← Ch.1221 | Ch.1223 → |
Liễu Phá Phong nửa quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói:
- Ta không cầu ngài tha cho tính mạng của ta, nhưng nhìn ở trên phần ta năm đó cũng là tràn đầy nhiệt huyết, truy kích Tà Đế điện, bỏ qua cho những hậu bối tử tôn này của ta đi.
- Những hậu bối tử tôn này của ngươi đã không có tư cách sống ở trên thế gian này nữa rồi.
U Nhi lạnh lùng phất phất tay, quát lên:
- Ngao Thiên tiền bối, các ngươi có thể giết người!
- Giết người, chỉ bằng những người các ngươi?
Liễu Lăng Vân không phải là Liễu Phá Phong, mặc dù đối với Huyền Đế vẫn có đầy đủ kính sợ cùng sợ hãi, nhưng ở lúc Liễu tộc sinh tử tồn vong, hắn cũng sẽ không thúc thủ chịu trói.
- Thiên huynh, ta và ngươi hai tộc liên thủ, nha đầu này cũng chỉ có thể vây khốn lão tổ, người còn lại căn bản không dao động được chúng ta.
Nói tới chỗ này, Liễu Lăng Vân hướng về Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần quát lên:
- Hai vị, chúng ta vốn là đồng căn sinh, nếu hôm nay hai tộc chúng ta bị diệt, các ngươi thế tất cũng sẽ phải chịu dính líu, ta cũng không tin tương lai Dạ Minh sẽ dung được các ngươi.
- Dung được hay không, ngươi nói không tính, nếu như Đế, Mộc hai tộc cũng điên cuồng càn rỡ vô đạo như các ngươi, dung không được các ngươi, không phải là Dạ Minh mà là người của thiên hạ này.
U Nhi lạnh lùng nói.
- Ha ha!
Nghe vậy Liễu Lăng Vân cười to:
- Người trong thiên hạ, người trong thiên hạ nhiều không kể xiết, người trong thiên hạ từng người đều vị tư lợi, ở dưới tình huống không có nguy hại với bản thân, người nào sẽ xen vào việc của người khác, tiểu nha đầu, ngươi mặc dù thân là truyền nhân của Huyền Đế, nhưng ngươi đối với người trong thiên hạ này lại có bao nhiêu lý giải?
- Đế Thích Thiên, Mộc Nguyên Thần, tự vấn lòng mình, nhiều năm qua điệu bộ của các ngươi lúc nào lại có được hết nhân tâm, chỉ bất quá các ngươi lần này vận khí tốt, cũng không phải là cùng Dạ Minh phát sinh xung đột mà thôi, nhưng như các ngươi cho là ở tương lia bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi hay sao?
- Nói đã đến nước này, nghe hay không nghe tùy các ngươi, ta chỉ nói một câu cuối cùng, ngàn vạn lần không nên bởi vì may mắn mà mất đi truyền thừa nhiều năm của hai tộc các ngươi.
Liễu Lăng Vân chợt quát lên chói tai:
- Các huynh đệ, lúc sinh tử tồn vong, các ngươi có dám liệu mạng hay không, có sợ chết hay không?
- Giết, giết sạch tất cả địch nhân, giết!
Từng đợt tiếng quát liền là từ phía sau Liễu Lăng Vân gầm lên, bất kể là cách làm của Liễu tộc bá đạo lớn lối cỡ nào, nhưng đúng là có tư cách như vậy.
- Tốt!
Liễu Lăng Vân điên cuồng cười to:
- Ngao Thiên, Dạ Minh chi chủ, vậy chúng ta liền đến một tràng sinh tử đại chiến, ngược lại muốn nhìn đến cuối cùng là người đang còn đứng được.
- Liễu tộc ngược lại là có điểm khí phách, cũng không thẹn với khí thế kia của đám người Liễu Phá Phong năm đó truy sát Tà Đế điện, chỉ tiếc khí thế rất đủ, ngọn nguồn lại là không đủ!
Trên phía chân trời, đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện, rất xa lạ nhưng cũng rất cường đại.
Đạo thân ảnh kia chỉ là một người trẻ tuổi, mặt mũi cực kỳ tuấn dật, hai mắt thâm thúy, cho dù là mang theo nụ cười nhưng một cỗ cảm giác ngạo tuyệt thiên hạ kia cũng là bị người rõ ràng bắt đến.
Hơn nữa, một đầu tóc dài phảng phất như bị máu tươi nhuộm đỏ lộ ra vẻ chói mắt vô cùng.
Mà thời điểm khi người trẻ tuổi này xuất hiện, khí tức năng lượng Huyền Đế kia vây khốn Liễu Phá Phong trong lúc bất chợt chấn động một cái, chợt Liễu Phá Phong liền là cảm ứng được tầng phong ấn cường đại này tựa hồ buông lỏng rồi.
- Huyền Đế bệ hạ, vì hậu bối của Liễu tộc ta, xin lỗi.
Liễu Phá Phong chợt vừa động, ở lúc phong ấn buông lỏng như phá băng mà ra.
Song, Liễu Phá Phong mới vừa đọng, mọi người rõ ràng cảm ứng được có một cỗ khí thế so sánh với uy áp của Huyền Đế còn cường liệt hơn mấy phần từ phía chân trời kia đổ xuống.
Khí thế như vậy, Liễu Phá Phong ngay cả một chút phản kháng đều là không làm được, liền lại là một lần nữa bị trấn áp ở tại chỗ.
- Huyền Đế tọa hạ cũng há lại để cho ngươi càn rỡ!
Trên phía chân trời, người trẻ tuổi cười nhạt, chẳng những là Liễu Phá Phong, mọi người ở tại tràng ở dưới áp chế của khí thế kia không thể động đậy chút nào.
Toàn trường vô cùng khiếp sợ.
Phải biết rằng ở chỗ này có một vị cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong, cao thủ ở tầng thứ Thiên Huyền còn lại hơn hai mươi vị, đội hình bực này đem trời lật đi đều là có thể làm được.
Song, người trẻ tuổi kia nhưng lấy sức một mình làm cho tất cả mọi người không nhúc nhích được, thực lực như thế...
- Đế cấp cao thủ!
Bốn chữ đáng sợ ở trong đầu rất nhiều người nhanh chóng dâng lên, cũng chỉ có cao thủ bậc này mới có thể làm đến trình độ như vậy, chỉ là trong thiên địa này khi nào lại xuất hiện một vị Đế cấp cao thủ?
- Ngươi là ai?
Đang lúc mọi người kinh hãi suy đoán, Tử Huyên ở dưới áp chế của khí thế cường đại kia cũng là đột nhiên động, rồi sau đó nhìn người trẻ tuổi ở xa xa, trầm giọng hỏi.
Từng đạo ánh mắt chuyển tới trên người Tử Huyên, đồng dạng nghĩ không ra tại sao nàng có thể thoát khỏi áp chế của khí thế kia.
Mà giờ khắc này U Nhi bỗng nhiên sắc mặt có chút trở nên tái nhợt, đạo khí tức năng lượng thuộc về Huyền Đế kia lấy tốc độ bằng mắt thường không thể bắt được nhanh như tia chớp lướt trở về trong Bạch Ngọc Tán.
U Nhi có thể cảm ứng được, khí tức năng lượng mà Huyền Đế lưu lại tản mát ra một đạo động tĩnh không hiểu, rất tức giận, nhưng càng nhiều lại là... Kiêng kỵ.
U Nhi sợ hãi không dứt, mặc dù đạo khí tức năng lượng này chỉ là Huyền Đế lưu lại để phòng ngừa vạn nhất, bản thân cũng không có tính công kích quá cường đại, nếu như Liễu Phá Phong không phải là năng lượng thể, căn bản không cách nào đem lão khắc chế.
Song, đây dủ sao cũng là Huyền Đế lưu lại, ẩn chứa uy áp của Huyền Đế, mà Huyền Đế là nhân vật như thế nào, làm sao dễ dàng toát ra tâm tình như thế, cho dù người trẻ tuổi kia là Đế cấp cao thủ cũng không nên để cho Huyền Đế như vậy a.
Người trẻ tuổi này, hắn rốt cuộc là người nào?
- Ân!
Ánh mắt của người trẻ tuổi hơi đổi, nhưng ngay sau đó ánh mắt kia trở nên lăng lệ vài phần, chỉ chốc lát sau tự lẩm bẩm nói:
- Nguyên lai là như vậy, thời đại này thật không ngờ nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy, chẳng lẽ là thương thiên cũng rốt cuộc khẩn cấp rồi, thiên, cái gì là thiên, quả nhiên thiên uy khó dò a!
Thấy người trẻ tuổi lẩm bẩm, Tử Huyên lai hỏi:
- Các hạ, ngươi đến tột cùng là người nào?
- Ta là ai, ha hả!
Người trẻ tuổi cười nhạt, ánh mắt chuyển đến trên người Liễu Phá Phong nói:
- Vô số năm trước, lp ngươi cũng được coi là nhân vật số một, những việc ngươi làm để cho thế nhân vì đó mà kính phục, ta thật rất tò mò rốt cuộc là nguyên nhân gì lại để cho năng lượng thể của ngươi tạm thời hóa hình mà ra đều là động tâm như thế.
← Ch. 1221 | Ch. 1223 → |