← Ch.0295 | Ch.0297 → |
Tự sau khi Hồn Biến đệ nhất hình thái thành công, Thần Dạ liền dọc theo phương sơn mạch kia, một mực xuyên thẳng qua, nhưng hắn thật không ngờ, lúc xuyên qua một mảnh rừng rậm, rừng rậm này giống như một trận pháp tự nhiên vậy, khiến hắn lạc đường trong đó.
Nơi này giống như một mảnh sâm lâm, mỗi một nơi, đều lượn lờ lấy một loại sương mù tối tăm mờ mịt nhàn nhạt, sương mù vốn ở nơi khác cực kỳ bình thường, nhưng ở nơi này ngay cả linh hồn cảm giác lực cũng khó có thể thấm vào.
Ngoài ra, trên bầu trời, cũng phủ kín một tầng khí tức rét lạnh không tản, sau khi hàn khí kết hợp với sương mù liền khiến cho cánh rừng rậm này tựa như một phương trận pháp cực lớn, dùng tu vị và chút thủ đoạn của Thần Dạ hiện giờ cũng có chút khó mà tiêu được.
Bởi vậy, sau khi tiến vào mảnh sâm lâm này mấy ngày, hắn trên căn bản chỉ đnag đảo quanh, căn bản không tìm thấy đường đi ra.
Mà mấy ngày không tìm được đường ra, dùng tâm tính của Thần Dạ cũng bắt đầu không chịu được trở nên bực bội, cứ bị vây ở chỗ này tư vị cũng không dễ chịu gì.
- Đao Linh!
Thần Dạ quát nhẹ, Thiên Đao mãnh liệt bắn ra, nhưng chỉ đi được mấy chục thước đã nhanh chóng vòng về, lập tức Đao Linh hơi có chút bất đắc dĩ nói:
- Chủ nhân, cánh rừng rậm này quá kì quái, ta cũng không cách nào điều tra được gì cả.
- Chẳng lẽ phải dùng một mồi lửa đốt trụi sao?
Thần Dạ có chút bất đắc dĩ hít một tiếng, vuốt vuốt cái trán, nói:
- Lộ tuyến chúng ta đi tới đều là thẳng tắp tiến lên, chưa từng đi vòng, nói cách khác, chúng ta vẫn một mực tiến về trước, mấy ngày nay cũng không thể ra khỏi phiến rừng rậm cổ quái này, trừ phi đây là một phương trận pháp, hoặc kết giới nào đó!
- Vô luận là trận pháp hay kết giới, có lẽ đều có khí tức năng lượng chấn động...
Thần Dạ nhìn qua bốn phía, một lát sau, cười khổ nói:
- Xem ra, là những hàn khí và sương mù này đang tác quái rồi. Đao Linh, có cách nào xua tan chúng đi không?
- Nếu có thể làm được thì cũng không chờ đến giờ rồi!
Đao Linh cũng có chút bất đắc dĩ nói.
Có thể xây dựng ra một nơi kỳ lạ thế này, loại lực lượng kỳ lạ giữa thiên địa như thế cũng không phải Thiên Đao và Cổ Đế Điện hiện giờ có thể làm được.
Nghe vậy, Thần Dạ trì trệ, lại lần nữa cười khổ nói:
- Vậy thì không có cách nào rồi, nếu đi thẳng đã không ra được, vậy chúng ta liền đổi lại phương hướng đi, nói không chừng có thể rời khỏi phiến rừng rậm chết tiệt này cũng nên.
- Đi thôi!
Thần Dạ cũng không nhiều lời, linh hồn chi lực tản mát khắp nơi, một lát sau, thân hình khẽ động, điện xạ mà ra.
Bang bang!
Giữa bãi đất trống được một mảnh sương mù dày đặc bao bọc, có hơn mười người chăm chú tương liên, làm thành một trận địa không nhỏ, ở chung quanh bọn hắn, thỉnh thoảng sẽ có một đầu yêu thú hoặc mãnh thú dữ tợn mang theo vị đạo huyết tinh nồng đậm vọt ra.
Tuy nói mọi người liên thủ đánh chết chúng cũng không phiền toái, nhưng bọn hắn hiển nhiên đang bị nhốt ở đây, nếu không cách nào xông ra ngoài, thời gian lâu dần cũng là một phiền toái cực lớn
- Những thứ này thật dai, bang chủ, cũng không thể tiếp tục như vậy được, bằng không chúng ta đều không thể sống sót rời đi rồi.
- Đừng nhiều lời, chuyên tâm giết yêu thú đi! Chỉ cần chịu qua mấy đợt, đợi đến lúc sương mù dày đặc hơi tán đi là chúng ta có thể ra ngoài rồi.
Trong đám người, một vị trung niên nhân lưng hùm vai gấu lau đi mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói.
Người trung niên này, có lẽ tựu chính là người gọi là bang chủ trong miệng đám người kia, một thân tu vị cũng thâm hậu nhất trong mọi người, dĩ nhiên đạt đến Thượng Huyền đỉnh phong, trong tay hắn nắm một thanh đại kiếm đen kịt mà cồng kềnh, quay mắt về phía tiến công của bầy linh thú, hắn không chỉ có không chút bối rối, ngược lại còn đánh chết hết đám linh thú vây công.
- Phụ thân nói không sai, mọi người chỉ cần đồng tâm hiệp lực chớ nhụt chí, chúng ta chẳng những có thể rời khỏi đây mà thu hoạch chuyến này cũng đủ dùng để tu luyện hơn mấy tháng rồi!
Ở trong đám người, một nữ tử trẻ tuổi ước chừng chừng hai mươi nhẹ giọng nói.
Cô gái này, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, một bộ quần áo có chút bó sát người khiến thân hình linh lung hấp dẫn kia được phát hủy một cách vô cùng tinh tế, trong vòng vây tràn đầy mùi máu tươi này, có một người xinh đẹp như vậy ngược lại cũng có thể khích lệ sĩ khí một chút.
Chỉ có điều, cô gái này mặc dù nói chuyện nhu hòa, nhưng cặp lông mày kẻ đen chau lại kia lại để lộ ra một vòng hương vị cao ngạo, khiến người biết rõ, muốn tới gần cô gái này, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Một hồi công kích của yêu thú mãnh thú trọn vẹn giằng co chừng nửa canh giờ, sau khi chúng để lại một đống thi thể lớn mới tán đi.
Theo những yêu thú kia thối lui, đa số người, đều mỏi mệt đặt mông lập tức ngồi xuống trên mặt đất, thở phì phò từng ngập, mặc dù thế những cũng có thể nhìn ra, trên mặt bọn hắn đều mang theo vẻ tươi cươi.
Nghỉ ngơ không bao lâu, tất cả mọi người đã lập tức đứng lên, trong tay mỗi người đều xuất hiện một thanh tiểu đao, đi thu gặt lấy da lông cùng với nội đan trân quý nhất của đám yêu thú kia.
Yêu thú đáng giá nhấ chính là nội đan, yêu thú tu vị càng thâm hậu, năng lượng mà nội đan ẩn hàm càng bàng bạc, đối với võ giả mà nói, đây quả thực chính là một đường tắt để tu luyện.
Đương nhiên, đối với yêu thú mà nói, nhân loại sinh linh, cũng là đường tắt để tu luyện của chúng.
Chính vì như vậy nên giữa nhân loại và yêu thú cơ hồ đứng ở thế đối lập tự nhiên!
Mắt thấy mọi người bận việc, trung niên nhân kia cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, dẫn theo mọi người mạo hiểm đi vào trong rừng rậm, chính là vì những vật này, hôm nay đã nhận được quả thật đáng cao hứng.
Nhưng chợt, trung niên nhân biến sắc, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về một phương hướng, nghiêm nghị quát:
- Người nào, đi ra?
Mọi người đnag thu thập da lông và nội đan yêu thú lập tức đình chỉ động tác trong tay, nguyên một đám rút binh khí ra, ánh mắt khẩn trương đề phòng theo ánh mắt trung niên nhân kia nhìn về một hướng.
Thi thể yêu thú đầy đất nếu như tay chân nhanh một chút thì có thể thu thập được nhiều nội đan hơn người khác một chút, nhưng giờ phút này mọi người đều đình chỉ động tác, dù sao trong rừng rậm vốn đã rất nhiều nguy hiểm, cũng từ đó có thể thấy được kỷ luật đám người này rất nghiêm minh!
- Ha ha, các vị không cần lo lắng, ta chỉ là lạc đường, trùng hợp gặp các ngươi thôi.
Dưới mọi người khẩn trương nhìn chăm chú, một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong sương mù dày đặt, nhìn qua ánh mắt coi chừng của tất cả mọi người, hắn gãi gãi đầu, cười nói.
Nhìn thấy chỉ là một người thiếu niên, những người kia cũng nhẹ thở ra, trung niên nhân cũng buông lỏng rất nhiều, nhưng đề phòng trong lòng cũng không giảm bớt đi bao nhiêu.
Đây cũng không phải là rừng rậm bình thường, một thiếu niên nhân liền dám lưu lạc trong này, có thể đơn giản được sao?
← Ch. 0295 | Ch. 0297 → |