← Ch.1222 | Ch.1224 → |
Liễu Phá Phong hai mắt run lên, ở dưới áp chế mạnh mẽ như vậy, mặc dù một thân năng lượng cũng không bị phong ấn lại nhưng mà vẫn để cho lão ngay cả nửa điểm phản kháng cũng là không làm được.
Nghe được lời nói của người trẻ tuổi, Liễu Phá Phong đột nhiên trở nên lo lắng, người này tựa hồ biết rất nhiều, mà lấy thực lực của người này tựa hồ nếu so sánh với Liễu tộc lão sẽ càng thêm cần Liễu Như Thị.
Đối với Liễu Phá Phong, đối với Liễu chi nhất tộc mà nói, tồn tai của LIễu Như Thị có thể dẫn dắt Liễu chi nhất tộc trong tương lai đi lên trình độ càng cao hơn, ngay cả bởi vì Tà Đế điện ở đây có lẽ không thể nào thống nhất thế gian, nhưng muốn có địa vị ngang hàng với Tà Đế điện tuyệt đối là có thể.
Nguyên nhân như thế mới để cho Liễu Phá Phong không để ý tới danh dự tự thân mà làm ra hành động mạnh mẽ đem Liễu Như Thị lưu lại.
Liễu Phá Phong cho dù là thần cũng có tâm tư cùng khát vọng nguyên thủy nhất, năm đó là năm đó, lúc này đã không giống ngày xưa, sự xuất hiện của lão vốn chính là vì làm chuẩn bị cho Liễu tộc có thể kéo dài.
Nếu là như vậy, lão cũng không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào, làm được rồi, tương lai của Liễu tộc sẽ càng thêm huy hoàng, chỉ là Liễu Phá Phong vạn vạn không nghĩ đến Huyền Đế lại để lại thủ đoạn như thế, mà hiện tại có một vị Đế cấp cao thủ sống sờ sờ xuất hiện...
- Làm sao, không muốn nói?
Người trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, chợt thò tay ra nhanh như điện, ở trong hư không nhẹ nhàng trảo một cái, sát na tiếp theo, không gian bị cường hành phá khai ra, một cái đại thủ hư ảo nhanh chóng mà đi.
Không tới thời gian mấy giây trôi qua, đại thủ hư ảo kia bắn ngược mà về, mọi người rõ ràng nhìn thấy có một đạo thân ảnh ở dưới đại thủ nâng lên này cùng nhau trở lại bên cạnh người trẻ tuổi.
- Liễu Như Thị!
Đám người Liễu Lăng Vân gấp giọng quát lên, lại một lần nữa vì thủ đoạn của người trẻ tuổi mà cảm thấy vô lực thật sâu, Liễu Như Thị bị bọn họ giấu ở chỗ an toàn sâu nhất trong Liễu tộc, cho dù là biết ở địa phương đó cũng chưa hẳn có thể đem nàng cứu ra, người trẻ tuổi kia nhưng chỉ là một trảo tùy ý...
- Như Thị!
Nhìn thân ảnh đã xuất hiện ở trên bầu trời kia, trong mắt Diệp Thước, tư niệm đã lâu kia rốt cuộc là áp chế không nổi.
- Như Thị!
Diệp Thước hô to, thân hình kia ở dưới khí thế áp chế cường đại đứng thẳng lên từng phần một, tới cuối cùng giống như cỏ nhỏ từ dưới đất chui lên, mặc dù chập chờn không ngừng nhưng đã xuất hiện ở trên mặt đất.
Bất quá muốn thoát khỏi áp chế của khí thế, Diệp Thước là không làm được.
- Công tử gia!
Trên bầu trời, Liễu Như Thị buồn vui lẫn lộn.
Năm đó song song đi tới Liễu chi nhất tộc, mặc dù Diệp Thước cực kỳ xuất sắc, vì Liễu Như Thị hắn cũng là để thấp tư thái, chỉ hi vọng Liễu chi nhất tộc có thể đồng ý cho song thân của Liễu Như Thị lần nữa an táng ở bên trong tộc.
Trước lúc đến, Diệp Thước cùng Liễu Như Thị nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, dung mạo của nàng nhất định sẽ đem đến rất nhiều đăng đồ tử (dê xồm), cùng lúc đó cũng sẽ khiến cho Liễu chi nhất tộc gây khó khăn hết sức.
Những thứ này Diệp Thước đều đã nghĩ đến, vì Liễu Như Thị, hắn cũng đã làm xong tâm tư chuẩn bị đi đối diện mới mấy cái khó khăn này, thậm chí là bị vũ nhục.
Nhưng vạn vạn không có nghĩ đến, thứ Liễu Như Thị có lại làm cho Liễu chi nhất tộc trở nên vô cùng điên cuồng.
Nếu không phải Liễu Như Thị lấy tự bạo đến uy hiếp, đám người Liễu Lăng Vân vì đoạn tuyệt hậu hoạn sẽ không thể nào để cho Diệp Thước còn sống rời đi, mà đã như thế, bọn họ cũng lo lắng tương lai Diệp Thước sẽ trả thù, cho nên đem thực lực của hắn phong ấn lại rồi ném vào trong Vạn Quỷ thâm uyên.
Liễu Như Thị từ đó biết rõ gặp lại Diệp Thước cơ hồ đã trở thành chuyện không thể nào rồi.
Nàng muốn theo Diệp Thước cùng nhau rời đi cái thế giới này, nhưng quyết không thể để cho Diệp Thước rời đi như thế, nàng nên vì Diệp Thước mà báo thù.
Vì vậy bị giam ở trong Liễu tộc, mặc dù thừa nhận thống khổ không cách nào thừa nhận, trải qua sinh hoạt sống không bằng chết, Liễu Như Thị cũng tự nói với mình nhất định phải sống sót.
Chỉ có thể tiếp tục sống mới có cơ hội báo thù cho Diệp Thước, có lẽ cuộc đời này mình không làm được, cũng nhất định phải đem chuyện của Diệp Thước nói cho các huynh đệ bằng hữu của hắn.
- Như Thị!
Nhìn Liễu Như Thị, nhìn thấy nàng tái nhợt suy yếu, nhìn thấy nàng phảng phất tựa như đã già đi nhiều năm, tựa hồ dung nhan không còn, một cỗ sát ý ngập trời giống như sóng lớn dâng lên.
- Liễu Lăng Vân, đời này kiếp này nếu không đem Liễu chi nhất tộc ngươi nhổ tận gốc, ta thề không làm người!
Cơn giận ngập trời để cho Diệp Thước trở nên vô cùng điên cuồng, mơ hồ có thể thấy được từng đạo quang mang đen nhánh từ trong mi tâm hiện lên, một thân khí tức của hắn nhất thời trở nên cực kỳ rối loạn.
Mặc dù rối loạn, nhưng cũng cường đại.
Trên bầu trời, ánh mắt của người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng lóe lên, vẻ kinh ngạc hiện lên, rồi sau đó cười khẽ:
- Vạn Quỷ thâm uyên, Tu La chi lực, khó có được, tu vi bị áp chế lại cũng có thể làm đến điểm này...
Lúc dứt lời, bàn tay của người trẻ tuổi vung khẽ.
- Oanh!
Khí thế bao phủ ở trên người Diệp Thước đột nhiên tiêu tán, liền vào thời khắc này cả người bạo xạ mà ra giống như điện, mọi người rõ ràng nhìn thấy có một đạo hư ảnh ở phía sau Diệp Thước chậm rãi mà hiện.
- Tu La hiện hình, không tệ!
Người trẻ tuổi cười nhạt, tay áo bào huy động, một cỗ lực lượng cường đại phô thiên cái địa mà xuống.
- Hống!
Hư ảnh kia đi theo phía sau Diệp Thước giống như là ma thần, thời điểm ở một quyền kia của Diệp Thước đánh ra, Ma thần kia rống giận xông ra ngoài, hư không nhất thời vỡ vụn mà ra, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn nộ oanh ra như núi.
- Oanh!
Không gian chấn động không dứt, mắt thường có thể thấy được hưu ảnh giống như Ma thần kia ở dưới đại lực của người trẻ tuổi trong nháy mắt liền trở nên càng thêm hư ảo, cường hãn trước đó biến mất vô ảnh vô tung.
Bất quá ở lúc sắp tiêu tán vẫn là có một luồng cực kỳ ngoan cường xuyên qua bình chướng phía trước, xuất hiện ở phía trước người trẻ tuổi.
- Tu La chi lực quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ tiếc Tu La chi thân của ngươi mới vừa vặn nhập môn, tu vi bản thân của ngươi cũng quá yếu, kém quá xa rồi!
Người trẻ tuổi mỉm cười nhìn phía trước, một luồng lực lượng kia lúc tiến vào phạm vi trước người hắn tự động giải tán mà đi.
- Thả Liễu Như Thị!
Thanh âm của Diệp Thước khàn giọng quát lên, chỗ có thể đụng tay là đến nhưng cùng với Liễu Như Thị phản phất cách xa như thiên địa.
Cảm giác như vậy từng để cho Diệp Thước sống không bằng chết, mà nay tuyệt đối không muốn cảm giác như vậy đồng dạng xuất hiện, tình nguyện chết cũng phải chết chung một chỗ với nàng.
← Ch. 1222 | Ch. 1224 → |