← Ch.105 | Ch.107 → |
Trương Dương sửng sốt, nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt cô gái gắt gao nhìn chằm chằm chữ trên bàn, vẻ mặt si ngốc, trong đôi mắt đột nhiên tuôn ra đôi dòng nước mắt, nước mắt tựa như vòi nước chảy mãi không ngừng.........
Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi tay trắng muốt nõn nà khẽ vuốt ve tờ giấy trắng, vẻ mặt chăm chú, cẩn thận từng li từng tí, phảng phất như nàng đang thờ phụng thánh vật vậy.....
"Yến tỷ, xin lỗi, ta không phải cố ý, đừng khóc nữa, ta đi ngay đây...." Đầu Trương Dương nhất thời như phình to ra, hắn sợ nhất là nhìn thấy đàn bà khóc.
"Những chữ này là ngươi viết?" Cô gái vẫn gắt gao nhìn chằm chằm trên tờ giấy như cũ, vẻ mặt như mất hồn.
"Đúng vậy...."
Trương Dương toát mồ hôi, có là ta vẽ cũng không cần phải kích động như thế chứ, mặc dù chữ ta viết khá tốt, con người cũng khá xuất sắc, nhưng cũng không cần kích động đến mức ấy chứ.
"Có thể giúp ta viết một bộ chữ không?" Cô gái ngước khuôn mặt thấm đẫm đầy nước mắt lên, nhìn Trương Dương, vẻ mặt khẩn cầu, đâu còn ngang ngược hống hách như lúc đầu nữa, lúc này, cô gái tựa như một đứa trẻ đáng thương bị lạc đường không tìm được nhà.
"Lão ca, bây giờ không còn sớm nữa rồi, ngươi lo chuyện của ngươi trước đi!" Trương Dương nhìn thoáng qua hài tử nước mắt giàn giụa, quay đầu lại nói với gã béo.
"Vậy được, tiểu huynh đệ từ từ lo liệu nhé, có tin tức tốt ta sẽ báo cho ngươi." Gã béo nhìn người xung quanh một chút, biết mình không thích hợp nán lại nơi này, cả người vội vàng ngồi xuống định cuộn tác phẩm tư pháp lại để rời đi.
"Không được, đây là của ta......."
Cô gái vốn đang nước mắt lưng tròng liền trừng mắt với gã béo, đột nhiên lạnh lùng nói, hai tay xiết chặt đè trên giấy, dường như sợ người khác cướp mất.
Trong đại sảnh đột nhiên lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng của cô gái lộ ra quyền uy vô thượng, tay của gã béo tựa như chạm phải điện liền rụt tay về, kinh ngạc nhìn cô gái. Mà trên mặt những nhân viên khác đều tái mét không còn chút máu, thảm rồi thảm rồi, cô chủ điên lên rồi..........
Chẳng những gã béo kinh ngạc, chính cả vẻ mặt Trương Dương cũng đờ đẫn, khí thế cô gái bộc phát ra khiến hắn một loại ý nghĩ không dám làm trái, trong lòng Trương Dương không khỏi hoảng sợ.
Là ai có thể bồi dưỡng ra một cô gái có khí thế sắc bén như thế?
Gã béo vì bị khí thế của cô gái đè ép, trước sau không dám động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn Trương Dương.
"Yến..... Yến tỷ.... Ta sẽ viết lại một bộ cho ngươi....."
"Thật chứ?"
"Ân ân.... Ngươi hãy để cho hắn mang đi đi...."
"Hì hì, đươc được, phải viết dựa theo yêu cầu của ta nha."
Khí thế sắc bén bức người của cô gái đột nhiên biến mất vô hình, nín khóc rồi mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu. Đâu còn cảm giác khiến cho lòng người lo lắng lúc đầu, chỉ thấy vẻ mặt Trương Dương như lọt trong sương mù, ù ù cạc cạc không hiểu rõ được vừa rồi tới cùng có phải là ảo giác hay không nữa.
"Ân ân, ngươi muốn ta viết thế nào thì ta viết thế đó."
"Là ngươi nói nha."
Cô gái dịu dàng cười, buông mở hai tay đè trên tuyên chỉ ra, gã béo lau mồ hôi trên mặt, rồi vội vàng cuộn tuyên chỉ lại cũng không biết đi đâu, chính cả lời dặn dò của Trương Dương cũng đã bỏ quên rồi.
Cửa tiệm này có phần quỷ dị, rõ ràng đúng là mua y phục và một cô gái, như thế nào lại khiến cho áp lực tâm lý lớn như vậy. Gã béo đi ra ngoài cửa vẫn lau mồ hôi trên trán."Yến tỷ, ngươi muốn ta viết cái gì?" Thấy gã béo đi ra, Trương Dương mới thở dài một hơi, người ta đến mua y phục, không phải đến để bị ức hiếp, càng không phải đến xem kịch. Bây giờ thì gã béo cũng đi rồi, nên Trương Dương cũng được buông lỏng, phục dịch bà cô bất hảo này, cùng lắm là bỏ đi. Có được trường hợp thành công với tên mập này, tự tin của Trương Dương đã gia tăng rất nhiều, hắn tin tưởng bây giờ hắn kiếm tiền thật quá dễ dàng.
"Đại tần thiết giáp Như Vân!"
Cô gái đọc ra mấy từ, trong ánh mắt lộ ra một tia cuồng nhiệt, một tia mông lung mờ ảo, một tia thương cảm, một tia u buồn. Đây là một vẻ mặt rất phức tạp, Trương Dương không cách nào hình dung ra vẻ mặt này. Nhưng hắn dám khẳng định, mấy chữ này dám chắc bao hàm ý nghĩa gì đó.
Rất nhanh, sáu chữ bừng bừng hiện lên trên giấy.
"Rất giống..... Thật sự rất giống..."Cô gái đẩy Trương Dương ra, đi tới chính diện bàn trà nhẹ nhàng ngồi xuống, run rẩy tay, nhẹ nhàng vuốt ve, phảng phất bộ tác phẩm thư pháp này như người tình đầu của nàng.
"Ngươi có thể lạc khoản giúp ta được không?" Nữ hài tủ ngẩng đầu nhìn Trương Dương, vẻ mặt cầu xin.
(lạc khoản:phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)
"Khái khái......Đề cái gì?"
"Vương Hào!"
"Nga...."
Sau khi nhẹ nhàng đề tên và thời gian, Trương Dương không khỏi chú ý cẩn thận cô gái, cô gái lúc này phảng phất như biến thành một người khác, không có rực rỡ, tươi vui như lúc đầu, vẻ mặt đều một màu u buồn, phảng phất có tâm tư nặng trĩu.
"Cảm ơn..."
Cô gái kinh ngạc nhìn thư pháp trên bàn, đợi đến khi mực khô lại, cô gái vô cùng cẩn thận dùng hai tờ tuyên chỉ trắng kẹp thư pháp ở giữa, sau đó cẩn thận cuộn lại ôm lên ngực mang theo chút mất hồn đi tới cầu thang.
"Việc kia........ Yến tỷ, ta thì sao?"
"Ngươi lưu lại, ân, ngươi vừa rồi mắng ta, hừ, còn bảo ta câm miệng, phạt năm trăm nguyên! Tiểu thanh tỷ tỷ ghi vào nhé!" Cô gái nguyên là sửng sốt, vẻ mặt vốn đang buồn bã đột nhiên cười, phảng phát trăm hoa đua nở, làm cho cả "Quý tộc thành" đều tràn ngập ánh sáng, những nhân viên cũng thở ra một hơi thật dài...
"Năm trăm....."Trương Dương nhìn cô gái biến mất ở cầu thang mà chết lặng người, hắn chỉ có thể im lặng, dựa theo tốc độ đi xuống này, khổ khổ sở sở kiếm tiền cũng sẽ bị trừ hết, lần sau phải chú ý hơn a!!!!!
"Trương Dương!" Khi cô gái biến mất nơi cầu thang, vẻ mặt Liễu Ám phẫn nộ nhìn Trương Dương, đột nhiên hét một tiếng, dọa Trương Dương sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
"A......"
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám cùng tiểu thư nói chuyện như vậy, ta...ta..." Liễu Ám quýnh quáng cả lên, cổ cũng hồng rực, lại lắp ba lắp bắp không biết nói gì.
"Ta gì?" Trương Dương vẫn không biết sống chết nói.
"Ta cắn chết ngươi, hứ!" Liễu Ám tức giận đến nỗi đôi mày liễu dựng ngược.
"Đến đây, cắn ta a....." Trương Dương nhìn Liễu Ám tức giận hồng cả mặt, không nhịn được liền chọc ghẹo.
"Trương Dương, ta không phải đang nói giỡn với ngươi, sau này chú ý, nếu bị Yến di biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó." Liễu Ám vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn vẻ mặt của Liễu Ám, Trương Dương lại nhìn ra sang cô gái khác. Mới phát hiện, bây giờ hắn cơ hồ trở thành kẻ thù chung của "Quý tộc thành", vẻ mặt mỗi người đều là vẻ mặt coi hắn như kẻ thù.
Trương Dương không khỏi lạnh hết sống lưng, bị nhiều cô gái hận như vậy tuyệt đối không phải là một chuyện khoái trá.
Kỳ quái, nha đầu ngớ ngẩn kia cư nhiên lại được người ta ủng hộ như vậy, thực sự có chút không thể tin nổi.
"vậy......Vậy thì, ta lên lầu giải thích......"Trương Dương dè dặt nhìn Liễu Ám nói.
"Ân ân, nhanh đi. Sắp ăn cơm tối rồi!"
Trương Dương thu thập bút ít cùng một ít đồ vật sau đó đi lên cầu thang, không nhịn được lại kinh ngạc tán thán, cầu thang này hoàn toàn là gỗ đặc, tràn ngập phong cách Châu Âu, vài hoa văn trước mặt được điêu khắc vô cùng cẩn thận. Chắc chắn, đây đều là điêu khắc thủ công.
Trên vách tường chỗ cầu thang hiện ra vài bức tranh sơn dầu nhỏ, đều là phong cảnh hoa cỏ, giúp cho phong cách Châu Âu trầm lắng nặng nề này tăng thêm một tia sức sống.
Lúc lên tới lầu hai, Trương Dương không khỏi ngẩn ngơ, lầu hai cư nhiên có một cái cửa kính tự động, khi hắn đến gần cánh cửa kính, làm cho người ta kỳ quái chính là, cánh cửa kính cư nhiên không mở. Tìm bên phải cánh cửa kính, mới thấy có một thiết bị nhập mật khẩu.
Chẳng nhẽ nơi này không phải là nơi buôn bán?
Trương Dương có chút quái lạ, lầu hai một cửa hàng bình thường cũng là nơi buôn bán, không thể tưởng tượng được lại khóa kín, từ cánh cửa kính có thể nhìn thấy bên trong, cô gái quay lưng về phía hắn trong khi đang nhìn cái gì đó. Nhưng góc độ của Trương Dương không nhìn được cụ thể đó là đồ vật gì.
"đing-đong....."
Dưới ngón tay xao động của Trương Dương cánh cửa kính phát ra thanh âm thật dễ nghe, cô gái hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, rồi tựa hồ bấm thiết bị điều khiển từ xa ở trên bàn. Cửa kính không chút tiếng động liền mở ra.
"Có chuyện gì không?" Cô gái tựa hồ không nhiều hứng thú, chỉ nhìn thoáng qua Trương Dương, rồi lại nhìn lên trên tường phía xa xa kia.
"Không có việc gì, không có việc gì, đến xem xem......" Trương Dương cười gượng nói.
"Không có việc gì thì đi ra ngoài làm việc, bây giờ đang là giờ làm việc." Cô gái trắng mắt liếc Trương Dương một cái. Không hề có trách móc gì đặc biệt. Hiển nhiên, bộ tác phẩm thư pháp mang đến tác dụng rất lớn.
"Nga..... a......cái này.. Này...Cái này là ai viết?"
Trương Dương thuận theo ánh mắt cô gái nhìn tới trên tường. Chỉ thấy trên tường có một bộ tác phẩm thư pháp, viết "Đại tần thiết giáp Như Vân", lạc khoản cũng là "Vương Hào".
Bộ thư pháp này và chữ viết của hắn lại giống nhau kinh người, đương nhiên, sự khác nhau trên phương diện kiểu chữ vẫn còn rất lớn, nhưng từ phong cách và sự hấp dẫn mà nhìn thì độ giống nhau cơ hồ đạt tới 90%, nếu bộ chữ này không phải ấn phẩm, hắn tuyệt đối sẽ cho rằng đây là bộ tác phẩm lúc đầu mình viết.
"Cha ta, người cha vĩ đại nhất trên thế giới!"
Vẻ mặt cô gái đầy kiêu hãnh, thậm chí có phần dương dương tự đắc, trong nháy mắt, nàng lại khôi phục bộ dáng điêu ngoa thất thường.
Lại là một cô gái nhớ cha, Trương Dương thở dài nhìn cô gái đầu loang lổ đủ mọi màu sắc, nếu không có mái tóc lung tung lộn xộn này, thực sự là mười phân vẹn mười, Trương Dương nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô gái không khỏi có chút tiếc nuối.
"Tại sao là ấn phẩm?" Trương Dương nghĩ mãi không ra.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |