← Ch.168 | Ch.170 → |
Đột nhiên, Tôn Ngộ Không chợt lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh Sa Tăng, nắm đấm nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi đánh tới.
Sa Tăng chỉ cảm thấy thời gian cũng dừng lại, tốc độ né tránh của mình căn bản không kịp để né tránh một quyền này.
- Mình sắp chết sao?
Sâu trong biển ý thức của Sa Tăng hiện lên ý nghĩ như vậy.
Hắn biết mình tuyệt đối không có khả năng nhận được một quyề như vậy của đại sư huynh.
Chỉ là, hắn không rõ, vì sao đại sư huynh muốn giết đám người mình? Vì sao ngay cả sư phụ cũng muốn giết?
- Đại sư huynh...
Phía sau, Tiểu Bạch Long kêu to.
Mặt Tôn Ngộ Không không đổi sắc, trong con mắt đỏ ngầu như máu hoàn toàn không tâm tình dao động, chỉ có sự bạo ngược.
Đường Tăng đang bay ngược, dựa vào ý chí vượt qua người bình thường, cho dù thân thể sụp đổ cũng không có ngã xuống, đồng thời ý thức tỉnh táo.
Nhìn thấy được Tôn Ngộ Không muốn đánh chết Sa Tăng, hắn vội vàng đọc Khẩn Cô Chú.
Chiếc vòng Khẩn Cô trên đầu Tôn Ngộ Không đột nhiên thu nhỏ lại, khiến cho thế công kích của hắn ngừng lại.
Cùng lúc đó, áo trúc tim mỏng của Quan Âm Bồ Tát đưa cho bỗng nhiên tản ra ánh sáng màu tím chói mắt.
- Phụt!
Áo mỏng trúc tím tan vỡ, hóa thành mây khói, hóa thành từng từng điểm ánh sáng nhỏ với hai màu trắng tím giao nhau thẩm thấu vào trong cơ thể của Tôn Ngộ Không.
Theo những điểm sáng này tiến vào, màu đỏ như máu trong mắt Tôn Ngộ Không nhanh chóng giảm xuống, máu trong cơ thể cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
- A...
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không ôm đầu kêu lên thảm thiết, nắm đấm công kích về phía Sa Tăng cũng thu hồi lại, chỉ có điều quyền phong vẫn đánh bay Sa Tăng ra ngoài.
- Bịch!
Lúc này, Đường Tăng mới rơi xuống đất, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn không có cách nào tiếp tục đọc Khẩn Cô Chú, hơn nữa một quyền của Tôn Ngộ Không vừa rồi có uy lực quá lớn, gần như muốn phá hủy linh hồn của hắn.
Lúc này, thân thể của Đường Tăng giống như một đống thịt nát, ngoại trừ hai chân và đầu vẫn hoàn chỉnh, hai cánh tay và thân thể đều bị đập nát, bộ dạng vô cùng thê thảm.
- Ầm...
Lúc này, thân thể Trư Bát Giới mới ngã trên mặt đất, cổ hắn vặn vẹo, mắt tức giận muốn lồi cả ra.
- Đại sư huynh, sư huynh đang làm gì vậy?
Tiểu Bạch Long đã chạy tới, rống to.
Lúc này, Đường Tăng đã không có tiếp tục đọc Khẩn Cô Chú nữa, Tôn Ngộ Không buông hai tay đang ôm đầu ra, nhìn Trư Bát Giới trước mắt ngã trên mặt đất sống chết không rõ, Sa Tăng bay ra ngoài, đặc biệt thân thể Đường Tăng cũng đều bị đập nát, lập tức một cảm giác khủng hoảng xuất hiện ở trong lòng hắn.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không chợt quỳ rạp xuống đất, hốt hoảng vừa quỳ vừa đi về phía Đường Tăng.
Chỉ có điều đúng lúc này, bỗng nhiên những máu và thịt nát phun ra trên không trung đều ngược dòng, tập trung về phía thân thể vỡ nát của Đường Tăng.
Trong ánh mắt giật mình kinh ngạc, nhìn chăm chú của Tôn Ngộ Không và Hồng Hài Nhi trên không trung phía xa, thân thể dập nát của Đường Tăng nhanh chóng khôi phục, máu ngược dòng trở lại trong cơ thể.
Đồng thời, cánh tay, xương ngón tay, xương đầu bị vỡ đều giống như là có sinh mạng, tự động bay trở về, ở dưới lực lượng không tên nhanh chóng tổ hợp sinh trưởng, khiến cho thân thể của Đường Tăng nhanh chóng khôi phục hoàn chỉnh.
Toàn bộ quá trình chỉ giằng co trong một phút, Đường Tăng đã khôi phục lại, ngoại trừ tăng y bị đánh rách ra, không nhìn ra nửa điểm vết tích bị thương.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt của Đường Tăng trắng bệch, hắn tiêu hao rất nhiều ý chí mới khôi phục được thân thể, lúc này ý chí suy yếu, có chút gió thổi cỏ lay cũng cảm thấy kinh hãi run sợ.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không vui mừng bất ngờ nhìn Đường Tăng khôi phục hoàn chỉnh.
Đường Tăng giãy dụa đứng lên, sắc mặt thâm trầm nhìn Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không vội vàng rụt cổ lại, nằm rạp trên mặt đất, giống như một cục cưng ngoan ngoãn vừa làm ra chuyện bậy, hiển nhiên hắn cũng biết mình làm chuyện sai lầm.
- Chờ lại tính sổ với ngươi sau!
Đường Tăng hung hăng trừng mắt với Tôn Ngộ Không, sau đó đi về phía Trư Bát Giới.
Thật may, dù thế nào đi nữa Trư Bát Giới cũng là cấp bậc tiên đế thần tiên, tuy rằng cái cổ bị vặn gãy, đầu cũng bị trọng thương, nhưng tiên hồn vẫn chưa vỡ nát, chỉ là tạm thời rơi vào trạng thái chết giả.
Giúp Trư Bát Giới xoay đầu lại, sau đó Đường Tăng lại đổi với hệ thống đan dược chữa trị thân thể cho Trư Bát Giới ăn, tiếp theo cũng chỉ có thể chờ tự mình Trư Bát Giới thức tỉnh.
- Sư phụ.
Sa Tăng được Tiểu Bạch Long nâng đỡ, khập khiễng bò qua, thoáng hoảng sợ nhìn đại sư huynh quỳ trên mặt đất bên cạnh.
- Ngưu Ma Vương đâu?
Đường Tăng nhíu mày.
- Ở nơi đó.
Sa Tăng chỉ vào ngọn núi lớn bị đánh nổ phía xa.
Chân mày của Đường Tăng lập tức giật mạnh.
...
Quan Âm Bồ Tát lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Tây Thiên Linh Sơn, vừa nhìn thấy Như Lai Phật Tổ lại có cảm giác ứng, vội vàng bấm ngón tay tính toán.
Vừa tính toán xong lại trực tiếp khiến cho nàng biến sắc.
- Quan Thế Âm, nàng vội vàng đến như vậy là có việc gấp gì sao?
Bgồi khoanh chân ở trên đài cao phía trước, Như Lai Phật Tổ mở miệng hỏi.
Giọng nói của Như Lai Phật Tổ giống như là thiên đạo nói vậy, giống như tiếng trống chiều chuông sớm, làm cho lòng người yên tĩnh.
- Như Lai, đã xảy ra chuyện!
Câu nói đầu tiên của Quan Âm Bồ Tát lại nói như vậy.
- Sao?
Như Lai Phật Tổ có phần kinh ngạc:
- Có chuyện gì?
- Hung thần có thể sắp sống lại.
Quan Âm Bồ Tát nói.
- Hung thần?
Như Lai Phật Tổ nghe vậy, biểu tình không đổi, nhưng trong mắt lại có ánh sáng chớp hiện, trong lúc nhất thời không có tiếp tục mở miệng.
Phía dưới, tất cả phật tăng đều yên tĩnh lại, Quan Âm Bồ Tát cũng không dám làm phiền, nàng biết Như Lai Phật Tổ là đang thôi diễn tính toán.
Im lặng đủ năm phút, Như Lai Phật Tổ mới mở miệng:
- Đây là kiếp số!
- Lẽ nào không có cách nào hóa giải sao? Ví dụ như trực tiếp trấn áp Ngộ Không, hoặc... giết chết?
Quan Âm Bồ Tát hỏi.
Như Lai Phật Tổ khẽ lắc đầu:
- Đây là kiếp số của tam giới, cũng là kiếp số của Kim Thiền Tử, còn là kiếp số cả bản thân Ngộ Không.
- Lẽ nào Như Lai ngài cũng không thể ngăn cản sao?
Quan Âm Bồ Tát không đành lòng nói.
- A di đà phật.
Như Lai Phật Tổ niệm phật hiệu, không trả lời.
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, trong mắt có sự tức giận lóe lên rồi biến mất:
- Vì quyển kinh thư này, có đáng giá không?
- Thiện tai! Thiện tai!
Như Lai Phật Tổ thở dài một tiếng, làm cho cả Linh Sơn đều rơi vào trong yên tĩnh.
...
Đường Tăng bảo Tiểu Bạch Long và Sa Tăng cõng Ngưu Ma Vương trở về, thương thế của Ngưu Ma Vương vẫn nặng hơn so với Trư Bát Giới, xương đầu vỡ vụn hơn một nửa, gân mạch cũng đứt không ít, lúc này hắn đã ngất đi.
Đường Tăng chấn động kinh ngạc nhìn về phía Tôn Ngộ Không vẫn quỳ trên mặt đất bên cạnh lộ vẻ đáng thương. Ngưu Ma Vương dù gì cũng là tồn tại dám có địa vị ngang nhau cùng Thiên Đình, lại bị Tôn Ngộ Không dùng một quyền thiếu chút nữa đánh chết.
Bởi vậy có thể thấy được, sau khi Tôn Ngộ Không nhập ma thật sự sẽ có thực lực tăng vọt, về phần tăng lên bao nhiêu, bây giờ hắn còn không thể nào biết được.
Ngưu Ma Vương hiện tại cũng là đồ đệ của mình, Đường Tăng chỉ có thể nhịn đau lòng, tiêu hao rất nhiều điểm kinh nghiệm, từ trong hệ thống đổi lấy bảo vật, cho Ngưu Ma Vương khôi phục.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, lúc này Đường Tăng mới nhìn về phía Hồng Hài Nhi ở phía xa trên không trung.
Tôn Ngộ Không cũng theo ánh mắt của Đường Tăng nhìn lại.
Hồng Hài Nhi biến sắc, vội vàng hóa thành ánh sáng màu đỏ lóe lên lại biến mất ở phía chân trời, biểu hiện của Tôn Ngộ Không vừa rồi đã dọa cho nàng khiếp sợ.
Ngưu Ma Vương mạnh tới mức nào, Hồng Hài Nhi biết rất rõ, nhưng ngay cả Ngưu Ma Vương cũng thiếu chút nữa bị một quyền đánh chết, nàng không cho rằng mình còn mạnh hơn Ngưu Ma Vương.
Thấy Hồng Hài Nhi rời đi, lúc này Đường Tăng mới trấn tĩnh lại, tinh thần mệt mỏi ngồi ở trên một tảng đá.
Lúc này, Đường Tăng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, sau khi ý chí của mình đạt được mười chín điểm, ý chí thẩm thấu đến mỗi một tế bào trong thân thể, khiến cho mỗi một tế bào đều giống như có sinh mạng, có thể tự mình tồn tại.
Lúc này mới khiến cho hắn dù bị đánh nổ, những tế bào cũng có thể bị triệu hoán trở về.
Đây vẫn là ở dưới tình huống Đường Tăng không có cố ý dùng ý chí rèn luyện tế bào máu thịt, bằng không cho dù hắn đã chết, thân thể của hắn cũng có thể tự mình chữa trị, thân thể bất diệt.
Chỉ có điều, cũng bởi vì mạnh mẽ sử dụng ý chí khôi phục thân thể, khiến cho hắn đặc biệt mệt mỏi, vừa dựa vào trên tảng đá, hắn lại chìm vào giấc ngủ say.
Sa Tăng và Tiểu Bạch Long ở cách đó không xa chăm sóc cho Trư Bát Giới và Ngưu Ma Vương, Tôn Ngộ Không không có lời Đường Tăng nói, căn bản không dám đứng lên, vẫn quỳ trên mặt đất.
Tôn Ngộ Không cũng biết mình phạm vào sai lầm lớn, không dám có nửa điểm câu oán hận.
Không ai phát hiện ra, hai quỷ hồn hoàn toàn trong suốt từ dưới mặt đất hiện lên, xuất hiện ở bên cạnh Đường Tăng, một người mặc quỷ y trắng như tuyết, một người khác lại mặc quỷ y màu đen, hai quỷ hồn này đều đội mũ, đầu lưỡi thật dài.
Chính là Hắc Bạch Vô Thường.
← Ch. 168 | Ch. 170 → |