← Ch.312 | Ch.314 → |
- Sư phụ, có yêu khí!
Tôn Ngộ Không nói.
Có thể nhìn thấy, cự thành xa xa, trên thành không người, cửa thành cũng không người ra vào, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị đìu hiu.
- Tòa thành này không bình thường.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng nháy mắt mấy cái, ánh mắt của hắn giống như Tôn Ngộ Không, có kim quang nhấp nháy, năng lực không kém Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không.
Đường Tăng cũng nghi hoặc, dựa theo trí nhớ của hắn, Tế Tái quốc hẳn là xe ngựa như nước, cực kỳ phồn hoa.
Mà Tế Tái quốc này, vì Bảo Châu trên tháp trấn quốc bị trộm cắp, Quốc vương trách hòa thượng trộm, bắt tất cả hòa thượng, dằn vặt đến chết.
Nhưng bây giờ căn bản không có thấy hòa thượng nào, ngay cả binh lính thủ thành cũng không nhìn thấy.
Trên cửa thành có ba chữ to... Tế Tái quốc!
Sư đồ tiến vào thành trì, đường đi cực kỳ yên tĩnh, trên đường cái khắp nơi đều là rác rưởi, bị gió thổi lên.
Một loại cảm giác đìu hiu tràn ngập cả thành trì.
- Sao lão Trư cảm giác nơi này giống như một tòa thành chết thế nhỉ?
Trư Bát Giới thầm nói.
- Nhìn rất giống, thành trì này âm u đầy tử khí, không có một chút sinh cơ.
Tiểu Bạch Long cũng mở miệng.
- Tiếp tục đi tới, nhìn xem hoàng cung của Tế Tái quốc này, có phải cũng âm u đầy tử khí như thế không.
Đường Tăng nói.
- Soạt...
Cách đó không xa, một quầy bán hàng rong mục nát, tấm ván gỗ rơi xuống, tóe lên rất nhiều tro bụi.
- Sư phụ, nơi này giống như đã thật lâu không có người.
Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
- Kỳ quái, trước đó nơi này không phải như vậy.
Ngưu Ma Vương nói thầm, lúc trước hắn ở cách nơi này không tính xa, ngẫu nhiên còn bay qua trên không Tế Tái quốc, nhìn thấy nơi này người đến người đi tấp nập.
Nhưng bây giờ nơi này khó mà nhìn thấy một người, giống như hoang phế nhiều năm.
Cái này rất không bình thường, có gì đó quái lạ.
- Bạch!
Bỗng nhiên cuối con đường phía trước có một vật lóe lên mà qua, mang theo rất nhiều tro bụi.
- Sư phụ, có yêu quái.
Tôn Ngộ Không hét lớn.
- Yêu quái đừng chạy!
Đường Tăng đại hỉ, khiêng Cửu Hoàn Tích Trượng nhanh chóng đuổi theo.
Đám người Tôn Ngộ Không đang muốn theo sau, bỗng nhiên chung quanh lại có mấy thân ảnh lóe lên biến mất, mang theo rất nhiều tro bụi.
- Yêu quái!
- Truy!
Sáu người phân tán, đuổi theo từng phương hướng.
...
- Yêu quái đừng chạy!
Đường Tăng hét lớn.
Phía trước, một thân ảnh nhìn mơ hồ tốc độ rất nhanh, xuyên thẳng qua ở trên đường cái.
- Dừng lại!
Đường Tăng hét lớn, đột nhiên ném ra Bạo Liệt Hỏa Cầu.
- Oanh...
Hỏa diễm kinh khủng nổ tung lên, nhiệt độ cao quét sạch hết thảy, rất nhiều kiến trúc ở chung quanh đều bị tung bay ra ngoài, thiêu đốt ở giữa không trung, hóa thành tro tàn.
Mấy phương hướng còn lại, Tôn Ngộ Không cùng đám người Ngưu Ma Vương nhìn trợn tròn mắt, sư phụ cũng quá bưu hãn đi?
Hủy phòng ở của người khác như vậy, thật không hay lắm đâu?
Mặc dù nơi này tựa hồ đã không có người ở.
...
Ánh lửa tán đi, Đường Tăng đuổi theo, nhưng lại không có nhìn thấy yêu quái gì.
- Đây là cái gì?
Bỗng nhiên hắn phát hiện một chút tro tàn kỳ quái tản mát ở trên mặt đất, tro này đen tuyền, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Hắn cầm lên nhìn kỹ một chút, nghi ngờ nói:
- Có chút giống tro than, nhưng lại có mùi thịt thối, kỳ quái.
Lúc này mấy đồ đệ của Tôn Ngộ Không cũng trở về.
- Các con có phát hiện gì không?
Đường Tăng hỏi.
- Yêu quái kia chạy quá nhanh.
- Cái gì cũng không có đuổi kịp.
Mấy đồ đệ đều lắc đầu.
- Sư phụ, con phát hiện cái này.
Lục Nhĩ Mi Hầu đi tới, giao cho Đường Tăng một đoạn rễ cây.
Đường Tăng kinh ngạc tiếp nhận rễ cây, rễ cây này rất không bình thường, bởi vì lúc này nó giống như còn sống chậm rãi vặn vẹo.
Cái này rõ ràng là một đoạn rễ cây, nhưng lại giống như rắn biết động.
- Thụ Yêu?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ở một địa phương khác trong thành, một thanh niên bộ dáng thư sinh cảnh giác nhìn bốn phía, thận trọng đi tới.
Xem ra hắn đã đi thật lâu, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Mắt thấy trời đã sắp tối, thư sinh cắn răng, thận trọng tiến vào một nhà dân.
Để hành lý xuống dưới đất, thanh niên rón rén quét sạch sẽ tro bụi chung quanh, cũng không dám đi kiểm tra hoàn cảnh chung quanh, liền nằm xuống ở trên mặt đất, gối đầu lên bao hành lý.
- Vương thành cũng như vậy, còn làm sao thi Trạng Nguyên?
Trong lòng thanh niên phiền muộn.
Gối lên bao hành lý, đanh tính ngủ, nhưng lại không dám ngủ, mấy ngày nay trải qua, để hắn chung thân khó quên.
- Két...
Bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, thanh niên biến sắc, nhưng lại không dám động đậy, che mũi giả chết.
Chỉ thấy một thân ảnh chậm rãi từ phòng trong đi tới, đây là thân ảnh một nữ tử, thân thể mềm mại linh lung, nhưng để cho da đầu người ta tê dại là, trên người nàng tất cả đều là máu.
Thân thể nữ tử cứng ngắc, mặt không thay đổi nhìn xem nằm trên mặt đất bên trên thư sinh.
Thư sinh một cử động cũng không dám, nhưng lá gan cũng khá lớn, dĩ nhiên trợn tròn mắt, thân thể khẽ run, kiên trì đánh giá nữ tử quỷ dị.
Bỗng nhiên nữ tử cứng ngắc cất bước, đi về phía thư sinh.
Thư sinh không dám thở mạnh, cũng không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Nữ tử tới gần thư sinh, ngửi một trận ở trong không khí.
Thư sinh che mũi, cơ hồ không dám hô hấp.
Rốt cục, tựa hồ nữ tử không có phát hiện dị loại khác, sau đó hai mắt nhắm lại, cả người trực tiếp ngã xuống.
May mắn thế nào, vừa vặn ngã ở trên người thư sinh.
Thư sinh có khổ khó nói, trong lòng hoảng sợ không thôi.
- Tích!
Một giọt máu nhỏ lên mặt thư sinh, thư sinh nhíu mày, nhẹ nhàng duỗi ra một ngón tay, đẩy nữ tử quỷ dị ra một chút.
Nhưng hắn vừa đụng thân thể nữ tử, nữ tử bỗng nhiên mở mắt, thân thể thẳng tắp đứng lên.
Thư sinh vội vàng che mũi tiếp tục giả vờ chết.
- Ngao...
Nữ tử nhẹ giọng tru lên, bắt về phía thư sinh.
Sắc mặt thư sinh đại biến, nhưng vẫn kiên trì bất động, chăm chú che mũi.
- Bành!
Bỗng nhiên đại môn của bên ngoài mở tung, một người vọt vào, cầm một thanh kiếm gỗ.
- Yêu nghiệt, đừng vội đả thương người!
Người kia hét lớn, ngón tay vẽ lên mộc kiếm, kiếm gỗ lập tức phát ra hồng quang.
- Ngao!
Nữ tử nghe tiếng, bỗng nhiên quay người nhào về phía người kia.
- Phốc...
Kiếm gỗ trong nháy mắt đâm xuyên thân thể nữ tử, sau đó người cầm kiếm đánh bay nữ tử ra ngoài.
Quang mang lóe lên, nữ tử hóa thành tro tàn, bồng bềnh rơi xuống đất, cùng tro bụi chung quanh hòa làm một thể, nhìn không ra bao nhiêu khác biệt.
- Tạ ơn vị đại ca này.
Lúc này thư sinh trở về từ cõi chết mới đứng lên, vẻ mặt cảm kích nói.
- Khách khí, tại hạ Yến Xích Hà, hàng yêu trừ ma chính là nghĩa vụ của chúng ta.
Yến Xích Hà nói:
- Khó được nhìn thấy người sống, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, vừa rồi tình huống như vậy còn có thể nhịn được.
- Đại ca quá khen.
Thư sinh cung kính nói:
- Tại hạ Lưu Ngạn Xương, bản lĩnh của đại ca thật sự là cường đại, tiểu đệ bội phục.
- Bình thường thôi.
Trong mắt Yến Xích Hà lóe lên vẻ đắc ý, bất quá ngoài miệng rất khiêm tốn:
- Lưu huynh đệ, sao ngươi lại một mình tới nơi này?
- Nói rất dài dòng.
Lưu Ngạn Xương nói:
- Ta là tới vương thành đi thi, thế nhưng...
- Thế nhưng nơi này không giống như ngươi tưởng tượng?
- Đúng đúng.
Lưu Ngạn Xương vội vàng hỏi:
- Yến đại ca, ngươi biết nơi này xảy ra chuyện gì không?
← Ch. 312 | Ch. 314 → |