Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 110

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 110: Đi Tới Hoa Quả Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Shopee


Quan Âm khẽ gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng dường như luôn hiện hữu nụ cười đầy từ bi:

- Ý của Như Lai, đám người bần tăng khó mà biết được. Tóm lại, không thể để Kim Thiền Tử bị làm sao.

Quan Âm dù là nữ, nhưng vẫn tự xưng là bần tăng.

- A di đà phật, Kim Thiền Tử chuyển thế, ngươi cho rằng hắn muốn à?

Bỗng nhiên Nhiên Đăng Phật Tổ nói một câu như vậy.

Ngọc Đế nheo mắt lại. Là một kẻ nắm quyền lực trong tay, hắn rất mẫn cảm với mấy cái này, đồng thời cũng dễ hiểu hơn.

Rất nhiều thần tiên đều biết tới cái tên Kim Thiền Tử, nhưng cũng rất nhiều thần tiên không rõ tại sao vị thánh tăng này lại chuyển thế.

Tuy phương pháp tu luyện của Phật gia có thuyết luân hồi trùng tu, nhưng không đến mức không thể bước tiếp nữa, rất ít người dám tiến vào luân hồi, bởi tỉ lệ thất bại là rất lớn.

Cũng không phải là không thể chuyển thế đầu thai, mà là sau khi chuyển thế, muốn thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước là việc rất khó. Một khi không đánh thức được trí nhớ ấy, tương đương với thành một người hoàn toàn khác.

Ngọc Đế cảm thấy việc Kim Thiền Tử chuyển thế không hề đơn giản như vậy, hẳn là có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa.

Sau đó Quan Âm, Nhiên Đăng Phật Tổ và đám cường giả Phật giới nói rất nhiều với Ngọc Đế. Nhưng vì có cấm chế ngăn cách, người ngoài không biết được bọn họ đang nói cái gì.

Các thần tiên chỉ biết là tuy vẻ mặt Ngọc Đế vẫn âm trầm như trước, nhưng không tiếp tục xuất binh.

- Như Lai nợ trẫm một lần!

Cuối cùng Ngọc Đế nói một câu như vậy rồi dẫn hàng triệu thiên tướng quay về Nam Thiên Môn.

Cảnh này khiến nhiều thần tiên giật mình, rốt cuộc là vì nguyên nhân nào mà có thể khiến Ngọc Đế áp chế được lửa giận?

Tuy có thể nói là do thực lực hùng mạnh áp chế khiến Ngọc Đế không thể không nể mặt, nhưng không giống lắm.

Cuối cùng Vương Mẫu vì quá tò mò mà đuổi theo Ngọc Đế dò hỏi hồi lâu, thế mới biết được một bí mật kinh thiên: Con đường lấy kinh chính là quá trình sinh ra kinh thư!

Nghe xong, Vương Mẫu cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nàng ta vốn tưởng Đường Tam Tạng tới Tây Thiên lấy kinh phật có sẵn. Nhưng giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Ai cũng biết Đường Tam Tạng tới Tây Thiên lấy kinh, nhưng rốt cuộc là lấy kinh gì? Vì sao phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn? Đi thẳng tới lấy không phải là được sao?

Cho dù là thử thách thì dùng thử thách khác càng tốt hơn sao?

Vương Mẫu cũng hỏi Ngọc Đế việc này, nhưng hỏi thế nào Ngọc Đế cũng không chịu nói nguyên nhân, dường như đang kiêng kỵ gì đó.

- Vương Mẫu đừng hỏi nhiều, nên biết ngươi sẽ biết, trẫm không giấu. Chuyện này liên quan khá nhiều, trẫm có tính toán riêng.

Ngọc Đế nói.

Vương Mẫu tuy vẫn muốn truy hỏi, nhưng nàng biết chắc chắn không nhận được kết quả:

- Như vậy ngươi sẽ bỏ qua cho Đường Tam Tạng?

- Bỏ qua?

Ngọc Đế nhìn về phương xa, sắc mặt âm trầm, nơi đó là phía Lăng Tiêu Bảo Điện, nhưng nay bị khói vàng cuồn cuộn bao trùm:

- Sao có thể được?!

...

Sau khi Ngọc Đế lui binh, đại quân Phật giới cũng rời khỏi ranh giới của Thiên Đình.

Phật giới và Thiên Đình đều ở Thiên giới. Chẳng qua vì Như Lai mà toàn bộ phía cực tây Thiên giới đều sinh ra phật tính, khác hẳn các nơi khác.

Tình huống như này không phải là không ít, ví dụ nơi cực bắc lạnh lẽo vùng Thiên giới cũng là như vậy.

...

Còn kẻ gây ra tất cả mưa gió này, Đường Tăng, đã mang bốn đồ đệ trở về Nhân giới, đầu tiên là tìm nơi trốn đã.

- Bây giờ là thời kỳ rất căng thẳng, trốn đi dăm ba năm, chờ tình hình dịu đi rồi hãy tiếp tục đi lấy kinh!

Đây là quyết định của Đường Tăng. Trừ phi Như Lai Phật Tổ tới giục, còn không thì có đánh chết hắn cũng không đi. Hắn biết chuyện này đã bị náo quá lớn, sợ rằng Ngọc Đế đang giận tới phát điên, sẽ liều mạng truy sát hắn.

- Đinh! Nhiệm vụ phụ: Đại náo Lăng Tiêu Bảo Điện đòi lại công bằng, đã hoàn thành. Thưởng 1 điểm thuộc tính, 5 điểm kỹ năng. Bởi đây là nhiệm vụ đặc biệt, nên hệ thống thưởng cho kí chủ một lần sử dụng năng lực xuyên qua thời không.

Vừa tiến vào Nhân giới, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng.

Đường Tăng ngẩn ra:

- Nhiệm vụ đặc biệt? Đúng rồi, lúc thông báo nhiệm vụ ta không chú ý phần thưởng, mà hình như là còn không nói tới cái đó.

Lúc ấy hắn kích động, không kịp phản ứng, giờ mới biết đây là nhiệm vụ đặc biệt.

Đường Tăng nhanh chóng vui vẻ:

- Xuyên qua thời không, tức là có được năng lực xuyên qua thế giới à?

- Trong cùng một vũ trụ, có thể xuyên qua hai thế giới liền nhau. Kí chủ chỉ có một cơ hội, xin hãy quý trọng.

Hệ thống nói.

Đường Tăng bỗng có cảm giác kỳ quái. Hệ thống thưởng cho năng lực này, hình như là để chạy trối chết. Chẳng lẽ hệ thống đã biết hắn sẽ bị Ngọc Đế truy sát?

Cũng đúng, hệ thống cố chấp như vậy, tính toán được ra điểm này không phải điều kỳ quái.

- Ngộ Không, Bát Giới, các con biết chỗ nào an toàn không? Nơi tránh được sự truy đuổi của Thiên Đình ấy.

Đường Tăng hỏi.

- Nơi tránh được sự truy đuổi của Thiên Đình?

Đám người Trư Bát Giới và Sa Tăng nhìn nhau.

- Sư phụ, không thì tới Hoa Quả Sơn của con đi.

Tôn Ngộ Không nói:

- Hoa Quả Sơn có hoa tươi cảnh đẹp, Lão Tôn dù ở đó mấy trăm năm nhưng vẫn còn nhiều chỗ còn chưa tới. Bởi mấy nơi đó có thể che được thần giác, nên vào đó rồi sẽ mất pháp lực.

- Hoa Quả Sơn?

Đường Tăng mắt sáng lên:

- Được, vậy đi Hoa Quả Sơn. Ngộ Không, dẫn đường.

- Vâng!

Tôn Ngộ Không tức thì hưng phấn. Cân Đẩu Vân dưới chân hắn bỗng biến lớn, nâng tất cả đám người Đường Tăng và Trư Bát Giới lên, sau đó tăng tốc.

Víu...

Tốc độ của năm người lập tức đạt tới mức khủng bố. Mặc dù với thị lực của mình, Đường Tăng còn không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Đang định bảo Tôn Ngộ Không chậm lại một chút, mới phát hiện Cân Đẩu Vân đã chậm lại. Đường Tăng tập trung nhìn, ngạc nhiên nhận ra phía trước là một dãy núi lớn.

Cảnh đẹp hoa tươi, thác chảy khe suối, cầu vồng treo cao. Nơi này quả thực giống hệt cảnh trong mộng, đẹp đẽ tới khó tin.

Đường Tăng khiếp sợ, đây chính là Hoa Quả Sơn à?

Hắn không chỉ khiếp sợ tốc độ kinh khủng của Tôn Ngộ Không, mà còn cả cảnh đồ sộ hùng vĩ của Hoa Quả Sơn.

- Sư phụ, tới rồi.

Tôn Ngộ Không hưng phấn nói, sau đó hô to:

- Các con, mau ra đây, Lão Tôn về rồi!

Tiếng hô của Tôn Ngộ Không vang ra, vọng khắp thập vạn đại sơn bên dưới.

Ngay tức thì những bóng dáng xuất hiện trong núi non đẹp đẽ bên dưới. Những bóng này nhảy lên, hoặc ló ra từ trong núi, hoặc di chuyển giữa những tán cây. Một cú nhảy đi được mấy trăm mét, chứng tỏ sức bật rất tốt.

- Đại vương...

- Đại vương về rồi...

- Đại vương về rồi! Mau nghênh đón đại vương!

Một bầy khỉ vô cùng hưng phấn chạy tới bên này. Có con bay trên trời, con thì chạy dưới đất, không thì di chuyển qua các tán cây.

Chỉ nhìn qua thì quả thực như thú triều. Vì lũ khỉ quá nhiều, chắc chắn phải hơn mười vạn. Bọn chúng nhiều tới mức bao phủ cả mấy ngọn núi lớn bên dưới.

Đường Tăng há hốc mồm, Hoa Quả Sơn có nhiều khỉ vậy ư?

Nhưng ngẫm nghĩ ra thì không có gì kỳ quái. Kiếp trước Đường Tăng xem phim thì nhìn qua chỉ có vài con khỉ, nhưng không nói rõ là chỉ có từng đó,

Hoa Quả Sơn bị Mỹ Hầu Vương thống trị, ngay cả thiên địch còn không dám tới gây sự. Khỉ là vương giả ở nơi này, trải qua gần nghìn năm sinh sản, có nhiều khỉ như vậy là chuyện bình thường.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-627)