← Ch.043 | Ch.045 → |
Đường Tăng nghe vậy, dần dần bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lại tỏa sáng nhìn Trấn Nguyên Đại Tiên, cái tên này trị giá 8000 vạn điểm kinh nghiệm a.
Nói cách khác, chỉ cần giết chết Trấn Nguyên Đại Tiên, thì hắn có thể nhanh chóng thăng cấp, thành Tiên thành Phật, thọ cùng trời đất, thu được pháp lực vô thượng!
Có điều, nếu thật sự giết chết Trấn Nguyên Đại Tiên, có thể sẽ gây ra một ít chuyện phiền phức.
Dù sao, một đại tiên cấp 53 chết đi, tuyệt đối là một việc lớn!
Rốt cuộc nên giết hay không?
Mấy ngừi Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không đang chờ quyết định của Đường Tăng, chỉ cần Đường Tăng nói giết, bọn họ tuyệt đối sẽ không do dự.
Mặc dù Trấn Nguyên Đại Tiên là Thần Ma Luyện Thể, nhưng Tôn Ngộ Không cũng không kém, chỉ cần có đủ thời gian chắc chắn có thể giết chết hắn.
Trấn Nguyên Đại Tiên cũng lạnh lùng nhìn Đường Tăng, thấy ánh mắt Đường Tăng lấp loé, trong lòng cười gằn, hắn không tin Đường Tăng thật sự dám giết hắn, dù sao, hắn không chỉ có quan hệ không tệ với Vương Mẫu nương nương, với các Phật ở Tây Thiên cũng khá tốt.
Trấn Nguyên Đại Tiên tin rằng, chỉ cần Kim Thiền Tử hiểu rõ đạo lý này, thì sẽ không giết hắn.
Lúc này xa xa dưới bầu trời đêm có hai người cưỡi mây bay tới, chính là Thanh Phong cùng Thanh Dật, lúc trước hai người trực tiếp lập lời thề Thiên Đạo, nói mình tuyệt đối không trộm Quả Nhân Sâm, Trấn Nguyên Đại Tiên mới tin tưởng bọn họ, lập tức đi lùng bắt nhóm người Đường Tăng.
Thanh Phong cùng Thanh Dật đều cho rằng, sư phụ mình mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ còn không bắt được những người kia sao?
Thế nhưng khi bọn họ đến gần, vừa nhìn một cái, nhất thời trợn tròn mắt, chỉ thấy sư phụ của bọn họ
Trấn Nguyên Đại Tiên bị lột sạch chỉ còn thừa lại một cái quần trong, còn bị trói ở đó.
- Sư phụ...
Thanh Phong kêu to.
- Thả sư phụ ta ra!
Thanh Dật cũng tức giận, lấy pháp khí ra bay qua.
Kết quả, một đinh ba của Trư Bát Giới liền đánh bay pháp khí của Thanh Dật, người cũng bay ngược ra ngoài.
Sa Tăng giẫm một cái dưới chân, một phát bay thẳng lên trời, một chưởng đập vào ngực Thanh Phong, khiến hắn bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.
- Dừng tay!
Trấn Nguyên Đại Tiên gầm lên, mặc dù hai đồ đệ của hắn đã là tiểu tiên, nhưng lại không thể so với loại Đại Yêu như Lưu Sa Thánh Vương.
Đường Tăng đang do dự có muốn giết Trấn Nguyên Đại Tiên hay không, thấy cảnh này, nhất thời mặt mày hớn hở:
- Trấn Nguyên Đại Tiên, hai đệ tử này của ngươi quá hư hỏng, không chỉ trộm Quả Nhân Sâm của ngươi, còn vu oan giá họa cho bần tăng, hiện tại bần tăng liền thay ngươi thanh lý môn hộ. Ngộ Không, giết tên đồ đệ kia đi!
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không sắp ra tay.
- Dừng tay, dừng tay, bần đạo nhận sai!
Trấn Nguyên Đại Tiên vội vàng kêu to, ngay cả xưng hô của mình cũng thay đổi, hắn ý thức được Đường Tăng chuẩn bị làm thật.
Tôn Ngộ Không nghe vậy, nhìn về phía Đường Tăng.
Đường Tăng cũng kinh ngạc nhìn Trấn Nguyên Đại Tiên, từ bi nói:
- Đại tiên rốt cục thấy rõ sự thật sao? Người xuất gia lòng dạ từ bi, làm sao sẽ trộm Quả Nhân Sâm của ngươi?
- Kim Thiền Tử, lần này bần đạo nhận sai, chuyện này chấm dứt ở đây đi!
Trấn Nguyên Đại Tiên trầm giọng nói.
- Ồ? Đại tiên không truy cứu bần tăng nữa hả?
- Không truy cứu!
- Thiện tai, thiện tai!
Đường Tăng khẽ mỉm cười:
- Ngộ Không, bắt lấy tên Thanh Dật kia!
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không vẫy tay, Thanh Dật đang ở xa lập tức bị khống chế bay đến, đồng thời pháp lực bị giam cầm.
Mặc dù Thanh Dật đã là tiểu tiên cấp 25, nhưng ở trước mặt Tôn Ngộ Không lại chẳng là cái thá gì, lúc này nàng rất là hoang mang, đồng thời cũng khó có thể tiếp thu sự thật, sư phụ của bọn họ dĩ nhiên sẽ bại, thật là không thể tin được.
- Kim Thiền Tử, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Trấn Nguyên Đại Tiên trầm giọng hỏi.
Đường Tăng kéo Thanh Dật đến trước người mình, cẩn thận quét mắt nhìn thân thể mềm mại của nàng.
Thoạt nhìn Thanh Dật khoảng mười tám tuổi, trông rất xinh đẹp, vóc người cũng rất tốt, có điều sự kiêu ngạo trong mắt nàng đã phá hủy một chút hình tượng của nàng.
- Hòa thượng chết tiệt, thả ta ra, thả sư phụ ta!
Thanh Dật tức giận kêu lên.
- Tội lỗi, tâm nữ thí chủ không tĩnh a.
Đường Tăng cười híp mắt nói, ánh mắt kia, khiến trong lòng Thanh Dật kinh hoảng, có dự cảm không tốt.
- Nếu bây giờ thả đại tiên ra, đại tiên nhất định sẽ truy cứu tiếp, lấy thực lực của đại tiên, nếu đánh lén, bần tăng cũng không chắc có thể phòng vệ được, cho nên, phải oan ức đồ đệ này của ngươi làm con tin vậy.
Đường Tăng nói.
- Kim Thiền Tử, ngươi không cần quá đáng, từ trước đến giờ bần đạo nói chuyện luôn luôn giữ lời!
Trấn Nguyên Đại Tiên nói.
- Ngộ Không, chút nữa con hãy chạy theo, chờ sư phụ đi xa đã rồi mới được thả đại tiên ra.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không, sau đó lôi kéo Thanh Dật đi về hướng Long Quy.
- Hòa thượng chết tiệt, thả ta ra, bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Thanh Dật vừa thẹn vừa giận, đồng thời cũng rất sợ sệt:
- Sư phụ, cứu con!
Trấn Nguyên Đại Tiên vội vàng vùng vẫy, hét lên:
- Kim Thiền Tử, thả Thanh Dật ra, bằng không...
- Đại tiên bớt giận, cũng đừng làm chuyện xằng bậy, bằng không bần tăng không cẩn thận, nói không chắc đồ đệ yêu quý của đại tiên sẽ hương tiêu ngọc vẫn đấy.
Đường Tăng nói, kêu Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội lên ghế, để cho Long Quy lập tức xuất phát, chính hắn cũng mang theo Thanh Dật nhảy lên lưng Long Quy.
- Sư phụ, cứu con...
Thanh Dật hét lớn, thật sự sợ hãi, hòa thượng chết tiệt ghê tởm này sẽ không cướp nàng làm áp trại phu nhân chứ?
Sa Tăng cùng Trư Bát Giới cũng vội vàng theo sau.
- Kim Thiền Tử, nếu ngươi dám thương tổn đồ nhi ta, Trấn Nguyên ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!!!
Trấn Nguyên Đại Tiên gầm lên, âm thanh vang vọng trong phạm vi trăm dặm, mà đây là trong lúc pháp lực bị giam cầm.
Có thể tưởng tượng được Trấn Nguyên Đại Tiên phẫn nộ đến mức nào.
- Đại tiên yên tâm, chỉ cần đại tiên không giở trò, đồ nhi của ngài bảo đảm sẽ sống thật tốt.
Long Quy đã đi xa xa, Đường Tăng ở phía trên phất tay.
Trời đã tờ mờ sáng, chân trời xuất hiện một tia trắng xám, dưới ánh bình minh Long Quy trèo non lội suối, mang theo bốn người đi về phía tây.
Trư Bát Giới cùng Sa Tăng đi theo phía sau, Trư Bát Giới còn thỉnh thoảng chạy đến phía trước mở đường.
Trên lưng Long Quy, Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đã ngủ thiếp đi, dù sao cả đêm qua không ngủ, lúc này các nàng đã buồn ngủ không chịu được.
Đường Tăng ngồi trên bảo tọa, bên cạnh thì có thiếu nữ thanh thuần mà trinh liệt
Thanh Dật đang đứng.
Lúc này đoàn người đã đi được rất xa, đã rời xa Ngũ Trang Quan, Thanh Dật vốn còn hi vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng sư phụ nàng vẫn chưa tới cứu nàng, nàng bắt đầu thấy tuyệt vọng.
Xèo!
Bỗng nhiên một vệt sáng từ phía sau phóng tới, rơi xuống mặt đất phía trước, chính là Tôn Ngộ Không:
- Sư phụ, lão già Trấn Nguyên kia đã quay về rồi.
Đường Tăng kinh ngạc nói:
- Ngươi xác định hắn quay về rồi? Hắn không đuổi theo?
Mặc dù coi như Trấn Nguyên Đại Tiên lại đuổi theo thì cũng không sợ, hắn có thể tiếp tục dùng Định Thân Phù cố định hắn, nhưng chung quy cũng phiền phức.
- Con xác định.
Tôn Ngộ Không khẳng định nói.
Nhất thời thân thể mềm mại của Thanh Dật run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng biết sư phụ đã bỏ rơi mình rồi.
- Kengg, hoàn thành chủ tuyến nhiệm vụ: Anh dũng xông vào Ngũ Trang Quan, thưởng 1000 điểm kinh nghiệm!
Trong đầu Lúc này Đường Tăng vang lên âm thanh của hệ thống.
Đường Tăng nhất thời cười vui vẻ, bèn thấy Thanh Dật ở bên cạnh phi thường phẫn hận.
......
Trên một ngọn núi cách Ngũ Trang Quan mấy chục dặm, Thanh Phong cùng Trấn Nguyên Đại Tiên đã mặc quần áo tử tế đều ở đây.
- Sư phụ, mau đi cứu sư muội đi, hòa thượng kia nhất định sẽ làm khó dễ sư muội.
Thanh Phong sốt ruột nói.
Nhưng mà Trấn Nguyên Đại Tiên lại thờ ơ, hắn đang bấm tay tính toán gì đó, rất nhanh sắc mặt kì lạ.
- Sư phụ?
Thanh Phong sốt ruột nói:
- Mau đi cứu sư muội a.
Trấn Nguyên Đại Tiên lắc đầu một cái, một lúc lâu sau sắc mặt cổ quái nói:
- Vận mệnh của Thanh Dật dĩ nhiên đã xảy ra biến hóa to lớn, ngay cả sư phụ đều không thể tính được. Đây là kiếp nạn của nàng, nhưng cũng có thể là kỳ ngộ của nàng, xem vận mệnh của chính nàng thôi!
- Hả?
Thanh Phong nhất thời há hốc mồm.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |