← Ch.409 | Ch.411 → |
Đường Tăng đã phát hiện, mặc dù ở nơi này sẽ mất đi pháp lực, nhưng vẫn có thể sử dụng hệ thống.
Hắn suy đoán, pháp lực cùng các loại pháp khí không thể dùng, như vậy vũ khí khoa học kỹ thuật có thể sử dụng hay không?
Cho nên, hắn không chút do dự lựa chọn hoán đổi đạn đạo, nếu có thể sử dụng, như vậy những Đạo Tổ này liền không đáng để lo.
Dưới tình huống không có pháp lực, xem như Đạo Tổ, một cái đạn đạo đi qua, cam đoan đánh cho mẹ của bọn hắn cũng không nhận ra.
Trước kia Đường Tăng không có xem hết các hạng mục, bây giờ nhìn kỹ, phát hiện phía dưới nhất vậy mà còn có một chuyên mục.
Đạo cụ trong chuyên mục kia, tất cả đều là đạo cụ của thế giới khoa kỹ, tỉ như rađa, súng máy, đạn dược....
Bất quá hoán đổi cần điểm kinh nghiệm cũng có chút hố, mười điểm kinh nghiệm mới có thể hoán đổi một cây súng lục, loại súng ngắn uy lực như Desert Eagle thì một trăm điểm kinh nghiệm.
Nhiều điểm kinh nghiệm như vậy, đã có thể hoán đổi một chút pháp thuật uy lực bình thường.
Ngoài ra súng máy thì cần ngàn điểm kinh nghiệm, súng ngắm hơn một vạn điểm kinh nghiệm.
Về phần đạn đạo, giá cả một viên đạo đạn là 100 vạn điểm kinh nghiệm.
Một quả boom nguyên tử 1000 vạn điểm kinh nghiệm.
Một quả boom phản vật chất, một trăm triệu điểm kinh nghiệm, giá cả như vậy, ngay cả Đường Tăng cũng không dám phung phí.
Bất quá bỏ qua boom phản vật chất, Đường Tăng cũng muốn tài đại khí thô một lần, hắn muốn trước thử nhìn xem đạn đạo có thể sử dụng ở nơi này hay không, cho nên trước đổi một viên.
...
Tiểu Bạch Long bị Đường Tăng ngăn lại, chỉ thấy Đường Tăng đứng ở nơi đó ngẩn người.
Lúc này hai Đạo Tổ còn lại của Côn Luân tiên môn đã chạy về phía này, đằng đằng sát khí.
- Lão Tôn đi giáo huấn bọn hắn!
Tôn Ngộ Không buông mái chèo xuống, muốn xuất thủ.
- Ngộ Không con đừng nhúc nhích, để vi sư đến!
Bỗng nhiên Đường Tăng kéo Tôn Ngộ Không ra, sau đó hai tay nhấc lên, một vũ khí to lớn xuất hiện ở trên vai hắn.
Cái này rõ ràng là một súng bắn đạn đạo dài đến hai mươi mấy mét, to chừng hơn hai mét, máy bắn dài mười mét, trước mặt mười mét mới là đầu đạn.
Tiểu Bạch Long cùng Tôn Ngộ Không ngẩn ngơ, mộng bức nhìn cái đại sát khí này.
Đường Tăng đè xuống cái nút bắn, đạn đạo to lớn bay ra ngoài, mang theo đuôi lửa thật dài bay ra ngàn mét, bắn về phía hai Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn.
- Oanh!!!
Một tiếng vang thật lớn, lực lượng kinh khủng nổ bay hai Đạo Tổ, sóng biển bị tung bay cao mấy trăm thước.
Sóng xung kích quét sạch ra phía ngoài, đám người Lục Nhĩ Mi Hầu chiến đấu ở phía xa cũng bị liên lụy, bị hất bay.
- Chuyện gì xảy ra...
- Cái gì thế này...
Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Ngưu Ma Vương quái khiếu, bị tạc thương, cũng may bọn hắn nhục thân vô song, chỉ là vết thương nhẹ.
Hai Đạo Tổ đứng mũi chịu sào thì không có vận tốt như vậy, bị tạc bay, ở không trung liền ho ra máu, xương cốt hãy mất mấy cây.
Nếu là ở địa phương khác, loại trình độ nổ tung này ngay cả tới gần bọn hắn cũng làm không được, nhưng ở nơi này mất đi pháp lực, bọn hắn đã không còn ưu thế.
Sóng xung kích khi đạn đạo nổ tung cũng không đình chỉ, vẫn quét ra phía ngoài, sóng biển lăn lộn mãnh liệt, đập đến trên bờ, tóe lên bọt nước rất cao.
Những cường giả dưới Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn cùng Thục Sơn kiếm môn đều bị hất bay lên bờ, phun máu phè phè.
Chiến thuyền cũng bị tác động đến, suýt nữa lật ngược, đám người Đường Tăng bị nước biển tạt ướt nhẹp.
- Ha ha, để các ngươi trang bức, hiện tại biết bần tăng lợi hại chưa?
Đường Tăng cười to.
- Làm sao có thể? Sao ngươi có thể sử dụng pháp bảo?
Lăng Vân Kiếm Tiên không dám tin nói.
- Đây là pháp bảo độc môn của bần tăng!
Đường Tăng ngạo nghễ nói.
Lăng Vân Kiếm Tiên tự nhiên không quá tin tưởng, nhưng không còn dám xông qua, hiện tại không có pháp lực, đối đầu pháp bảo quỷ dị kia thực sự là ăn thiệt thòi.
Ba Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn cũng nhảy ra mặt nước, sát ý lăng nhiên trừng mắt nhìn Đường Tăng, trong đó có hai Đạo Tổ thậm chí còn ho ra máu, hiển nhiên thụ thương rất nghiêm trọng.
- Soạt...
Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Ngưu Ma Vương xông ra mặt biển, nhảy lên chiến thuyền, vẻ mặt ủy khuất nhìn Đường Tăng.
- Đây là bảo dược chữa thương.
Đường Tăng vung tay lên, lấy ra một sọt Tiên đan.
- Đây là... Tiên đan?
- Sao nhiều như vậy?
Ngưu Ma Vương cùng Lục Nhĩ Mi Hầu đều trợn mắt hốc mồm.
Trư Bát Giới cùng Tiểu Bạch Long cũng trợn tròn mắt, đây quả thật là một sọt a, nếu không phải ở trong Khổ Hải, khí tức liên quan tới pháp lực đều biến mất, nơi này khẳng định sẽ tách ra hào quang, chói mắt thậm chí có thể sẽ gây nên thiên địa dị tượng.
- Vi sư ở trong bảo khố của Côn Luân tiên môn mượn ra, tùy tiện ăn, không cần khách khí với vi sư.
Vẻ mặt Đường Tăng chính khí nói.
- Phốc...
Trên mặt biển xa xa, các Đạo Tổ của Côn Luân tiên môn nghe vậy, trực tiếp phun máu:
- Ghê tởm, quả nhiên là ngươi trộm bảo khố của Côn Luân tiên môn ta!
- Ài, lời ấy sai rồi, không phải trộm, mà là mượn, hai cái ý nghĩa hoàn toàn khác nhau nha.
Đường Tăng sửa cho đúng nói.
- Phốc...
Một Đạo Tổ khác cũng thổ huyết, chỉ muốn bổ Đường Tăng.
- Ngộ Không, tiếp tục chèo thuyền.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng đi chèo thuyền.
Ngưu Ma Vương cùng Lục Nhĩ Mi Hầu nắm Tiên đan, ăn giống như đường đậu.
Không có biện pháp, ở nơi này, ngay cả Tiên đan hiệu quả cũng giảm nhiều, dược lực còn thừa không có mấy, mà nhục thân của bọn hắn đều cực kỳ cường đại, muốn khôi phục tự nhiên phải ăn nhiều.
- Con cũng nếm thử...
Trư Bát Giới chảy nước miếng, muốn cầm một nắm.
Đường Tăng vội vàng đẩy hắn ra:
- Cần vi sư cho con một quyền, sau đó con liền nếm thử hay không.
- Dạ thôi, không cần đâu ạ.
Trư Bát Giới ngượng ngùng.
Chiến thuyền xuất phát lần nữa, đạp bằng sóng gió mà đi, cách bờ biển càng ngày càng xa.
Lần này người Côn Luân tiên môn cùng Thục Sơn kiếm môn không đuổi theo nữa, chỉ đứng xa xa nhìn sư đồ Đường Tăng trên chiến thuyền, trong mắt sát ý không giảm, đoán chừng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
Bỗng nhiên Đường Tăng nhìn thấy trên đường ven biển càng ngày càng xa, Thái Thượng Lão Quân u lãnh nhìn bên này, hắn nhíu mày, đột nhiên khiêng ra một cái đạn đạo, không nói hai lời bắn tới.
Đạn đạo to lớn phun ra đuôi lửa thật dài, xẹt qua trên không Khổ Hải, bắn về phía Thái Thượng Lão Quân.
- Ầm ầm...
Lúc sắp tới gần bờ biển, đạn đạo đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng biển rất cao.
Đồng thời một đạo quang mang sáng lên, hình thành màn sáng, ngăn trở sóng xung kích nổ tung.
Thái Thượng Lão Quân thậm chí ngay cả động cũng không hề động một chút, đạn đạo căn bản không có tạo thành một chút tổn thương với hắn.
Đối với cái này, Đường Tăng cũng không kỳ quái, bởi vì ở trên bờ sẽ không mất pháp lực, Thái Thượng Lão Quân trùng sinh này còn mạnh hơn Thái Thượng Lão Quân trước đó rất nhiều lần, chỉ sợ đã có thực lực Đạo Tổ, đạn đạo nho nhỏ không gây thương tổn được hắn cũng bình thường.
Đoán chừng boom nguyên tử cũng không làm gì được hắn, Thần Tiên cũng không phải tùy tiện kêu.
- A, Thái Thượng lão nhi? Sư phụ, xem ra tên kia sẽ bỏ đá xuống giếng a.
Tôn Ngộ Không nhìn bờ biển nói.
Ánh mắt của Thái Thượng Lão Quân không thay đổi, vẫn u lãnh nhìn mấy người trên chiến thuyền như cũ, đáy mắt có hàn quang lấp lóe.
- Sợ hắn cái trứng, nếu hắn dám đến, bần tăng đánh nổ tổ trứng của hắn!
Đường Tăng khinh thường, thu hồi máy bắn đạn đạo.
- Sư phụ, thần kỹ nổ trứng của người ở nơi này cũng có thể dùng sao?
Trư Bát Giới kinh hỉ nói.
- Cái này... bí mật.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ người nhìn, đám người kia đuổi theo tới.
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu hét lớn.
Đường Tăng nhìn lại, quả nhiên, cường giả Côn Luân tiên môn lấy ra ba chiếc chiến thuyền to lớn, mỗi một chiếc đều cdài hừng bốn năm trăm mét, tất cả mọi người lên chiến thuyền, đuổi theo về phía bên này.
Thục Sơn kiếm môn cũng lấy ra một chiếc chiến thuyền, cực kỳ to lớn, chứa đầy đệ tử Thục Sơn kiếm môn, trùng trùng điệp điệp truy sát tới.
← Ch. 409 | Ch. 411 → |