← Ch.410 | Ch.412 → |
- Xem ra các ngươi không đến Hoàng Hà tâm bất tử a.
Đường Tăng cười lạnh.
- Sư phụ, loại pháp bảo kia của người còn có không, lại cho bọn hắn mấy viên nữa.
Ngưu Ma Vương kêu lên.
- Đừng có gấp, nơi này khoảng cách quá gần, sẽ lan đến gần chúng ta.
Đường Tăng nói:
- Ngộ Không cố lên, kéo ra khoảng cách.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không lập tức tăng thêm tốc độ, nước biển bị đập tóe lên bọt nước rất cao, kéo theo chiến thuyền tăng tốc đi tới.
Ở phía sau, chiến thuyền của Côn Luân tiên môn cùng Thục Sơn kiếm môn cũng gạt gió cắt sóng đuổi tới đằng trước.
...
- Oanh...
Ngũ Chỉ sơn đột nhiên vang lên thật lớn, núi lớn nổ tung, cự thạch bắn ra bốn phương tám hướng.
- Ầm ầm...
Cùng lúc đó, trên bầu trời sấm sét vang dội, mây đen quay cuồng, Lôi Xà xuyên thẳng qua.
Nhị Lang Thần bị Đường Tăng trấn áp xuất quan, toàn thân lóe ra hào quang chói sáng, khí thế trùng thiên.
Sau một khắc, từng đạo Lôi Đình kinh khủng đánh xuống, Nhị Lang Thần bất vi sở động, cứ như vậy đứng ở dưới Lôi Đình, ngạnh kháng Lôi Đình oanh kích.
Nhị Lang Thần tựa như Chiến thần trong Lôi Đình, không để Lôi Đình diệt thế vào mắt chút nào.
Theo từng đạo Lôi Đình đánh xuống, khí tức của hắn càng ngày càng mạnh, Đạo Quả ngưng tụ, uy áp càng ngày càng kinh khủng.
- Ông!
Đột nhiên Nhị Lang Thần thả ra Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao lập tức hấp thu Lôi Đình rèn luyện, cùng chủ nhân của nó chung một chỗ tăng lên.
Hồi lâu sau, Lôi Đình tán đi, Nhị Lang Thần tóc đen bay múa, phát ra lúc trước kinh khủng, uy áp thiên địa.
- Bá...
Lúc này, một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống.
- Ca, huynh đột phá?
Người đến chính là Dương Thiền, nàng ngạc nhiên nhìn Nhị Lang Thần.
Lúc này chỗ Nhị Lang Thần đứng đều bị Lôi Đình đánh cho cháy đen, xuất hiện rất nhiều nham tương cùng khe hở, phạm vi ngàn dặm không có một ngọn cỏ.
Nếu không phải phụ cận nơi này không có quốc gia phàm nhân, chỉ sợ đã sinh linh đồ thán.
- Đường Tam Tạng ở đâu?
Nhị Lang Thần cũng không có quay đầu hỏi.
- Huynh muốn làm gì?
Trong lòng Dương Thiền nhảy một cái.
- Đương nhiên là lại đánh một trận!
Nhị Lang Thần nói, trước đó hắn chỉ là nửa bước Đạo Tổ, bây giờ đã là Đạo Tổ cảnh hàng thật giá thật, thực lực tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Hắn có lòng tin, lần nữa đánh nhau với Đường Tăng, tuyệt đối có thể lực ép Đường Tăng.
Dù sao tu vi chân chính của Đường Tăng mới Tiên Đế cảnh mà thôi, ngẫm lại trước đó lại bị Đường Tăng trấn áp, thật sự là biệt khuất, hắn đã mạnh hơn, tự nhiên phải tìm về mặt mũi.
- Mặt mũi có trọng yếu như vậy sao?
Dương Thiền không khỏi sốt ruột.
- Chuyện của nam nhân, muội đừng quản.
Nhị Lang Thần nói.
- Nam nhân nam nhân...
Dương Thiền bĩu môi.
- Muội biết Đường Tam Tạng ở đâu không?
Nhị Lang Thần hỏi lần nữa, đồng thời vươn tay, tiếp được Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao rơi xuống.
Lúc này Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cũng tách ra ánh sáng chói mắt, uy lực phóng đại, Nhị Lang Thần cầm pháp bảo này, cho dù ở trong Đạo Tổ, cũng tuyệt đối không tính yếu.
Dương Thiền chu môi, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói:
- Phụ cận Chu Tử Quốc xuất hiện một cấm khu, hắn ở nơi đó, bất quá huynh chớ làm loạn, ta nghe nói nơi đó rất quỷ dị.
Dương Thiền vừa dứt lời, Nhị Lang Thần đã hóa thành quang mang biến mất ở chân trời.
Dương Thiền tức đến dậm chân:
- Thật không lý giải những nam nhân này, cả ngày chỉ biết đánh nhau...
...
Biên giới Hỗn Độn, lúc này lại tới một nhóm người, đám người này đều cực kỳ cường đại, khí tức kinh khủng.
- Nơi này chính là Tam giới sao? Lão tổ nói, Khổ Hải xuất thế, ngay ở Nhân giới, chúng ta nhanh đi qua, tuyệt đối không nên để người khác nhanh chân đến trước.
- Nơi này là sân nhà của Thiên Đình, chúng ta phải cẩn thận.
- Sợ cái gì, bản tọa chỉ sợ Thiên Đình không đến!
Đám người này tính cách không đồng nhất, nhưng đều cực kỳ cường thế, xuất hiện ở biên giới Hỗn Độn, trực tiếp giáng lâm Nhân giới.
Ở nơi khác, đồng dạng có một nhóm người xuất hiện, đám người này đều là nữ, khí tức cường đại, yếu nhất cũng là Tiên Đế đỉnh phong.
- Nghe nói vượt qua Khổ Hải, liền có thể tìm được đạo của mình, thật chờ mong a!
- Ở rất nhiều người xem ra, Khổ Hải là tuyệt địa, nhưng ai biết, kỳ thật nơi này là một Thánh địa?
Các nữ nhân nghị luận, tốc độ không chậm chút nào, hóa thành quang mang bay về phía chân trời, muốn giáng lâm Nhân giới, đi tranh đoạt cơ duyên.
...
- Ầm ầm...
- Soạt...
Sóng biển ngập trời, chiến thuyền bổ phong cắt sóng, một đường hướng tây.
- Nhanh nhanh nhanh, Bát Giới ngươi lại sai lầm, ngứa da sao, không được chèo loạn, nếu không thuyền sẽ xoay quanh.
- Lục Nhĩ ngươi cũng thế, thuyền không phải chèo như thế, nhìn Đại sư huynh của ngươi kìa.
- Ngộ Tịnh không tệ lắm, cố lên, chèo thuyền cũng là tu luyện, phải chăm chú.
- Lão Ngưu, ngươi đang làm cái gì đó? Bảo ngươi chèo thuyền, không phải bảo ngươi đâm cá.
- Còn có A Quy, ngươi nhảy xuống biển làm gì? Nơi này tất cả pháp lực đều biến mất, ngươi còn cho rằng ngươi có thể ở nơi này biến thành Long? Mau lên đây.
Đường Tăng bất mãn nhìn các đồ đệ hô quát, hắn ngại thuyền quá chậm, để mấy đồ đệ còn lại hỗ trợ chèo thuyền, kiên nhẫn dạy bảo.
Nhưng ngoại trừ Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Sa Tăng coi như có chút chăm chú học tập, mấy cái còn lại đều học không được bao lâu, liền phân thần.
Tỉ như Ngưu Ma Vương, nguyên bản đang chèo thuyền, đột nhiên nhìn thấy một con cá từ trong biển nhảy ra, hắn vội vàng dùng mái chèo như xiên cá, bỗng nhiên cắm xuống, xỏ xuyên qua một con cá rất lớn.
Tiểu Bạch Long cũng học chèo thuyền, học nửa ngày cũng không nắm giữ được cân bằng, đầu nóng lên trực tiếp nhảy vào trong biển, vậy mà muốn bằng vào lực lượng của mình, ở trong biển đẩy chiến thuyền tiến lên.
Đường Tăng choáng váng, bọn đồ đệ này, thật là khiến người ta im lặng.
Đường Tăng rất muốn mắng to, con mẹ nó ngươi ngồi thuyền còn muốn nhảy vào trong biển đẩy thuyền, vậy còn dùng thuyền làm cái gì?
Nhưng ai bảo bọn đồ đệ này đều không phải người, là không phải người thật, không có mắng nha, cũng may hai con khỉ kia tương đối thông minh, giỏi học tập động tác của nhân loại.
Ở phía sau, chiến thuyền của Côn Luân tiên môn cùng Thục Sơn kiếm môn đuổi sát không buông, bất quá Đường Tăng không để ý, bởi vì hắn cảm thấy, có lẽ có thể để những tên kia hỗ trợ ngăn cản nguy hiểm có khả năng gặp phải một chút.
Bởi vì Khổ Hải này rất cổ quái, ai cũng không biết có nguy hiểm gì tiềm ẩn, đến lúc đó, nói không chừng còn có thể nhiều ra một phần lực lượng, về phần Đường Tăng có thể xem bọn hắn như tấm mộc hay không thì không biết.
- Sư phụ, không phải người có thể sử dụng pháp bảo sao? Không bằng người dùng pháp bảo cho chiến thuyền gia tốc đi.
Bỗng nhiên Sa Tăng nói.
- Nếu vi sư...
Đường Tăng đang nói, bỗng nhiên trong lòng hơi động:
- Đúng a, sao bần tăng ngu như vậy?
Hắn vội vàng nói thầm:
- Hệ thống, có thuyền không? Bần tăng muốn mua thuyền!
Sau một khắc, hệ thống xuất hiện bảng đạo cụ, liệt ra các loại thuyền, bất quá đại bộ phận đều là pháp bảo.
- Không mua pháp bảo, cần thuyền của thế giới khoa kỹ.
Đường Tăng nói.
Hệ thống lập tức cắt đi toàn bộ chiến thuyền pháp bảo, chỉ để lại chiến thuyền của thế giới khoa kỹ.
- Quả thật có!
Đường Tăng đại hỉ, Khổ Hải này thật quá cổ quái, không thể sử dụng pháp lực, pháp bảo cũng mất đi tác dụng, nếu không phải vật liệu kiên cố, chiến thuyền cũng chịu không được giày vò.
Hệ thống liệt ra chiến thuyền đều rất lớn, trọng tải đều trên mấy chục vạn tấn, thậm chí còn có năm trăm vạn tấn, cực kỳ kinh người.
Thậm chí Đường Tăng còn thấy được tàu sân bay, boong tàu dài rộng chừng ngàn mét, rất kinh người.
Bất quá tàu sân bay kia cần điểm kinh nghiệm có chút doạ người, lại muốn một tỷ điểm kinh nghiệm, coi như Đường Tăng tự nhận đã phú khả địch quốc, cũng dùng không nổi a, điểm kinh nghiệm cũng không thể tiêu xài như thế.
- Cho ta hoán đổi một chiếc trọng tải trăm vạn tấn!
Đường Tăng hào khí nói.
- Đinh, thuyền trọng tải trăm vạn tấn, giá trị 1000 vạn điểm kinh nghiệm...
- Bớt nói nhảm đi, bần tăng thiếu tiền sao?
Đường Tăng cực kỳ hào khí, hiện tại còn có bốn mươi mấy ức điểm kinh nghiệm, hắn không thèm quan tâm 1000 vạn này chút nào.
← Ch. 410 | Ch. 412 → |