← Ch.0137 | Ch.0139 → |
- Nếu như ngươi dám động tay, thì hạt Âm Sát Thiên Lôi này sẽ san bằng phương viên nửa dặm thành bình địa.
Âm thanh lạnh như băng này vang lên trong tai của Lôi Động. Chỉ thấy hai con mắt của nàng vẫn nhắm chặt như trước, sau khi nói ra lời này, giãy dụa chậm rãi ngồi dậy.
Biểu tình của Lôi Động ngưng trọng, nhưng trong lòng vừa vui vừa sợ. Vui là vì khi xuất ma trảo cuối cùng kia, nàng đã tiêu hao hầu như không còn. Nhưng sợ chính là hạt Âm Sát Thiên Lôi nhỏ bé trong tay của nàng.
Nói thực ra, đồ chơi này cũng giống như Âm Sát Châu mà Lôi Động chơi qua. Nhưng Lôi Động thế nào cũng cảm thấy, có cảm giác hãi hùng khiếp vía, tai vạ đến nơi. Giống như, vật kia rất nguy hiểm, quá nguy hiểm. Nếu không có cảm giác hồi hộp này, Lôi Động không thể nói trước đã sớm chém một kiếm xuống, làm gì kinh nghi bất định như hiện giờ?
- Ngươi hù ta sao?
Tâm của Lôi Động lúc này đang ở trên cổ họng. Nhưng âm thanh, vẫn trầm thấp lạnh lùng, thăm dò:
- Ngươi cho rằng ta không có chơi Âm Sát Lôi sao?
- Âm Sát Lôi? Ngươi cho rằng, trên người của ta sẽ mang theo thứ đồ chơi biểu diễn cho tiểu hài tử xem kia sao?
Không biết là nguyên nhân gì, sắc mặt của nàng có chút hồng lên, âm thanh cũng lạnh lẽo xuống, trở nên có chút mùi vị của nữ nhân, bỗng nhiên ánh mắt của nàng trùn xuống, nói:
- Nếu ngươi không tin, cứ lên thử xem.
Lôi Động nhìn Âm Sát Thiên Lôi trong tay ngọc của nàng, dùng thần niệm đi cảm thụ lực lượng cuồng bạo khủng bố ẩn chứa bên trong nó. Sắc mặt trở nên tái nhợt, nhưng lại hừ lạnh nói:
- Cho dù ngươi nói là thực, nhưng khỏa Âm Sát Thiên Lôi gì đó, chẳng lẽ không nổ chết bản thân ngươi sao? Ngươi cho rằng ta nhìn ra, ngươi đã dầu hết đèn tắt rồi sao. Bằng không thì, làm gì phải dùng Âm Sát Thiên Lôi để uy hiếp ta?
- Đúng vậy, ta không còn lực lượng đối phó ngươi. -
Nữ tử áo đen kia, âm thanh có chút trầm thấp, cười lạnh nói:
- Nhưng mà, ngươi muốn giết ta. Chẳng lẽ, ta không thể đồng quy vu tận với ngươi sao?
Lôi Động biến sắc, hắn biết rõ nàng không nói giỡn. Liền thu hồi U Hỏa Kiếm, thành khẩn nói:
- Vãn bối chỉ đi ngang qua đây thôi, không có ý khác, tiền bối cũng có thể tìm địa điểm an toàn trị thương cho mình. Vãn bối có thể thề với trời, tuyệt đối không tiết lộ chuyện hôm nay nửa câu.
Nhưng trong lòng thì âm thầm cân nhắc, hạ tính cảnh giác của nàng xuống, nhanh chóng ra tay đánh chết nàng mới là thượng sách. Nếu không, cái mạng này cũng xong rồi.
Đi? Hiển nhiên là không thể nào, lấy lui làm tiến mà thôi. Nếu thật sự rời đi, cấp bậc cường giả như nàng, trị hết tổn thương, tìm được mình và giết chết, quả thực dễ như trở bàn tay.
- Muốn đi? Làm gì dễ dàng như thế.
Thân hình của nữ tử áo đen có chút nhoáng lên, bộ dáng giống như đứng ngồi không yên.
Làn da óng ánh như tuyết, ửng hồng. Trong đôi mắt vốn ẩn chứa lạnh lùng như băng, vào lúc này hiện ra xuân ý khó hiểu. Thừa dịp khi đang nói chuyện, lại lấy một khỏa đan dược ónh ánh như ngọc, đưa lên cái miệng nho nhỏ anh đào kia, nuốt xuống.
Lôi Động không phải đồ ngốc. Đương nhiên biết rõ nàng tốn hao lực lượng cuối cùng bắt mình lại, tất nhiên là có mục đích, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thả mình rời đi như vậy. Nhưng mà, nhìn thấy hai gò má của nàng ửng hồng lên, trong đôi mắt của nàng hiện ra xuân ý khó hiểu. Làm cho Lôi Động cảm thấy hãi hùng khiếp vía trong nội tâm thầm nghĩ, chẳng lẽ ma nữ này tu luyện cái gì thái dương bổ âm đại pháp sao? Muốn dùng dương tinh của mình để chữa thương?
Càng nghĩ càng có khả năng này, tuy nói dáng người ma nữ cao gầy thon dài, xinh đẹp mà tuyệt sắc, lãnh diễm mà vũ mị. Bề ngoài rất tinh khiết, nhưng Lôi Động không phải không thừa nhận, nàng chính là tuyệt thế vưu vật hiếm thấy mà hắn sống hai đời cũng khó gặp được. Nhưng mà, với tâm trí của Lôi Động, cho dù là nữ nhân này xinh đẹp gấp mười lần nữa. Cũng không có khả năng cam tâm tình nguyện đi làm đỉnh lô chữa thương của nàng, vô oán vô hối cuối cùng bị hấp thành một bộ xương.
Sát cơ trong nội tâm tăng lên vài phần, nhưng kiêng kỵ Âm Sát Thiên Lôi trong tay của nàng, mắt thấy nàng uống thuốc, cũng không dám xằng bậy.
- Vãn bối chính là thân truyền đệ tử Vạn Quỷ Quật Vạn Quỷ lão tổ, kính xin tiền bối xem trên mặt mũi lão tổ, buông tha vãn bối một mạng.
Lôi Động càng nghĩ càng quỷ dị, xem ra thử giật da hổ của lão tổ, xem có thể làm cho nàng cảm thấy kiêng kỵ hay không.
- Đệ tử thân truyền của Vạn Quỷ?
Nữ tử áo đen có chút kinh ngạc, nhìn về phía ma thủ trước đó, cuối cùng nhìn vào Tịch Diệt pháp luân rơi xuống mặt đất, có lẽ đan dược làm cho nàng có chút khí lực trở lại. Bàn tay trắng nõn nhấc lên, Tịch Diệt pháp luân liền lăng không bay vào trong tay của nàng, nhìn kỹ, hừ lạnh một tiếng:
- Quả nhiên là Tịch Diệt pháp luân, pháp khí thành danh của tiểu tử Vạn Quỷ.
Nhưng thần sắc của nàng lúc này, đã hòa hoãn một chút.
Trong nội tâm Lôi Động vui vẻ, hắn đã nghe ra được. Cô gái này có giao tình với Vạn Quỷ lão tổ, nếu không cũng không nghe qua thanh danh của Vạn Quỷ lão tổ. Thái độ càng thêm thành khẩn:
- Trên thực tế, vãn bối và tiền bối không có thâm cừu đại hận gì. Nếu tiến bối cần đỉnh lô chữa thương, vãn bối có thể ra sức khuyển mã. Vãn bối nhớ rõ cách đây không xa có phường thị, vãn bối có thể bất mấy tên tán tu không mất nguyên dương tới đây...
Nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu là nàng chịu, đương nhiên tất cả đều vui vẻ.
- Vô liêm sỉ, ngươi xem bổn tọa là thứ gì?
Đột nhiên nét ửng hồng trên mặt nữ tử áo đen lui mất, vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt sát cơ đại thịnh:
- Ngươi thật lớn mật. Cho dù là Vạn Quỷ, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt của bổn tọa.
Trong nội tâm ảo não xấu hổ không ngớt, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nếu không phải bị trọng thương dùng Huyết Độn Thuật làm chẳng còn sức lực, không thể nói trước nàng sẽ một tát chụp chết tiểu tử vô liêm sỉ dám cho rằng bản thân mình là dâm nữ thái bổ đàn ông.
Sức nhẫn nại của nữ tử áo đen đã nhanh tới mức tận cùng, cho dù là trong đám Kim Đan lão tổ, thời điểm nhìn thấy nàng trong lòng cũng nom nóp lo sợ, chẳng phải rất sợ trêu chọc mình không vui sao? Tiểu tử này thì ngược lại, vốn định thừa dịp mình hôn mê suy yếu, muốn một kiếm tiêu diệt mình, hiện tại lại cho rằng mình là...
Lôi Động thấy trong mắt của nàng sát khí đại thịnh, toàn thân giống như tê liệt, không thể động đậy chút nào. Sắc mặt có chút trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra. Nhưng lại cắn răng, ổn định âm thanh, nói:
- Là vãn bối nói lỡ lời, kính xin tiền bối thứ tội, thứ tội a. Không biết tiền bối cần đan dược chữa thương gì, vãn bối sẽ đi tìm cho ngài.
Sắc mặt nữ tử áo đen âm trầm bất định, nội tâm giãy dụa không thôi, sau một lúc khá lâu, mới không cam lòng cắn răng nói:
- Ở phương bắc gần một dặm, có tòa sơn động, ngươi trước đưa ta tới đó chữa thương.
- Vâng, tiền bối.
← Ch. 0137 | Ch. 0139 → |