← Ch.372 | Ch.374 → |
Vấn đề pháp bảo coi như giải quyết xong, Lâm Phong để Phượng nghỉ ngơi tiêu hóa những kinh nghiệm vừa học được còn bản thân thì đi tìm Thái Phiêu Phiêu hoàn thành nốt việc đang dang dở, hắn đã trễ hẹn với Phiêu Phiêu gần hai tháng rồi.
Đến nơi, thấy Thái Phiêu Phiêu vẫn miệt mài tu luyện Lâm Phong gãi đầu nói:
-Để ngươi chờ lâu rồi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thái Phiêu Phiêu chấm dứt tu luyện đứng dậy cười nói:
-Không sao, cũng nhờ vậy ta mới phát hiện ra được vài điểm thiếu sót trong căn cơ, đến hôm nay vừa hay đã kịp củng cố lại.
Lâm Phong biết những gì Thái Phiêu Phiêu vừa nói không sai nhưng cũng biết đó là nàng không muốn hắn khó xử thôi, căn cơ của Thái Phiêu Phiêu sau lần trùng tu đúng là rất khó để được xếp hạng hoàn mỹ nhưng đó là do chưa quen chứ không phải thiếu sót nên không cần củng cố.
Đồng nghĩa việc tu luyện của Thái Phiêu Phiêu trong hai tháng qua chỉ giống như một thói quen mà không đem lại bất kì thành quả nào, trong khi rõ ràng Thái Phiêu Phiêu rất muốn nhanh chóng tu luyện.
Cho nên Lâm Phong không nhiều lời nữa hành động luôn, hắn phất tay di chuyển cái giường của Thái Phiêu Phiêu sang một bên rồi thay vào đó bằng một cái hộp trắng xóa chừng nửa mét khối, hình dáng thoạt nhìn khá giống một chiếc giường nhỏ.
Nhìn từ bên ngoài cái hộp trắng xóa không hề có chút dao động nào nhưng Thái Phiêu Phiêu có cảm giác đồ vật bên trong rất "lạnh" theo bản năng thốt lên:
-Đây là...?
Lâm Phong không trả lời ngay mà từ tốn mở nắp hộp để lộ ra một khối "băng", cả căn phòng bỗng bị bao trùm bởi một cỗ khí tức lạnh lẽo, nhưng ngạc nhiên ở chỗ cái lạnh lẽo này lại rất tươi mát đem tới sự dễ chịu vô cùng giống như toàn thân vừa được thanh lọc một lần chứng tỏ đồ vật trong hộp không tầm thường.
Lại trải qua bố trí một phen Lâm Phong mới hỏi Thái Phiêu Phiêu:
-Ngươi biết Hàn Băng Tinh Túy không?
Gần như không cần suy nghĩ, Thái Phiêu Phiêu đáp ngay:
-Sao lại không biết, Hàn Băng Tinh Túy chính là chí bảo dành cho tu sĩ, đặc biệt là băng hệ tu sĩ. Chỉ cần có Hàn Băng Tinh Túy phụ trợ thì tốc độ tu luyện sẽ đề thăng ít nhất mười lần mà không hề lo sợ căn cơ bất ổn vì một trong những tác dụng của Hàn Băng Tinh Túy là tẩy kinh phạt tủy.
-Nhưng Hàn Băng Tinh Túy vô cùng hiếm thấy chỉ có thể được tìm thấy ở địa phương chí hàn, quá trình dựng dục ra Hàn Băng Tinh Túy lại càng khó khăn trắc trở, ta mới chỉ biết về nó trên sách cổ chứ chưa thấy tận mắt bao giờ. Chẳng lẽ cái giường này là... Hàn Băng Tinh Túy?
Lâm Phong cười cười giải thích:
-Ngươi đoán không sai, nó chính là Hàn Băng Tinh Túy ta lấy trong ngân khố Thủy Quốc. Bất quá không phải nguyên cái giường này là Hàn Băng Tinh Túy, trên thực tế chỉ có phần lõi lớn khoảng một nắm tay bên trong cái giường là Hàn Băng Tinh Túy chân chính thôi.
-Ngươi nằm lên thử xem.
Đổi lại trước đây Thái Phiêu Phiêu còn khách khí, nhưng bây giờ nàng đã có thái độ nghe theo Lâm Phong vô điều kiện leo lên thử luôn, vừa tiếp xúc với Hàn Băng Tinh Túy cả người Thái Phiêu Phiêu khẽ run lên một cái, cảm giác này... quá tuyệt.
Nếu nói vừa rồi là được thanh lọc ở mức độ cơ thể thì bây giờ sẽ là thanh lọc ở mức độ tế bào, từng ngóc ngách trên cơ thể dù là nhỏ nhất đều được cái "lạnh" len lỏi đến và tẩy sạch, cả đời này Thái Phiêu Phiêu chưa bao giờ thư sướng đến thế.
Người khác muốn làm quen với Hàn Băng Tinh Túy phải tiêu tốn kha khá thời gian, nhưng với một người sở hữu băng linh căn siêu việt cực phẩm như Thái Phiêu Phiêu thì không cần, kinh mạch của nàng đã có dấu hiệu rục rịch không yên rồi.
Chỉ là... kinh mạch Thái Phiêu Phiêu ở hiện tại đã đạt tới mức độ bão hòa, trừ phi có một lực tác động cực mạnh mới giúp kinh mạch tiến hóa, nếu chỉ đơn thuần ngồi trên giường có ngồi mười năm hai mươi năm cũng không có tác dụng nhiều.
Lâm Phong ho khan cắt đứt dòng suy nghĩ của Thái Phiêu Phiêu:
-Khụ, ngươi... cởi y phục ra đi.
Đây không phải lần đầu tiên "được" Lâm Phong yêu cầu "cởi", hơn nữa mới gần đây Thái Phiêu Phiêu còn bị Lâm Phong thấy sạch nên không suy nghĩ nhiều ngồi dậy tháo bỏ y phục, rất nhanh trên người nàng chỉ còn lại hai mảnh y phục lót mỏng manh màu hồng.
Tuy vậy Thái Phiêu Phiêu vẫn tương đối xấu hổ, chung quy lại nàng vẫn là nữ nhân a, bán khỏa thân trước mặt nam nhân đương nhiên sẽ không cách nào tự nhiên được, kể cả đó có là Lâm Phong cũng là như thế, nàng thích hắn chứ chưa được hắn ban cho danh phận gì.
Năm giây sau, thấy Lâm Phong bồn chồn không yên Thái Phiêu Phiêu hơi khó hiểu hỏi:
-Có chuyện gì sao?
Lâm Phong bất đắc dĩ nói:
-Ách, lần này... có chút khác. Ý ta là... cởi hết...
Ở trên giường, Thái Phiêu Phiêu bị lời của Lâm Phong chấn cho choáng váng, khuôn mặt không chút tì vết nổi lên từng rặng mây hồng, nhất là hai vành tai đã đỏ bừng biểu thị sự xấu hổ đến tột cùng, nàng mấp máy môi không chắc chắn hỏi lại:
-Cởi... hết?
Giờ phút này Lâm Phong cũng ngượng ngùng không kém, Thái Phiêu Phiêu quả thật rất đẹp khiến hắn cũng phải rục rịch lửa nóng, nhưng thân làm nam nhân Lâm Phong không thể để Thái Phiêu Phiêu khó xử được liền bày ra vẻ mặt "chính khí hạo nhiên" nói:
-Yên tâm, ánh mắt của ta bảo đảm không nhìn loạn.
Thái Phiêu Phiêu:
-...."Cần gì nhìn loạn, nhìn trực tiếp là thấy hết rồi còn đâu a".
Có điều vẻ mặt "chính khí hạo nhiên" của Lâm Phong đã đạt được mục đích giúp Thái Phiêu Phiêu bình tĩnh lại, lại nói Thái Phiêu Phiêu cũng không muốn làm Lâm Phong khó xử, nàng tỏ ra bình tĩnh cởi luôn hai mảnh y phục lót rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Đáng tiếc... trái tim loạn nhịp đã tố cáo Thái Phiêu Phiêu không hề bình tĩnh chút nào.
Nhìn mỹ nhân băng thanh ngọc khiết trước mặt, Lâm Phong thầm cười khổ, ngẫm lại hắn rất có duyên với nhìn nữ nhân rũ bỏ y phục nha, hơn nữa hết người này đến người khác đều rất đẹp, đối với nam nhân đây chẳng khác nào "đại thử thách" a.
Đè nén lửa nóng trong lòng, Lâm Phong mở miệng nói:
-Trước hết ta sẽ lấy phần lõi Hàn Băng Tinh Túy đánh vào đan điền ngươi để ngươi đồng hóa nó với đan điền, sau đó sẽ lợi dụng lực lượng trong khoảnh khắc đồng hóa hoàn tất để cải tạo kinh mạch. Quá trình này có lẽ sẽ rất đau nhức, ngươi cố gắng chịu đựng.
Thái Phiêu Phiêu khẽ gật đầu:
-Ừm.
Đạt được chấp thuận, Lâm Phong vươn tay đặt lên phần bụng mềm mại của Thái Phiêu Phiêu, xúc cảm hoàn mỹ truyền tới khiến lửa nóng kém chút bộc phát, Lâm Phong cắn răng dốc hết định lực kiềm chế lại hòng đánh nhanh thắng nhanh, kéo dài thế này rất không tốt a.
Đáng tiếc, định lực Lâm Phong có cao tới đâu cũng không thể điều chỉnh được tâm tình không dao động vì thời gian gần đây tiếp xúc với Thái Phiêu Phiêu quá nhiều rồi, người xưa có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén quả không sai mà.
Bất đắc dĩ Lâm Phong phải nhờ Tang Thụ điều chỉnh tâm tình. Lâm Phong nhắm mắt lại, lúc mở ra mắt trái nhiều hơn hư ảnh một vầng trăng, Nguyệt Hư Chi Đồng bản nguyên chạy theo bàn tay Lâm Phong truyền vào đan điền Thái Phiêu Phiêu.
Nguyệt Hư Chi Đồng bản nguyên, mặc dù không phải Băng Chi Bản Nguyên nhưng cũng có một phần tương tự, Thái Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy đan điền nàng trong nháy mắt lạnh ngắt, linh khí bên trong càng bị đóng băng dẫn đến nhức nhối như bị kim đâm.
Nhưng không hiểu sao bên cạnh cái nhức nhối đó lại là một sự thoải mái đến lạ thường, tính đàn hồi của đan điền đang tăng lên rất rõ ràng, qua thời gian Thái Phiêu Phiêu dần chìm vào sự hưởng thụ quên luôn cả ngượng ngùng lẫn đau nhức.
Lâm Phong cũng thế, giờ phút này hắn đã đặt hết sự chú ý vào đan điền Thái Phiêu Phiêu, đừng nhìn Thái Phiêu Phiêu nằm đó hưởng thụ liền cho rằng Lâm Phong có thời gian rảnh rỗi ngắm mỹ nhân, trên thực tế Lâm Phong đang rất tập trung khống chế lực lượng không để đan điền của nàng bị thương.
Ba mươi phút sau, đợi đan điền Thái Phiêu Phiêu tràn đầy Nguyệt Hư Chi Đồng bản nguyên cũng như toàn bộ linh khí đã bị đóng băng hết thảy, Lâm Phong chuyển sang dùng Nguyệt Hư Chi Đồng bản nguyên làm dẫn kéo Hàn Băng Tinh Túy tiếp xúc trực tiếp với phần lưng Thái Phiêu Phiêu.
Hàn Băng Tinh Túy vốn là thể rắn, nhưng thông qua thủ pháp đặc thù Lâm Phong biến nó thành dạng lỏng thẩm thấu qua lỗ chân lông tiến nhập đan điền Thái Phiêu Phiêu.
Có điều... Hàn Băng Tinh Túy không chui vào đan điền ngay mà chỉ tạo thành một lớp hàn băng bao quanh đan điền, dù sao lúc này bên trong đan điền Thái Phiêu Phiêu đã không còn chỗ trống, muốn chứa thứ này phải đẩy thứ khác ra ngoài.
Thứ bị đẩy ra... hiển nhiên là linh khí bị đóng băng, hơn nữa còn phải là một lần đẩy ra sạch sẽ, có như thế lực lượng bộc phát mới càng kinh người, tỉ lệ cải tạo kinh mạch thành công mới càng cao.
-Xoạt....
-Răng rắc.... răng rắc....
-Aaaaaaaaaaaaaa.....
Toàn bộ linh khí đóng băng đột ngột bị đẩy ra, kinh mạch Thái Phiêu Phiêu bị lực lượng khủng bố cả về chất lẫn về lượng trùng kích mãnh liệt, chỉ nháy mắt những đường kinh mạch dẻo dai đã tràn đầy vết nứt kèm theo một cơn đau khó có thể tưởng tượng.
Thái Phiêu Phiêu hét lên đau đớn, lí trí của nàng gần như mất sạch, toàn thân co giật kịch liệt, cũng may có Lâm Phong ở bên kiềm chế không để nàng giãy dụa quá mạnh nếu không kinh mạch của nàng rất có thể sẽ đứt đoạn hết, đến lúc đó Thái Phiêu Phiêu không chết cũng tàn phế suốt đời.
Bất quá đó cũng là chuyện duy nhất Lâm Phong làm được cho Thái Phiêu Phiêu, từ bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân vượt qua đau đớn này, hơn nữa phải nhanh lấy lại lí trí để khống chế linh lực rèn luyện kinh mạch, chứ cứ để linh lực chạy loạn không sớm thì muộn sẽ thất bại.
-Aaaaaaa... đau... aaaaaaaa.....
Qua thêm ba mươi giây, nghe Thái Phiêu Phiêu nói được một từ "đau" ánh mắt Lâm Phong hơi lóe lên, nói được một từ hoàn chỉnh nghĩa là nàng đã có chút thần trí rồi. Lâm Phong lên tiếng khích lệ:
-Cố lên, không được từ bỏ.
Có lẽ Thái Phiêu Phiêu nghe được lời Lâm Phong, nàng bỗng nói:
-Ôm... ôm... aaaaaa.....
Một nam ôm một nữ không mảnh vải che thân rất dễ dẫn tới xúc động, nhưng bây giờ Lâm Phong cũng không để ý nhiều nằm xuống bên cạnh ôm Thái Phiêu Phiêu vào lòng, nói thật Lâm Phong rất không đành lòng thấy Thái Phiêu Phiêu thống khổ như vậy.
Lâm Phong nhẹ nhàng nói:
-Có ta ở đây, đừng sợ.
Cũng không biết cái ôm của Lâm Phong đem đến cho Thái Phiêu Phiêu một chút nhiệt độ ấm áp hay cảm giác an toàn, Thái Phiêu Phiêu từ điên cuồng giãy dụa đã dần dần yên tĩnh nằm trong lòng Lâm Phong, sau đó tuy vẫn bị đau nhức làm cho run rẩy nhưng tiếng hét của nàng cũng dần nhỏ lại.
Cứ như thế mười phút sau, ánh mắt Thái Phiêu Phiêu trở nên sáng sủa khẽ nói:
-Cám ơn.
Biết Thái Phiêu Phiêu hoàn toàn trở lại, Lâm Phong yên tâm buông nàng ra nói:
-Tiếp theo ngươi chỉ cần khống chế linh lực không ngừng rèn luyện kinh mạch là được. Không có chuyện gì nữa ta đi đây.
Nói xong Lâm Phong vội vàng đứng dậy chạy mất dép.
Mắt thấy bóng lưng Lâm Phong biến mất, Thái Phiêu Phiêu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nàng chỉ yên lặng nghe theo lời Lâm Phong cải tạo kinh mạch, trong mắt Thái Phiêu Phiêu tràn đầy tâm tình mất mát.
← Ch. 372 | Ch. 374 → |