← Ch.371 | Ch.373 → |
Hành Ảnh, Hành Phong thấy hai người Lý Mục, Lý Du quỳ gối trên đất, trong lòng biết tu vi đối phương không kém, chí ít đã vượt qua giai đoạn đại sư giai trung kỳ, thậm chí là mạnh hơn một ít.
Trong lòng nhị lão có chút lo lắng, dù sao với bực tu vi này hơn phân nửa là người trong các danh môn đại phái.
Thế nhưng ánh mắt của những người khác lại không được như nhị lão, lại càng không muốn nghĩ nhiều, đối với bọn họ, Hợp Võ Môn chỉ có cao ngạo, làm sao có thể hướng người khác mà chịu khi dễ. Một người trong đó không nói hai lời, vội vã liếc mắt qua, gầm lên rồi hết thẩy lấy ra binh khí pháp bảo, thi triển tuyệt học lao tới tấn công Lâm Khiếu Đường.
Nhất thời bốn phía đao quang kiếm ảnh trùng trùng, ngân quang tán sắc, các loại nguyên khí sắc bén đua nhau bắn ra xung quanh.
Hành Ảnh, Hành Phong căn bản là không kịp ngăn cản, thấy chúng đệ tử và mấy vị trưởng lão đã đi ra xuất thủ, trong lòng biết không thể ngăn cản. Hôm nay chỉ có thể để môn phái đồng tâm, tạm thời đem vị thanh niên này bắt giữ, vì vậy nhị lão cũng đành xuất thủ, trước mắt cứ bắt người thanh niên rồi tính sau.
Mọi người nhất tề phát lực. Lúc này có thể thấy được thực lực Hợp Võ Môn ra sao, rốt cuộc đây vẫn là đại môn phái, vừa ra tay liền thấy được sự khác biệt, khắp trời ngân quang lấp lánh, thanh thế như bài sơn đảo hải làm lòng người không khỏi run sợ, kiến trúc bốn phía xung quanh đều bị khí thế làm cho chấn động nghiêng ngả.
Lương Như Vân chưa từng gặp qua trận thế như vậy, nhất thời hét lớn:
- Lâm đại ca, cẩn thận!
Lưu Trúc thượng nhân thấy thế tiến công như vậy lập tức da đầu tê dại, cả người ứa mồ hôi lạnh, lập tức kéo đồ đệ bảo bối lui ra sau mấy trượng. Thầm nghĩ thế trận như vậy, nếu hướng tấn công là chính mình thì ngay cả hoàn thủ căn bản cũng là mộng tưởng, chỉ sợ ngay cả cao nhân cũng phải chịu cảnh thịt nát xương tan a, vậy nên niềm vui mừng bất chợt vừa qua cũng theo đó mà lạnh đi phận nửa. Hợp Võ Môn quả nhiên là không thể trêu vào.
Lâm Khiếu Đường vẫn đứng bất động, nhìn các loại pháp bảo công kích trên không trung, ánh mắt trở lên âm lãnh. Cánh tay vẫn để sau lưng như trước không biết như thế nào, đột nhiên một tiếng quát lớn liền phiêu dật mà bay lên.
Nhất thời vô số kim thủ chen chúc xuất hiện, số lượng nhìn sơ cũng đã vượt quá một trăm.
Quang mang trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, hơn trăm kim thủ hướng hơn mười vị đệ tử Hợp Võ Môn cùng mấy vị trưởng lão đánh tới.
Nếu là bình thường, dưới tình huống này, linh hồn giai hậu kỳ có thể dễ dàng giải quyết đám ô hợp trước mắt. Lâm Khiếu Đường vốn có hai linh hồn giai hậu kỳ, tự nhiên là thoải mái, cho dù Lâm Khiếu Đường chỉ dùng sáu thành lực lượng cũng tương đương với một vị linh hồn giai hậu kỳ. Với nhưng tên này, tu vi cao nhất bất quá chỉ là đại sư giai hậu kỳ, cho dù không cần long trảo thủ đã giúp hắn trải qua bao lần kinh biến, chỉ bằng vào chân nguyên công kích cũng đã có uy lực dọa người rồi. Chí ít đối với đám người trước mắt, hoàn toàn không thể chống đỡ.
Chỉ nghe âm thanh va chạm vang lên bốn phía. Mười mấy môn nhân đệ tử Hợp Võ Môn đã bại dưới vô số kim thủ. Ngay cả binh khí cũng tuột tay bay đi, nếu là binh khí trên tay người yếu nhược một chút thì đã thấy có vết rạn nứt.
Bất quá đám môn nhân này chỉ là bị thương tổn ngoài da, nhiều nhất thì binh khí bị tổn hại, mà mấy người trưởng lão thực lực hùng hậu vốn định nặng tay đem người thanh niên kia kích thương, nhưng xuất thủ càng nặng thì lực phản chấn cũng càng mạnh, làm cho sắc mặt mấy trưởng lão tái nhợt, khí huyết bốc lên phun mạnh ra ngoài, đúng là bị thổ huyết trọng thương, bị thua thảm hại.
Cũng may lần này Lâm Khiếu Đường đã hạ thủ lưu tình, nếu không chỉ một kích kia cũng đủ lấy đi nửa tính mệnh, nếu như nặng tay hơn thì thậm chí lấy đi toàn bộ tính mạng cũng rất dễ dàng.
Mọi người vây xem xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên cùng sợ hãi, trong lòng càng không ngừng tự hỏi. Đại sát tinh này từ đâu tới, một chiêu đã có thể đánh bại rất nhiều cao thủ Hợp Võ Môn.
Lưu Trúc thượng nhân thấy tình cảnh này so với lúc trước lại càng kinh khủng hơn, da đầu cảm thấy tê dại, y phục bên trong lúc này đã sớm ướt đẫm. Toàn thân còn đang run rẩy, đám đệ tử tu vi yếu nhược chưa xuất thủ lại càng không cần phải nói, không ít người lúc này cảm thấy khó thở, hai chân như nhũn ra, chỉ thiếu đường ngồi bệt xuống đất mà thôi.
Lương Như Vân nhìn thấy cảnh này cũng như người mộng du, nàng biết một điểm rằng tu vi Lâm Khiếu Đường rất thâm hậu, thế nhưng không nghĩ rằng lại lợi hại đến mức này, cái này... đã quá viễn siêu so với cực hạn mà nàng có thể tưởng tượng. Chỉ với linh hồn giai sơ kỳ đã làm cho Lương Như Vân cảm thấy run sợ, ấy vậy mà vị đại ca Lâm Khiếu Đường hiện tại đã lộ thể hiện ra tu vi so với trước kia còn khủng khiếp hơn rất nhiều.
Lâm Khiếu Đường trải vụ việc Tù Ma Cốc, nên đối với các môn phái trong Nam Xuyên có ấn tượng cực kém. Lần này trở lại xuất thủ không chỉ là trợ giúp Lương Như Vân một phen mà còn một phần là do áp lực bản thân cần phát tiết ra một chút.
Lý Mục, Lý Du cố gắng chịu đựng uy áp kinh người mà Lâm Khiếu Đường bộc phát ra, thầm nghĩ chờ các vị sư phụ, sư thúc nhanh đến nơi này đem cuồng đồ thu thập. Lại không nghĩ đến thảm trạng vô cùng thê thảm như thế này, thật đúng là tràng diện kinh hồn táng đảm, ý niệm cao ngạo tròng lòng tức thì biến mất không còn tăm hơi, sống lưng mềm nhũn, cả người như vô lực mà ngã xuống.
Không cần Lâm Khiếu Đường nhắc nhở lần thứ hai, hai người Lý Mục và Lý Du trực tiếp hướng hai thầy trò Lương Như Vân dập đầu tạ tội.
Mọi người vây xem xung quanh cũng hiện vẻ hả hê tiếu ý. Trong lòng cũng không ngừng đem thân phận vị thanh niên kia mà suy đoán lên xuống.
Lương Như Vân và Lưu Trúc thượng nhân nhìn thấy hai vị cao thủ, bối phận ngang tiền bối mà hướng chính mình dập đầu tạ tội, biết vậy cũng không thích hợp, nhưng là không có lực để ngăn cản, hai người không tự giác đi động hướng tới gần Lâm Khiếu Đường.
Dưới tình hình chiến đấu như vậy, dù là ai cũng có thể thấy người thanh niên trước mắt có tu vi sâu cạn thế nào, chỉ sợ ít nhất cũng là linh hồn giai trung kỳ tu vi, rất có khả năng chính là nguyên lão một đại môn phía nào đó.
Lưu Trúc thượng nhân và Lương Như Vân rốt cuộc tu vi vẫn còn thấp, nên tâm thần có phần không yên, trong lòng có chút bồi hồi, thầm nghĩ tốt nhất là nên sớm ly khai khỏi chốn thị phi này, ngay khi muốn mở miệng hỏi Lâm Khiếu Đường thì bên trong Thiên Mục tháp truyền ra tiếng âm trầm:
- Người phương nào tới đả thương môn nhân đệ tử chúng ta?
Thanh âm nồng nặc khí nguyên như âm ba công kích, người xem chung quanh đều hiện rõ sắc mặt thống khổ, ra sức vận nguyên lực chống đỡ âm ba công.
Vẻn vẹn chỉ là âm ba công mà Lưu Trúc thượng nhân và Lương Như Vân cũng như tất cả đã không thể chịu nổi, cũng may Lâm Khiếu Đường dựng nên một tường chân khí làm thuẫn chắn, chống đối lại âm ba công kia, nếu không hai người thật khó có thể bảo toàn.
Một Bạch phát lão giả (lão giả tóc trắng) dáng người lực lưỡng xuất hiện trước cửa, chậm rãi đi ra, phía sau còn có một vị võ giả trung niên đang hung hăng như đang muốn xông thẳng tới.
Hai người này chính là hai trong năm vị nguyên lão Hợp Võ Môn là Bạch Ma tôn giả cùng Thiết Ưng Vương. Người trước là linh hồn giai trung kỳ, người sau cũng là linh hồn giai sơ kỳ đỉnh phong, cả hai đã thành danh tại Thiên Võ Minh thậm chí là Nam Xuyên Giới bao năm nay. Hai người hắng giọng từ cửa lớn Thiên Mục tháp đi ra, bốn mắt sát khí đại thịnh, phía sau hai người có một đám tu luyện giả đi theo, tất cả đều là hảo thủ, hiển nhiên đều đi vào Thiên Mục tháp để tiến hành một vào giao dịch cho cao nhân các phái.
Đã là đại nhân vật có uy tín, danh dự tại tu luyện giới Nam Xuyên, lúc này thấy môn nhân đệ tử phái mình bị người đánh cho hoa rơi nước chảy, lại trước mặt mọi người bắt dập đầu tạ tội, thật sự là đem mặt mũi Hợp Võ Môn quăng hết đi nơi nào rồi.
Lúc đầu hai người đã sớm nghe được bên ngoài có chút động tĩnh, nhưng vẫn chưa để ở trong lòng. Hôm nay tiến vào bên trong Thiên Lâm tháp toàn là đông đảo đệ tử trưởng lão, bên ngoài có người nháo sự cũng là chuyện bình thường, đúng là không cần các nguyên lão ra tay. Nhị vị nguyên lão vẫn một mực ở bên trong bắt chuyện cùng giao dịch với các tu luyện giả khác, ai ngờ động tĩnh bên ngoài lại càng ngày càng lớn. Càng cảm giác được một cỗ nguyên khí cường đại trong nháy mắt bạo phát mà cũng trong nháy mắt lại hạ xuống tiêu thất.
Trong lòng Bạch Ma tôn giả cùng Thiết Ưng Vương biết phải xuất hiện, mang theo một bụng căm tức tiến ra bên ngoài, thế nhưng lúc này nhìn thấy tình cảnh môn nhân đệ tử của mình, lửa giận trong người cũng phải áp chế đi không ít. Cả hai vốn là những võ tu cao thủ, đẳng cấp tự nhiên không cần phải nói, nên không có bị lửa giận che mắt mà cẩn thận suy xét.
Thấy rõ bên dưới binh khí rơi tơi tả, lại có chút không nguyên vẹn đầy đủ, mà các vị trưởng lão đệ tử đều ngã bệt ngồi rên mặt đất, khóe miệng còn mang thêm chút máu. Không chỉ như vậy, đám môn nhân vẻ mặt còn tràn đầy kinh khủng, toàn bộ sợ hãi như không còn chút chiến ý nào hết.
Bạch Ma tôn giả cùng Thiết Ưng Vương đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ giật mình. Hai người bất luận là ai đều có thực lực đánh bại đám môn nhân đệ tử kia liên thủ, thế nhưng muốn trong thoáng qua mà làm cho tất cả rã rời, rách nát bất kham, thậm chí ngay cả một tia phản kháng cũng không có như vậy, thì hai người vô luận thế nào đi nữa cũng không thể làm được.
Chẳng lẽ người này đã có tu vi linh hồn giai hậu kỳ? Trong lòng Bạch Ma tôn giả cùng Thiết Ưng Vương đều mang nghi vấn. Hai người quan sát Lâm Khiếu Đường thật kỹ cũng không nhận ra được. Lại có chút kỳ quái, nếu là người linh hồn giai hậu kỳ, vô luận ở nơi nào cũng cực kỳ nổi tiếng, đều là người có danh vọng, không có khả năng như người này, thật là chưa thấy qua bao giờ.
Yêu nhân Đại Hạ quốc? Đột nhiên ý nghĩ cực kỳ mẫn cảm này trong lòng nhị vị nguyên lão xuất hiện, thế nhưng nghĩ lại cũng thấy là không có khả năng. Yêu nhân Đại Hạ quốc cho dù hôm nay lẻn vào Thiên Lan thành sao lại còn công khai nại lộ hành tung của chính mình, chẳng phải là muốn chết hay sao. Phải biết rằng Nam Xuyên thập đại cao thủ hôm nay có đến tám vị đều có mặt tại Thiên Lan thành này, cho dù Đại Hạ có cực mạnh đi nữa cũng không thể không ẩn dấu thân phận.
Chẳng lẽ là Ma phái cao thủ? Nhị vị nguyên lão chỉ có thể suy đoán như vậy, và cũng chỉ có đám cao nhân Ma phái mới có hành tung quỷ dị đến nỗi hai người chưa hề nhìn thấy như vậy.
Nam Xuyên Ma phái cùng chính đạo có thực lực tương đương nhau, thế nhưng Ma phái co liên hệ càng mật thiết với nhau, trong đó các cao thủ có thể gặp mặt nhau nhiều lần. Lực ngưng tụ của bọn họ mạnh hơn so với chính đạo, mà ma công cùng ma pháp bảo uy lực cực mạnh lại càng không thể sánh được
Suy nghĩ như vậy, trong lòng nhị vị nguyên lãi không khỏi rung mình. Nếu thực sự là như vậy, Hợp Võ Môn thật đúng là không thể trêu vào. Môn phái cực kỳ vất vả an dưỡng được hơn trăm năm mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay, trở thành một đại môn phái tại Nam Xuyên Giới làm cho người khác không thể coi thường, hai người lại càng chuyên tâm tu luyện mới có được nhiều đột phá. Tu luyện đến linh hồn giai có thể nói là vô cùng, sống lâu mấy trăm năm, lại có khả năng truy cầu đến cảnh giới càng cao hơn, nên lúc này rất mẫn cảm trêu chọc đến người trong Ma phái. Cái này thật quá khéo đi a.
Nhị vị trưởng lão cũng không muốn làm cho Hợp Võ Môn chỉ vì chút nguyên nhân nho nhỏ này mà rơi vào thời kỳ nguy hiểm
- Xin hỏi các hạ xưng hô làm sao? Không biết đệ tử Hợp Võ Môn ta đắc tội gì với các hạ mà lại ra tay nặng đến như vậy?
Bạch Ma tôn giả thu hồi lửa giận trong lòng, tiến lên hướng Lâm Khiếu Đường thở dài hỏi, giờ khắc này cũng chẳng thèm nhìn đến hai vị đồ tôn còn đang quỳ dưới mặt đất kia.
Nhìn Bạch phát lão giả trước mắt, trong lòng Lâm Khiếu Đường cũng hơi khen ngợi. Người này tu vi đã tới linh hồn giai trung kỳ, tất nhiên là một vị nguyên lão Hợp Võ Môn, nhìn thấy chính môn nhân đệ tử của mình bị đánh thành như vậy nhưng vẫn còn có phần hàm dưỡng, thế nên cũng có thể xem là một nhân vật không tồi, chỉ tiếc một đám môn nhân vô cùng nông cạn, khí thế thái thịnh không nói, lại toàn dựa vào lợi thế mà khi dễ người yếu nhược, thật đáng tiếc.
Áp lực Lâm Khiếu Đường trong lòng cũng đã được xả bớt, trợ giúp tiểu muội cũng đã xong rồi, Hợp Võ Môn rốt cuộc đã mất mặt hoàn toàn nên lúc này cũng tỉnh táo thoải mái mà không mất đi lễ nghĩa, tự nhiên cũng không cần truy cứu tiếp.
Lâm Khiếu Đường với Hợp Võ Môn không có ân oán, cũng chỉ là tại Tù Ma Cốc đối với Nam Xuyên Giới hơi có chút thành kiến mà thôi. Lúc này chỉ có thể nói Hợp Võ Môn đen đủi, trùng hợp làm đối tượng cho Lâm Khiếu Đường trút giận lên đầu.
Lâm Khiếu Đường ngừng lại, c hơi cúi đầu, đang muốn tự giới thiệu, trong đoàn người bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hỉ:
- Lâm sư tổ!
← Ch. 371 | Ch. 373 → |