Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Y - Chương 371

Đấu Y
Trọn bộ 522 chương
Chương 371: Phát uy (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-522)

Siêu sale Shopee


Ba gã đệ tử Hợp Võ Môn nghe được lời của thanh niên này nói trước mặt mọi người liền cười to.

- Chỉ bằng ngươi?

Trên mặt hai gã trưởng lão Lý Mục cùng Lý Du cùng hiện lên nét tiếu ý, đánh giá trong lòng về vị thanh niên trước mặt này lập tức hạ xuống không ít.

- Cuồng vọng!

Lý Du quát lớn một tiếng.

- Phải, thì sao?

Lâm Khiếu Đường lạnh lung nói, vừa nói trảo đã xuất ra, lập tức kim thủ đã xuất hiện trước mặt ba gã môn nhân đệ tử kia.

Ba gã tráng hán thấy vị thanh niên trước mặt cư nhiên dám động thủ trước, lúc này cái loại cảm giác về sự ưu việt của đại môn phái trong lòng nhất thời bị thách thức nghiêm trọng, chuẩn bị đánh trả một phen.

Thế nhưng bỗng nhiên ba gã tráng hán phát giác chính mình căn bản không thể động đậy, một cỗ uy áp cường đại đưa bọn họ bao vậy lại một cách cứng chắc, trên cổ chính mình thậm chí còn bị một đạo kình khí do kim thủ hóa thành khống chế.

- Lớn mật!

Lý Mục vừa nhìn thấy liền quát lớn một tiếng, nhẹ lật tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

Một đạo kiếm khí sắc bén bắn thẳng về hướng Lâm Khiếu Đường đang đứng cách đó không xa.

Nhưng mà kiếm khí đến gần Lâm Khiếu Đường không tới trượng liền biến mất không thấy, như thể bị lớp hộ thể chân khí bên ngoài cơ thể trực tiếp đánh tan.

Lý Mục, Lý Du nhất thời kinh hãi, tu vi của hai người là đại sư giai sơ kỳ, tại Nam Xuyên Giới tuy không được gọi là cao thủ nhưng xũng chẳng phải loại yếu kém, mới vừa rồi Lý Mục dùng đến bẩy thành lực lượng, đối phương cho dù mạnh hơn bản thân cũng tuyệt đối không thể cứ phớt lờ như vậy.

Chỉ dùng hộ thể chân khí cũng có thể kháng cự được một kích có bẩy thành nguyên lực của mình, chỉ sợ đối phương đã có tu vi linh hồn giai.

Hai người kinh dị rồi lại không thể tin tưởng, song song cùng quát một tiếng rồi cùng xuất thủ. Đã dùng tới mười thành nguyên lực, ý muốn nhất cử đem người thanh niên dám miệt thị họ giết chết đương trường.

Lương Như Vân vừa thấy cảnh này lập tức thấp thỏm lo âu, rất sợ Lâm Khiếu Đường bị tổn thương, đối phương dù sao cũng là hai người tu vi đại sư giai, chiến lực thật không thể khinh thường.

Lưu Trúc thượng nhân thấy Lâm Khiếu Đường chỉ dùng hộ thể chân khí đã có thể tiếp được một kích đầy uy lực của Lý Mục, trong lòng tức thời suy đoán tu vi chân thực vị thanh niên này, chỉ sợ là cao nhân a. Vốn dĩ với thân phận và tu vi của Lưu Trúc thượng nhân thường ngày chỉ có thể nhìn thấy người có tu vi tối cao cũng là đại sư giai mà thôi, tu vi linh hồn giai, hắn mới chỉ nghe đồn, hiển nhiên chưa hề có gặp qua. Trong lịch sử Tinh Vân Tông cũng chỉ có tổ sư gia mới có bực tuyệt thế tu vi như vậy, mà Lưu Trúc thượng nhân nhập phái đã gần trăm năm mà chưa hề gặp qua tổ sư gia một lần.

Có thể thấy vị thanh niên kia nhìn qua không có bất kỳ biểu hiện gì là đã thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình, Lưu Trúc thượng nhân lại càng không dám tin tưởng khi thấy chính đồ đệ bảo bối của mình cùng vị thanh niên lợi hại kia tựa hồ giao tình không tệ, trong mắt Lưu Trúc thượng nhân hiện lên từng tia mừng rỡ.

Hợp Võ Môn chính là một đại môn phái võ tông, bởi vậy hai người Lý Mục cùng Lý Du cũng là những đại võ sư, hai người đều sử dụng khoan kiếm (kiếm có lưỡi rộng bản). Chiêu số tinh diệu mà không mất đi cái bá đạo, trùng kích kiếm khí có thể phóng xuất ra kiếm quang, người xem xung quanh nếu như có tu vi yếu nhược một chút liền có cảm giác không thích ứng nổi, khí huyết bốc lên thậm chí có thể là không cầm cự được.

- Lâm đại ca, tránh mau.

Lương Như Vân cả kinh kêu lên.

Lưu Trúc thượng nhân cũng nhướng mày, nhìn cảnh này, lòng tin đối với người thanh niên cũng hạ không ít, phải biết rằng khí thế của Lý Mục và Lý Du thật không kém.

Trong ánh mắt Lâm Khiếu Đường hiện nên vẻ nghiêm nghị, nhìn thẳng tới hai người Mục, Du, một tay vẫn để phía sau còn tay kia thì xuất trảo. Bỗng nhiên nhấc lên, hai kim thủ trong nháy mắt đánh tới, đi cùng với nó là một cỗ khí áp vô cùng cường đại.

Đương một tiếng, hai thanh khoan kiếm vốn khí thế rất mạnh đã đồng thời rơi xuống đất. Lý Mục, Lý Du cũng không biết xảy ra chuyện gì liền bị hai kim thủ cường ngạnh nhấc lên, chỉ thấy khó thở vô cùng, cần cổ gắt gao bị túm chặt, hai người cũng không có biện pháp, chỉ đành giãy dụa trong đau khổ và bất lực.

Mọi người vây xem xung quanh không thể tưởng tượng nổi, sự việc diễn ra thật không ai tưởng tượng được. Ba vị đệ tử Hợp Võ Môn không kịp xuất một chiêu đã bị khống chế, mà hai vị trưởng lão có tu vi đại sư giai sơ kỳ ngay cả năng lực bắt đối phương sử dụng hai tai cũng không có, trong vòng nửa chiêu cả hai liền bị người chế trụ, mạng nhỏ không thể tự bảo toàn.

Lưu Trúc thượng nhân vẫn mơ hồ còn đắn đo, lúc này trên mặt hiện ra vẻ vui sướng vô cùng, đến lúc này hắn vẫn không thể xác định được tu vi đích thực của vị thanh niên kia, thế nhưng hiện tại hắn lại có thể khẳng định trăm phần trăm rằng tu vi của hắn đã vượt quá đại sư giai. Phải biết rằng Lý Mục, Lý Du, cả hai người đều đã có tu vi đại sư giai sơ kỳ, hai người liên thủ lại trước mặt vị thanh niên này ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ được, hơn nữa người ta lại không dùng hết sức mà chỉ dùng một tay dễ dàng khống chế được cục diện.

Thắng lợi như vậy hoàn toàn mang tính áp đảo, Lưu Trúc thượng nhân cho dù có cổ hủ đến mấy thì cũng nhìn ra điểm này, chỉ sợ vị thanh niên kia chính là một cao thủ linh hồn giai, rất có thể là đệ tử đắc ý của đại nguyên lão một đại môn phái nào đó.

Lưu Trúc thượng nhân đã cố không thoát được cảnh Hợp Võ Môn thi oai, lúc này thoát khốn, nội tâm mừng như điên. Đây chính là cơ duyên a, đại cơ duyên tới a. Đệ tử bảo bối của chính mình cùng một vị cao nhân xưng huynh gọi muội, với thiên phú của hắn không có khả năng tự bước vào cánh cửa đại sư giai, chỉ sợ lần này được thi ân mới có thể bước tiếp vào cánh cửa đại sư mà đắc đạo.

Lý Mục và Lý Du dưới uy áp của Lâm Khiếu Đường thì toàn thân toát mồ hôi như mưa, thực tế vẫn chưa tổn hao bao nhiêu nguyên lực nhưng lúc này cũng là uể oải bất kham, thống khổ không ngừng, phảng phất như từng đợt từng đợt đau khổ vô cùng.

Lương Như Vân trước đó bị hai người này hạ nhục đương nhiên thống hận vô cùng, nhưng dù sao tâm địa thiện lương, lại càng không có tâm tư hại người. Thấy rõ nhị vị trưởng lão vô cùng thống khổ cũng lại có chút không đành lòng, ánh mắt khiếp đảm nhìn hướng Lâm Khiếu Đường với vẻ mặt đang băng lãnh nói:

- Lâm đại ca, hay là thôi đi!

- Không được!

Lâm Khiếu Đường lạnh lung kiên định nói, âm thanh phát ra như không hề có chút ý tứ thương lượng nào. Trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Lương Như Vân:

- Ghi nhớ, người khác nếu là đắc thế sẽ coi ngươi như một trái hồng tìm chỗ mềm mà nắn. Bất luận là dưới hoàn cảnh gì đều có thể có chuyện xảy ra.

Chung quy thì Lương Như Vân vẫn còn nhỏ, từng trải ất ít, hơn nữa tâm tính vẫn còn đơn thuần, rất dễ xuất hiện thái độ nhẹ dạ cả tin.

Lâm Khiếu Đường đã từng là một trái hồng mềm, khi đó hắn đã hiểu thấu đạo lý này. Bởi vậy đại đa số tình huống đều tuyển chọn tránh phong mang trực tiếp, có thể ẩn dấu được thì ẩn dấu, không làm những việc tranh đấu vô vị, lại càng không đem mạng nhỏ ra đùa giỡn. Trải qua bao năm như vậy, tuy không ít lần vì nguyên do bị ép buộc nhưng chính mình coi như nằm gai nếm mật, khổ tâm tu luyện mới có được một thân tu vi linh hồn giai hậu kỳ như ngày hôm nay.

Lâm Khiếu Đường đạt đến linh hồn giai hậu kỳ trên cơ bản so với linh hồn giai hậu kỳ bình thường có điểm khác nhau, trong cơ thể có tới hai đại linh nguyên, một linh một dương, đơn giản mà nói là hai linh hồn giai hậu kỳ cùng trên một cơ thể, lại thêm một đoàn bổn nguyên chi hỏa có thể so với một nửa linh nguyên. Nói cách khác Lâm Khiếu Đường có dung lượng nguyên lực tương đương với hai gã linh hồn giai hậu kỳ. Một vị địa vương giai sơ kỳ bình thường có thể đối phó với hai gã linh hồn gia hậu kỳ, còn đối phó với ba gã thì chắc hẳn sẽ không chịu nổi, dĩ nhiên Lâm Khiếu Đường hôm nay có tu vi thâm hậu và một thân tuyệt kỹ, bảo bối vô số, cho dù tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ cũng không làm gì được hắn.

Kỳ thực Lâm Khiếu Đường đã sớm thấy thầy trò hai người Lương Như Vân bị nhục nhã, có thể nói sự việc từ đầu đến cuối đều lọt vào trong mắt của hắn. Sở dĩ chậm chạp không ra tay mà thẳng đến lúc cuối cùng mới hiện thân là vì để Lương Như Vân có thể nhìn thấu được sự việc, từ đó có thể học hỏi được chút kinh nghiệm cần thiết. Một vị tu luyện giả thành công không chỉ cần có tu luyện thân thể tốt mà còn cần phải tu luyện cả tâm cảnh, bằng không với một thân tu vi tuyệt cao kết quả cũng sẽ bị người ta lợi dụng, huống hồ tu luyện giới vốn là một mặt hắc ám, vì thế phải để cho một người đơn thuần như Lương Như Vân nhận biết rõ được tất cả điều này.

Lâm Khiếu Đường cố tình giúp Lương Như Vân được lịch lãm một chút, ai bảo vừa thấy vị thiếu nữ này trong lòng đã thấy có hảo cảm đây, đương nhiên loại hảo cảm này tuyệt đối không phải là tình yêu nam nữ.

Lương Như Vân đâu đã gặp qua Lâm Khiếu Đường với vẻ mặt băng lãnh như vậy, nhất thời kinh tâm, lập tức chuyển ánh mắt không dám nhìn thẳng, đứng một bên mà không dám hé răng.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên biết mình nói thế nào, thấy rõ Lương Như Vân với dáng dấp ủy khuất, thân hình mảnh mai thiếu chút nữa cầm lòng không được, bất quá nhiều năm sống trong cảnh lênh đênh, tâm lý nhẹ dạ đã sớm mờ nhạt trong hắn. Đối với hai người trước mắt vốn tự coi mình là xuất thân đại môn phái, tài trí hơn người, có được lợi thế cực điểm nên tuyệt đối không thể nương tay, chỉ có thể dùng thủ đoạn cường thế làm cho họ khuất phục. Ngươi nếu chỉ hơi lơ là một chút, đối phương còn tưởng rằng ngươi sợ bọn họ, có điều cố kỵ, tiếp đó sẽ lại càng phiền phức, chỉ có thể một lần uy áp mà giải quyết tất cả mới là chính đạo.

Vừa rồi còn ẩn giấu nguyên khí, hai người Lý Mục, Lý Du bị một tiếng quát nhẹ làm cho chấn động thiếu chút nữa phun ngụm múi tươi ra ngoài.

Tu vi Lưu Trúc thượng nhân không cao, tính cách lại có chút nhát gan, nhưng những chuyện trong tu luyện giới như thế này lại rất rõ ràng minh bạch, nhìn thấy đồ đệ bảo bối của mình nhẹ dạ màthầm quát hồ đồ, đối đãi với những tiểu nhân vốn lợi thế đầy mình như vậy, phải đánh cho họ phải sợ hãi mãi mãi mới không gây ra hậu quả về sau.

Bất quá lúc này cũng không phải lúc có thể thuyết giáo, Lưu Trúc thượng nhân chỉ nháy mắt ý tứ về phía đồ đệ bảo bối, để biết đường không nên lắm miệng.

Hai người Lý Mục, Lý Du lúc này không biết làm sao, bỗng nhiên trên cổ buông lỏng, cả hai cứ thế mà rơi trên mặt đất, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng làm thế nào đi nữa hai chân vân không thể đứng thẳng, một cỗ lực lượng vô hình làm cho bọn họ chỉ có thể gục mặt quỳ xuống mà không thể động đậy được.

- Dập đầu ba cái, hướng muội tử ta bồi tội, mọi việc hôm nay kết thúc!

Lâm Khiếu Đường lạnh lùng nói.

Hai người Lý Mục, Lý Du khóc không ra nước mắt. Chính mình dĩ nhiên trước mặt mọi người hướng hai tên tu vi thấp kém kia mà quỳ xuống không dậy nổi, thế này thì còn mặt mũi đâu mà về nhà, trong lòng kêu khổ liên tục, lại càng không dám hò hét chút nào. Chỉ mong muốn hai vị sư phụ có thể cảm nhận được sự việc sảy ra ở bên ngoài mà cứu viện, bằng không chính mình phải hướng con nhóc chưa dứt sữa kia dập đầu tạ tội.

Động tĩnh lớn như vậy, làm sao mà không làm cho các nhân sĩ trong nội tháp chú ý, chỉ bất quá toàn bộ quá trình diễn biến phát triển quá nhanh, bất quá chỉ trong thời gian nửa chén trà mà thôi, còn có thể trách ai, chỉ có thế nói nhị vị Lý trưởng lão thực lực quá yếu, căn bản là không biết nhìn người mà thôi.

Ngay lúc nhị vị Lý trưởng lão đang kêu khổ không thôi rốt cục cũng khiến cho người trong nội tháp chú ý đến, không ít đệ tử Hợp Võ Môn bên trong tháp chạy ra, lại thêm có mấy vị cao thủ mặc trang phục trưởng lão xuất hiện.

Trong đó có hai người lại là Hợp Võ Môn bối phận chữ Hành trong các môn nhân trưởng lão. Trung niên nhân là Hành Ảnh, lão niên nhân tên là Hành Phong, hai người cùng có tu vi đại sư giai hậu kỳ, còn có ba người khác cũng là đại sư giai trung kỳ, tất cả đều có bối phận trưởng lão.

Lý Mục, Lý Du tuy cũng là trưởng lão, nhưng so với mấy vị tới đây thì vẫn kém hơn một bậc. Trong đó Hành Phong là sư phụ của hai người còn bốn người khác đều là sư thúc.

Hai người Mục, Du thực khó khăn mới có thể tiến nhập cánh cửa đại sư giai, tu vi còn rất thấp, nhưng lại được sư phụ dùng đại lượng tài nguyên mà bồi dưỡng mới ngưng kết ra nội dương, thật ra hai người chỉ so với sư giai hậu kỳ lợi hại hơn một chút mà thôi.

Nhìn thấy cường viện phe mình đi tới, vẻ mặt đau khổ vô cùng của hai người lúc này lại hiện lên nụ cười âm hiểm, chính mình chịu nhục khuất phục đến lúc này phải trả lại bằng hết, cả hai nhìn lên hướng thẳng vào mặt Lâm Khiếu Đường, trong ánh mắt như nói lên vẻ đồng tình.

Lương Như Vân và Lưu Trúc thượng nhân quá sợ hãi, mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt cũng không dám ngẩng đầu, nhìn cũng không dám nhìn, chỉ có người có tu vi cao thâm, có thân phận địa vị tại tu luyện giới mới dám dừng chân mà quan sát. Đám đệ tử Hợp Võ Môn vừa ra khỏi cửa liền thấy nhị vị trưởng lão đang quỳ khuất phục trên mặt đất, nhất thời nộ hỏa dâng cao.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-522)