← Ch.426 | Ch.428 → |
Những gì Lâm Phong vẽ ra thoạt nghe có vẻ không mấy thực tế, nhưng một khi đã hiểu thì lại không thể nào phản bác được tính hợp lí của nó, thậm chí Tô Linh Nhi còn có cảm giác phương hướng này mới là con đường đúng dành cho luyện đan nhất đạo.
Bởi vì từ trước đến giờ hai từ "linh đan" không phải chỉ xuất hiện tại một giới, nhưng có mấy ai đi tìm hiểu vì cái gì nó được gọi là "linh đan" hay không?
Hiển nhiên là có, trên thế giới này không thiếu người truy cầu hiểu biết về nguồn gốc của sự vật hiện tượng, nhưng số người hiểu được "linh" khẳng định không nhiều, dù sao "linh" là một tồn tại vô cùng phiêu miểu nhìn không thấy sờ không được, cảm giác rất mơ hồ.
Phải biết rằng ngay cả Tô Linh Nhi là thần thú cao quý, nàng sở hữu vốn hiểu biết so với sinh linh hạ vị diện đồng đẳng cấp chỉ cao chứ không thấp cũng chưa từng nghĩ đến "linh", mãi cho đến hôm nay nghe Lâm Phong nói nàng mới khai mở ra một cánh cổng mới về luyện đan lẫn con đường tu luyện sau này.
Nói không quá, nếu sớm biết về "linh", chỉ sợ Tô Linh Nhi đã không thua kém gì Vương hay Đại Giới Chủ rồi.
Bất quá Tô Linh Nhi không cảm thấy tiếc nuối chút nào, dù bây giờ đã mất đi mệnh cách thần thú nhưng Tô Linh Nhi lại tràn đầy hy vọng, nàng tin tưởng chỉ cần đồng hành cùng Lâm Phong thì việc một lần nữa trở nên mạnh mẽ không phải chuyện viễn vông.
Từ Lâm Phong, nàng nhìn thấy được quá nhiều khả năng.
Tạm thời không nói đến những điều xa vời đó quay trở lại với hiện thực, con đường đúng đắn không có nghĩa là sẽ dễ đi, trong một số trường hợp bởi vì nó khó đi nên lâu dần người ta mới rẽ sang những con đường khác dễ dàng hơn, việc luyện đan bây giờ của Lâm Phong là một ví dụ điển hình.
Mặc dù Lâm Phong đã hình thành một hệ thống hoàn chỉnh trong đầu, nhưng Lâm Phong biết muốn biến nó thành kết quả thực tiễn lại là chuyện hoàn toàn khác biệt.
Giảng giải thêm một chút nữa, Lâm Phong và Tô Linh Nhi bắt đầu lựa chọn ra một bộ phận dược liệu cấp thấp trong trân khố để luyện.
Nguyên bản Lâm Phong muốn cho Tô Linh Nhi làm quen với nhất phẩm nhị phẩm đan dược trước, nhưng trong trân khố căn bản không có những loại dược liệu thấp như thế đành phải bắt đầu bằng tứ phẩm Thăng Hồn Đan, cùng lắm là lãng phí một chút mà thôi.
Lâm Phong vung tay lấy hỏa làm lô nói:
- Ngươi chủ đạo dẫn linh, ta sẽ chỉ phụ trách luyện chế mặt ngoài.
Tô Linh Nhi không nói hai lời gật đầu, ánh mắt lộ ra ngưng trọng nói:
- Bắt đầu đi.
Dùng hỏa làm lô có trợ giúp rất lớn trong việc luyện đan, nói theo ngôn ngữ giới luyện đan là đã tiến gần đến cảnh giới nhân lô hợp nhất, mọi diễn biến trong lò hiện ra rất rõ ràng trước mặt Lâm Phong, đồng thời Lâm Phong tâm niệm khẽ động là đã khống chế được hỏa diễm như mong muốn rồi.
Chỉ thấy Lâm Phong ném hết một phần dược liệu vào lò, hỏa diễm bay múa, Thăng Hồn Đan dần dần thành hình.
Trái ngược với Lâm Phong nhàn nhã, Tô Linh Nhi có vẻ hơi quá sức, mặc dù linh hồn của nàng đã đạt tới Hóa cảnh nhưng lại không có tu vi linh hồn, thủ đoạn vận dụng linh hồn chi lực vô cùng thô sơ chỉ có thể trực tiếp tách ra một phần linh hồn tiến thẳng vào trong lò cảm nhận "linh" của từng gốc dược liệu.
Không thể nghi ngờ, cách làm này vô cùng tiêu hao tinh lực, mới một thoáng Tô Linh Nhi đã cảm thấy uể oải rồi.
Lại nói Tô Linh Nhi chỉ mới nhập môn, đừng nói cảm nhận "linh", ngay cả luyện đan nàng cũng chẳng hiểu biết gì nhiều, khó càng thêm khó.
Mà luyện đan là một quá trình đòi hỏi sự chính xác đến mức khắt khe, một lỗi nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến thành quả cuối cùng, Tô Linh Nhi ngay từ đầu đã lỡ nhịp không theo kịp thao tác của Lâm Phong đồng nghĩa với một lò đan này nắm chắc chín thành thất bại rồi.
Quả nhiên, năm phút sau, đan thành, nhưng không có linh.
Lâm Phong nói:
- Không cần vội, từ từ sẽ được.
Tô Linh Nhi ném cho Lâm Phong một ánh mắt thản nhiên nói:
- Yên tâm, ta không dễ dàng sa sút như vậy. Hơn nữa ta biết không phải do ta kém, chẳng qua là vì đám linh dược này tương đối lâu năm, nó giống như một người nằm trên giường bệnh lâu ngày, "linh" đang trong trạng thái ngủ say mới khó chạm đến.
Nghe vậy Lâm Phong cười cười xấu hổ, thời gian gần đây do quá quen với một Tô Linh Nhi không có tu vi nên hắn quên mất tâm cảnh của nàng đã được khôi phục, nàng không phải tay mơ, lời nhắc nhở của hắn liền lộ ra có chút không thỏa đáng a.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta tiếp tục.
Tô Linh Nhi khẽ gật đầu ngồi xuống dưỡng thần, luyện một viên đan dược thôi đã khiến linh hồn của nàng khá mệt mỏi, nếu cứ chày cối tiếp tục thì lợi bất cập hại.
Đợi Tô Linh Nhi điều chỉnh trạng thái xong, một người một thú hồn lần lượt luyện chế thêm mười mấy lần tứ phẩm Thăng Hồn Đan, tuy kết quả đều là thất bại thành đan không linh nhưng đằng sau những thất bại đó là một sự tiến bộ rõ ràng, Tô Linh Nhi từ không cảm giác được gì đã dần dần nắm bắt được một chút dao động.
Hơn nữa làm nhiều thành quen, bây giờ Tô Linh Nhi đã có thể một mạch tham gia luyện chế ba lò liên tục.
Đến lần thứ mười sáu, đám dược liệu tứ phẩm bị tiêu hao sạch sẽ, Lâm Phong chuyển sang luyện ngũ phẩm Thăng Hồn Đan.
Lại qua thêm mười lần luyện đan, Tô Linh Nhi bỗng nhiên cảm ứng được thứ gì đó, nàng nhắm mắt ngưng thần tỉ mỉ phân ra thêm một phần linh hồn bay vào lò luyện bao trùm lên một gốc Ngưng Hồn Thảo, hai phần linh hồn dung hợp hóa thành vô số sợi tơ len lỏi đến từng ngóc ngách của gốc Ngưng Hồn Thảo.
Một giây, hai giây, ba giây...
Năm giây trôi qua, Tô Linh Nhi mở mắt ra, trong ánh mắt nàng lấp lóe một tia huyền ảo lạ thường.
Sau đó, Tô Linh Nhi há miệng phun ra một đoàn Hồn Viêm khá lớn vào lò, bởi vì Hồn Viêm không có tác động lên thực thể nên bằng mắt thường khó thấy được chuyện gì đang diễn ra, nhưng Lâm Phong biết rõ Tô Linh Nhi đã thức tỉnh "linh" của gốc Ngưng Hồn Thảo kia thành công rồi.
Trong mắt người khác, giờ khắc này Ngưng Hồn Thảo có lẽ vẫn chỉ là Ngưng Hồn Thảo, nhưng trong mắt Lâm Phong lẫn Tô Linh Nhi nó đã không đơn giản là một gốc linh dược, từ giây phút "linh" thức tỉnh, nó... đã là một "sinh linh" có sự sống thật sự.
Trên hết là đóa Hồn Viêm của Tô Linh Nhi ngoài thức tỉnh Ngưng Hồn Thảo ra còn có một thông điệp khác dành cho Ngưng Hồn Thảo, nếu muốn sống thì phải thôn phệ những "linh" khác.
Bản năng mãnh liệt nhất của một "sinh linh" là gì?
Chính là dục vọng cầu sinh, gốc Ngưng Hồn Thảo mới được khai linh không hề có linh trí chỉ có bản năng, dưới sự đe dọa của Tô Linh Nhi thì nó rất ngoan ngoãn đi thôn phệ "linh".
Nhân loại có cách nhận biết nhân loại, linh dược cũng có cách nhận biết lẫn nhau, gốc Ngưng Hồn Thảo kia gần như không gặp phải khó khăn gì đã tìm được "linh" yếu hơn nó, chưa kể đến xung quanh nó toàn là "linh" đang ngủ say, không đắc thủ mới là lạ.
Cứ như thế, đan dần thành hình, linh cũng dần lớn mạnh, và chỉ là một "linh" duy nhất chứ không hề hỗn tạp.
Quan thêm mười phút, đan thành, linh cũng có.
Bất quá đây chưa phải bước cuối cùng, dù sao "linh" này là linh của Ngưng Hồn Thảo chứ không phải linh của đan dược, muốn chân chính luyện ra Thăng Hồn Đan có linh phải biến linh của Ngưng Hồn Thảo thành một loại tồn tại đặc thù dành cho đan dược - Lâm Phong đặt tên cho nó là Đan Hồn.
Luyện dược thành đan, luyện linh thành hồn.
Công việc của Tô Linh Nhi đã xong, Lâm Phong tiếp bước điều động linh hồn chi lực dũng mãnh tràn vào Thăng Hồn Đan, biến đan thành lô, linh luyện hóa linh.
Tại không gian bên trong Thăng Hồn Đan, nếu người nào có cặp mắt nhìn thấy được "linh" sẽ thấy nơi đây đang có một linh hồn thể hình dạng giống hệt Lâm Phong đang nhìn chằm chằm vào một đám "linh" nhỏ bé không có hình dạng cụ thể.
Sau đó "Lâm Phong" hai tay chập lại, đám "linh" kia vô lực phản kháng bị vo thành một khỏa "linh" hình cầu nằm trong tay "Lâm Phong".
Chưa dừng lại ở đó, hai tay "Lâm Phong" bỗng biến thành Hồn Viêm Chi Thủ không ngừng xoa lấy khỏa linh hình cầu, lần này thì khỏa linh hình cầu có chút kháng cự, nó biết nó đang bị người khác cưỡng chế luyện hóa, không kháng cự nó sẽ chẳng còn là nó.
Bất quá nó chỉ là "linh" của một gốc Ngưng Hồn Thảo ngũ phẩm làm sao chống cự được Lâm Phong, chỉ một thoáng sau Lâm Phong đã hoàn toàn nắm giữ khỏa linh hình cầu.
Cuối cùng, do thời gian thôn phệ không lâu, linh của Ngưng Hồn Thảo vẫn chưa tiêu hóa được những linh khác liền thành toàn cho Lâm Phong dễ dàng hoàn thành bước luyện linh thành hồn, Lâm Phong thay nó dung hợp toàn bộ linh của linh dược lại thành một "hồn".
Dược hợp thành đan, linh hợp thành hồn, một viên chân chính ngũ phẩm Thăng Hồn Đan ra đời.
Xong xuôi đâu vào đấy, Lâm Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Từ đầu đến cuối, thoạt nhìn mọi thứ đều thuận lợi như nước chảy mây trôi, nhưng trên thực tế Lâm Phong đã phải tiêu hao rất nhiều tinh lực, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn luyện đan theo kiểu này, lại trong tình huống không vận dụng thần đồng, sự tập trung được đẩy lên mức cao nhất.
Bất quá kết quả khiến Lâm Phong rất hài lòng, hắn đưa đan dược cho Tô Linh Nhi cười nói:
- Ngươi muốn thử không?
Tô Linh Nhi xì một tiếng nói:
- Có gì mà muốn với chả không muốn, ta cũng có công luyện đan chẳng lẽ lại không biết sẽ luyện ra cái gì.
Không chút do dự, Tô Linh Nhi nuốt xuống Thăng Hồn Đan.
Đổi lại Thăng Hồn Đan bình thường sẽ không có tác dụng đối với Hóa cảnh linh hồn, nhưng ăn xong viên Thăng Hồn Đan này mọi mệt mỏi trong linh hồn của Tô Linh Nhi từ nãy đến giờ ngay lập tức biến mất vô tung vô ảnh, quả nhiên là đồ tốt a.
Tô Linh Nhi đưa ra kết luận:
- Xét về mặt dược hiệu, ít nhất đề cao gấp ba lần so với thông thường, bất quá công hiệu của loại đan dược này so với Thăng Hồn Đan thông thường phải nói là một trời một vực, một cái là đề cao cảnh giới, một cái vừa đề cao cảnh giới vừa gia tăng bình cảnh, chậc chậc, nếu loại đan dược này được công bố nhất định sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
- Tuy nhiên, phương pháp luyện đan này không thích hợp truyền bá rộng rãi a?
Thật, dù sao không phải mọi người đều có tạo nghệ linh hồn khủng bố như Lâm Phong, có dạy chưa chắc người ta dã tiếp thu được.
Lâm Phong cũng biết điều này, hắn nói:
- Luyện giống như ta thì khó, nhưng nếu chỉ dừng lại ở công đoạn của ngươi thì lại không quá khó, chỉ cần là thất phẩm luyện đan sư đều có khả năng học được.
Tô Linh Nhi gật gù tỏ vẻ đồng ý, có thể làm như vậy công hiệu sẽ bị giảm xuống một mảng lớn nhưng so với bình thường vẫn mạnh hơn nhiều lắm, nàng chợt nghĩ đến ngày Lâm Phong công bố phương pháp này ra ngoài, danh vọng của hắn sẽ cao đến thế nào đây?
← Ch. 426 | Ch. 428 → |