Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Thần - Chương 0411

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0411: Xà Bàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


- Xà Phách các hạ, vậy mời ngươi nếm thử chút bản lĩnh này của ta vậy!

Nghe được lời Xà Phách nói, Lý Dật lộ ra vài tia lạnh lẽo, nói.

Theo hai tay Lý Dật mạnh mẽ giương lên, một đoàn vật thể tử sắc bắn nhanh vào đầu rắn khổng lồ của Xà Phách.

Quan sát từ chỗ xa, hai tay Lý Dật phóng xuất ra một đoàn tử sắc gì đó, nhưng Xà Phách trước mặt Lý Dật lại nhìn rất rõ ràng, đoàn tử sắc gì đó, chính là Quy Thiên Lôi Khí sau khi bị nén cao độ hình thành. Trên chưởng hình cầu tử sắc to nhỏ có thể nhìn thấy vô số tia quang điện nho nhỏ đang không ngừng chớp động thậm chí thính giác linh mẫn của Xà Phách có thể nghe thấy tiếng xuy xuy yếu ớt trong đó.

- Được lắm, có thể mang đấu khí nén đến mức độ này... Tiểu tử, ngươi quả thực có đủ tư cách đề lão tử đích thân động thủ rồi.

Nhìn thấy đoàn Quy Thiên Lôi Khí tử sắc trong tay Lý Dật bắn nhanh tới, đôi mắt hợp dài của Xà Phách lộ về ngưng trọng.

Ngay khi tử sắc lôi cầu sắp rơi vào đầu rắn khổng lồ của Xà Phách, đầu hắn lắc lắc một cái, một tấm lá chắn màu đen nhánh đột ngột xuất hiện giữa đầu Xà Phách và lôi cầu.

Tử sắc lôi cầu cùng tấm chắn hắc sắc cùng va chạm vào nhau, nhất thời một chuỗi âm thanh "dát chi chói tai, giống như vô số hòn đá sắc nhọn đập vào cái chảo sắt, những người đang quan chiến nghe thấy đều nhíu mày lại.

Hai vật thể cùng va vào nhau, từ sắc lôi cầu dần dần nhỏ đi, lực điện quang không ngừng công kích lên trên tấm chắn hắc sắc. Trên tấm chắn không ngừng toát ra từng đợt hắc vụ, cùng hắc vụ tản đi, màu đen trên tấm chắn cũng dần dần nhạt đi. Một mùi tanh tươi trong không khí xông ra lại càng thêm ngẹt mũi.

- Hanh, chỉ là một con rắn nhỏ Tứ giai cũng dám càn quấy như thế! Tiểu tử, muốn mượn chút lực lượng không một chiêu giết chết nó cho xong.

Thanh âm của Hồng Thiên Thánh Giả chợt vang lên trong đầu Lý Dật.

- Không cần, một đầu ma thú cấp bậc Đấu Vương ta có thể tự ứng phó được.

Ý niệm của Lý Dật cũng truyền đi.

- Vậy ngươi hãy cẩn thận, giống ma thú như thế này sẽ có chút thiên phú đặc thù, trong lúc đường cùng có thể phản phệ lại một kích cùng chết, không nên đến lúc đó lại lật thuyền trong mương nhỏ.

Tiếng cười quái dị của Hồng Thiện Thánh Giá truyền tới Lý Dật, rồi ngay lập tức đem khí tức của mình ẩn dấu đi.

- Nếu không phải vì sợ bại lộ thân phận thực của mình, đầu đến lượt con rắn nhỏ này càn rở.

Lý Dật thầm nghĩ.

- Nhân loại, đi chết đi!

Ngay tại thời điểm từ sắc lôi cầu và tấm chắn hắc sắc đều sắp tiêu thất, cái miệng rắn khổng lồ của Xà Phách hét lớn, một ngọn thương màu đen kịt đột nhiên xuất hiện, nhanh như thiệm điện đâm tới Lý Dật.

Lúc mũi thương hắc sắc bắn ra, sắc mặt Xà Phách lộ ra vẻ đắc ý. Tên nhân loại này lại không biết sống chết chạy tới trước mặt mình, còn không phải muốn chết thì là gì?

- Vân Bộ!

Lý Dật quát khẽ một tiếng, ngay khi mũi thương hắc sắc sắp đâm trúng thân thể mình, hai chân Lý Dật khẽ đạp những bước huyễn hoặc, khó khăn lắm mới thoát được một chiêu tất sát của Xà Phách.

- Thân pháp Đấu kỹ!Nhân loại, không ngờ, ngươi còn có thể có chiều như vậy.

Thấy một kích tấn công của mình thất bại, âm thanh của Xà Phách oán giận vang lên.

- Xà Phách các hạ, làm người sợ rồi?

Khóe miệng Lý Dật nhếch lên, lộ ra một điệu cười khiêu khích.

- Lão tử sợ cái đầu ngươi!

Xà Phách lại hét lên một tiếng, thân hình khẽ động, cái đuôi vừa to vừa dài phía sau mang theo một trận gió tanh hung hăng quét qua.

- Hỗi Phong Chưởng. Giảo Kình!

Khi thân rắn thô dài quét qua sát người Lý Dật, hai tay Lý Dật vung lên, lợi dụng Hồi Phong Chưởng dùng lực đã lực chống lại lực quét của Xà Phách.

Cảm thấy lực đạo của mình lại bị chấn ngược về cơ thể của mình, trên mặt Xà Phách lộ ra thần sắc kinh dị. Nhưng rất nhanh chóng nét mặt Xà Phách buông lỏng, trong ánh mắt lộ ra một ý cười quỷ dị.

Thấy Xà Phách thể hiện một bộ dạng quỷ dị này, Lý Dật trong lòng thất kinh, ngay lập tức, một màn kỳ quái phát sinh.

Hồi Phong Chưởng rơi vào trên thân Xà Phách, tu vi của hai người không sai biệt lắm,

Hồi Phong Chưởng quả thực có tác dụng đối với đối phương. Nhưng mà Lý Dật không ngờ, thân thể rắn rất dài, hơn nữa có thể tùy ý uốn khúc, tác dụng lực đánh phản ngược của Hồi Phong Chương trên thân Xà Phách, lại giống như roi dài không có tác dụng ngược lại Xà Phách lại hướng thân thể Lý Dật quét ngang một cái.

Không chỉ có thế, thân thể Xà Phách lại dùng lực vừa xoay, tốc độ thân rắn quét tới Lý Dật so với lần trước càng thêm mãnh liệt hơn. Xà Phách lại lợi dụng lực đạo phản hồi của Hồi Phong Chưởng tiếp thêm lực đạo cho bản thân. Lực lượng hai đạo cùng kết hợp, Lý Dật lúc này phải đối mặt với lực công kích gấp đôi lần trước.

Thời gian chớp mắt trôi qua, đòn công kích đã đến ngay trước mặt Lý Dật.

- Thanh Vân Thủ!

Lý Dật quát lớn một tiếng, hai tay giống như hai lưỡi dao sắc bén, huy động tựa như mây bay nước chảy:

Bành, bành, bành"

Nơi hai người giao chiến, liên tiếp vang lên những tiếng như sấm rền, rất nhanh, miệng Xà Phách lại phát ra vài tiếng thống khổ.

Mà Lý Dật càng đen đủi hơn, thân rắn khổng lồ vang lên vài tiếng trầm muộn, rốt cuộc quật trúng người Lý Dật. Lực lượng hai cỗ lực đạo khổng lồ chồng lên nhau đánh bay Lý Dật đi.

Lý Dật liên tiếp và vào một loạt dãy tường nhà dân. Một chuỗi âm thanh ầm ầm vang lên, sau khi liên tục va vào bảy tám gian nhà, âm thanh mới dừng lại.

- Tiểu tử khá lắm!

Xà Phách hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói. Phần đuôi của mình lại có vài miếng vẩy bị tổn hại, lộ ra một mảng thịt trắng trên thịt rắn còn không ngừng ứa ra từng tia máu tuoi.

- Lão Đại bị thương rồi?

Trong ánh mắt của mấy con cự xa khổng lồ khác tỏ ra vẻ không thể tưởng tượng nồi.

Là đồng loại, mấy con cự và khồng lồ kia tự nhiên biết rõ khả năng phòng ngự của lớp vảy của Xà Phách đã đạt tới trình độ nào rồi, hơn nữa tầng trên lân giáp trên thân Xà Phách có bao phủ một tầng dịch thể lỏng có thể tiêu trừ một bộ phận lực đạo công kích. Có thể nói, dưới tình huống Đấu Vương bình thường không sử dụng Đấu kỹ, cho dù toàn lực công kích cũng không thể phá lớp phòng ngự của lân giáp Xà Phách.

- Hanh, sử dụng Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp thì làm sao, vẫn là phải chết trong tay lão tử.

Sau khi thụ thương trên mặt Xà Phách lộ ra vẻ khinh thường. Trong mắt nó, chỗ sụp đổ kia, phía dưới khu nhà dân đã không còn chút động tĩnh, Lý Dật hắn đã tiêu rồi. Xà Phách đối với một kích vừa rồi của bản thân cực kỳ tự tin. o0o

- Đại ca, có muốn phái người đi xem xét không?

Trên một lầu cao cách chỗ đó không xa, Vân Thiên Nhi nhíu mày hỏi.

Thú triều làm ra hành động lớn như vậy, lan đến phạm vi của thể lực Vân Gian Thành là Vân Gia. Vân Thiên Nhi, Vân Trác và Vân Nhàn cùng các trưởng lão Vân Gia cũng đứng trên lầu cao cách đó không xa quan chiến.

- Cuối cùng hắn cũng đã chết, đỡ liên lụy đến Vân Gia chúng ta.

Thấy Lý Dật đập vào khu nhà dân sau đó không có chút động tĩnh gì, Vân Nhàn lộ ra thần sắc dữ tợn.

- Nhị ca, lại lịch của Hồng Dịch kia khẳng định không nhỏ, người như thế có thể hợp tác với Vân Gia chúng ta, đối với Vân Gia ta có tác dụng không nhỏ.

Nghe Vân Nhàn nói vậy, Vân Thiên Nhi ngay lập tức phản bác lại.

- Thôi đi, hãy nhìn đi, vì một Hồng Dịch mà đắc tội với cả Xà tộc trong Nạp Gia Sơn Mạch, cũng không phải là hành động thông minh gì đâu. Huống hồ nghe đồn trong Xà tộc còn có sự tồn tại của một cường giả cấp bậc Đấu Hoàng.

Vân Trác ở một bên chậm chạp nói.

Nghe được lời Vẫn Trác nói, miệng Vân Thiên Nhi giật giật, cuối cùng cũng không thể nói thêm lời nào. Cả Xà tộc trong Nạp Gia Sơn Mạch, xác thực không phải là thế lực mà Vân Gia có thể chống lại được. o0o

- Vẫn chưa chết!

Một con rắn lớn đột nhiên nói, là ma thú xà loại, cho dù là một động tĩnh rất nhỏ cũng không thoát khỏi cơ quan thính giác của chúng. Đoạn cuối đống phế tích của dãy nhà dân, bên trong truyền đến những động tĩnh yếu ớt.

Lực đạo của Xà Phách tuy mạnh, nhưng cũng không thể giết chết Lý Dật. Lý Dật bị chôn trong đồng phế tích toàn thân bị đánh đến mức cứng đờ, nhưng ngay lập tức từ Thiên Khôn Địa Càn Châu truyền đến từng dòng khí ấm áp. Cỗ khí ấm áp này không ngừng gột rửa cảm giác đau đớn trên người Lý Dật. Cỗ khí ấm áp đó mỗi lần đi qua một nơi nào đó trong cơ thể, cảm giác đau đớn ở đó liền biến mất.

Nguyên nhân khiến Lý Dật không ngay lập tức đứng lên, là vì đầu hắn bị đập có chút hơi choáng váng tiếp nữa là vì cỗ ấm áp đó truyền qua, toàn thân có loại cảm giác ngâm trong suối nước nóng cực kỳ thoải mái.

Oanh

Ngay khi con cự xa kia vừa dứt lời, trong đống phế tích truyền đến một tiếng nỗ lớn, bụi bặm đột nhiên bay lên, đất đá bay loạn từ phía. Từ trong bụi bặm đầy trời, một nhân ảnh chầm chậm đi ra, người đó không phải Lý Dật thì là ai?

- Nhân loại, ngươi ngay đến một chút thương tổn cũng không có sao?

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng đi qua của Lý Dật, trên mặt Xà Phách lộ vẻ không thể tưởng tượng được.

- Xà Phách các hạ, người cho rằng với chút lực đó của ngươi có thể làm ta bị thương sao?

Lý Dật cười khẽ nói.

- Không thể nào, không thể nào! Ta chồng hai cỗ lực lượng lên nhau, cho dù không giết chết người, nhưng ngươi không thể ngay đến một chỗ bị thương cũng không có!

Xà Phách liên tục lắc lắc cái đầu khổng lồ của mình.

- Ngươi không tin ta cũng chịu thôi.

Lý Dật mở hai tay ra, vẫn như trước không nhanh không chạm đến trước mặt Xà Phách:

- Chỉ là bây giờ, mời Xà Phách các hạ tiếp một chiêu của ta.

Đang đi, khí thế toàn thân Lý Dật đột nhiên tăng vọt. Bị chôn dưới đống phế tích, Lý Dật đã chuẩn bị sẵn việc phóng xuất Đẩu kỹ.

- Dẫn khí nhập thế!

Theo tiếng hát của Lý Dật, đấu khí huyết sắc, tử sắc cùng hồng sắc trên người Lý Dật không ngừng lập lòe. o0o

- Ba chủng loại đấu khí!

Ở cách đó không xa, Vân Trác vẻ mặt lộ vẻ kinh nghi. Loại tình huống như vậy cho thấy rõ ràng trên người Hồng Dịch này đồng thời tồn tại ba chủng loại đấu khí khác nhau. Tuổi tác như vậy, đồng thời tu luyện ba loại đấu khí còn tu thành cấp bậc Đấu Vương cường giả. Nhân vật như vậy xác thực là nhân tài tuyệt thế rồi. Vân Trác bắt đầu nghĩ, có nên hay không vì người này mà đắc tội với cả Xà tộc. o0o

- Ngưng khí phá không!

Vừa hướng Xà Phách đi tới, Lý Dật vừa lạnh lùng quát. Ngay lập tức, ba thanh kiếm nhỏ với màu sắc khác nhau xuất hiện bên cạnh ngón tay phải của Lý Dật, ba thanh kiếm nhỏ không ngừng xoay quanh hai ngón trỏ và ngón giữa của Lý Dật.

- Ỷ Thiên Phá Không Kiếm!!!

Lý Dật quát to một tiếng, ba thanh kiếm nhỏ dung hợp lại cùng một chỗ, theo một tay Lý Dật chỉ thắng tới Xà Phách, mũikiêm dung hợp cấp tốc bắn vào Xà Phách.

Không gian trước mặt Phá Không Kiểm giống như bị xé rách ra. Nhìn một kiểm này mang theo sát khí kinh người bản về phía mình, trong mắt Xà Phách lộ ra một tia kinh hoàng Bản năng mách bảo Xà Phách, một kiếm này vô cùng nguy hiểm.

-Xà Bàn!

Xà Phách cũng hét lớn một tiếng, toàn thân tầng tầng cuộn lại, đem cái đầu rắn khổng lồ vùi sâu trong lớp thân thể tầng tầng lớp lớp. Cùng với toàn thân Xà Phách chiếm cử, trên thân rắn tin phát tầng tầng hắc quang, nhất thời đem toàn thân Xà Phách đang cuộn lại bao bên trong một vỏ bọc do hắc quang tạo thành. Xà Bàn, chính là loại Đấu kỹ phòng ngự đặc thù riêng có của mỗi một đầu cự xà trong các ma thú xà loại. Cho dù phá vỡ lớp phòng hộ bên ngoài do hắc quang tạo thành, bên trong còn phải phá vỡ lớp vảy phòng hộ của bản thân cự xà đó mới có thể gây thương tổn cho đối phương được.

- Không biết Lão Đại lần này có thể ngăn cản được không?

Trong mắt của một con cự và hiện ra nét lo lắng, hiển nhiên con cự xà này cũng biết, uy lực Đấu kỹ này của Lý Dật không giống như bình thường.

- Ta thấy không có vấn đề gì.

Một con cự và khác rất nhẹ nhàng nói. Con cự xà này đồng dạng có thể thi triển Xà Bàn, đối với đặc tính phòng ngự của một chiều Đấu kỹ này vô cùng nắm chắc. o0o

Không chỉ có Xà tộc, trên lầu cao cách đó không xa, đám người Vân Gia trên mặt cũng hiện đủ dạng sắc thái. Trên mặt Vân Trác vẫn như cũ một bộ dạng an nhiên tự tại, Vân Thiên Nhi thì sắc mặt lại lộ vẻ căng thẳng, Vân Nhàn ở một bên trên mặt tỏ vẻ chán ghét, đối với Vân Nhàn mà nói, Lý Dật lúc nãy nên chết nhanh gọn mới là kết quả hắn hy vọng nhìn thấy nhất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)