← Ch.115 | Ch.117 → |
Giấc ngủ của Mộ Dung Tuyết kéo dài một tháng, đây là do cơ thể nàng đã chịu tải quá lớn, phải chống đỡ với nỗi đau thể xác khi bị hàn khí nhập thể đồng thời còn mất đi đại lượng sinh cơ, sau đó được Lâm Phong từ bỏ tu vi mà truyền lại sinh cơ cho nàng nên một tháng này nàng buộc phải ngủ say để tĩnh dưỡng lại thân thể. Đây là một phản ứng rất tự nhiên nên Lâm Phong cũng mặc cho Mộ Dung Tuyết ngủ, còn hắn thì đang tìm hiểu nơi đây.
Siêu Khuyển cũng bị Lâm Phong lôi ra khỏi băng điêu, đối với Siêu Khuyển thì Lâm Phong không có gì lạ, nói nó bị đóng băng hắn sẽ tin ư? Đáp án là không thể nào, chỉ một bộ giáp tạo thành từ lông của nó đã có thể giúp Mộ Dung Tuyết chống chịu hàn khí mà bản thân nó lại đóng băng, đây là đạo lý gì a. Bất quá Lâm Phong cũng rất biết ơn Siêu Khuyển, nếu không phải nó đưa hắn đến nơi này thì sinh mệnh của Lâm Phong cũng không kết tinh và không đợi được Mộ Dung Tuyết tới cứu đã tử vong rồi, bởi vì nơi này có một đóa hỏa diễm đặc biệt.
Trải qua trò chuyện thì Lâm Phong biết bảo vật lúc trước nói tới chính là đóa hỏa diễm này, bất quá cũng không phải "trăm trượng" như nó nói, cái này phải tiến vào tới ngàn trượng a. Lâm Phong không biết đây là hỏa diễm gì, nhưng hắn chắc chắn đây là một loại thiên hỏa vì đoàn hỏa diễm này bên ngoài có một tầng phong ấn nhưng hàn khí nó tỏa ra vẫn quá mức kinh người, địa hỏa không thể nào sánh nổi.
Lâm Phong nổi lên tính tò mò, bắt đầu quan sát và tìm hiểu đóa hỏa diễm này, tại sao nơi đây hàn khí dày đặc mà vùng ngoại vi Bách Hỏa Sơn lại nóng đến như vậy, hơn nữa lại còn có thể khiến hắn rơi vào trạng thái ngủ đông. Sau vài ngày thôi diễn, Lâm Phong đưa ra một kết luận đó là vì đóa hỏa diễm này đã hấp thu hết hàn khí từ bên ngoài nên mới dẫn tới bên ngoài nhiệt độ cao hơn nơi đây, nhiệt độ cũng chỉ mang tính tương đối a, bởi vì nơi này lạnh nên bên ngoài lại trở nên nóng, Lâm Phong dường như lại nắm bắt thêm một chút về "hỏa".
Lâm Phong suy đoán có một đại năng nào đó đã phong ấn hỏa diễm này tại đây, chờ đợi nó thành thục rồi quay lại lấy đi, do đó mới tồn tại Bách Hỏa Sơn. Nhưng Lâm Phong cũng thắc mắc vì Bách Hỏa Sơn đã tồn tại mấy vạn năm, không lẽ người kia còn không quay lại lấy, dù sao đây cũng là một loại thiên hỏa a, có lẽ người đó gặp bất trắc hoặc vẫn lạc, như vậy hắn chiếm đoạt đóa hỏa diễm này cũng không sao đi?
Đây chỉ là Lâm Phong đang tự biện minh cho chính mình, dù hắn biết người bố trí phong ấn còn sống cũng không do dự mà cướp đi, thiên hỏa cũng là một loại kì ngộ khiến người ta đột phá tu vi cùng đề cao chiến lực đây, hắn cũng không có váng đầu tới mức thấy thiên hỏa mà lại bỏ đi. Hơn nữa Lâm Phong chỉ có thời gian chưa tới 10 năm để đột phá lên Nguyên Anh kì, nếu tu luyện từng bước không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể đột phá, một khi Mộ Dung Tuyết không chống đỡ nổi 10 năm hắn sẽ vô cùng hối hận.
Nhìn đóa hỏa diễm lơ lửng tỏa ra hàn khí bức người, Lâm Phong bây giờ mới chắc chắn suy đoán của mình, bản chất của hỏa đúng là nhiệt, trước mắt hắn là một đóa lãnh hỏa đây. Nhưng mà dường như đoàn hỏa diễm này không chỉ có hàn khí bức người, sinh mệnh chi lực từ đoàn hỏa diễm này cũng rất lớn, Lâm Phong không biết nó có giúp gì được cho Mộ Dung Tuyết hay không, chỉ có thể mặt dày hỏi Tang Thụ:
-Đoàn hỏa diễm này mang sinh mệnh chi lực lớn như vậy, liệu nó có giúp Mộ Dung Tuyết kéo dài thời gian được hay không?
Tang Thụ quả nhiên không nhìn lầm Lâm Phong, chỉ có người có tính cách lương thiện như Lâm Phong mới có thể khiến hỗn độn chi tâm nhận chủ, hiện tại chưa hoàn toàn nhận chủ nhưng như vậy cũng có nghĩa là hỗn độn chi tâm đang thử thách Lâm Phong, dù sao nó cũng là bảo vật của giới này, làm sao có thể rơi vào tay một kẻ tàn ác, như vậy chẳng khác nào tiếp tay phá hủy chính nhà của nó a.
-Đây là một loại thiên hỏa, không lẽ ngươi không có hứng thú với thiên hỏa? Thiên hỏa này rất thích hợp với ngươi, hiện tại nó còn chưa thành thục nhưng nếu ngươi dung hợp được nó thì tu vi của ngươi sẽ tăng rất nhanh.
-Nếu như là lúc trước ta sẽ không ngần ngại hấp thu thiên hỏa này, bất quá bây giờ nàng đã là một phần sinh mạng của ta, chỉ cần giúp được nàng thì dù là mười đóa thiên hỏa ta cũng không cần, ngươi chỉ cần cho ta biết có được hay không mà thôi.
Tang Thụ đưa ra một hình thái vuốt vuốt râu, ra vẻ hài lòng:
-Ha hả, ngươi quả nhiên rất thú vị, rất khác biệt với tu sĩ hiện nay. Ta nói cho ngươi biết, đây là Sinh Mệnh Lãnh Diễm, đứng thứ mười sáu trong bảng thiên hỏa, thiên hỏa tổng cộng có hai mươi loại, sau này ngươi đến tu chân quốc cấp cao sẽ biết. Dù nó chỉ đứng hàng thứ mười sáu nhưng lại rất thích hợp với Mộ Dung Tuyết lúc này, xếp hạng quá cao sẽ khiến nàng bị phản phệ bởi vì thể chất đan mạch không phù hợp với hỏa diễm, hơn nữa đây là loại hỏa diễm duy nhất nàng có thể dung hợp vì nó có sinh mệnh thuộc tính, đồng thuộc tính với đan khí.
-Đây cũng là lí do mà ta mượn nàng trợ giúp ngươi, nếu thành công dung hợp đóa Sinh Mệnh Lãnh Diễm này thì nàng có thể kéo dài thêm ba năm thời gian, thế nào, không còn oán hận ta nữa chứ.
Nghe vậy Lâm Phong cũng dịu xuống một chút, quả nhiên Tang Thụ làm việc đã tính trước tính sau, hiểu rõ tính cách của Lâm Phong, nếu không phải tình huống bắt buộc nó cũng không làm như vậy. Ba năm so với tình huống hiện tại cũng đã là tương đối khá, dù không biết Tang Thụ còn âm mưu nào không nhưng hiện tại Tang Thụ cũng giúp Lâm Phong rất nhiều. Đã lỡ mặt dày thì Lâm Phong cũng không ngại nhờ vả tiếp:
-Tang Thụ ngươi có thể giúp nàng dung hợp thiên hỏa hay không, ta cảm thấy dù có phương pháp thì thiên hỏa cũng không dễ dàng dung hợp như vậy, chỉ một chút sơ suất nhỏ cũng khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn a.
-Tình huống của ngươi và nàng có chút đặc thù, sinh mệnh của nàng đã gắn chặt với ngươi nên người giúp được nàng chỉ có Lâm Phong ngươi mà thôi, như vậy thì khi dung hợp thiên hỏa ngươi cũng có lợi, có thể nhờ đó mà đột phá Kết Đan kì, đây là phương pháp dung hợp, ngươi tìm hiểu một chút.
Lâm Phong không biết Nhật Phá chi đồng khi đạt đến đại thành có thể ngưng tụ ra loại hỏa bá đạo nhất thế gian nhưng Tang Thụ biết, vậy nên có Sinh Mệnh Lãnh Diễm hay không cũng không quan trọng nhưng nó không nói ra, như vậy sẽ khiến Lâm Phong mắc nợ nó một chút, oán khí trong lòng Lâm Phong đối với nó giảm đi một chút thì kế hoạch của nó càng có khả năng thành công cao hơn một chút.
Một đoàn tin tức xuất hiện tại não hải Lâm Phong, phương pháp dung hợp đã có, hơn nữa còn là dung hợp Sinh Mệnh Lãnh Diễm trở thành ngụy Sinh Mệnh chi hỏa, như vậy mới có thể kéo dài thời gian cho Mộ Dung Tuyết. Hơn nữa Lâm Phong mới là người chịu tải nhiều lực lượng hơn, cách làm này khiến Lâm Phong an tâm hơn khi dung hợp thiên hỏa cho Mộ Dung Tuyết.
Lúc này Mộ Dung Tuyết cũng đã tỉnh lại, tình trạng của nàng đã tốt hơn rất nhiều, dù không phải đỉnh phong nhưng còn đỡ hơn là thiếu khuyết sinh cơ quá nhiều dẫn tới yếu ớt, tâm tình của nàng rất vui vẻ hỏi Lâm Phong:
-Muội ngủ bao lâu rồi.
-Nàng đã ngủ một tháng rồi, nàng rất có khiếu ngủ đó a.
Lâm Phong trêu chọc Mộ Dung Tuyết, hắn không muốn nàng suy nghĩ nhiều. Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, tu sĩ rất ít khi ngủ, vậy mà nàng ngủ một giấc là một tháng a:
-A, không ngờ muội lại ngủ lâu như vậy, tuy nhiên muội có một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ muội gặp một người nữ tữ, kì quái đó là muội chưa gặp nàng ta bao giờ, nhưng lại có cảm giác rất thân quen, muội còn nói chuyện với nàng rất nhiều a.
Lâm Phong nhớ tới mảnh kết tinh sinh mệnh ánh kim khi hắn thức tỉnh lại dung nhập vào cơ thể Mộ Dung Tuyết liền liên tưởng đến Thanh Ngọc, có lẽ nào người nữ tử mà Mộ Dung Tuyết nhắc tới là Thanh Ngọc, Lâm Phong như vớ được một nhánh cây hy vọng nói với Mộ Dung Tuyết:
-Nàng có phải trông như thế này không.
Lâm Phong phất tay, linh lực điều động vẽ ra một hình ảnh của Thanh Ngọc, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết nhìn hình ảnh kia cũng ngẩn người, không lẽ Lâm Phong biết nàng mơ cái gì, không đúng, có lẽ người kia chính là Thanh Ngọc trong trí nhớ của Lâm Phong:
-Đúng rồi. Nàng có phải Thanh Ngọc tỷ không.
Lâm Phong ôm lấy Mộ Dung Tuyết, hóa ra mối liên hệ giữa hắn và Thanh Ngọc không phải đã biến mất mà hiện tại mối liên hệ đó chính là Mộ Dung Tuyết, cũng có nghĩa là Thanh Ngọc cũng đã tán thành Mộ Dung Tuyết:
-Cám ơn, cám ơn nàng đã cứu ta, không chỉ cứu mạng sống của ta mà còn cứu cả linh hồn của ta.
Đúng vậy, dù Mộ Dung Tuyết có cứu Lâm Phong nhưng trong lòng hắn cũng có khúc mắc, nếu không giải được khúc mắc này thì hắn sẽ chăm sóc Mộ Dung Tuyết nhưng cũng sẽ không chấp nhận Mộ Dung Tuyết trừ phi hắn tìm thấy Thanh Ngọc, hắn tự trách bản thân đã nhiều lần đánh mất Thanh Ngọc. Nhưng hiện tại mối liên hệ giữa hai người không mất đi, mà lại tồn tại trong Mộ Dung Tuyết, khúc mắc này đã không còn.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được tình cảm của Lâm Phong, dù cách đây một tháng hắn cũng đã có cảm xúc với nàng nhưng lúc đó Mộ Dung Tuyết cảm nhận được giữa hai người vẫn tồn tại một bức tường vô hình, hiện tại bức tường này đã không còn, hắn đã chấp nhận mình rồi.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy mình vô cùng may mắn cùng hạnh phúc, đồng thời nàng cũng đã quyết tâm cùng Lâm Phong tìm kiếm Thanh Ngọc, nói với Thanh Ngọc một lời cảm tạ. Lúc trước nàng muốn tìm Thanh Ngọc là vì muốn ở bên cạnh Lâm Phong, nhưng lúc này nàng tìm Thanh Ngọc là vì Lâm Phong, không còn là mong muốn của bản thân nàng nữa rồi.
Tâm tình không còn xúc động, lúc này Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết đứng trước Sinh Mệnh Lãnh Diễm, Lâm Phong đã giải thích cho nàng những điều cần biết, hiện tại chỉ còn một vấn đề cuối cùng chính là tầng phong ấn kia, phong ấn này dù đã trải qua vô số tuế nguyệt nhưng vẫn rất vững chắc, cần thêm thời gian nghiên cứu.
Mỗi ngày trôi qua, ngoại trừ nghiên cứu phong ấn kia thì Lâm Phong dành một chút thời gian giúp Mộ Dung Tuyết khôi phục, hàn khí nơi đây cũng rất mạnh, Lâm Phong nhất tâm nhị dụng tu luyện nên tu vi Trúc Cơ tầng 9 ngày càng dần đạt tới viên mãn.
Hàn khí ẩn chứa sinh mệnh chi lực nên Mộ Dung Tuyết cũng tu luyện được, nàng lại một lần nữa đặt chân tới Trúc Cơ tầng 7. Tang Thụ đã từng nói bản chất của đan khí cũng là sinh mệnh chi lực, thảo nào lúc trước luyện đan có đan khí dung nhập thì Lâm Phong đều cảm thấy đan dược có một chút linh tính.
Tuy nhiên Lâm Phong cảm thấy đan khí của Mộ Dung Tuyết nếu so sánh với sinh mệnh chi lực thì nó là một loại sinh mệnh chi lực cao cấp, bởi vì đan khí của Mộ Dung Tuyết có thể diễn hóa ra sinh và tử của linh thảo.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, Lâm Phong phát hiện vào ngày giữa tháng, khi trăng tròn thì phong ấn kia lại lơ là một chút để hấp thu một loại lực lượng nào đó khiến phong ấn kia liên tục được duy trì, hắn quyết định 10 ngày nữa sẽ ra tay phá phong ấn, ngay lúc đó cũng phải trấn áp được Sinh Mệnh Lãnh Diễm, thiên hỏa có linh một khi phong ấn bị phá nó sẽ chạy thoát ngay.
Lâm Phong dự định nhân cơ hội này đột phá Kết Đan kì luôn nên rất muốn luyện Phá Thiên Đan, đáng tiếc lại không có đan lô, phải làm sao a. Đối với việc tăng lên tu vi của Lâm Phong thì Tang Thụ rất để ý, không cần Lâm Phong dò hỏi nó đã đưa ra ý kiến dùng tảng băng ở đây đúc thành đan lô sử dụng một lần, khắc thêm trận pháp là được rồi, hơn nữa hắn còn có Mộ Dung Tuyết ở đây, để Mộ Dung Tuyết luyện thì không cần tới hỏa diễm, như vậy đan lô tạo thành cũng không cần quá cao cấp.
Có phương pháp liền làm, Lâm Phong dùng hai canh giờ đúc một cái đan lô bằng băng, khắc thêm vài cái trận pháp cơ bản củng cố đan lô, lại dùng thêm 8 ngày để tiến cấp phối phương Phá Thiên Đan, linh thảo hắn căn bản là không thiếu, Phá Thiên Đan bình thường là linh đan cấp 2 đỉnh cấp nhưng Lâm Phong có nhiều linh thảo cấp ba nên thôi diễn ra siêu cấp Phá Thiên Đan cấp ba luôn.
Nói đến điều này còn phải đa tạ Kim Điêu Vương, lượng linh thảo nó mang tới quá tốt, lại là linh thảo còn giữ được linh tính. Vì một lò đan này Lâm Phong dốc hết tài sản, không dùng một gốc tử thảo nào, tử thảo sẽ làm cho linh đan bị giảm đi một chút hiệu quả.
Phối phương hoàn tất, chủ thảo vẫn là Phá Thiên Diệp, Thực Huyết Căn cùng Độ Đan Thảo, mà linh thảo phụ trợ lại là mấy gốc linh thảo cấp 3, căn bản là quá ngược đời. Theo phối phương của Lâm Phong thì mấy gốc linh thảo phụ trợ cấp ba kia sẽ khiến chủ thảo đột phá ngay lên linh thảo cấp ba, hơn nữa còn là ngay lúc sinh tử đột phá nên hiệu quả càng cao hơn một phần, đây là kinh nghiệm từ việc hắn chiến đấu sinh tử mà rút ra được a.
Mộ Dung Tuyết rất thích cảm giác luyện đan cho Lâm Phong, điều này khiến nàng và Lâm Phong càng gắn bó hơn, giống như lần trước nàng liều mạng luyện đan cho hắn, rất vui vẻ a. Lúc trước Mộ Dung Tuyết luyện đan Lâm Phong không có mặt, lần này nàng luyện khiến hắn trợn mắt há mồm, luyện đan hóa ra còn có cách này a.
Mộ Dung Tuyết lại dùng đan khí câu thông linh thảo, vì không phải linh thảo nàng trồng nên phải mất một ngày để câu thông, lại có vô số hình ảnh dựa theo phối phương của Lâm Phong đưa cho nàng hiển hiện trong não hải, trải qua phân tích thôi diễn nàng lại sửa lại đan phương một lần nữa, đan phương lúc này đã trở nên hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ có Mộ Dung Tuyết dùng được đan phương này.
Đan khí vừa ra, linh thảo tung bay vào đan lô, không có hỏa khí, chỉ đan giản là đan khí biến hóa khiến linh thảo dần trở thành tinh hoa, vô cùng vô tận biến hóa xuất hiện, Lâm Phong cũng không dùng thần thức đánh vào đan lô quan sát để tránh sai lầm, nhưng Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng giúp hắn thấy rõ ràng quá trình linh thảo sinh ra rồi chết đi, cuối cùng hóa thành tinh hoa linh thảo, không hề chứa một chút tạp chất nào.
Lâm Phong thầm nghĩ tạo nghệ luyện đan của Mộ Dung Tuyết đã vượt qua hắn, không... chính xác là phương pháp luyện đan của Mộ Dung Tuyết đã vượt qua hắn, cái nàng cần chính là kinh nghiệm cùng cảm ngộ để đột phá đan ý. Điều này thì Lâm Phong lại có, hắn có trải nghiệm từ Tang Thương thế giới, dù phần lớn kí ức lúc đó đều mất đi nhưng nhân sinh chi ý Lâm Phong lại nắm giữ được, hơn nữa hắn còn nghe đến luân hồi, ít nhất giúp Mộ Dung Tuyết đạt tới lục chuyển là chuyện vẫn có thể làm được.
Bốn canh giờ trôi qua, toàn bộ tinh hoa linh thảo đã sẵn sàng để dung hợp thành linh đan, Mộ Dung Tuyết ăn vào mấy viên linh đan hồi phục đan khí, Lâm Phong ở bên cũng vận chuyển công pháp trợ giúp truyền sinh mệnh chi lực cho Mộ Dung Tuyết, từ đó sinh mệnh chi lực lại hóa thành đan khí giúp nàng luyện đan. Đây cũng không phải sinh mệnh chi lực của Lâm Phong, hắn hấp thu từ hàn khí nơi đây rồi truyền cho Mộ Dung Tuyết a.
Mộ Dung Tuyết bấm quyết, một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ đan lô xuất hiện, sinh mệnh chi lực cùng hàn khí điên cuồng tụ vào đan lô, biến cố này bất ngờ nhưng cũng không phải xấu, sinh mệnh lực càng lớn thì đan thành càng có linh tính, hiệu quả càng mạnh.
Lâm Phong nắm tay Mộ Dung Tuyết, dựa theo phân phối của nàng khống chế cỗ lực lượng trong đan lô, nói về khống chế linh lực thì Lâm Phong mạnh hơn Mộ Dung Tuyết rất nhiều, hắn cũng là luyện đan sư nên việc này không làm khó được hắn. Bước ngưng đan này kéo dài một nén nhang, sau đó băng đan lô xuất hiện từng vết rạn nứt rồi ầm ầm vỡ ra, bên trong xuất hiện một viên linh đan màu trắng xanh, siêu việt cực phẩm linh đan cấp ba, Phá Thiên Đan.
Đan này rõ ràng linh tính nhiều hơn bình thường mấy lần nhưng cỗ linh tính này cũng nhanh chóng biến mất, sau đó rơi vào tay Mộ Dung Tuyết. Lâm Phong tiếp nhận đan dược cũng rất thỏa mãn cùng chờ mong, đan này sẽ giúp hắn đột phá Kết Đan kì a, đây cũng là thành quả của Mộ Dung Tuyết, chắc chắn hắn sẽ đột phá thành công. Đồng thời lượng đan khí tỏa ra vô cùng lớn, Mộ Dung Tuyết một mạch đột phá lên Trúc Cơ tầng 9, chỉ còn một bước nữa là Kết Đan rồi.
P/s: lời tác giả, căn cơ Mộ Dung Tuyết vẫn còn vì có Tang Thụ bảo vệ, chỉ là bị bí pháp giả của Tang Thụ che mắt khiến cho "căn cơ đã mất" nên thiên phú tu luyện của Mộ Dung Tuyết vẫn rất mạnh, sau khi được bồi bổ thì tu vi của nàng tăng lên như vậy cũng không quá bất hợp lí đúng không nào. Cầu ủng hộ nha.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |