← Ch.0199 | Ch.0201 → |
Im lặng một hồi không nói, Dụ Thần mới khẽ cười đáp:
- Lý Dật sao? Cái tên này cũng không tồi, tuy rằng sự tiêu sái phiêu dật với con người ngươi lại chẳng có chút liên quan nào với nhau... Nhưng mà, đây cũng là chuyện bất khả kháng... Có điều, ngươi cũng thú vị lắm!
Giọng điệu của Dụ Thần vô cùng mềm mỏng sát khí đã giảm đi vài phần, rồi lại vô cùng dịu dàng, thân thiết giống như tỷ tỷ nhà bên vậy.
Thế nhưng Lý Dật lại biết rằng vị Hoa Hoàng này không có chút hòa mục nào, hơn nữa cũng không có chút thân thiết nào... Vì vậy, hắn cũng tuyệt đối không cho rằng Hoa Hoàng Dụ Thần lại nói hay như vậy.
Chỉ có điều, lúc này, cho dù mình có không bằng lòng thế nào, cũng xem như đã rơi vào tay người ta, không có thân phận để xem người ta có thân thiết với mình không.
Lập tức, Lý Dật khẽ hít vào một luồng khí lạnh, rồi thấp giọng nói:
- Đa tạ Hoa Hoàng quá khen... Chỉ là không biết, Hoa Hoàng hẹn gặp giữa đường, lúc này lại khách khí như vậy, đó là vì sao?
Dụ Thần cơ hồ lại cười, rồi tiếp đó đáp:
- Nói ra, cũng không có chuyện gì to tát... Có điều, thỉnh thoảng ta nghe nói, có người lại có thể khiến Ba lão quỷ và Hải đại thúc cùng lúc chịu thiệt, vì vậy rất có hứng thú, ta không nhịn được muốn đến xem thử, rốt cuộc là người nào, hắn lại có bản lĩnh như vậy...
Lý Dật cười khổ một tiếng, nói:
- Vậy thì không biết, Hoa Hoàng hiện tại đã nhìn thấy người đó chưa?
Dụ Thần thở dài một tiếng, nói:
- Nhìn thấy thì nhìn thấy rồi, có điều ta lại rất thất vọng... Ba lão quý cứ luôn mồm nói hắn là cường giả Đấu Hoàng, hiện giờ vừa nhìn, cũng chỉ là một tiểu quỷ Đấu Giả mà thôi... Ải, tiểu quỷ đầu, người nói cho tỷ tỷ biết, dựa vào thực lực của ngươi sao có thể khiến Ba lão quỷ và Hải đại thúc bị thiệt thòi như vậy, tỷ tỷ sẽ thả ngươi đi, được không?
Lý Dật lần này ngay đến cả khóe mắt cũng co quắp lại, nếu như lão tử có thể nói những chuyện này cho người nghe, vậy thì ta còn sống được không?
Chỉ là những lời này tuyệt đối không thể nói ra mồm. Lý Dật cũng biết, nếu như biện bạch bản thân vốn chẳng có bản lĩnh đó, cũng không có chút tác dụng nào, ngay lập tức đầu hắn loạn lên, nhất thời không biết trả lời thế nào.
- Này... Ngươi mau nói đi, hay là, nếu người nói cho ta biết, ta sẽ mời người ăn một bữa ngon được không ạ?
Giọng điệu dịu dàng lại mang chút mị ý trời ban, khiến người khác tâm tình thoải mái. Đồng thời, thủ chưởng ấn vào lưng Lý Dật cơ hồ cũng đã lòng ra.
- Chuyện này....
Lý Dật thoáng đờ đẫn người, sau đó rất tự nhiên quay đầu lại, thế nhưng lúc sau, hắn đã cảm thấy một ngón tay điềm trên trán mình.
Tuy rằng trên đầu ngón tay không có chút khí tức đấu khí nào, chỉ là bị móng tay của Hoa Hoàng trong Thiên Phong Thất Hoàng khẽ chà vào, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy...
Thế nhưng Lý Dật vẫn cảm thấy sau lưng mình chớp mắt đã toát mồ hôi lạnh.
Một cảm giác kinh hãi chưa hề tồn tại lúc này lại xuất hiện trong trường hợp ôn hòa này, khiển cảm giác trong lòng Lý Dật càng vô cùng cổ quái.
Hắn vô thức ngẩng đầu lên nhìn nhân vật tuyệt đỉnh trong Thiên Phong Thất Hoàng thế nhưng...
Hắn rốt cuộc vẫn không thể nhìn được khuôn mặt của Dụ Thần. Hắn chỉ nhìn thấy, ống tay áo rộng đang từ từ bay trong gió, cánh tay trắng muốt như ngọc, còn diện mạo của Hoa Hoàng lại bị chặn sau ống tay áo rộng ấy, thoáng ẩn thoáng hiện...
Chỉ có điều, cho dù là vậy, Lý Dật vẫn có thể miễn cường cảm nhận ra, thân hình nàng cao gây, trên người phảng phất mùi hương, còn về cái khác, cho dù hắn có cố gắng thể nào cũng không thể nào nhìn rõ.
- Thế nào, ngươi vẫn không chịu nói sao? Hay nói là... Đây là bí mật không thể nói ra?
Đối phương cơ hồ cười khanh khách, sau đó cả người dựa vào bên cạnh Lý Dật, chiếc miệng nhỏ kề sát bên người Lý Dật, khẽ thổi một hơi vào tai của hắn, chậm rãi nói:
- Có điều, ngươi không cần sợ... Con người ta trước giờ đều rất kín miệng, nếu người nói ra, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, thế nào?
Lý Dật bị hơi ấm của Hoa Hoàng thổi tới khiến cả người run rẩy.
Hơi ấm từ miệng Dụ Thần tuyệt đối không có ý gì ám muội, nếu hiểu lầm, trong chớp mắt, sẽ bị Hoa Hoàng bóp chết tươi.
Chỉ có điều, đến bước này rồi, Lý Dật lại không thể không đáp lời, hắn cười khổ một tiếng, rồi nói:
- Nếu như ta nói cho Hoa Hoàng chút bí mật này, lại không thể tiết lộ, không biết Hoa Hoàng sẽ suy nghĩ gì?
- Suy nghĩ? Dĩ nhiên là không có rồi... Chỉ là, nếu như giết ngươi, cơ hồ cũng không phải là chuyện quá lớn chứ... Ngươi nói đúng không?
Lý Dật bị lời nói đầy sát khí này khiến miệng co quắp lại, hắn tin rằng, nếu như lúc này hăn có sức mạnh mượn được của Xà Tôn Giả, vậy thì chuyện đầu tiên sẽ là đánh bại nữ nhân này, phế đi đâu khí sau đó thế nào đó, thế nào đó...
Chỉ đáng tiếc, lúc này tình thế không tha người, hắn cũng không có bản lĩnh để đánh bại người ta, chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.
Có điều, Lý Dật đã trải qua nhiều sóng gió, sau khi nói chuyện một hồi, cảm giác cổ quái trong lòng hắn đã nhạt đi phần nào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Lập tức hắn khẽ cười, nói:
- Nếu như Hoa Hoàng muốn giết ta, có lẽ sớm đã động thủ rồi? Ta nghĩ, Hoa Hoàng là không nỡ giết ta phải không...
Một tiếng cười khẽ khàng cất lên, sau chốc lát, đã nghe thấy Dụ Thần thấp giọng nói:
- Ngươi đoán không sai, ta quả thực không nỡ giết người... Người có thể khiến Ba lão quỷ và Hải đại thúc chịu thiệt đã rất lâu rồi chưa xuất hiện. Nếu như ta giết ngươi, há chẳng phải gây khó dễ cho mình sao? Huống hồ... Người muốn giết người nhất, có lẽ chỉ là hai gã đó mà thôi, Dụ Thần ta không có hứng thú cướp phần của họ...
Lý Dật gượng gạo cười, nhất thời không đáp ra lời.
Dụ Thần cơ hồ lắc đầu, rồi khẽ cười, nói:
- Con người người, tâm tư quá sâu... Có điều, đó cũng rất thú vị, cũng chẳng trách mà Ba lão quỷ và Hải đại thúc phải chịu thiệt lớn như vậy... Ta đúng là đã ngắm được người rồi! Nói không chừng, không bao lâu sau Thiên Phong Thất Hoàng sẽ biến thành Bát Hoàng rồi!
Lý Dật cười khổ, nói:
- Chút bản lĩnh của kẻ như ta mà cùng học đòi xưng hoàng há chẳng phải mất mặt của Thiên Phong Thất Hoàng sao?
- Ta thấy cũng không hẳn... Nếu là ngươi, nói không chừng danh tiếng của Âm Hoàng La Bản sẽ cho người thì hợp hơn...
Lý Dật vẫn cười khổ, rồi nói:
- Nếu như Hoa Hoàng không có ý giết ta, vậy thì không biết, làm thế nào mới thả ta ra?
- Như vậy a?
Dụ Thần vẫn cười nhàn nhạt:
- Nói ra, cái mạng này của ngươi cũng đáng giá lắm, hiện giờ nếu ta giết ngươi, Ba lão quỷ và Hải đại thúc, người nào chí ít cũng sẽ kiếm một quyết Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp cho ta chơi... Vì vậy, hiện giờ muốn ta tha cho người, cũng phải lấy chút đồ ra để làm giá chứ... Ngươi nói, làm thế nào?
Lý Dật lại cảm thấy đau đầu, Dụ Thần này vòng qua vòng lại, lúc này lại trở thành mình nợ nàng ta hay sao?
Có điều, hắn vẫn rõ, thực lực lúc này của bản thân với đối phương là khoảng cách giữa trời và đất, dĩ nhiên đối phương nói gì thì là cái đó, lẽ nào còn có thể phản bác sao?
Còn làm thế nào? Tùy Hoa Hoàng Điện hạ làm gì thì làm? Lẽ nào ta còn có thể mặc cả sao?
Lý Dật cười khổ một tiếng, rất thông minh không đáp lời, rồi lại để quyền chủ động trả về cho Dụ Thần.
Dụ Thần động ngón tay đang điểm trên trán của Lý Dật, ngón tay cơ hồ di chuyển xuống vòng quanh trên trán hắn, rồi chậm rãi thấp giọng nói:
- Ngoan... Đó mới là đứa trẻ tốt... Cứ để tỷ tỷ nói cho ngươi biết làm thế nào nhé... Thứ mà ngươi có được ở trong Đấu Hoàng mộ địa, cứ giao cho ta, thế nào?
Lý Dật cười khổ một tiếng, với tình trạng hiện giờ, còn có thể thế nào? Hắn cũng không đi hỏi đối phương tại sao lại biết chuyện Đấu Hoàng mộ địa, đó là câu hỏi ngu ngốc.
Nghe vậy, tay phải hắn khẽ vỗ, quyền Nam Minh Lưu Hỏa Quyết đã hiện ra trên lòng bàn tay:
- Đây chính là thứ ta có được trong Đấu Hoàng mộ địa.
Còn chưa dứt lời, trong tay Lý Dật đã nhẹ hẫng Quyển trục không cánh mà bay.
Sau một hồi, đã nghe thấy Dụ Thần 'chặc chặc' tán thưởng:
- Công pháp cấp Bạch Hổ? Còn là Hỏa hệ nữa... Quả nhiên là thứ tốt, thứ này nếu xuất hiện ở Đấu giá trường không có nghìn vạn kim tệ e rằng sẽ không thể cầm được... Thứ này, ngươi cam tâm tình nguyện cho ta sao?
Lý Dật thở dài, nói:
- Dù gì Quyển trục Công pháp Hóa hệ ta cũng không dùng được, nếu Hoa Hoàng có hứng thú, vậy thì cầm đi đi.
- Thật sao?
Dụ Thần thu ngón tay về, bước lên nửa bước, lần này đã vỗ thủ chưởng vào trán của Lý Dật, nhàn nhạt nói:
- Đúng là ngoan đấy... Rảnh rỗi để tỷ tỷ từ từ thương người nhé... Còn về Nam Minh Lưu Hòa Quyết này, tỷ tỷ ta cũng không dùng được, trả lại cho người thế nào?
- A?!
- Không nghe hiểu sao? Ngươi có cần không?
- Cần! Cần! Đương nhiên là cần!
Suy nghĩ của Lý Dật đã hoàn toàn bị Hoa Hoàng cổ quái này làm rối loạn. Lúc này, cũng chỉ hy vọng việc giả đần giả dại có chút hiệu quả mà thôi.
Sau đó, Dụ Thần rời tay khỏi trán của Lý Dật, chỉ lưu lại ở phía trên trán một mùi hương nhàn nhạt còn sót lại. Sau đó, một thứ đồ đột nhiên nhét vào trong tay Lý Dật.
Lý Dật vô thức cúi xuống nhìn, đã nhìn thấy Nam Minh Lưu Hỏa Quyết không biết từ lúc nào đã trở lại trong tay hắn. Hắn ngây người trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn, đã nhìn thấy bóng nhân ảnh màu lam sắc nhạt dường như đã vẫy tay với hắn, sau đó, giống như một chiếc bóng hư ảo biến mất trong tầm nhìn của hắn....
Khéo miệng co quắp lại, sau chốc lát, Lý Dật giơ Quyển trục trong tay lên, liếc nhìn:
- Nữ nhân này... Hôm nay đến rốt cuộc làm gì? Giết ta? Thế nhưng rõ ràng ta không cảm giác thấy sát ý? Hay là nói... Chính là muốn tới chơi xỏ ta? Có điều... Được lắm... Cây cầu của chúng ta đã kết rồi, Dụ Thần... Chúc may mắn... May mắn đến một ngày nào đó, đột nhiên ngươi rơi vào trong tay ta!
Lý Dật lầm bầm nói, sau đó nhét lại Quyển trục vào trong Dung giới. Hôm nay, muốn nói là thù hận, đôi bên tuyệt đối không hề có, chỉ là hành vi trêu ghẹo này khiến Lý Dật vô cùng buồn bực trong lòng...
Đúng như vậy trong chốc lát, thân hình của Cung Vô Song đột nhiên từ không trung hạ xuống, còn lúc này, sắc mặt của Lý Dật đã trở lại bình thường.
- Thế nào? Phát hiện ra tông tích gì không?
Lý Dật nhàn nhạt nói.
Cung Vô Song chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không, tốc độ của người đến quá nhanh, ta toàn lực đuổi theo, cũng không thể nào đuôi kịp hắn, sau đó lại không phát hiện thêm tông tích gì... Chỗ ngươi thì sao?
Lý Dật nhếch miệng nói:
- Đã giao thủ qua, người đến thân thủ cực cao, thế nhưng... Không xác định mục đích của họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cơ hồ đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Chỉ có điều, Lý Dật lại không nói chuyện vừa rồi ra. Tìm kiếm tại chỗ một hồi, dĩ nhiên sẽ không có bất cứ manh mối gì, cuối cùng, hai người chỉ có thể từ bỏ.
Lúc này, ngựa đã bị kinh động chạy mất, có điều nơi này cách Vạn Triều Thành không còn xa, hai người bên thi triển thân pháp, nhanh chóng lao về Vạn Triệu Thành...
Hai người toàn lực thi triển, cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, một tòa thành quách đã hiện ra trong tầm nhìn.
Lúc này, nhìn thấy Vạn Triều Thành, Lý Dật cũng không biết đang có cảm giác gì.
Tuy lần này xa nhà cũng chỉ mất một tháng mà thôi, thế nhưng chuyện xảy ra trong thời gian nay, quả thực lại đều là những chuyện kinh tâm động phách...
Lúc này, lại bước chân trên con đường này, khiến trong lòng Lý Dật không khỏi dâng trào cảm giác cảnh còn người mất.
Nếu như biết thực lực lúc này của mình đã lại tăng lên, hơn nữa biết được, mình đấu với ba cường giả Đấu Hoàng mà không bại, không biết về mặt của mấy lão bất tử Lý Gia sẽ đặc sắc đến mức nào...
Khuôn mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, hai người cuối cùng đã đặt chân đến trước Vạn Triều Thành.
Ngẩng đầu nhìn công thành cao lớn, quét mắt nhìn đám người đang xếp hàng ra vào, Lý Dật kéo lấy Cung Vô Song chậm rãi bước qua công thành,
Máy sĩ binh nhìn thấy có người chen ngang vốn dĩ biến sắc mặt, thế nhưng khi nhìn rõ là Lý Dật, sắc mặt lại biến đổi...
Sau đó, người nào cũng ân cần bước qua...
← Ch. 0199 | Ch. 0201 → |