← Ch.092 | Ch.094 → |
Kẻ phản bội có âm mưu đã lâu, nói hai ba câu là có khả năng quay về sao!
Núi rừng đang trong sự tĩnh mịch liền bị tiếng leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau phá vỡ sự tĩnh mịch. Trong lúc nhất thời, đạo phù bay đầy trời, đao quang kiếm khí bay khắp tứ phương, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, khiến cho một phần náo nhiệt cùng kích thích của khung cảnh bị che kín một tầng tối tăm, không ít người phải kinh hoàng. Đồng tộc tương tàn lẫn nhau, cho dù là ai cũng không muốn chứng kiến tình trạng như thế.
Lâm Bình không xuống tay với bất cứ ai, chỉ chằm chằm nhìn một mình nhị trưởng lão, tất muốn ngay lập tức đem đầu nhị trưởng lão chặt bỏ. Biết rõ tâm ý của Lâm Bình, nhị trưởng lão cũng vội vàng nấp phía sau đám cao thủ, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Phá Thương Quyết đã đạt tới tầng thứ chín, trên người Lâm Bình tỏa ra khí tức điên cuồng khiến cho những người có tu vi chỉ hơi kém lập tức phải tránh ra xa.
Vốn không nghĩ sẽ gia nhập vào vòng chiến đấu, trung niên áo xanh lúc này nhìn thoáng qua nhị trưởng lão đang nấp phía sau lưng mình, liền hừ lạnh một tiếng, tiến lên gia nhập đấu tràng.
Tam trưởng lão có cùng ý giống Lâm Bình, khỗ nỗi bị ba gã đạo tông phó giai cao thủ vây khốn nửa bước không rời, chỉ có thể trực tiếp chống đỡ.
Lâm Vũ Tuyền thân là tộc trưởng, tự nhiên là trọng điểm được quan tâm chiếu cố, bị bốn năm tên phục kích vây khốn, đồng thời còn có ba bốn tên ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, sẵn sàng tóm thời cơ thủ.
Tiểu Lan, A Mãnh cùng Lão Tam Tử, ba người này là do Lâm Khiếu Đường dẫn dắt tiến vào Lâm gia tân duệ tộc nhân, người nhận thức được không nhiều lắm, điều này làm cho họ như cá gặp nước, phi thường dễ dàng, trở thành quân chủ lực sát địch.
Nhìn vào trung niên áo xanh, Lâm Bình không dám sơ xuất, người này trên người có khí tức rất quỷ dị nhìn không ra là thuộc đạo tông hay võ tông, đôi mắt như ưng vô cùng sắc bén, làm cho kẻ đối mặt không cách nào ẩn dấu.
Phá Thương quyết tầng thứ chín, lục phủ ngũ tạng đều có chín chỗ bị thương, Lâm Bình toàn thân mạnh mẽ phát ra một cỗ cường đại khí kình, vài tên tiểu tốt tiến đến gần hắn đều bị thổi bay đến nỗi ngã trái ngã phải.
Trung niên áo xanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, bất quá chỉ hơi thoáng qua, cánh tay nhẹ rung lên, một thanh trường kiếm sáu tấc như từ hư vô hiện ra, toàn thân cũng giống như Lâm Binh bộc phát ra khí tức cường đại cùng với chiến ý nóng bỏng không gì sánh được
Chiến đạo giả!
Lâm Bình sửng sốt, đây là một loại chức nghiệp giả rất đặc thù, tựa như đạo tông, nhưng không sử dụng đạo phù, linh bảo, cũng không sử dụng pháp thuật, lại là như võ tông, lấy cận chiến là chủ yếu. Lấy đạo luận võ, kỳ kỹ phi thường, nghe đồn từ nhỏ đã bị ngâm trong nước thuốc, luyện hóa thân thể cho thấm vào trong huyết mạch, lấy thân thể làm linh bảo, lấy thân thể làm đạo phù.
Nói trắng ra thì cơ thể bọn họ cũng giống như đạo phù và linh bảo! Loại người có chức nghiệp này cực kỳ thưa thớt nhưng thông thường là lợi hại đến cực điểm
Lâm Bình sắc mặt không thay đổi, chiến ý ngày càng nồng đậm
"Phá thương cửu kiếm" Lâm Bình hô lên một tiếng, bóng người như tên bắn vọt tới.
Trung niên áo xanh không chút hoang mang, quơ kiếm đón đỡ.
"Đương", một tiếng gay gắt vang lên, trường kiếm hai bên mãnh liệt va chạm, cả hai cùng lui về phía sau ba bước, kiếm phong tản ra bốn phía.
"Tuổi còn nhỏ, mà đã có bản lĩnh như thế, xem ra cũng là khó thấy, đáng tiếc là sinh ra đã không tốt rồi, ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi nhìn xem thế nào là kiếm thuật chân chính!"Trung niên áo xanh nói với một giọng điệu giáo dục.
"Bớt sàm ngôn đi, đến đây" Lâm Bình hào khí ngất trời.
"Phanh!" Trung niên áo xanh dưới chân đạp mạnh, thân hình như tên bắn khỏi cung.
"Phá Thương đệ nhất kiếm" Lâm Bình đương nhiên không chịu kém.
"Đương đương đương đương"
Hai người va chạm bốn kiếm, kiếm khí va chạm dữ dội đả thương những người chung quanh, hơn mười tên tiểu tốt không kịp tránh né kiếm khí bay loạn, nhẹ thì trọng thương, nặng tức thì chết không toàn thây.
"Quên nói cho ngươi biết, ta chỉ mới dùng năm thành công lực" Trung niên áo xanh thản nhiên nói.
Cổ tay Lâm Bình thoáng tê dại, thực lực đối phương vượt xa dự đoán, sợ là không thể cầm cự được, nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tuyền cùng Tam trưởng lão, thấy tình hình của bọn họ cũng không có khá gì hơn mình. Lâm Bình khẽ quát một tiếng, lại tiếp tục xông lên tiếp chiến.
Liều mạng đánh ra năm kiếm, cửu kiếm đã dùng hết, tâm trạng Lâm Bình cũng lạnh lẽo theo, mạnh mẽ hít vào một hơi, thân thể rung lên, cực mạnh chiêu thức "Phá thương nhất xử" xuất ra, kèm theo một tiếng hét vang: "Đệ Thập kiếm"
Toàn thân Lâm Bình xoay tròn bốc lên cao tựa như một con quay gặp gió quét ngang toàn trường, lập tức hơn mười người vong mạng dưới kiếm của hắn.
Trung niên áo xanh trong mắt cả kinh, toàn thân như phi yến bay nhanh ra ngoài, sau đó đằng không bay lên, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào trung tâm của cơn gió xoáy.
Ngay đúng thời điểm kiếm của trung niên áo xanh đâm thẳng vào trung tâm cơn lốc xoáy, Lâm Bình đột nhiên tạt ngang, hai người giao thủ nhất chiêu, xẹt qua người đối phương, đáp xuống phía đối diện.
"Phốc"
Vừa đáp xuống mặt đất, Lâm Bình liền ộc một ngụm máu, thân thể hầu như không còn ổn định.
Thần sắc của trung niên áo xanh có vẻ thong dong hơn, chỉ là lục bào đã bị cắt vài ba chỗ, bất quá là không có vết thương nào biểu hiện ở bên ngoài
"Chỉ là thiết kiếm, làm sao có thể làm tổn thương tới ta được!"Trung niên áo xanh với vẻ khinh thường nói.
Cố đánh ra đệ thập kiếm, kỳ thực đã làm cho Lâm Bình bị trọng thương, lại bị trúng thêm vài kiếm, nhất thời sức chiến đấu đã mất hết!
Nghe tiếng giao thủ bên ngoài ngày càng kịch liệt, Lâm Khiếu Đường cũng càng lúc càng lo lắng, vừa rồi an ủi Tô Thiến Thiến nói là cửa động đã được bố trí trận pháp thật ra chỉ là hư ngôn, kỳ thật căn bản là không thể kết trận, vị trí bí mật của huyệt động vốn hoàn toàn do thiên nhiên che phủ, chỉ cần đứng ở một góc độ thích hợp, rất dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của huyệt động.
Cho dù không bị phát hiện, tranh đấu hỗn loạn như vậy, có người vô tình xông tới, thì cũng không phải là không có khả năng không bị phát hiện.
Bất quá từ sau khi được Lâm Khiếu Đường an ủi, tâm trí của Tô Thiến Thiến rõ ràng đã an định bảo trì bình ổn, nội thai cũng đã từ từ tiến dần đến cao triều, nguyên anh hiển lộ đã dần dần rõ ràng, chỉ cần màng thai nứt ra, nội anh liền có thể ngưng tụ tiến ra ngoài.
Đệ tử của Lâm gia lại một người nữa táng mạng, ngay cả Lâm Bình trên miệng cũng không ngừng phun ra máu tươi, biểu hiện đã bị nội thương đến nghiêm trọng, cảm giác tuyệt vọng cũng dần dần xâm chiếm toàn bộ tâm trí Lâm Vũ Tuyền.
Đúng lúc này, Tam trưởng lão cũng đã liều mạng chém giết xông đến bên cạnh tộc trưởng, vội la lên: "Tộc trưởng, ta sẽ yểm hộ cho người, mau tức tốc rời khỏi đây mau!"
"Không được, ta muốn sống chết cùng tộc nhân" Lâm Vũ Tuyền với vẻ mặt đầy ngạo khí, không hề úy kỵ nói.
Tam trưởng lão lập tức ngăn lại nói: "Tộc trưởng, hiện tại không phải là thời gian nói chuyện nghĩa khí, nếu lúc này mọi người đều chết sạch, sẽ không có người nào biết nhị trưởng lão đã phản bội, nếu tên súc sinh này dẫn người tấn công Lâm gia, mọi sự sẽ khó mà phòng bị ".
Lâm Vũ Tuyền trong lòng cả kinh, đành bất chấp như vậy, toàn lực đột phá vòng vây.
Thấy Lâm Bình đã không còn năng lực tái chiến, trung niên áo xanh cũng không vội giết hắn mà ngó ngang xung quanh tìm một người khó chơi khác xuất thủ, Tiểu Lan, A Mãnh cùng Lão Tam Tử nhiều nhất mỗi người tiếp được vài chiêu rồi liền bị bắt giữ.
Nhị trưởng lão vội vàng muốn giết người diệt khẩu, trung niên áo xanh lập tức ngăn cản nói: "Không vội, giờ đi công hãm Lâm gia, lưu người lại có lẽ còn chút hữu dụng"
Lâm Vũ Tuyền muốn đột phá vòng vây nhưng bị bảy tám cao thủ của đối phương ngăn cản, căn bản là không có khe hở để chui lọt, Tam trưởng lão liều thân già, đầu khớp xương gần như muốn rời ra, thật vất vả mới đánh ra một khe hở, nhưng chạy được mười bước cũng bị ngăn cản lại.
Nhìn chút lực lượng cuối cùng vẫn ngoan cố chống chọi, trung niên áo xanh hơi cười nhạt, chậm rãi đi tới, yên lặng suy nghĩ: "Trong đoàn người này, mạnh nhất có lẽ là tên thanh niên vừa nãy, xem ra ngay cả Lâm gia tộc trưởng cũng có phần không bằng".
Dưới nguy cơ, Tam trưởng lão bình thường vốn đã không có tâm bình tĩnh, lại thấy trung niên áo xanh bước tới, ruột liền nóng như lửa, nhìn xung quanh mọi nơi, chợt thấy cách đó không xa có một vùng nham thạch lớn lộ ra một khe nhỏ huyệt ngầm, lập tức nói: "Tộc trưởng, bên kia có một cái huyệt ngầm, đi vào trong huyệt ngầm, không gian nhỏ hẹp, chúng ta sẽ không bị vây công, chúng ta phải đánh giết qua đó."
Trên mặt không còn chút máu, thanh y trên cơ thể bị cắt nát nhiều chỗ, cũng may không bị thụ thương, Lâm Vũ Tuyền vội gật đầu một cái cùng Tam trưởng lão vừa đánh vừa chạy đến phía huyệt ngầm.
Nghe tiếng giao thủ ngày càng gần, Lâm Khiếu Đường đứng ngồi không yên, thế nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cửa động, đầu óc cấp tốc vận chuyển.
Nội anh của Tô Thiến Thiến cơ bản đã thành hình, chỉ còn lại một trình tự cuối cùng là xóa màng thai, một khi thành công thì sẽ thoát thai hoán cốt bước vào đại đạo một bước đầu tiên, nhưng nếu lúc này bị quấy rầy, sẽ không chỉ bị tẩu hỏa nhập ma đơn giản mà thôi, thậm chí có thể phát sinh việc nội anh bị thương tổn, nhẹ thì mất trí, nặng thì bạo thể mà chết, kết quả có tốt nhất cũng là toàn thân tu vi bị mất hết, trở lại như lúc ban đầu.
"Đương đương đương"
Âm thanh kiếm khí va chạm kịch liệt, hầu như gần sát bên tai
"Phanh ....."
Một tiếng nổ lớn, liền đó một viên đá nhỏ bắn vào bên trong huyệt, thiếu chút nữa bắn trúng Lâm Khiếu Đường, tiếp theo là một đạo thanh sắc nhân ảnh lảo đảo lùi bước tiến vào, đặt mông ngôi bệt xuống mặt đất....
← Ch. 092 | Ch. 094 → |