← Ch.062 | Ch.064 → |
Làm xong hết thảy, Lâm Phong ngồi bệch xuống, hắn cảm giác như muốn kiệt sức, chỉ mấy nén nhang vừa rồi mà hắn như trải qua hàng nghìn hàng vạn kiếp người, từng cái chết của mỗi hồn phách in sâu vào tâm hồn khiến Lâm Phong giống như tự mình đã trải qua vậy.
Mặc dù không chân thật bằng họ nhưng cảm giác đó quả thật không mấy dễ chịu, nếu đổi lại người khác có lẽ đã điên rồi, chỉ có Lâm Phong có hỗn độn chi tâm mới có thể bảo trụ tâm thần như vậy.
Đây cũng là một cửa ai mà tấm bia đá đặt ra cho Lâm Phong khi không thông báo trước hậu quả, nó muốn thử xem Lâm phong tâm trí có kiên định hay không thì mới đặt hy vọng vào hắn, dù sao chủ nhân của thần đồng trong truyền thuyết cũng phải có điểm hơn người bởi đến nó cũng không biết làm thế nào để xuất hiện Nhật Nguyệt phá hư thần đồng. Lúc này tấm bia đá mới lên tiếng:
-Ta thay mặt họ cám ơn ngươi, hiện tại ta còn một chút linh khí dư thừa, ta cho ngươi hai lựa chọn một là hỗ trợ ngươi đạt tới trúc cơ mà căn cơ vẫn vững vàng, hai là cho ngươi biết một con đường tu luyện tới trúc cơ tốt hơn, ngươi chọn cái nào.
Lâm Phong không do dự mà chọn cái sau rồi, dù sao nếu lên cấp nhanh quá sẽ khiến người nghi ngờ, đồng thời hắn cũng không thích nhờ vào ngoại lực để tăng tiến tu vi.
-Trước đây hệ thống tu luyện không như hiện tại, bởi sau trận đại chiến kia thiên địa đã không còn hoàn mỹ nên tu luyện cũng không hoàn mỹ nữa, hiện tại muốn Trúc cơ chỉ cần ngưng khí đạt tầng 9 sau đó phục dụng trúc cơ đan là có thể đột phá trúc cơ rồi bởi chỉ cần ngưng khí tầng 9 đã đủ điện kiện đối với tình trạng thiên địa hiện nay. Nhưng người tu luyện lại không biết chỉ khi đạt tới ngưng khí tầng 10 rồi tự thân trúc cơ, không dùng một chút ngoại lực nào thì mới có thể hoàn mỹ trúc cơ, mạnh hơn trúc cơ bình thường không biết bao nhiêu lần.
Lâm Phong suy nghĩ, nếu vậy cũng giống lúc trước hắn tu võ đạt tới tôi thể tầng 10 rồi mới đột phá võ giả a, bất quá vẫn còn một chỗ chưa hiểu:
-Phải làm thế nào mới có thể tự thân trúc cơ, hơn nữa nếu vượt qua giới hạn của thiên địa này có thiệt hại gì không. Lâm Phong hỏi.
Tấm bia đá gật đầu:
-Ngươi rất thông minh, nếu là người khác sẽ không được, hơn nữa nếu có người muốn hoàn mỹ trúc cơ chỉ sợ sẽ dẫn động thiên kiếp đem người này xóa bỏ nhưng ngươi có Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, bản thân nó đã là một thế giới cơ bản vượt qua phiến thiên địa tàn phá này rồi nên có thể nhờ đó mà tự thân thành trúc cơ hoàn mỹ, tuy nhiên còn một điều kiện nữa là hiện tại ngươi ở ngưng khí kì phải ngưng tụ linh khí trong cơ thành 10 hạt linh khí, từ đó xây dựng căn cơ mới có thể trúc cơ được. Ngươi ngồi xuống tu luyện, ta sẽ giúp ngươi ngưng tụ hạt linh khí xoay quanh đan điền, sau này ngươi tiếp tục tu luyện là được.
Lâm phong không hiểu lắm về Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, trong đầu hắn đang suy nghĩ nếu mạnh hơn chỗ này thì cần quái gì phải sống ở đây a.
Bất quá Lâm Phong không biết ý của tấm bia là đôi mắt của hắn là một con đường luân hồi, là một thế giới có thể giúp người ta luân hồi.
Lâm Phong xếp bằng, từ đỉnh đầu của hắn xuất hiện một dòng xoáy linh khí không ngừng tiến vào cơ thể hắn, ban đầu Lâm Phong nhận thấy tu vi của mình đã tản đi hết, trở thành một phàm nhân, sau đó dưới sự trợ giúp của tấm bia mà một hạt lại một hạt linh khí được áp súc xoay quanh đan điền tới khi có đủ 7 hạt thì tu vi của lâm Phong lại là ngưng khí tầng 7 rồi. Trong quá trình đó Lâm Phong ghi nhớ đường đi của linh khí để tạo thành hạt linh khí, đó là phải khiến linh khí dẫn vào cơ thể đi theo kinh mạch đặc biệt theo hình vòng xoáy, từ đó mới có thể áp súc linh khí được.
Chưa kịp cảm nhận sự mạnh mẽ của bản thân thì Lâm Phong đã bị tấm bia đá thúc giục:
-Ngươi đi đến vị trị trận đồ kia, ta sẽ truyền tống ngươi ra ngoài, nhưng chỉ truyền tống tới ngoại vi của Đại Vực Sâm Lâm thôi vì ta còn phải trấn áp một vật, không thể đưa ngươi đi xa hơn được. Ngươi hãy nhớ ước định giữa chúng ta.
-Được, việc của chúng ta nếu có thể ta sẽ hoàn thành. Cáo từ. Nói rồi Lâm Phong bước vào trận đồ, một tia sáng lóe lên rồi biến mất. Hư ảnh kia lẩm bẩm:
-Hy vọng ngươi có thể thực hiện ước hẹn, thế giới này đã bị tàn phá quá lâu rồi. Đừng trách ta lừa ngươi vào con đường này, ta sợ sẽ không còn kịp nữa.
Quả thực việc Lâm Phong lọt vào đây vì tấm bia đá nhận ra được dấu hiệu của Nhật Nguyệt phá hư thần đồng, nó theo lời một người đợi Lâm phong ở đây đã rất lâu rồi.
Một trận choáng váng đến rồi đi cũng rất nhanh, Lâm Phong mở mắt ra thì thấy hắn đang ở ngoại vi của Đại Vực Sâm Lâm, xung quanh không có ai hay bất kì linh thú nào. Lâm Phong đối chiếu bản đồ thấy mình chỉ cách Thiên Minh thành nửa ngày liền chạy về, dù sao mục đích rèn luyện đã hoàn thành rồi, hơn nữa lại còn biết thêm một số bí mật nữa.
Lâm Phong cũng bỏ qua ý định tìm một linh thú ở đây để thử sức vì nếu vậy hắn lại phải chạy vào trung vi rồi sau đó lại trở ra thì quá trễ a, chỉ còn 2 tháng nữa là tới hội săn thú rồi.
Nửa ngày sau Lâm Phong về tới Thiên Minh thành, dựa vào thân phận lệnh bài không gặp rắc rối gì liền vào thành.
Đúng lúc muốn đi tới truyền tống trận để trở về Phong quốc Lâm Phong thấy Trần Hân đang bị mấy tên vây quanh gần một sạp hàng, vài hộ vệ của Trần Hân thì bị đánh cho tơi tả. Nếu là lúc trước có lẽ Lâm Phong sẽ mặc kệ nhưng sau khi trải qua giải thoát cho các linh hồn kia hắn oán giận thiên địa ngày càng nhiều, còn đối với nhân loại lại có một sự đồng cảm, tất cả đều bị thiên địa trêu đùa hà tất phải làm khó nhau, không bằng cùng nhau hợp sức lại nghịch thiên. Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Lâm Phong mà thôi.
Lâm Phong liền đạp thất tinh bộ cứu ra Trần Hân, tốc độ của hắn cực nhanh hơn nữa lại có vị thế đánh lén nên ôm lấy Trần Hân rồi lao ra mà không gặp trở ngại gì. Mấy tên đang bao vây Trần Hân thì ngẩn người, chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua Trần Hân đột nhiên biến mất trước mắt họ a.
Nhìn kỹ lại thì thấy Lâm Phong đang ôm lấy Trần Hân, hắn cũng bỏ tay ra ngay nhưng hành động này vẫn hấp dẫn rất nhiều người.
-Kẻ nào dám phá hỏng đại sự của bổn thiếu gia. Một tên có vẻ thư sinh bước ra lên tiếng.
-A đù, một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch cũng dám ra tay ở đây, người đâu, bắt hắn trói lại quỳ xuống cho ta.
Mấy tên cao to kia không suy nghĩ nhiều, đối với chúng thì mệnh lệnh của Phong Hạ là tuyệt đối, đây là lệnh của Phong tướng quân a.
-Đệ đệ, mặc kệ tỷ đệ mau chạy đi, bọn họ là người của Phong tướng quân đệ không đắc tội nổi đâu. Trần Hân lúc này đã nhận ra Lâm Phong, nàng bị Lâm Phong ôm eo nhưng bây giờ không phải thời khắc ngại ngùng gì lo lắng nói ra.
-Muốn chạy đã không kịp rồi. Lâm Phong lắc đầu, hắn cũng không muốn chạy.
Hộ vệ của Phong Hạ chỉ là ngưng khí tầng 9, Lâm phong còn chưa để vào mắt nhưng vì không muốn bại lộ thực lực nên phải 10 phút sau mới hung hiểm lắm đánh gục được 5 tên, lúc này chỉ còn 5 tên đang chế trụ hộ vệ của Trần Hân mà thôi. Phong Hạ nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ Lâm Phong lợi hại như vậy, bất quá hắn vẫn lên tiếng:
-Vị huynh đệ này, Trần Hân là cô nương mà ta nhìn trúng chỉ muốn hỏi thăm một chút mà ngươi lại ra tay nặng như thế, có phải là không xem luật pháp tại Thiên Minh thành ra gì không.
Con mẹ nó tên này đổi trắng thay đen cũng quá hay đi, Trần Hân không nhịn được lên tiếng:
-Ta và Phong Hạ thiếu gia không đến mức thân quen như vậy, ngươi còn cho người đánh hộ vệ của ta không lẽ đây mới là luật pháp sao.
Lúc này thì Lâm Phong hiểu mọi chuyện rồi, hóa ra là tên Phong Hạ kia dựa vào cha hắn làm tướng quân tại Thiên Minh thành mà muốn nạp Trần Hân làm thiếp, nếu hắn không ra tay chỉ sợ không một ai tại đây muốn ra mặt giúp Trần Hân cả, dù sao cũng không ai muốn vì Trần gia mà đắc tội Phong tướng quân là một vị Kết đan kì. Lâm Phong mặt không đổi sắc:
-Ta và Trần Hân là bằng hữu, ta chỉ thấy ngươi ức hiếp bằng hữu của ta, nếu không cút thì đừng trách ta ra tay độc ác.
Phong Hạ nở nụ cười khó coi:
-Được, được, coi như ngươi có bản lĩnh, chúng ta đi.
Mọi người xung quanh lắc đầu, không biết Lâm Phong từ đâu tới mà lại đắc tội với Phong Hạ rồi, Lâm Phong này liền rắc rối lớn. Trần Hân mặc dù được cứu nhưng lại vô cùng khó coi, nàng là một cô gái tốt không muốn thấy Lâm phong vì mình mà gặp phải rắc rối.
-Đệ mau rời đi nhanh, Phong Hạ này là người có thù tất báo, ở trong thành này nếu có kẻ dám giết người thì đó chính là hắn, Trần gia ta sợ rằng cũng không bảo vệ được ta và đệ.
-Phải đó, công tử mau dùng truyền tống đi nhanh, đa tạ công tử giúp tiểu thư nhà chúng tôi nhưng Phong tướng quân này công tử không đắc tội được đâu. Mấy tên hộ vệ của Trần Hân nhao nhao khuyên nhủ Lâm Phong.
Lâm Phong chỉ hỏi:
-Phong tướng quân có phải là người của hoàng thất không. Hắn có địa vị như thế nào.
Đoàn người Trần Hân cũng bất ngờ, thế quái nào Lâm Phong lại hỏi câu chẳng có liên quan như thế nhưng họ vẫn trả lời:
-Phong tướng quân cũng là thành chủ của Thiên Minh thành, hắn là thành viên của hoàng thất nghe nói là chi nhánh của Phong gia.
Nghe vậy Lâm Phong liền yên tâm, dù sao hắn cũng được tính là dòng chính của Phong gia, chắc hẳn tên Phong tướng quân kia cũng phải nể mặt vài phần.
-Được rồi, ta muốn tới Trần gia vài ngày có được hay không, truyền tống trận chắc là bị tên Phong Hạ kia phong tỏa rồi.
Mấy người Trần Hân đều nghĩ rằng Lâm Phong tới Trần gia để tránh né Phong Hạ nhưng đây là không thể nào a, Trần gia không phải là một gia tộc lớn, cùng lắm là gia tộc hạng trung mà thôi.
Bất quá Trần Hân không do dự mà đồng ý, dù Lâm Phong tránh né thì đã sao, cũng là người ta giúp đỡ mình mới vướng phải rắc rối. Thật ra Lâm Phong muốn giúp tới cùng mới tới Trần gia a, nếu không bây giờ hắn dùng lệnh bài của Phong Quân cho hắn để đi truyền tống liền chẳng có việc gì
← Ch. 062 | Ch. 064 → |