← Ch.0200 | Ch.0202 → |
Trên con đường rộng thêng thang, các dong binh, thương nhân, người đi đường đều đang làm việc riêng của mình, khiến thành phố phồn hoa này càng thêm náo nhiệt.
Bước đi trên đường phố ở Vạn Triều Thành, các loại âm thanh vang lên từ khắp nơi gần như nhấn chìm Lý Dật và Cung Vô Song.
Với sắc đẹp của Cung Vô Song suốt dọc đường, dù đi qua thành phố nào thì cũng gây nên chấn động dữ dội. Cũng có những kẻ không biết điều tiến lại chọc ghẹo, nhưng không có gì phải nghi ngờ... hậu quả của mỗi người trong bọn chúng đều rất thảm, rất thảm..
Ở Vạn Triều Thành, khi nhìn thấy Cung Vô Song, mọi người đầy vẻ kinh ngạc, nhưng đến khi nhìn rõ được mặt Lý Dật bên cạnh thì ai cũng hơi biến sắc mặt rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.
Chút tiếng tăm của Lý Dật Đại Thiếu gia ở Vạn Triều Thành cũng có vài phần sức uy hiếp...
- Ủa? Nữ tử kia xinh đẹp như vậy, Long huynh, với tính cách của huynh sao không tiến đến mà nói chuyện?
- Não ngươi hỏng rồi hả? Không nhìn ra ai ở bên cạnh cô ta sao?
- Lý... Lý Dật?
- Tên Sát Thần đó...
Hai người dường như đang run rẩy, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đủ mọi loại ngữ điệu lọt vào tai Lý Dật và Cung Vô Song nhưng Lý Dật thì sắc mặt không hề biến đổi.
Còn Cung Vô Song thì cười nhẹ:
- Tiếng tăm của ngươi ở đây hình như không được tốt lắm nhỉ!
Lý Dật gãi mũi, cười với vẻ bối rối. Danh tiếng của hắn đúng là không được tốt lắm. Tiểu Lý Dật trước đây thì không nói, nhưng từ sau khi mình xuất hiện, những chuyện từng làm có lẽ cũng chẳng có chuyện gì tốt. Hai chữ Sát Thần mà người ta đặt cho dường như cũng không sai...
Ít ra thì hôm đó khi đến Mạc Gia, đánh giết đến tận phủ đệ người ta, mọi chuyện đều rất sảng khoái!
Vừa nghĩ, Lý Dật lắc đầu:
- Danh tiếng thì có thể ăn được sao?
- Không thể...
- Đấy, không phải thế sao!
Lý Dật cười, rồi quan sát ra xung quanh.
Cũng may có tiếng tăm của Lý Dật Đại Thiếu gia nên cũng không có kẻ nào sớ rớ lại gần.
Đi vòng quanh Vạn Triều Thành vài vòng cuối cùng thì cũng đến công nhà Lý Gia.
Công lớn nhà họ Lý trước khi đi uy nghiêm ra sao thì lúc này càng trở nên uy thế hơn.
Hai bên công lớn là hai pho tượng Ma thú không biết ở đâu ra, chỗ cổng vào là đội hộ vệ đứng đó với gương mặt vô cùng nghiêm trang.
Thấy có người đang hiên ngang tiến lại gần cửa nhà họ Lý, một người quát:
- Kẻ kia là ai? Ngươi tưởng Lý Gia ai cũng có thể vào sao?
Chưa dứt lời thì tay của đội hộ vệ đã đặt lên vũ khí đeo bên hông.
Cảnh này khiến Lý Dật khá hài lòng.
Hắn quan sát người hộ vệ đó một lát rồi cười:
- Không tồi... ra dáng lắm... Nhưng ngay đến ta mà ngươi cũng không nhận ra thì không được hay lắm nhỉ!
- Ngươi là...
Người hộ vệ đó hơi tái mặt, bối rối nói:
- Ngươi là Lý... à không Thiếu Gia chủ... thì ra Thiếu Gia chủ đã về! Thuộc hạ có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, xin Thiếu Gia chủ trị tội!
Lý Dật vỗ vai hắn:
- Không sao, hộ vệ của Lý Gia chúng ta nên uy phong như vậy... Nhưng ta thấy các ngươi cứ như sắp gặp đại địch ấy, Lý Gia xảy ra chuyện gì à?
Người hộ vệ hơi biến sắc rồi hạ giọng nói:
- Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn... Có điều, Vạn Triều Thành gần đây xuất hiện một thế lực mới, cứ xúi giục Lý Gia gia nhập cái liên minh gì đó... Lúc này thủ lĩnh của thế lực đó đang ở trong Lý Gia chúng ta, bọn ta đang đề phòng người của chúng làm loạn.
- Thế lực mới?
Lý Dật bóp chán, môi bất giác giật giật.
Hắn rời khỏi Vạn Triều Thành cũng mới một tháng mà đã xuất hiện thế lực mới... Đúng là đáng khiến người khác phải suy nghĩ!
Nhìn vẻ mặt của Lý Dật, người hộ vệ nhìn sang hai bên rồi nói nhỏ:
- Thiếu Gia chủ, chúng ta nên vào trong nói chuyện!
Lý Dật gật đầu, quay ra ra hiệu cho Cung Vô Song rồi đi vào đại viện.
Trong đại viện Lý Gia lúc này đang có một đội hộ vệ đi tuần tra với vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Lý Dật nhìn thì thấy đa số là con cháu Lý Gia.
Đám con cháu này trước nay luôn rất cao ngạo, ngay chúng cũng ra làm hộ vệ... xem ra Lý Gia dường như ít nhiều cũng có phiền phức rồi!
Đi được vài bước thì người hộ vệ đó len lén nhìn Cung Vô Song trong lòng có cảm giác rất kỳ quặc.
Có điều hắn cũng đã rất quen với phong cách hành sự của Thiếu Gia chủ Lý Dật rồi nên cũng không nói gì thừa thãi:
- Thiếu Gia chủ, thế lực mới xuất hiện này tên là cái gì mà Tiệt Giáo. Hình như phát triển từ mấy thành phố lân cận. Thế lực của chúng cũng khá mạnh, hình như đã liên lạc với vài Đại thế gia ở mấy thành phố rồi. Ngay Mạc Gia ở Vạn Triều Thành cũng đã gia nhập liên minh của chúng... Nhưng thái độ của Long Gia thì chưa rõ ràng, không nói gì cả. Giáo chủ Tiệt Giáo gần đây cứ đến Lý Gia ta suốt, ý đồ là ép Lý Gia ta cũng nhập Liên minh Tiệt Giáo... Gia chủ đại nhân lo khi đến chúng gây sự nên gần đây Lý Gia phòng vệ rất nghiêm ngặt.
Lý Dật nói:
- Thế phụ thân đại nhân có cách gì ứng phó với chúng chưa?
Người hộ vệ lắc đầu:
- Gia chủ đại nhân lại đối với hắn rất khách khí, chỉ cần có người đến là chào hỏi niềm nở, không thể hiện hắn ra điều gì về sự lôi kéo của chúng... nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng một vài người trong gia tộc cho rằng việc gia nhập Liên minh Tiệt Giáo chưa chắc đã là không tốt, ít ra thì sau này nếu các thế lực xung quanh đều thành một thể thống nhất mà chúng ta không vào thì e là...
Lý Dật cười nhạt:
- Thế người nghĩ thế nào?
Hắn hơi khựng lại rồi mới nói nhỏ:
- Người dưới lời nói không có trọng lượng, nghĩ gì thì cũng có ý nghĩa gì đâu!
- Thế chúng đang trong đại sảnh của Lý Gia sao?
- Vâng...
Lý Dật cười kỳ quái không nói gì, rồi vỗ vai người hộ vệ:
- Thôi được rồi... Chuyện này ta sẽ có tính toán, ngươi cứ làm tốt nhiệm vụ của mình đi...
Người hộ vệ dường như còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lui đi.
Lý Dật nhíu mày quan sát xung quanh rồi cười:
- Cung tỷ tỷ có biết Tiệt Giáo là cái gì không?
Cung Vô Song nghĩngợi một lúc mới nói:
- Ta cũng nghe nói đến cái Tiệt Giáo này, nhưng có lẽ chỉ là một thế lực nhỏ bé... Nhưng trong thời gian người rời đi, nếu thật sự chúng có thể gây ra chuyện lớn thế này thì có lẽ kẻ đứng đằng sau chúng không đơn giản đâu!
- Vậy sao?
Lý Dật nhún vai:
- Dù là không đơn giản, nhưng dám nhằm vào Lý Gia ta, có hậu quả thế nào... thì cũng khó nói lắm!
Nói rồi Lý Dật đập tay cười:
- Hôm nay đúng lúc tâm trạng Thiếu gia ta không được tốt, đi xem xem Giáo chủ Tiệt Giáo là nhân vật thế nào nào...
Nói rồi Lý Dật dẫn Cung Vô Song đi về phía đại sảnh Lý Gia.
...
Trong đại sảnh lúc này, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.
Ghế ngồi đã bị kéo hết sang hai bên, có đến gần trăm người đang đứng chen chúc trước đại sảnh.
Phía trước đám người là một thanh niên nam tử có kiểu tóc kỳ lạ đang đứng chắp tay sau lung.
Nhìn hắn cùng lắm là hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, sắc mặt thanh tú, dường như có bôi chút mỡ vậy, nhưng vẫn 'đẹp lạ thường'.
Hắn để kiểu tóc trung tính, mặc một chiếc áo bào màu trắng bên trên đường như có thêu những đóa hoa Bách Hợp.
Lúc này, chỉ đứng ở đây mà dường như ngửi thấy một mùi hương tỏa ra từ người hắn.
Phía sau hắn, Mạc Dịch, Gia chủ Mạc Gia đang hơi khom lưng đứng đó. Trừ Mạc Dịch ra còn thấy vài vị trưởng lão của Mạc Gia. Ngoài ra, chỉ cần có chút kiến thức là có thể nhìn ra được, có rất nhiều Gia chủ của các gia tộc lớn trong Vạn Triều Thành đều đang đứng nghiệm sau lưng người thanh niên kia.
Tuy có vài người có vẻ không phẫn nộ, nhưng đa số là vẻ mặt rầu rĩ.
Đối diện với thanh niên đó là Gia chủ của Lý Gia, Lý Hàn. Ở vị trí thủ hạ của Lý Hàn là tam đại trưởng lão và tinh anh các hệ của Lý Gia. Chỉ là lúc này sắc mặt ai cũng y như ai.
- Lý Gia chủ... không biết ngài đã suy nghĩ về đề nghị của Tư Đồ Giáo chủ chúng ta chưa?
Sau khi hai bên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Mạc Dịch tiến lên một bước hơi cung tay nói.
Lý Hàn cười nhạt, làm như không nghe thấy Mạc Dịch nói gì, chỉ khẽ cười:
- Mạc Dịch, không ngờ với tính cách của ngươi mà cũng chọn cách núp dưới bóng kẻ khác... Vốn dĩ, ta tưởng ngươi lợi hại hơn Long Phi vài phần, nhưng không ngờ đến Long Phi mà ngươi cũng không bằng!
Mạc Dịch hừ một tiếng:
- Long Phi lão nhi may mắn sinh được một Long Ngạo Thiên, dựa dẫm Bắc Đấu Tông... còn Mạc Gia ta nhỏ bé, không có ngọn núi dựa lớn như vậy! Huống hồ Tiệt Giáo Tư Đồ Giáo chủ, hùng tài đại lược, có lẽ không đến nửa năm là có thể thống nhất phía tây Đế Đô, đến lúc đó, hà hà... Lý Hàn, ngươi đừng nên ngoan cố nữa, giờ không phải thời đại huy hoàng của Lý Gia ngươi đâu. Nếu không đồng ý lời mời của Giáo chủ, có hậu quả gì thì chắc không cần ta nói đâu nhỉ!
Lý Hàn bình thản:
- Thế có nghĩa là Mạc Dịch người muốn dùng biện pháp mạnh? Có phải lần trước ở Mạc Phủ, các ngươi bị Dật Nhi nhà ta giết chưa đủ không?
Nhắc đến Lý Dật, mép Mạc Phi giật mạnh một cái, một lúc sau nói:
- Đừng nói một Lý Dật, dù là mười Lý Dật thì có thể làm được gì? Nhắc đến hắn, nếu không phải Lý Dật và con gái ta còn chút tình cảm... Lý Hàn, người thấy ta còn lãng phí lời nói vậy sao?
Lý Hàn cười lớn, tay đập mạnh xuống chiếc bàn lập tức vỡ vụn:
- Quả nhiên là lãng phí không ít... Mạc Dịch lão huynh quả nhiên là thông gia tốt! Chỉ có điều, dù có nói nữa thì Lý Gia ta cũng không nhu nhược như Mạc Gia các ngươi, đem dâng bá nghiệp nghìn năm của gia tộc cho kẻ khác! Chỉ một câu thôi, làm bằng hữu, được thôi, Lý Gia chúng ta hoan nghênh! Nhưng muốn Lý Gia gia nhập Tiệt Giáo? Các ngươi đừng có mơ! Nếu muốn khai chiến thì chúng ta cứ thử xem rốt cuộc ai sợ ai!
Mạc Dịch khẽ biến sắc, nhất thời không biết nói gì.
Người thanh niên im lặng từ nãy bỗng cười khan:
- Lý Gia chủ quả nhiên sát khí lớn quá, uy phong quá... Ta nghe người ta nói suốt, tuy Vạn Triều Thành có Tam Đại Gia Tộc, nhưng Lý Gia là bá đạo nhất... Tư Đồ Thông Thiên ta trước nay không tin... Không ngờ hôm nay gặp, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt!
Nhìn Tư Đồ Thông Thiên bỗng nhiên mở mồm, Lý Hàn khẽ run tay... Trong số người của Tiệt Giáo, người duy nhất Lý Hàn nhìn không thấu được chính là Tư Đồ Giáo chủ này. Cộng với việc những kẻ hắn đem đến đều là nhân vật có thực lực trong mấy thành phố quanh đây, dù ở mặt nào thì hoàn cảnh lúc này Lý Gia ở cũng ở thế yếu...
← Ch. 0200 | Ch. 0202 → |