← Ch.0394 | Ch.0396 → |
Cuối cùng đi tới tầng mười tám của thiên ngoại thiên, Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật tìm tới Ngọc Hư điện, chỉ thấy một tòa núi bồng bềnh bên trong hỗn độn nguyên khí, không ngừng dập dềnh, mà trên đỉnh ngọn núi này lại có một tòa đại điện, chính là mục đích của bọn họ, Ngọc Hư điện, vì thế Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật bay lên ngọn núi đó.
Mà khi Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật đang bay lên, một con tiên hạc màu trắng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp lao tới Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật, mà hình thể của tiên hạc này cực lớn, ước chừng khoảng năm trượng, toàn thân trên dưới không có một chút tạp sắc nào, toàn bộ đều trắng muốt, mắt thì màu đó, miệng nhọn, tiếng hót vang vọng cả thiên địa, tốc độ lại cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã tới phía trước Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật.
Tiên hạc cực lớn này sau khi bay đến phía trước Tần Thiếu Phong và Đấu Chiến Thánh Phật thì hóa thân trở thành một nam tử áo trắng, bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi, thoạt nhìn rất đáng yêu, mà nam tử áo trắng này sau khi thấy Tần Thiếu Phong thì nói với Tần Thiếu Phong: Xin hỏi là Tần Thiếu Phong sư huynh phải không? Chưởng giáo lão gia ra lệnh cho ta ra tiếp sư huynh, xin sư huynh theo ta.
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của nam tử áo trắng do tiên hạc hóa thành thì gật đầu, tuy rằng không biết mình bởi vì sao lại trở thành sư huynh của tiên hạc này, có điều có thể móc nối giao tình với Ngọc Hoàng, lại có một ngọn núi dựa như Ngọc Hoàng, Tần Thiếu Phong tất nhiên là phi thường nguyện ý, cho nên rất cao hứng đi theo nam tử áo trắng do tiên hạc hóa thành bay lên trên, mà Đấu Chiến Thánh Phật thì buồn bực đi theo phía sau.
Lúc trước đi đến đâu, người ta đều là nghênh đón Đấu Chiến Thánh Phật hắn, hiện giờ tới chỗ Ngọc Hoàng người ta lại nghênh đón Tần Thiếu Phong, mình thì lại thành một người làm nền, điều này khiến cho Đấu Chiến Thánh Phật rất buồn bực, có điều nơi này là địa bàn của Ngọc Hoàng, hắn cũng không dám có bất kỳ hành động làm càn nào, ngoan ngoãn đi theo phía sau, bay lên trên.
Đi tới phía trước Ngọc Hư điện, Tần Thiếu Phong phát hiện Ngọc Hư điện này rất lạnh tanh, trừ nam tử do tiên hạc hóa thành này ra thì không ngờ là không còn ai khác. Có điều đây là Tần Thiếu Phong hiểu lầm rồi, khi Ngọc Hoàng chọn lựa đệ tử, toàn bộ đều chọn những nhân vật tư chất cực kỳ vĩ đại, hơn nữa chỉ lấy mười hai đệ tử, mà mười hai đệ tử này trên cơ bản đều ba mươi tồn tại mạnh mẽ phía trên Tiềm hoàng thần bảng.
Mà đệ tử của Ngọc Hoàng trên cơ bản cũng đều có đàn tràng riêng, tất nhiên là ở Ngọc Hư điện này, cho nên Ngọc Hư điện này mới có vẻ lạnh lẽo vắng lặng. Mà đi vào Ngọc Hư điện, Tần Thiếu Phong phát hiện trong Ngọc Hư điện cũng rất vắng vẻ, bởi vì này bên trong Ngọc Hư điện bởi vì này chỉ có hai người, một đạo nhân trung niên ngồi xếp bằng trên Bồ Đoàn, thần thái tường hòa, toàn thân không có một tia pháp lực ba động nào, mà phía sau đạo nhân trung niên này thì có một lão già, trông cũng rất tiên phong đạo cốt, vẻ mặt hiền lành.
Tần Thiếu Phong biết người ngồi xếp bằng trên Bồ Đoàn chính là Ngọc Hoàng, mà lão già đứng sau lưng Ngọc Hoàng thì Tần Thiếu Phong cũng biết, vì người này chính là Nam Cực Tiên Ông bài danh số hai trên Tiềm hoàng thần bảng, cũng là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, đại đệ tử của Ngọc Hoàng, công lực tất nhiên là sâu không lường được, đã đạt tới cảnh giới nhị phẩm bán bộ thánh hoàng, cơ hội chứng đạo thành thánh cũng rất lớn.
Nam tử áo trắng do Tiên hạc hóa thành sau khi dẫn Tần Thiếu Phong đến đây thì bay đến phía sau Nam Cực Tiên Ông, hiển nhiên tiên hạc này là tọa kỵ của Nam Cực Tiên Ông. Mà Tần Thiếu Phong nhìn Ngọc Hoàng ngồi ở đó, cũng lập tức hành lễ, vừa hành lễ vừa nói: Đệ tử Tần Thiếu Phong, bái kiến sư phụ! Đấu Chiến Thánh Phật cũng ở hành, nghe thấy những lời này của Tần Thiếu Phong, thiếu chút nữa cắm đầu xuống đất, thằng ôn này đúng là vô sỉ, không ngờ lại nhận sư phụ.
Nhưng mà Tần Thiếu Phong tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng Ngọc Hoàng cũng không tức giận, chỉ thấy Ngọc Hoàng rất lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Thiếu Phong, rồi nói với Tần Thiếu Phong: Ngươi gọi bổn tọa là sư phụ, điểm này cũng không sai, giữa chúng ta quả thật là nên có một đoạn tình cảm thầy trò, chỉ là ngươi có biết ngươi tiếp nhận truyền thừa gì của bổn tọa không?
Đấu Chiến Thánh Phật nghe thấy lời nói của Ngọc Hoàng thì thiếu chút nữa té xỉu, hắn không ngờ Ngọc Hoàng cũng nói như vậy, cho tới bây giờ trừ Oa Hoàng ra, Thái Hoàng, Thích Hoàng, Bồ Hoàng và Ngọc Hoàng toàn bộ đều nói có tình cảm thầy trò với Tần Thiếu Phong, đương nhiên, Oa Hoàng thì càng thêm quá phận, trực tiếp nhận Tần Thiếu Phong làm con nuôi, điều này khiến cho Đấu Chiến Thánh Phật cũng phải cảm thấy hôm nay trời đất đều sập rồi, đây con mẹ nó rốt cuộc là sao phải, nếu không phải chứng đạo thành hoàng của mình ở trên người Tần Thiếu Phong, Đấu Chiến Thánh Phật thực sự muốn xé toạc Tần Thiếu Phong ra, nhìn xem trên người Tần Thiếu Phong rốt cuộc có thứ tốt gì mà không ngờ khiến các Thánh Hoàng đều không biết tự ái như vậy?
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Ngọc Hoàng thì suy tư mọt chút, đương nhiên, Tần Thiếu Phong cũng đã sớm suy tính qua, tất cả huyền công mà hắn tu luyện, rốt cuộc là cái nào liên quan tới Ngọc Hoàng? Có điều Tần Thiếu Phong tính đi tính lại vẫn không thể nghĩ ra được là vô thượng huyền công nào, mà thứ duy nhất có khả năng chính là Vạn Pháp Chi Pháp mà thừa tướng Lý Tứ truyền thụ cho hắn.
Bởi vì tới lúc này, Tần Thiếu Phong không thể nói không biết, cho nên cho dù là nhầm, Tần Thiếu Phong cũng phải nói ra một thứ, nếu không thì vở kịch này không thể diễn được nữa rồi. Tần Thiếu Phong rất minh bạch những Thánh Hoàng này đều là đang đầu tư trên người mình, về sau khẳng định là có chỗ hữu dụng, cho nên mới đối với mình như vậy, chỉ có điều tất cả chuyện đều phải có một thuyết pháp mới được, giống như là nhận sư phục vậy, ngươi nhất định phải lấy ra một truyền thừa mới được.
Vì thế Tần Thiếu Phong lật tay, Vạn Pháp Chi Pháp được ngưng tụ từ trong huyệt khiếu được triệu hồi ra, sau đó đưa cho Ngọc Hoàng trước mặt, mà Ngọc Hoàng nhận lấy rồi nhìn nhìn, sau đó cười bảo: Không ngờ tiểu tử ngươi cũng thông minh, đã nghĩ ra rồi, có điều đây chỉ là tầng thứ nhất của Nguyên Thủy Tâm Kinh của bổn tọa, hiện giờ bổn tọa sẽ truyền thụ cho ngươi cả bộ Nguyên Thủy Tâm Kinh.
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Ngọc Hoàng thì tất nhiên là rất cao hứng, đồng thời cũng càng thêm kiêng kị thủ đoạn của Thánh Hoàng này Vạn Pháp Chi Pháp này rõ ràng là thừa tướng Lý Tư tự mình tham ngộ ra, không ngờ là một bộ phận trong Nguyên Thủy Tâm Kinh của Ngọc Hoàng, mà thủ đoạn mai phục như vậy đã liền bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, thủ đoạn của Thánh Hoàng này thực sự là sâu không lường được.
Sau khi tiếp nhận bản bí tịch Nguyên Thủy Tâm Kinh, Tần Thiếu Phong lập tức lật xem, sau đó dùng sau đó dùng Thiên Diễn Bát Quái ghi lại, hơn nữa không ngừng suy tính. Bên trên Vạn Pháp Chi Pháp đều ghi lại thiên địa pháp tắc, mà trên Nguyên Thủy Tâm Kinh này thì ngoại trừ ghi chép về thiên địa pháp tắc ra, còn có quy tắc căn nguyên nhất của trong thiên địa, khiến cho Tần Thiếu Phong lập tức chìm sâu vào đó, hơn nữa kìm lòng không đậu mà bắt đầu tu luyện.
← Ch. 0394 | Ch. 0396 → |