Vay nóng Tinvay

Truyện:Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương 085

Đỉnh Phong Chí Tôn
Trọn bộ 470 chương
Chương 085: Đấu đan
0.00
(0 votes)


Chương (1-470)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong theo hẹn đến đại sảnh Mộ Dung sơn trang để tham gia thi đấu. Vừa mở cửa phòng ra thì hắn thấy Mộ Dung Tuyết đã chờ hắn sẵn rồi, Lâm Phong cười cười:

-Tuyết, chào buổi sáng. Chúng ta cùng đi thôi.

-Ừm, mọi người đã đến đầy đủ rồi, chỉ còn chờ hai người chúng ta nữa thôi, nhưng cũng không tính là muộn chỉ là họ đến quá sớm mà thôi.

Đại sảnh Mộ Dung sơn trang hôm nay được bố trí hai đài thi đấu, vì tính công bằng nên cả hai bên đều dùng chung một loại đan lô, đó là đan lô cấp 3 do Mạc Đan tông cung cấp, đã được Mộ Dung Nguyên- gia chủ Mộ Dung gia kiểm tra qua không có bố trí cái gì. Thực ra Trần Huyền cùng mấy tên tại Mạc Đan tông khinh thường luyện đan sư của một tu chân quốc cấp 2, nếu bố trí thủ đoạn vào chính là xem thường Mạc Đan tông do đó mới có cuộc thi công bằng này.

Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết cùng nhau tới đại sảnh, hai người cười nói trao đổi với nhau rất vui vẻ, điều này lọt vào mắt Trần Huyền, hắn hừ lạnh trong lòng:

-Hừ, để xem lát nữa ngươi còn cười được không.

Lâm Phong cũng chả quan tâm mấy ánh mắt thù địch từ Mạc Đan tông cùng ánh mắt cổ quái của người Mộ Dung gia, từ khi nào mà Mộ Dung Tuyết lại thân mật với một nam nhân a. Lâm Phong quan sát đại sảnh, đúng là người đã tới đông đủ rồi, hắn cũng thấy luôn hai cái đài thi đấu, trên đài còn có môt vòng sáng có lẽ dùng để không cho người khác quấy nhiễu người tham dự, ngoài ra thì bài trí trong sảnh này cũng khiến Lâm Phong cảm nhận được Mộ Dung gia này giàu có hơn Lâm gia của hắn nhiều lắm, mặc dù Lâm gia cũng là một trong ngũ đại gia tộc tại Phong quốc, cũng có Giả Anh tọa trấn nhưng so về mặt giàu có thì thua xa Mộ Dung gia. Bởi vì Lâm gia đang trong tình trạng xuống dốc, hơn nữa Mộ Dung gia lại là một gia tộc "thương nghiệp" nên tài nguyên thu vào rất nhiều. Lâm Phong lên tiếng chào hỏi:

-Tại hạ Lâm Toàn Phong, được sự nhờ cậy của Mộ Dung tiểu thư đến tham chiến, bái kiến các vị tiền bối.

Cũng chả có ai để mắt tới Lâm Phong, chỉ có Mộ Dung Nguyên truyền âm mấy câu với người Mạc Đan tông sau đó nói ra:

-Được rồi, đa tạ các vị tới đây hôm nay, người cũng đã đến đông đủ, hiện tại thi đấu liền bắt đầu, mời Trần Huyền cùng Lâm Toàn Phong đứng lên đài thi đấu của mình.

Mộ Dung Nguyên không phải gấp gáp muốn gả Mộ Dung Tuyết đi nhưng chuyện đến mức này hắn cũng không thể làm chuyện gì khác, chỉ có thể cầu nguyện Lâm Phong có thể giúp được con gái của mình, mặc dù hy vọng này rất mong manh.

Còn đám người Mạc Đan Tông thì cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, mang Mộ Dung Tuyết về, xử lí Lâm Phong, thế là hoàn thành nhiệm vụ. Lâm Phong cùng Trần Huyền mỗi người chiếm cứ một đài thi đấu, Lâm Phong đến gần liền quan sát đan lô một chút, đây là đan lô cao cấp nhất hắn từng gặp, cao hơn hẳn cái đan lô lúc trước ở Lâm gia, hắn suy đoán đây là đan lô cấp 3, cũng là đan lô do Mạc Đan tông an bài.

Thần thức đảo qua một hồi không phát hiện mánh khóe gì, Lâm Phong cũng yên tâm, ít nhất cuộc thi đấu này còn có chút công bằng. Thế nhưng một tên Mạc Đan Tông trưởng lão đứng dậy, giành quyền phát biểu của Mộ Dung Nguyên:

-Cuộc thi đấu này đề tài là ngươi hãy luyện chế đan dược mà ngươi cho là cao cấp nhất, về phần tài liệu cũng do ngươi tự chuẩn bị, đan phương cũng do ngươi tự tìm hiểu, chỉ luyện một lần, cuộc thi bắt đầu.

Mộ Dung Nguyên cũng nhíu mày, thế này chẳng khác gì thiên vị Trần Huyền, Trần Huyền xuất thân từ Mạc Đan tông, không nói phối phương của hắn rất hoàn chỉnh, tài liệu luyện đan hắn cũng không thiếu, trận này Lâm Phong chắc chắn thua rồi. Thế nhưng hắn không phản bác lời của lão già kia, bởi hắn biết có phản bác cũng không được gì chỉ gây thêm hiềm khích giữa Mộ Dung thế gia cùng Mạc Đan Tông mà thôi.

Đám người Mạc Đan tông cũng cười âm hiểm, đây không phải động tay động chân, đây chính là so nội tình a, ngươi không có nội tình thì căn bản cũng quên chuyện thi đấu đi. Người của Mộ Dung gia cũng một đám mặt mày khó coi, trong lòng vô cùng phẫn nộ, đây là muốn ép gả Mộ Dung Tuyết mà, thế nhưng gia chủ không nói gì bọn hắn cũng chỉ im lặng chịu đựng. Người lo lắng nhất là Mộ Dung Tuyết, nàng không lo lắng cho chính mình mà lo lắng cho Lâm Phong, một khi hắn thua hắn nhất định sẽ phải chết, nắm tay nàng nắm chặt đến nỗi trắng bệch nhưng nàng không thèm để ý, liếc mắt về phía Lâm Phong.

Lâm Phong nhẹ gật đầu, đưa cho nàng một ánh mắt an ủi ý nói yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Trong lòng hắn cũng bội phục sự bỉ ổi của Mạc Đan Tông, thật không ngờ lại ra chiêu này a, hắn có cách thắng nhưng cách này sẽ làm bại lộ cách luyện đan của hắn mất, thế nhưng không còn cách nào khác, đành phải luyện chế Thần Thức Đan mà thôi.

Dù sao thì đây cũng chỉ là phương pháp hắn nghĩ ra, người khác dù biết cũng khó mà thực hiện được, hơn nữa đây cũng chỉ là bước khởi đầu của loại đan dược này, Mộ Dung Tuyết so với cái này trong lòng hắn cao hơn một phần, một cái phương pháp đổi lấy sự an toàn cho Mộ Dung Tuyết cũng đáng.

Một bên Trần Huyền cười khẩy, vung tay một cái, mấy chục loại tài liệu hiện ra, Lâm Phong thấy có Độ Đan Thảo, Phá Thiên Diệp, Thực Huyết Căn liền biết tên này tính luyện chế Phá Thiên đan rồi, đây là đan dược cấp 2 đỉnh cấp giống như Trúc Cơ đan vậy, tác dụng là để giúp người khác đột phá Trúc Cơ lên Kết Đan kì.

Trần Huyền vận khí, một đoàn hỏa diễm màu vàng vờn quanh tay hắn, Lâm Phong phát hiện đây không phải là linh hỏa, nhưng cũng không mạnh mẽ bằng địa hỏa, theo hắn cảm nhận thì có lẽ nó là một tia hỏa diễm được tách ra từ một loại Địa hỏa, còn bản thể của Địa hỏa kia chắc là do một tên nào đó tại Mạc Đan Tông nắm giữ rồi, phải nói rằng nhìn về mặt nào thì Trần Huyền cũng có khả năng thắng cao hơn.

Về phía Lâm Phong thì hắn chỉ xuất ra mấy loại linh thảo cấp 1, trong đó có Linh Lam Diệp, Lam Diệp Thảo, Tụ Thức Hoa, vân vân và vân vân, những loại linh thảo này chỉ có tác dụng dưới trúc cơ nhưng lại có tác dụng bồi bổ thần thức khi sử dụng lâu dài.

Thực ra theo lí luận của Lâm Phong thì bất kì một loại linh thảo nào cũng có thể gia nhập vào Thần Thức Đan, bởi hắn đã trải qua tang thương chi lực tẩy rửa, hiểu rằng bất kì thứ gì tồn tại cũng có ý thức, chỉ là ý thức đó quá nhỏ bé khiến người ta không phát hiện ra, như vậy thì cỏ cây cũng vậy, chúng nó cũng có ý thức, nhờ ý thức của chúng nó mà khi Lâm Phong tách phần ý thức đó ra dung nhập vào đan thì sẽ tạo thành hiệu quả bồi bổ thần thức, đây cũng giống như một loại thôn phệ thần thức của linh thảo vậy. Tuy nhiên lúc này hắn chỉ dùng mấy loại linh thảo mà người khác biết chúng nó có tác dụng bồi bổ thần thức một chút, như vậy sẽ không dẫn đến oanh động quá lớn.

Lâm Phong cũng phất tay, linh hỏa của hắn dưới sự trợ giúp của Tang Thụ thì khi người khác nhìn vào đã chỉ là một loại linh hỏa bình thường, không có gì quá đặc biệt. Tất cả mọi người đều suy đoán Lâm Phong thua chắc rồi, linh thảo là cấp 1, hỏa diễm là bình thường, so sánh với Trần Huyền quả thực là một trời một vực. Chính Mộ Dung Tuyết cũng không hiểu Lâm Phong đang làm gì nhưng nàng quyết định tin tưởng Lâm Phong, theo nàng thấy Lâm Phong chưa bao giờ làm việc gì mà chưa có mục đích cả.

Trần Huyền cười ha hả:

-Ngươi chịu thua đi, ngươi nghĩ linh đan cấp 1 sẽ thắng được ta sao, ngươi mau chóng chịu thua có lẽ sẽ khiến ta dễ chịu hơn một chút, ngươi cũng thống khoái hơn một chút.

Màn sáng kia ngăn cản thần thức cùng linh khí xâm nhập nhưng âm thanh vẫn truyền vào được. Lâm Phong cũng không tức giận, hắn quay sang cười cười:

-Ngươi cứ chờ xem, nói không chừng lát nữa ngươi lại là người cầu ta a.

Trần Huyền nghĩ rằng Lâm Phong đang chọc giận hắn, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa, hắn muốn luyện thành đan sau đó sẽ xử lí tên này, hiện tại nói gì cũng vô ích.

Vì đây là linh đan cấp 1 nên Lâm Phong hoàn toàn nắm chắc luyện chế thành công chỉ trong nửa canh giờ, hắn muốn quan sát Trần Huyền một chút xem thủ pháp luyện đan của Mạc Đan tông có gì đặc sắc không nên cũng không vội vàng.

Trần Huyền bấm quyết, từng mảng từng mảng linh thảo phụ trợ được ném vào lò, hỏa diễm màu vàng kia uốn lượn như có linh tính, mỗi lần xoay quanh linh thảo một vòng thì linh thảo đều bị luyện hóa một vòng, dần dần sau một canh giờ thì toàn bộ linh thảo cũng đã được luyện hóa thành nhiều dịch dược, bây giờ là tới công đoạn ngưng đan.

Quả thực phương pháp này cũng rất độc đáo, luyện hóa từng vòng sẽ dễ dàng hơn, mặc dù thời gian kéo dài hơn bình thường nhưng lại có thể khiến cho tạp chất bị loại đi được nhiều hơn, bất quá cũng cần phải có người tu vi tương ứng hoặc hỏa diễm mạnh mẽ mới làm được vì như vậy rất hao tốn linh khí.

Trong mắt người khác thì Trần Huyền luyện hóa linh thảo rất tốt nhưng trong mắt Lâm Phong thì hắn thấy Trần Huyền này không mạnh mẽ như vậy, giai đoạn luyện hóa là giai đoạn rất quan trọng, thế nhưng Trần Huyền lại luyện hóa rất qua loa, hắn chỉ luyện hóa mấy loại linh thảo chính một cách nghiêm túc, còn mấy loại linh thảo phụ trợ thì không như vậy.

Theo cách luyện đan của Lâm Phong thì phải hoàn mỹ trong khâu chuẩn bị thì mới có thể có một kết thúc hoàn mỹ được, cách làm của Trần Huyền căn bản là bỏ gốc lấy ngọn. Không phải Trần Huyền không biết điều này nhưng khống chế địa hỏa cũng hơi quá sức của hắn, hơn nữa linh thảo phụ trợ có sai sót một chút cũng không sao, cùng lắm là dược hiệu bị giảm đi chút đỉnh không đáng kể mà thôi, đây cũng là suy nghĩ của đại đa số luyện đan sư.

Trần Huyền nuốt vào hai viên Đại Hồi Linh đan để khôi phục lại linh khí tiêu hao sau đó mới tiếp tục phần ngưng đan khiến người Mộ Dung gia càng lo lắng hơn, đây căn bản là so tài phú a, mọi người đều đưa ánh mắt thương cảm về phía Lâm Phong, sau đó lại đưa ánh mắt không đành lòng về phía Mộ Dung Tuyết.

Trần Huyền không quan tâm mọi người nghĩ gì, hắn dùng hai tay bắt quyết liên tục, sau đó điểm nhẹ vào không khí, luồng hỏa diễm màu vàng kia bỗng nhiên bộc phát, bao quanh mấy giọt dược dịch kia, sau đó luồng hỏa diễm không ngừng áp súc lại mấy giọt dược dịch ý đồ ngưng đan.

Đây cũng là phương pháp đơn giản nhất nhưng lại khá hiệu quả, nếu ngươi có đủ tu vi thì sẽ dễ dàng làm được, Trần Huyền tu vi không đủ nhưng hắn có địa hỏa trợ giúp, chỉ một lát sau liền có một viên đan dược bay ra khỏi lò đan, rơi vào trên tay của Trần Huyền, hắn đặt đan dược vào một hộp ngọc, Phá Thiên đan cũng không phải mặt hàng thông thường, cứ việc trên tay hắn là một viên Phá Thiên đan chỉ gần đạt tới mức trung phẩm thì vẫn là một nguồn tài phú quí hiếm, cũng đạt giá trị đến mấy nghìn linh thạch.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-470)