← Ch.0409 | Ch.0411 → |
Sau khi đối đáp vài câu trong đầu với Hồng Thiên Thánh Giả, Lý Dật mặt trầm như nước, đạp mạnh một cái xuống tường thành, thân hình đã phóng nhanh về cửa thành Vân Gian Thành.
Ngẩng đầu nhìn, bốn mặt Vân Gian Thành và ảnh dày đặc quả thực làm người ta nổi da gà, nhưng trong tình huống như thế này, Lý Dật muốn chạy cũng không có đường để chạy, lại liên lụy đến vô số người, chẳng bằng tự mình đối mặt một phen.
Dù sao, sự việc là do chính mình tạo ra, điều này, bất cứ ai đều không thay đổi được.
Trong ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc quỷ dị của vô số người, thân hình Lý Dật giống như một vệt sáng hung hăng hạ xuống trước tường thành rộng rãi, đứng ở vị trí giáp ranh.
Theo thân hình hắn hạ xuống đàn rắn vốn dày đặc kia giống như cảm ứng được gì đó, đã nhanh chóng dãn ra một khoảng đất trống lớn. Nhưng nhiều rắn như vậy, mùi hôi tanh trong không khí vẫn khiến người ta khó chịu đến phát nôn.
- Rắn độc sao?
Lý Dật bĩu môi, mới nhìn xuống mấy đầu cự và trên tường thành:
- Các ngươi muốn tìm ta sao?
Cự và trên tường thành tồng có bốn con, trên thân mỗi con đều có vảy dày, thân hình cũng dài mấy chục thước.
Bốn con Tứ giai Xá tộc này khí thế cường hãn vô cùng, sợ trong tình huống bình thường này, chỉ là vừa xuất hiện đã có thể hù chết vô số người.
Nghe Lý Dật đặt câu hỏi, mặt bốn con cự xa cùng lúc hiện lên nét cười lạnh tràn đầy nhân tính, liếc nhìn lẫn nhau. Một lúc sau, một đầu cự xa khổng lồ mới chầm chậm cúi xuống, trong mắt màu xanh biếc chậm rãi nhìn Lý Dật, mang chút điềm nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi chính là Hồng Dịch mà Xà Hoàng Điện hạ lệnh tìm? Ngươi bây giờ chuẩn bị ngoan ngoãn đi theo bọn ta? Hay để bọn ta bắt người đi?
- Đi với các ngươi? Đi đâu?
Lý Dật thản nhiên nói.
- Đi đâu ngươi không cần biết, Xà Hoàng Điện hạ đã hạ lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, người chuẩn bị đi như thế nào tùy người chọn, ta cũng không thể để người lựa chọn khác được.
Lúc nhìn thấy Lý Dật, cự xa kia tự nhiên nhe răng cười, thản nhiên nói.
Mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng sát ý bên trong ngôn ngữ đó thực sự không giảm một chút nào.
- Còn chưa thinh giáo, các hạ là...
Lý Dật bất động thanh sắc, sau một lúc cười cười mới chắp tay nói.
- Xà Phách!
Cự xà ở giữa lạnh lùng nói.
- Hóa ra là Xà Phách các hạ. Tại hạ là Hồng Dịch, nếu đoán không sai, chính là người mà Xà Hoàng các ngươi tìm kiếm!
Lý Dật thản nhiên nói, chợt ngữ khí hơi lạnh lẽo:
- Nhưng mà, một chút ân oán giữa ta và Xà Hoàng tựa hồ cũng là việc giữa chúng ta, sau này nhất định sẽ làm rõ với Xà Hoàng. Vì vậy, hôm nay ta còn muốn mời Xà Phách các hạ mang Xà tộc các ngươi rời khỏi, không biết các ngươi có đáp ứng hay không?
- Rời khỏi!?
Xà Phách cười lạnh một tiếng, trong miệng rắn khổng lồ phun ra một hơi thanh khí, chậm rãi nói:
- Xà tộc Nạp Gia Sơn Mạch chúng ta, cũng không có nhiều tộc nhân muốn bạo phát Thú triều, thế nhưng lần này là do chính miệng Xà Hoàng Đại nhân hạ lệnh, nhất định phải bắt được người về. Nếu để người chạy thoát, sẽ máu rửa Vân Gian Thành. Vì vậy việc này không có bất cứ thương lượng nào cả, hoặc là người sống để đi cùng chúng ta hoặc người chết cũng phải đi cùng chúng ta. Ta cũng tin rằng nếu người đã đắc tội với Xà Hoàng chúng ta, vậy chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mà, nếu người bỏ đi, vậy thì xin lỗi, sinh mệnh toàn bộ dân chúng Vân Gian Thành này là cái giá mà người phải trả. Ta nghĩ, trong Vân Gian Thành này, không có nhiều người có thể chống đỡ được Thủ triều Xà tộc chúng ta?
Nghe vậy, ánh mắt Lý Dật chợt lóe lên. Hắn thực sự biết rõ, với tính cách của Xà tộc, vốn dĩ không an phận, nếu chúng đã nói sẽ lấy máu rửa Vân Gian Thành, mình nếu chạy, phỏng chừng Vân Gian Thành sẽ thực sự xong đời.
Tuy nói là bản thân cũng không phải người tốt lành gì, cũng không có cảm tình gì với người Vân Gian Thành, nhưng trong thành, ngoài cường giả ra còn có người dân thường. Mắt trừng trừng nhìn những người này vì mình mà chết, Lý Dật cho dù có lãnh huyết hơn nữa, tựa hồ cũng không làm nội việc này.
- Lão Đại, không nên kéo dài thêm nữa. Chậm ắt sinh biến. Nếu người này không chịu đi theo chúng ta, bốn người chúng ta cùng ra tay, bắt lấy hắn là được. Xà Hoàng Điện hạ nghiêm lệnh, chúng ta không thể không tuân theo.
Bên cạnh Xà Phách, một con rắn khác không nhịn được thè lưỡi, chợt mới lạnh lùng nói.
Nói xong đầu cự xà này đã hơi vung vẩy, toàn thân rắn khổng lồ lướt vào trong Vân Gian Thành, hai con cự và khác cũng hơi xoay mình, hình thành thế bao vây xung quanh vị triLý Dật đang đứng.
Lý Dật sắc mặt bình tĩnh, một lát sau mới thở ra một hơi, nói:
- Nếu như đã nói không thông, các ngươi hãy ra tay đi. Nhưng những Xà tộc bình thường kia không cần phải ra đâu. Ta nghĩ bốn vị cũng đều là đại diện hàng đầu, liên thủ bắt một người, chẳng lẽ cũng làm không nồi sao?
- Ôi ôi ôi nhân loại, ngươi không phải nói châm chọc ta. Nếu chúng ta đã tới, tất nhiên không có phần của các Tiểu Xà tộc ra tay! Nếu không phải biết loài người các người giáo hoạt sợ chết, không chừng sẽ bất ngờ bỏ chạy, bốn huynh đệ chúng ta đến, lại mang theo nhiều Tiểu Xà tộc như vậy làm gì?
Xà Phách nhe răng cười một tiếng, cuối cùng vẫy đuôi rắn khổng lồ:
- Lời vô ích không nên nói nhiều, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ dàn trận, tránh những con người không biết sống chết đến quấy rối.
- Lão Đại, Xã Hoàng có lời, thực lực tiểu tử này tuyệt đối không giống như biểu hiện bề ngoài, xem ra không hề đơn giản, tất cả phải cẩn thận.
Một con cự và khác gầm nhẹ một tiếng mới xoay người, chỉ huy đàn rắn đông đảo tránh ra một khoảnh đất lớn.
- Lão tôn từng bao nhiêu năm nay giết người còn không nhiều sao? Lẽ nào còn có thể sợ một tên tiểu tử mũi đang còn hội sữa? Tuy rằng không biết hắn tại sao lại đắc tội với Xà Hoàng Điện hạ.
Xà Phách nhe răng cười một tiếng, miệng răn khổng lồ đột nhiên mở rộng một tiếng tê tê vang lên, lập tức một luồng sương đen lao nhanh về phía Lý Dật. Trong luồng sương đen, cái đuôi răn khổng lồ bị bao quanh bởi một lớp đen như mực cũng hung hăng quát về phía Lý Dật.
Trên mũi nhọn của đuôi rắn, hiện ra vài phần quang sắc xanh đậm cực độc, rõ ràng trên đuôi rắn này có độc tính cực kỳ mạnh.
-Yên tâm đi. Chết trong tay lão tốn, người tuyệt đối sẽ không cảm thấy một chút đau đớn nào đâu. Chuyện này tốt hơn rất nhiều so với bị Xà Hoàng Điện hạ chậm rãi hành hạ.
Đối mặt với công kích kinh thiên động địa này, sắc mặt Lý Dật cũng hơi biến hóa. Chỉ từ một kích này đã có thể thấy, Xà Phách trong ma thú Tứ giai sợ rằng cũng không phải là loại ma thú dễ đối phó. Lại thêm thông thường trong tình huống ma thú và nhân loại có đẳng cấp ngang nhau như thế này, luôn luôn là ma thú mạnh hơn người bình thường vài phần, vì vậy Lý Dật cũng không dám coi thường,
Lập tức, thân hình Lý Dật bất động tại chỗ, nhưng Quy Thiên Lôi Khí trong người hắn lập tức toát ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành chiếc Áo giáp Đấu khí tinh xảo, sau đó cước bộ lùi về phía sau nửa bước, tung một chưởng như vũ bão về phía trước.
Thịch
Trong một chương này của Lý Dật, lối quang tràn đầy, điện quang lan tràn. Kèm theo một chưởng của Lý Dật đánh ra, không biết bao nhiêu đạo lôi điện bạo loạn trong nháy mắt lan đến đuôi rắn khổng lồ kia.
Lực lôi điện là bá đạo nhất, dưới đấu khí bá đạo như thế này, Xà Phách mặc dù có đấu khí hộ thân, thế nhưng cũng bị điện giật đến nửa người tê dại, còn lớp lân phiến hắc khí bao trùm đen kịt bên ngoài, cũng có cảm giác bị tiêu tan vài phân.
- Hanh!
Cảm thấy đấu khí Lôi thuộc tính khó chơi, Xà Phách trong lòng cũng hơi chút kinh ngạc, nhưng chợt cười lạnh một tiếng, đuôi rắn khổng lồ nhanh chóng lui về, chợt một lần nữa vung ra.
Chẳng qua, đuôi rắn khổng lồ này lại không vẫy thẳng về phía người Lý Dật, mà chỉ mang theo các đạo tàn ảnh mà thôi.
Chợt nghe trong không khí vang lên từng tiếng xuy xuy xuy- phá gió, sau đó có gần hàng chục đạo tàn ảnh hắc sắc đen kịt từ trong người Xà Phách hung bạo tuôn ra, chợt cuốn lại với nhau trong không trung, hình thành một thanh giáo sắc bén đen kịt.
- Chết đi!
Theo tiếng quát nhẹ, thanh giáo sắc đen như mực quét mạnh về phía Lý Dật, tốc độ nhanh cực hạn.
- Ma thú Xá tộc cũng có thể sử dụng đấu khí, ta thật sự quên mất điểm này.
Lý Dật thấp giọng lầm bầm trong lòng
Bất chợt, hai tay hắn vỗ nhẹ, nhất thời, đã thấy trên cánh tay hắn khí tức thanh sắc trong nháy mắt lan ra, sau đó, bàn chân hắn đạp về phía sau vài bước, tay phải xoay chuyển trong không trung chợt xẹt qua một đạo đường cong quỷ dị hung hăng thoát ra phía trước.
- Thanh Vân Thủ!
Ánh sáng màu xanh đột nhiên phóng ra, giống như pháo hoa diễm lệ, hướng về phía trước thét lên.
Ngay khi hai tay của Lý Dật vừa chém ra, thanh giáo đen kịt kia cũng đã phá không hiện ra, hai người cứ như vậy dưới vô số ánh mắt ánh mắt chú ý, hung hăng va chạm với nhau.
Thịcho
Một trận bạo hưởng kinh thiên động địa, khiến dư âm đấu khí lan rộng bốn phương tám hướng. Lý Dật cũng hơi nhích mũi chân, thân hình hư ảo biến mất trên không khi xuất hiện lại, đã hạ xuống bên cạnh tường thành phía khác rồi.
- Không tồi, có thể tiếp được một chiêu của lão tồn, ít nhất cũng có thực lực của Ngũ, Lục Tinh Đấu Vương. Nhưng thực lực như vậy lại dám đắc tội với Xà tộc Hoàng gia chúng ta, quả nhiên là muốn chết.
Xà Phách kia lành lạnh cười, cái miệng rắn khổng lồ mở rộng, chợt nghe một tiếng hút khí, thiên địa linh khí từ phía trong nháy mắt đều bị hút vào trong miệng nó. Trong nháy mắt, lực hút khí chợt ngưng lại, trái lại cái miệng khổng lồ cứ mở ra....
- Phì>
Xuy Xuy Xuy xuy
Theo động tác của Xà Phách, trong miệng nó chợt bay ra vô số đạo hắc quang mang theo vài phần uy thế phô thiên cái địa, bắn mạnh về phía Lý Dật. Còn xem số lượng hắc quang hết thảy bốn phía phảng phất đều bị che phủ bên trong cũng không có bất cứ khoảng trống nào, sợ rằng bất cứ ai đều không có cách nào trong nháy mắt có thể thoát khỏi vùng chết chóc này.
Cảm nhận được cục diện không lối thoát, Lý Dật nhăn mày lại, nhưng hắn thật sự không kinh hoàng lắm, mà thân hình hơi lùi lại, nhanh chóng vọt lên cao.
Theo thân hình nhanh chóng chớp động thanh sắc trải rộng trên hai tay hắn cũng không ngừng phát ra bốn phương tám hướng, hầu như trong chưa đầy một cái nháy mắt, tất cả thế công của Xà Phách đều bị cản trở xuống.
Leng keng leng keng leng keng
Trong không trung vang lên vô số tiếng kim thiết va chạm, còn từng mảng hoa lửa không ngừng bùng nổ. Trong thế công liên tiếp dày đặc, thân hình Lý Dật cũng mất tự chủ không ngừng lui về phía sau.
- Thực lực tên này tựa hồ cũng không ra gì? Sao có thể đắc tội với Xà Hoàng Điện hạ được?
Một bên quan chiến, ánh mắt mấy đầu cự và còn lại đều hiện lên vài phần cổ quái, quay sang nhìn lẫn nhau, thần sắc quỷ dị không ngừng chớp động.
Dưới sự quan sát của bọn chúng Lý Dật mặc dù từng bước lùi về phía sau, nhưng vẫn tay không đỡ vô số công kích của Xà Phách. Mỗi lần đỡ, mặt đất ở dưới bàn chân hắn lại nứt ra một vệt lớn, nhưng đây không phải vì hắn không dốc toàn lực, hắn quả thực đều chặn được thế công, nguyên nhân là vì không dùng cách khác hóa giải thể công hàm chứa lực đạo của Xà Phách.
Sau khi vung tay đẩy lùi đạo hắc quang cuối cùng, Áo giáp Đấu khí màu từ lam sắc trên thân Lý Dật chợt lóe lên, bỗng chân phải hắn đạp mạnh trên mặt đất một cái, ngược lại phóng vọt lên phía trên.
Xuy~~
Trong lúc thân hình vọt nhanh đi, lội quang trên người Lý Dật cũng nổ vang lên, giống như muốn nuốt chửng tất cả.
Sau đó, thân hình lao về phía trước mặt Xà Phách, hai tay hắn vung mạnh lên, chợt tung một chưởng vũ bão về phía trước.
- Nhân loại, đây chính là bản lĩnh của ngươi sao? Bằng chút bản lĩnh nhà ngươi, tốt nhất ngoan ngoãn chịu chết đi.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |