hiểm Phật Di Lặc cũng đến rồi!
- Trời ạ! Chẳng lẽ sẽ kéo tới đại chiến giữa Thiên giới và Phật giới chứ? Chỉ vì một tên Đường Tam Tạng?
Đám thần tiên đều kinh hãi, không thể tin tưởng.
Cho đến giờ phút này, rất nhiều thần tiên đều không lý giải được, Đường Tam Tạng dù là Kim Thiền Tử chuyển thế, nhưng không thể đến mức quan trọng như vậy chứ?
Chẳng lẽ thực lực của Ngọc Đế thật sự mạnh đến mức Phật giới phải phái ra trận thế lớn như này?
Nên biết rằng người được gọi là Phật Tổ, tuy vẫn còn thua kém Như Lai Phật Tổ rất nhiều, nhưng chí ít đều là cấp Bán Bộ Đạo Tổ.
Nhiên Đăng Phật Tổ đã xuất hiện, mà Ngọc Đế thì trông không hề e ngại chút nào.
Rốt cuộc Ngọc Đế lạnh lùng mở miệng:
- Chẳng lẽ Như Lai định khai chiến à?
Trong lúc nói lời này, Ngọc Đế rất khẩn trương. Tuy rằng nếu thật sự đánh nhau, chưa rõ ai thắng ai thua, bởi Thiên Đình có rất nhiều vị đại tiên đã lánh đời. Nếu thật sự tới lúc sinh tử tồn vong, các vị đại tiên vốn không hứng thú với quyền thế này chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy vọng của Ngọc Đế. Nếu để Thiên Đình không gượng dậy được, hắn sẽ là kẻ có tội.
- A di đà phật!
Cuối cùng Quan Âm Bồ Tát mở miệng:
- Ngọc Đế, bần tăng và mọi người không có ác ý, chỉ là tới giúp ngươi tắt lửa giận thôi.
- Quan Âm, trẫm luôn kính trọng ngươi vì hành vi cử chỉ của ngươi khiến trẫm khâm phục, nhưng lần này trẫm không thể nhượng bộ. Nếu không giết được Đường Tam Tạng, trẫm quyết không bỏ qua!
Ngọc Đế nói với giọng lạnh lẽo như băng, không hề nể mặt Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát và vài vị Bồ Tát liếc nhau, rồi trao đổi ánh mắt với các vị cường giả Phật giới như Nhiên Đăng Phật Tổ.
Cuối cùng, Nhiên Đăng Phật Tổ bỗng nhiên vung tay, một cấm chế cực lớn xuất hiện, bao phủ lấy đám người Quan Âm Bồ Tát, và cả Ngọc Đế lại.
Loại cấm chế này không có tác dụng phòng ngự, chỉ có thể cách âm.
- Như Lai rất khát vọng bản kinh thư kia.
Lúc này Quan Âm Bồ Tát đột nhiên nói:
- Mà Kim Thiền Tử là một nhân vật vô cùng quan trọng, không thể để mất.
Ngọc Đế đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khiếp sợ như nghĩ tới điều gì đó, mắt trợn to:
- Ý của ngươi là... Sáng thế?!
← Ch. 108 | Ch. 110 → |