← Ch.132 | Ch.134 → |
Đệ thập trùng thiên khiến tất cả linh thú trong phạm vi trăm trượng sợ hãi, đây là sự sợ hãi tận trong linh hồn, phảng phất chỉ cần một ý niệm chúng nó liền bị Lâm Phong diệt sát. Trốn, phải chạy trốn, đây chính là sự kêu gọi từ bản năng của bầy linh thú, không trốn thì chỉ có con đường chết mà thôi. Ngay lập tức ba mươi đầu linh thú còn lại đều điên cuồng bỏ trốn, ý đồ xông ra khỏi phạm vi trăm dặm.
Sự việc nói thì lâu nhưng diễn ra cực kì nhanh chóng, tất cả đều theo kế hoạch của Lâm Phong, từ khi bắt đầu đến thi triển "tử", "vong" cuối cùng là tế ra đệ thập trùng thiên trước sau cũng chỉ vài hơi thở. Mục đích của "tử" và "vong" chính là tạo cơ hội cho thời khắc này, một mình Lâm Phong không thể nào đánh lại đám linh thú này, chỉ có lôi kiếp mới có khả năng này.
Duy nhất chỉ có Hắc Phong Điểu còn bình tĩnh, nó đã sống mấy ngàn năm, mặc dù sợ hãi nhưng nhìn ra tu vi của Lâm Phong vẫn chỉ là Kết Đan sơ kì, sự sợ hãi này chỉ đến từ bản năng, không phải vì bị tu vi của Lâm Phong khiến cho khiếp sợ. Nó suy đoán rằng đây chỉ là ảo cảnh, đúng, chắc chắn là ảo cảnh mà Lâm Phong bày ra khiến nó sợ hãi.
Dù ảo cảnh này rất thật nhưng ảo cảnh chung quy là ảo cảnh, dựa vào tu vi của nó cao hơn Lâm Phong quá nhiều chắc chắn vẫn có thể diệt sát Lâm Phong. Hắc Phong điểu hú lên, truyền cho đám linh thú mệnh lệnh:
-Không cần sợ hãi, đây chỉ là ảo cảnh, hắn không có khả năng diệt sát các ngươi, tiếp tục quấn lấy hắn cho ta.
Đúng vậy, đệ thập trùng thiên hiện tại vẫn chưa hoàn chỉnh, chưa thể hoàn toàn ngưng thực thay thế thiên địa, cảm giác sợ hãi kia chỉ là cảm giác từ trong linh hồn khi đối mặt với chúa tể của đệ thập trùng thiên, không có lực sát thương, do đó mới cần đến "tử" và "vong" làm lung lạc ý chí của đám linh thú, có như vậy thì mới có thể sáng tạo nên cơ hội hoàn mỹ.
Thế nhưng nó cũng không phải là ảo cảnh, có thể nói bây giờ là một cái hình chiếu của đệ thập trùng thiên, chỉ một cái hình chiếu đã có tác dụng như vậy thì một khi đệ thập trùng thiên hoàn toàn giáng lâm lại có uy lực như thế nào, rất đáng chờ mong.
Nếu ba mươi đầu linh thú kia vẫn đồng loạt tấn công Lâm Phong thì giờ khắc này Lâm Phong đã bị trọng thương thậm chí bị giết chết, bất quá cơ hội đã qua đi, Lâm Phong đã có đủ thời gian mở ra sát chiêu.
Ngay lúc này, ba mươi đầu phi điểu cũng tận lực áp chế sợ hãi tấn công về phía Lâm Phong, dù Hắc Phong Điểu nói là thật hay giả chúng nó cũng phải nghe theo, chúng nó đã không còn đường lui, bởi vì nếu bọn nó bỏ chạy lúc này thì dù Lâm Phong hay Hắc Phong Điểu là kẻ chiến thắng chúng nó đều phải chết, quay lại chiến đấu còn có một cơ may sống sót.
Lâm Phong bấm niệm pháp quyết, pháp quyết này là khi đệ thập trùng thiên được hình thành hiện hữu trong đầu Lâm Phong, là một cái pháp quyết khống chế đệ thập trùng thiên. Đệ thập trùng thiên lúc này xuất hiện dấu hiệu buông lỏng, từng vết nứt xuất hiện, có thể thấy rõ ràng trong từng đạo vết nứt đó là từng đạo lôi điện, không, chính xác là từng đạo thiên kiếp đang phá phong mà ra.
Tất cả linh thú thậm chí cả Hắc Phong Điểu đều run rẩy, công kích không thể nào tiếp tục thi triển, đây không còn là cảm giác nữa, mà đích đích xác xác run rẩy, bởi vì chúng nó nhận ra, mỗi một đạo kiếp lôi đều vô cùng mạnh mẽ, một đạo là đã có thể diệt sát chúng nó, mà nơi đây lại có tới mấy chục đạo kiếp lôi, hỏi chúng nó làm sao không sợ hãi.
Lâm Phong nở một nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng lên tiếng:
-Đa tạ các ngươi đã có mặt giúp ta độ kiếp.
Nụ cười của Lâm Phong vô cùng thân thiện, dưới mắt của đám linh thú thì Lâm Phong chính là một cái ác ma, thiên kiếp... nói độ liền độ sao, hơn nữa tu vi của Lâm Phong chỉ là Kết Đan sơ kì, tại sao lại có thiên kiếp xuất hiện. Bầy linh thú lúc này hoàn toàn từ bỏ ý định công kích Lâm Phong, chỉ cần tránh xa Lâm Phong một chút, miễn cho bị dính vào thiên kiếp thì chúng nó đã mãn nguyện lắm rồi.
Lâm Phong lắc đầu:
-Không còn kịp nữa rồi.
Lời nói vừa dứt, từng đạo từng đạo lôi kiếp bổ xuống vị trí của Lâm Phong, ngay lúc này thì ba mươi đầu linh thú chỉ cách Lâm Phong chưa tới ba trượng, tốc độ lôi kiếp lại cực kì nhanh, căn bản là không tránh né kịp. Lâm Phong lại tiện tay, ném ra một loạt Phi Lôi Đan, bên cạnh mỗi một đầu linh thú đều có một viên Phi Lôi Đan.
Phi Lôi Đan là loại đan dược chuyên nhằm vào lôi kiếp, mặc dù không cách nào đem lôi kiếp loại bỏ hoàn toàn nhưng hấp dẫn lôi kiếp khiến nó trượt đi một vài trượng vẫn là có thể làm được, bởi vì trong đó còn có một chút khí tức của Lâm Phong.
Thế là phô thiên cái địa lôi kiếp giáng xuống, Lâm Phong là nguyên nhân của lôi kiếp vậy mà dưới tác dụng của Phi Lôi Đan hắn lại chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, ba mươi đầu linh thú kia lại phải gánh chịu phần lớn lực lượng của lôi kiếp, vô cùng thống khổ.
Dưới sự không chế của Lâm Phong, đợt đầu tiên chỉ bổ xuống lôi kiếp uy lực chỉ tương đương với Kết Đan viên mãn, hỏa quyền kết hợp hỏa bộ thoải mái vượt qua. Đáng thương cho ba mươi đầu linh thú kia, dù hai hoặc ba linh thú cùng chịu một tia lôi kiếp nhưng chúng nó cũng chật vật không chịu nổi, ý chí của thiên kiếp không phải linh thú cùng cấp có thể chống lại, bởi vì ý chí của linh thú không cao, chỉ cần va chạm với thiên kiếp liền không có ý nghĩ chống cự.
Cứ như vậy từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám linh thú Kết Đan viên mãn lần lượt ngã xuống, toàn thân cháy đen, yêu đan có dấu hiệu nứt vỡ, tuy nhiên vẫn không chết. Còn mười đầu linh thú giả anh thì miễn cưỡng vượt qua, tuy nhiên nội tâm của chúng nó tựa như kinh đào hải lãng, bởi vì vẫn còn tới năm cái lôi kiếp tương đương với Giả Anh, làm sao có thể vượt qua. Còn những linh thú chạy trốn trước đó cũng đã bị trận pháp diệt sát hoàn toàn.
Sau đó Lâm Phong vận dụng trận pháp chi lực còn sót lại diệt sát tất cả linh thú Kết Đan viên mãn đang trọng thương hấp hối, Lâm Phong không để chúng nó vẫn lạc dưới thiên kiếp, bởi vì nếu vẫn lạc dưới thiên kiếp sẽ bị ý chí của thiên kiếp xóa bỏ hoàn toàn sinh cơ, mục đích của Lâm Phong liền không đạt được. Lâm Phong khẽ hấp, một luồng lại một luồng sinh cơ được tích lũy trong cơ thể, còn mấy đầu linh thú kia thì tan thành khói bụi.
Mười đầu giả anh linh thú run rẩy quỳ xuống, chúng nó muốn cầu xin Lâm Phong tha cho chúng nó, đồng thời còn phun ra tinh huyết bản mệnh, chỉ cần Lâm Phong tha cho chúng nó một con đường sống, chúng nó nguyện nghe theo ý muốn của Lâm Phong.
Đáng tiếc Lâm Phong không có ý muốn này, Lâm Phong muốn chúng nó chết, bởi vì Liễu Phượng thiếu khuyết sinh cơ. Lại nói, nếu không phải vì chúng nó bán đứng Liễu Phượng thì Mộ Dung Tuyết cũng không bị thương, Linh Tâm trận không bị phá thì Lâm Phong đã nghiên cứu ra ngụy đan mạch phương pháp rồi, bọn chúng phải chết. Lâm Phong lại phất tay, vung ra mấy viên Phi Lôi Đan, lôi kiếp lại tiếp tục giáng xuống.
Mười đầu linh thú thấy vậy ánh mắt đỏ bừng, chúng nó điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, tự bạo yêu đan, tốc độ bạo tăng gần như thuấn di lao thẳng về phía Lâm Phong, dù có chết cũng không độ kiếp giùm Lâm Phong, ngươi muốn độ kiếp, ta liền cho ngươi độ kiếp.
Lâm Phong liền vận dụng hỏa bộ tránh đi, không phải Lâm Phong không tiếp được năm đạo lôi kiếp này, từ lúc hắn mới đột phá đã có thể tiếp được ba đạo thiên kiếp Giả Anh nhưng Lâm Phong phải giữ cho bản thân ở trạng thái tốt nhất, bởi vì kẻ thù cuối cùng là Hắc Phong Điểu Nguyên Anh trung kì lông tóc vẫn không hao tổn chút nào, Lâm Phong không dám xem thường.
Hỏa bộ vừa ra, cộng thêm nơi đây là phạm vi của đệ thập trùng thiên, Lâm Phong vậy mà lại thi triển được thuấn di, thuấn di ra khỏi phạm vi 20 trượng. Đồng thời Lâm Phong đánh ra một phát Hỏa quyền, hắn biết thiên kiếp không thể né tránh, dù có tránh cũng sẽ bị đuổi theo, thuấn di ra khỏi phạm vi chỉ làm giảm bớt uy lực thiên kiếp một chút mà thôi Dù thuấn di nhưng Lâm Phong nhưng thiên kiếp tốc độ vô cùng nhanh, Lâm Phong cũng phải gánh chịu 6 thành lực lượng của 5 đạo lôi kiếp. Mười đầu phi điểu kia tự nhiên đã tử vong, đáng tiếc không thu được sinh mệnh chi lực của chúng nó.
Lực lượng của thiên kiếp điên cuồng tàn phá cơ thể Lâm Phong, Lâm Phong lại bị thương, vận chuyển công pháp luyện thể, sinh cơ từ đám linh thú bị sưu hồn lập tức tu bổ thương thế, cuối cùng một đám sinh cơ này đều tiêu hao hết, thương thế khôi phục hoàn toàn, nhục thân Lâm Phong phát ra từng tiếc răng rắc, đột phá tương đương với Kết Đan hậu kì.
Tu vi của Lâm Phong cũng nhân cơ hội này đột phá lên Kết Đan trung kì, song hỉ lâm môn, lực chiến lại tăng thêm một phần, khả năng đối đầu với Hắc Phong Điểu càng tăng cao. Đột nhiên từ đệ thập trùng thiên truyền ra một tin tức, nó sắp không chống đỡ nổi thiên kiếp, bởi vì tu vi Lâm Phong đột phá, thiên kiếp cũng trở nên mạnh hơn, sắp thoát ra khỏi sự trói buộc của nó.
Đúng vậy, nguyên bản còn sót lại ba đạo thiên kiếp Nguyên Anh sơ kì, vào lúc này đã trở thành hai đạo tương đương với Nguyên Anh trung kì, Lâm Phong còn nghi ngờ nếu hắn đột phá Kết Đan hậu kì thì hai đạo thiên kiếp kia cũng không ngừng áp súc thành một đạo thiên kiếp Nguyên Anh hậu kì, cực kì đáng sợ.
Xem ra phương pháp trì hoãn thiên kiếp này cũng không phải hoàn mỹ, sau này vẫn phải tìm thêm phương pháp độ kiếp mới được. May mắn lúc trước hắn không có đột phá Kết Đan trung kì, nếu không liền thảm. Bất quá trường hợp hiện tại liền tốt, Lâm Phong còn đang lo lắng ba đạo lôi kiếp nguyên anh sơ kì không làm khó được Hắc Phong điểu nhưng hai đạo lôi kiếp Nguyên anh trung kì thì lại khác a.
Vào lúc này thì Hắc Phong Điểu cũng đã rút ra được một giọt phượng hoàng tinh huyết từ hắc kén, nuốt xuống tinh huyết, nó vô cùng muốn diệt sát Lâm Phong, bởi vì Lâm Phong đã giết sạch tay chân của nó, một mình nó không thể xưng bá Đại Điểu quốc được. Hắc kén bị rút ra một giọt tinh huyết liền ảm đảm, cảm giác như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể khiến nó sụp đổ, vô cùng thê lương.
Nhìn lại hai đạo thiên kiếp cuối cùng nó đành đè lại ý định giết chết Lâm Phong, đạo thiên kiếp kia khiến nó có chút không nắm chắc. Hắc Phong Điểu lên tiếng, đồng thời vận chuyển tu vi hòng chạy trốn khỏi đệ thập trùng thiên:
-Ta không biết ngươi là ai nhưng nếu ngươi rời đi lúc này ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Nước sông không phạm nước giếng, như thế nào.
Lâm Phong cười ha hả, dù cho không còn lôi kiếp mà Hắc Phong Điểu yêu cầu thì Lâm Phong cũng sẽ không bỏ qua cho nó, Lâm Phong còn đang có hai đạo lôi kiếp Nguyên Anh trung kì, không ra tay lúc này thì lúc nào. Lâm Phong vận chuyển hỏa bộ đến cực hạn, kết hợp với đệ thập trùng thiên, khoảng cách trăm trượng giữa hai người liền rút ngắn không đến ba trượng.
Hắc Phong Điểu không cách nào thuấn di trong phạm vi này, bởi vì đây không phải thiên địa bình thường, đây chính là thế giới của Lâm Phong, không có sự cho phép của Lâm Phong thì nó không thể nào thuấn di được, trừ phi tự bạo yêu đan giống như bầy linh thú kia khiến cho đệ thập trùng thiên bị nới lỏng.
Ngay sau đó, một đạo lôi kiếp giáng xuống, đánh thẳng vào vị trí hai người, mỗi người gánh chịu một nửa lực lượng lôi kiếp. Hắc Phong Điểu điên cuồng chống cự lại lôi kiếp, nó không dám vận dụng tử vong chi lực đối kháng lôi kiếp, chỉ có thể vận dụng "phong" thuộc tính, bởi vì thiên kiếp chính là tử vong, ngươi dùng tử vong đối kháng chẳng khác nào chọc giận thiên kiếp, từ đó khiến uy lực thiên kiếp mạnh hơn mấy lần.
Về phần Lâm Phong thì Lâm Phong vận dụng song chỉ, một cái cực hàn, một cái cực dương, đều được thi triển bởi bản nguyên chân khí từ song đồng, kết hợp phương thức vận chuyển hỏa bộ, uy lực mạnh mẽ chưa từng có, ngay cả Hắc Phong Điểu cũng phải giật mình.
Hai chỉ mang giống như song long hướng về phía thiên kiếp, bất ngờ chính là không ngờ song chỉ này lại có thể làm thiên kiếp suy yếu đi một phần, có lẽ nguyên nhân là do Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng. Tuy vậy song chỉ cũng không đánh tan được thiên kiếp, vẫn còn một tia thiên kiếp đánh lên cơ thể Lâm Phong, với cường độ thân thể hiện tại thì Lâm Phong chỉ bị thương mà thôi.
Hắc kén Liễu Phượng hóa thành lại không nhận chút uy lực nào lôi kiếp, có lẽ sinh mệnh từ hắc kén đã trôi hết nên thiên kiếp không cho rằng nàng muốn nhúng tay vào thiên kiếp, cũng không để ý đến nàng. Bởi vì không lẽ trong phạm vi thiên kiếp xuất hiện một hòn đá hay cái cây thì thiên kiếp cũng phải chia sẽ lực lượng đánh vào nó, điều đó là không thể nào.
Hắc Phong Điểu thì chỉ nhận một nửa lực lượng của thiên kiếp nên cũng không bị trọng thương, trên người chỉ có một chút cháy xém, khí huyết hơi bất ổn một chút mà thôi, tu vi của nó là Nguyên Anh trung kì đây. Vào lúc này lợi thế đang nghiêng về Hắc Phong Điểu, chỉ cần đợt thiên kiếp cuối cùng qua đi thì Lâm Phong lấy cái gì đấu với nó, đến lúc đó đừng trách nó độc ác.
Lâm Phong nhíu mày, lôi kiếp không mang đến hiệu quả giống như tưởng tượng, bởi vì lôi kiếp có tác dụng rất lớn với linh thú, không ngờ Hắc Phong Điểu lại chống chịu được một đạo, nếu tiếp tục hắn sẽ rơi vào thế hạ phong.
Liếc nhìn qua hắc kén không còn một chút sinh cơ, Lâm Phong thở dài, không do dự nữa, Lâm Phong quyết định ra lá bài tẩy cuối cùng, cũng là lá bài mà hắn không muốn dùng, bởi một khi sử dụng rất có thể sẽ rơi vào ma đạo không cách nào thoát ra được.
Ngay từ đầu Lâm Phong đã có an bài, tuy nhiên khi thiên kiếp xảy ra dị biến thì hắn đã có hy vọng không phải sử dụng chiêu này, đáng tiếc lực lượng của thiên kiếp vẫn không đủ để đánh trọng thương Hắc Phong Điểu, thế nhưng làm người đôi khi có những chuyện bắt buộc phải làm, ngay cả bản tâm cũng trốn tránh thì còn như thế nào nghịch thiên.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |