← Ch.114 | Ch.116 → |
Trương Dương bây giờ mới phát hiện, tinh thần của mình dần dần đã tiến gần đến mức phân liệt!
Đây là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong ký ức của Trương Dương có kiến thức về tâm lý học, vừa rồi từ lời của Liễu Ám cùng đám nữ hài tử, Trương Dương lập tức phân tích ra tình cảnh hiện tại của mình, hiển nhiên, theo sự khai phá của mình đối với ký ức, rất nhiều tư tưởng trong đầu bắt đầu sống lại, trong lúc vô tình đã bắt đầu ảnh hưởng đến hành vi và ý thức của mình.
Ký ức trong óc giống như tia chớp xẹt qua, một thuật ngữ đột nhiên hiện ra.
"Hội chứng ký ức tổng hợp vượt xa người thường!"
Đây là một loại bệnh hiếm thấy, một người có thể nhớ được vô số hình ảnh, thậm chí ngay cả mỗi chi tiết nhỏ trong sinh hoạt lúc nhỏ đều nhớ rất rõ ràng, có người bệnh có thể nhớ lại hoàn chỉnh ký ức thời thơ ấu, sắp xếp lại viết thành tài liệu, trong đó có một người bệnh đem tất cả hồi ức giản hóa thành mẩu chuyện khoảng 7 vạn chữ, nhưng người đó phát hiện mình đến lúc chết cũng không kịp chỉnh sửa xong hồi ức thời thơ ấu đẹp nhất của mình.
Một nhà phát thanh viên truyền hình nổi tiếng của Mỹ Brad Williams nhớ được mỗi một chi tiết sinh hoạt của bốn mươi năm qua, tốc độ ông ta trả lời câu hỏi của người xem so với phương tiện tìm kiếm Google còn phải nhanh hơn. Trí nhớ của ông ta vượt xa người thường, tái hiện chuyện cũ đối với ông ta không tốn chút sức lực nào, đối với người hay quên mà nói thì đúng là không thể tin nổi.
Mà Friday-Pique là một người bệnh cô độc có ký ức tổng hợp vượt xa người thường, hắn có thể đồng thời đọc hai trang sách, mỗi mắt xem một tờ, mà khả năng piano của hắn rất cao, năng lực giải toán có thể so sánh cùng với máy tính tiên tiến nhất...............
Những người bệnh này mỗi ngày đều bị ký ức của mình hành hạ. Không ai nguyện ý nhớ kỹ mỗi một việc cùng mỗi một người, thậm chí là mỗi một chi tiết.
Lúc bạn ở ven đường gặp được một người xa lạ, sau hai mươi hoặc ba mươi năm sau, bạn gặp lại, bạn lập tức có thể nhớ được hoàn cảnh và tất cả tình huống của lần gặp nhau đầu tiên đó, đây tuyệt đối không phải là một loại hưởng thụ, mà là một loại hành hạ thống khố, cả cuộc đời bạn đều trong trí nhớ của mình, vô luận là sung sướng hay là đau khổ, sẽ không bỏ quên một điều gì.
Trương Dương sợ hãi phát hiện, hắn cùng với những người bệnh kinh nhân hãi tục này có điểm tương tự, đặc biệt là đọc, hắn có thể đọc nhanh như gió, hắn có thể trong thời gian vài phút ngắn ngủi đọc được hơn mười vạn chữ, năng lực tính toán của hắn có lúc còn phải vượt qua tốc độ máy tính. Hắn có thể phân tích ra mỗi một chi tiết, tựa như lần trước cướp Lưu Bưu từ đội phòng chống bạo động ra ngoài, kế hoạch khổng lồ như vậy, không một chút sơ hở, cơ hồ chuẩn xác đến từng giây.
Càng làm cho hắn sợ hãi chính là, dựa theo một chút ký ức đã hồi phục, tri thức trong đầu hắn đã càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi khiến cho hắn không biết làm thế nào. Mà mỗi loại ký ức đều cố gắng chỉ huy thân thể hắn.
Chỉ cần Trương Dương cần một loại ký ức nào đó, thì ký ức đó cơ hồ có thể lập tức làm cho Trương Dương biến thành một người khác, mặc dù Trương Dương vẫn là Trương Dương, nhưng, tư tưởng của hắn bị tiềm thức khống chế, hậu quả của điều này làm Trương Dương không dám tưởng tượng.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Trương Dương không ngừng tự hỏi mình nhiều lần, nếu để mặc cho nó phát triển, rốt cục hắn sẽ có một ngày trở thành người tinh thần phân liệt!
Không ai có thể cứu hắn, có thể cứu hắn chỉ có thể là chính hắn. Bởi vì, hắn chính là một bác sĩ tâm lý học hàng đầu!
Trương Dương hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống, bây giờ, hắn cần suy nghĩ tỉnh táo, bây giờ bộ phận ký ức đã khôi phục trong đầu mình đạt tới hơn mười loại, mỗi một loại đều có nhân cách riêng rẽ, kỳ thật, tri thức cùng với tri thức cũng sẽ không sinh ra đụng chạm, bởi vì, đại não mỗi người đủ để dung nạp nhiều tri thức như thế, bây giờ, quan trọng là phải làm thế nào khống chế những ký ức vì tri thức mà hình thành nên nhân cách độc lập này.
Khống chế như thế nào?
Trương Dương nhíu chặt lông mày, ký ức trong đầu dần dần khôi phục thanh tĩnh.
Tỉnh táo, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, hiện tại trái phải đều phải tự mình giúp chính mình.......
Đột nhiên, trong não hải Trương Dương chớp lóe, mỗi một lần khi đại não rơi vào hỗn loạn, đều là vì mình tự ép buộc, khống chế sự tỉnh táo, vậy thì hiển nhiên, đầu mối tư tưởng của mình cần một trí nhớ tỉnh táo làm chủ đạo.
Năng lực tính toán!
Võ thuật!
Tâm lý học!Năng lực tính toán có thể khiến cho đại não tỉnh táo, duy trì thanh tĩnh dưới tình huống hỗn loạn chính là võ thuật, mỗi một lần có nguy cơ ở trước mắt, thân thể đều sẽ vô ý thức bảo vệ mình, hơn nữa, hồi phục trước tiên trong ký ức chính là võ thuật và năng lực tính toán, nói vậy, nếu cường hóa võ thuật và năng lực tính toán này, thì không thể nghi ngờ đối với sự sắp xếp ký ức có sự trợ giúp rồi.
Nghĩ đến đây, Trương Dương đột nhiên có một loại dục vọng vô cùng vô cùng mãnh liệt, một dục vọng tu luyện, dục vọng này từ trước tới nay chưa từng nổi lên cường liệt như thế, hận không được ngay lập tức thi triển, phảng phất như trong tối tăm có một cánh tay đang gọi hắn về..........
Loại dục vọng này đã từng xuất hiện qua nhiều lần, cảm giác mỗi lần đều không giống nhau, mà lần này, Trương Dương có một loại cảm giác không thể chờ đợi được nữa, phảng phất, những văn tự, đồ án trong đầu như đang sống lại.
Những văn tự khó hiểu bên trong cổ tịch bắt đầu toát lên, bắt đầu dung hợp, tựa hồ, tri thức trong ký ức cùng những văn tự kia có liên hệ rất lớn, chẳng nhẽ, trong những cổ tịch kia thật sự ẩn giấu thần công thời cổ xưa gì đó? Hoặc là có một vài mẩu đoạn truyền thừa tàn khuyết?
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh!
Trương Dương cảm thấy xương cốt tứ chi có vô số luồng khí ấm, luồng khí ấm kia càng ngày càng rõ ràng.........
Trương Dương, ngươi sinh bệnh sao? "Một bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên trán hắn, Trương Dương đột nhiên mở to mắt, hai mắt phảng phất bắn ra hai cỗ hàn quang.
"A.... Ngươi..... Ngươi...."Cô gái bị ánh mắt tàn bạo của Trương Dương dọa khiến cho đột nhiên lùi về phía sau vài bước.
"Không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi..."
"Ngươi đang luyện công?" Cô gái vỗ vỗ vào bộ ngực không tương xứng với tuổi của nàng nói.
"Không không.... Ngươi ăn xong rồi à?"Trương Dương khống chế lại tư niệm bị động tác của cô gái hấp dẫn, nở một nụ cười nói.
"Chưa, đang đợi ngươi đó." Cô gái mở cửa đi ra ngoài.
"A.... Tại sao phải chờ ta?"
Lúc Trương Dương đi tới đại sảnh, không khỏi sửng sốt, chỉ thấy tất cả nhân viên đều ngồi bên bàn, đều đang nhìn vào hắn.
"Ăn thôi, nếu mẹ ngươi đã nói cho ngươi nam nhân phải ngồi ghế đầu, chẳng nhẽ không nói cho ngươi chuyện khác?" Cô gái thở dài một tiếng ngồi vào chỗ lúc đầu, còn ghế đầu vẫn để cho Trương Dương.
"Không có, bởi vì, mỗi lần khi nhà ăn cơm, đều là cha ta ăn trước, nếu khi cha ta không ở nhà, mẹ ta sẽ để ta ăn trước.... Ăn thôi.."
Trương Dương cầm lấy đũa, ra hiệu bảo mọi người ăn cơm, đám nhân viên nhìn nhìn cô gái, thấy cô gái bắt đầu ăn sau lần động đũa, lúc này, thức ăn đã lạnh như băng rồi, mấy mấy đầu bếp đang đứng ngoài cửa vẻ mặt kỳ quái nhìn vào bên trong, hiển nhiên, bọn họ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hôm nay còn chưa ăn xong vậy?
Sau khi ăn cơm xong, cô gái một mình lại chạy lên phòng, có lẽ cũng chính là không ngừng thay đi thay lại quần áo.
Buổi chiều Trương Dương vẫn dẫn đầu công việc tiếp thị của "Quý tộc thành" như cũ, hắn bắt đầu từng bước từng bước chỉ đạo nhân viên thúc đẩy giao dịch như thế nào, làm thế nào chọn lựa y phục phù hợp nhất cho khách, mỗi một người khách đi vào, Trương Dương lại sắp xếp một nhân viên, nói cho các nàng làm thế nào phân tích khả năng tiêu dùng và sự thương thức của khách nhân, sau đó để cho các nàng nhằm vào đó mà xem hiệu quả.
Biện pháp này dễ dàng mà đơn giản, suốt cả buổi chiều, Trương Dương không tự mình bán ra một bộ thương phẩm nào, nhưng, mức kinh doanh trong "Quý tộc thành" lại tăng lên không biết bao nhiêu lần. Đám nữ hài tử nhiệt tình dâng cao, mỗi một khách hàng bước vào đều tranh nhau thí nghiệm một chút bí quyết nhỏ Trương Dương vừa truyền thụ.
Tuy nhiên, dần dần đám nữ hài tử phát hiện, Trương Dương trở nên trầm mặc, trở nên ít nói, trừ phi có khách hàng cần hắn chỉ điểm, hắn cơ hồ đều không nói, chỉ ngồi ở trên ghế sofa như đang suy tư, trên mặt lộ ra thần sắc của người khổng lồ ở ngoài ngàn dặm (không biết gì).
Mọi người không rõ xảy ra chuyện gì, bắt đầu trở nên cẩn thận, cố gắng không quấy rầy Trương Dương. Bình thường, trong khi làm việc thì không cho phép ngồi xuống, mà lúc này, lại không ai dám nhắc nhở Trương Dương, vẻ mặt suy tư kia của Trương Dương khiến cho người ta có một loại cảm giác bài xích mãnh liệt.
Trương Dương chính là đang suy nghĩ, suy nghĩ làm thế nào khiến cho nhân viên của "Quý tộc thành" mau chóng thay đổi, đương nhiên, Trương Dương không nghĩ đến việc làm cho các nàng ngay lập tức trở thành bậc thầy tiếp thị, hắn chỉ cần các nàng nắm được các kỹ xảo tiếp thị cơ bản, dựa vào sự thông tuệ của đám nữ hài, Trương Dương tin tưởng, cho dù không có hắn, "Quý tộc thành" ba tháng sau đó cũng sẽ đi vào chính quy, dễ dàng đi vào quỹ đạo tuần hoàn.
Trương Dương đã quyết định, nếu hôm nay Lưu Bưu làm tốt việc giấy tờ, hắn ngày kia sẽ rời khỏi nơi này, hắn bây giờ có một loại dự cảm, dự cảm được thế lực của Mãi Mãi Đề đã bắt đầu truy sát ở tỉnh thành này! :
Hiện tại Trương Dương đã nắm chắc đầy đủ thời gian hai ngày hoàn thành nợ nần, dù sao, đây là cửa tiệm hàng xa xỉ, chỉ cần giao dịch một cuộc làm ăn, kim ngạch đều phi thường khổng lồ, rất có thể, tiền bán 1 bộ y phục của "Quý tộc thành" này so với thu nhập một ngày của cửa tiệm sát vách cũng phải cao hơn, đây chính là nơi bán hàng xa xỉ, gọi là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm kỳ thật cũng chính là chỗ tiêu phí bằng đốt ngón tay của "Quý tộc thành". Làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, mỗi khi đến giờ ăn cơm, cô gái liền biết chạy về "Quý tộc thành", mà bình thường cũng không biết bận rộn cái gì, tựa hồ rất bận, tựa hồ lại rất nhàn rỗi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trương Dương lại tự thân xuất mã, bởi vì, rất nhiều ông chủ xí nghiệp hoặc đại phú hào ban ngày không có thời gian, thích mua sắm buổi tối, hiện tại Trương Dương cần nắm bắt mỗi một cơ hội kiếm tiền, dù sao, hắn còn nợ hơn mười vạn.....
Trương Dương tự mình lại không biết hắn đã bắt đầu thay đổi chính mình, cả đám nữ hài tử trong "Quý tộc thành" đều cảm giác được Trương Dương rõ ràng thay đổi, lúc trưa còn nói mấy câu, nhưng đến buổi tối Trương Dương cơ hồ không mở miệng, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra sự tùy tiện, càng vô ảnh vô tung, Liễu Ám thậm chí cố ý ở trước mặt Trương Dương lay lay vài lần, nhưng, Trương Dương vẫn không thấy tỉnh lại.
Lúc này, đám nữ hài tử đột nhiên có chút hoài niệm nụ cười xấu xa của Trương Dương lúc đầu, ít nhất, Trương Dương lúc đó giản dị dễ gần, mà Trương Dương bây giờ tựa như một động vật máu lạnh.
Bất quá, nói hắn là động vật máu lạnh lại không đúng, bởi vì, một khi có khách, trên mặt Trương Dương sẽ ngay lập tức đeo lên nụ cười thân thiện, nụ cười khiến cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Vừa đến khi hết giờ làm, Trương Dương không khỏi thở một hơi thật sâu, làm một bậc thầy tiếp thị xuất sắc không phải đễ dàng như vậy, thần kinh thường xuyên căng thẳng, cần phải chú ý mỗi một động tác và ánh mắt của khách hàng, đại não không ngừng tính toán suy nghĩ tâm lý khách hàng, điều này tuyệt đối không phải người ngoài có thể dễ dàng tưởng tượng được, giống như cái gọi là nhân viên tiếp thị không đúng là khua môi múa mép sao?
"Trương Dương!"
"Hả?"Trương Dương đang đi tới cửa quay đầu lại nhìn Liễu Ám.
"Ngươi thật sự muốn đi sao?"Trên mặt Liễu Ám có một tia thẹn thùng.
"Ài, ta đã quyết định rồi, ngày kia sẽ đi, ta nghĩ, ta cố gắng một chút, rất nhanh có thể trả nợ thôi."Trương Dương gật gật đầu nói.
"Vậy...vậy...Mấy người chúng ta vừa mới thương lượng, chúng ta hy vọng trước khi ngươi đi, mời ngươi ăn một bữa cơm."
"Tại sao?"
"Trương Dương, mặc dù ngươi đến "Quý tộc thành" mới hai ngày, nhưng ngươi thay đổi "Quý tộc thành". Ta nghĩ, nếu không có ngươi, "Quý tộc thành" chỉ là một cái thành trống, mà hiện tại, thành này đang hướng quý tộc phát triển chân chính. Nói thật, thời gian mặc dù rất ngắn, nhưng, tư duy của ngươi, sách lược tiếp thị của ngươi, làm cho chúng ta hiểu được cái gì mới là tiếp thị chân chính, ta tin rằng, ba tháng, chỉ cần ba tháng, "Quý tộc thành" liền có thể xoay chuyển cục diện hiện tại!"
"Ha ha, không sai, cùng với dự tính của ta như nhau. Nếu muốn làm được việc cân bằng thu chi chân chính đến việc thu được lãi, ít nhất phải tốn thời gian ba tháng, cố gắng làm tốt, ta tin tưởng các ngươi!"
"Ừm, chính vì như vậy, tỷ muội chúng ta hi vọng có thể mời ngươi ăn một bữa cơm."
Liễu Ám gật gật đầu. Vẻ mặt có chút thương cảm, mặc dù mới biết Trương Dương vài ngày, nhưng, phảng phất có vài ngày như vậy mà dài đằng đẳng, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, tính cách của Trương Dương, trí tuệ của Trương Dương, kỹ xảo tiếp thị của Trương Dương, đều lưu lại cho các nàng một ấn tượng khắc sâu, tri thức này, cũng đủ cho các nàng dùng cả đời mà không phải lo cơm áo.
"Được, hôm nay không có thời gian, ngươi xem, gã béo còn đang chờ ta."Trương Dương chỉ chỉ vào gã béo đang ngồi đối diện nói.
"Ừ.... Tốt thôi, thì ngày mai, hoặc buổi tối ngày kia, ăn đêm, thế nào?"Trên đôi lông mày của Liễu Ám thấp thoáng một tia thất vọng, liếc qua bên ngoài, quả nhiên là gã béo mua y phục.
Trương Dương hướng Liễu Ám cười cười, vẫy vẫy tay sau đó hướng tên béo ở đối diện đi tới, thấy Trương Dương đột nhiên cười, Liễu Ám lại một trận say mê, nàng tự mình cũng không rõ, vì sao mỗi lần Trương Dương cười lại làm cho người ta có cảm giác ngất ngây, mê mẩn.
Chẳng những nàng không biết, ngay cả Trương Dương tự mình cũng không biết, động tác của hắn, khí chất của hắn, đang từ từ thay đổi........
"Lão ca, hết giờ làm rồi, đi thôi!"
"A a, tiểu ca, thực là phiền toái ngươi rồi."Gã béo đứng dậy cười nói.
Hai người dọc đường thân mật tán gẫu đi tới hướng đường bộ, đi đến bãi đỗ xe bên đường, gã béo đi tới chỗ một con "Mercedes-Benz" mới tinh.
"Ha ha, xe mới à?"Trương Dương vừa nhìn thấy chiếc xe vẫn còn dán một chiếc tem tạm thời.
"A a, đúng vậy, mua lúc chiều, mấy tên bại gia tử đều chạy BMW Ferrari, lão đầu ta vẫn còn một chiếc Sangtana, nghĩ lại cũng không đáng giá a.... Câu nói kia của tiểu ca đã chỉ ra cho ta, lao tâm giả bất lao lực, ta cũng khổ cực nhiều năm như vậy, đúng là phải hưởng thụ thôi.... Đi, ngồi xe mới, thỏa tâm nguyện trước đây, bà nó, uổng phí hơn mười ức tài sản, lần này mới phát hiện, lái xe hàng hiệu quả là sảng khoái a....."Gã béo có chút hưng phấn lái xe.
"A a, lão ca cuối cùng nghĩ thông suốt rồi, nhân sinh trăm năm, sống không mang theo, chết không mang đi, nhà có ngàn phòng, đêm ngủ tám giờ, chết rồi, đều chỉ là một cái hộp đựng lớn, hơn trăm năm sau, còn không biết bị người ta vất đi đâu, cho nên, không tiền hưởng phúc đúng là không có biện pháp, nếu có tiền còn chịu khổ, đó chính là tự ngược đãi mình."
"Đúng đúng...Tiểu ca tuổi đời tuy còn ít, nhưng câu nào cũng hợp lý a, ta cũng nghĩ thông rồi, ăn mặc tốt nhất, lái xe tốt nhất, ***, vừa rồi thay xe, ánh mắt người khác nhìn ta đều không giống nhau, xem ra, đây là nhân sinh a!Còn phải đóng đồ, có tiền cũng phải làm cho người ta thấy được, bằng không, một mực thấp giọng ngược lại khiến cho người ta coi thường a."Gã béo cảm thán nói.
"Đúng, cao giọng mà không kiêu ngạo, nắm chắc từng phân tấc, càng dễ dàng thu được sự tôn trọng của người khác, xã hội này rất thực dụng, xe ngươi lái không đẹp, ăn mặc không tốt, ai biết ngươi có tiền hay không, có ngu ngốc hay không?"
"Đúng a, ta lúc chiều mua xe sau đó liền cảm giác được rõ ràng, trước kia lại không chú ý gì cả, hơn nữa, tiếp xúc đều là người quen thuộc của ta, tự nhiên sẽ không vì y phục và xe của ta mà xem thường ta, ngược lại còn vì tính tiết kiệm của ta mà khen ngợi a, a a, bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ này thực sự là thiên biến vạn hoa, bây giờ mặc dù kinh tế khó khăn, nhưng vừa nghĩ, khó khăn cũng không chênh lệch mấy trăm vạn, hơn nữa, làm xí nghiệp, lúc nào chả không có khó khăn, làm lớn rồi còn muốn làm lớn hơn nữa, đứng đầu Đông Quốc rồi lại muốn đứng đầu Châu Á, đứng đầu Châu Á rồi lại muốn chiếm lĩnh thị trường quốc tế, lòng người a, sẽ không bao giờ thỏa mãn cả...À, đúng rồi, cô gái kia thực sự nói giúp ta sao?"Gã béo đột nhiên hỏi.
"Ờ, chắc vậy, cũng nói cho ngươi, nàng nói cho ta xem có thể nghĩ biện pháp xử lý tốt hay không."
"Ai.... điều này kỳ thật không dám nghĩ, kỳ thật, ta chỉ hi vọng các nàng đừng tìm ta gây phiền toái thôi, chút gia sản ấy của ta, người bình thường thoạt nhìn thì dọa người, thế nhưng thực sự chịu không nổi sự giày vò của mấy người bọn họ." Gã béo cười khổ nói.
"Ông chủ nhà chúng ta rất có tiền?"Trương Dương đối với gia thế của cô gái cảm thấy rất có hứng thú.
"Rất có tiền?"Gã béo lại cười khổ nói: "Nếu chỉ dung rất giàu để hình dung, thì Mao Nhân Quốc ta cũng coi như người gặp qua nhiều sự đời, tự nhiên cũng sẽ không sợ, nhưng, gia đình cô gái này rất phức tạp, bọn họ chỉ dùng một ngón tay dồn ta một lần ta cũng ăn không tiêu, bọn họ muốn khiến cho ta ngày mai phá sản tuyệt đối sẽ không chờ đến ngày kia....."
"Lợi hai như vậy?Là gia tộc gì a?"Trương Dương há mồm trợn mắt, hắn thật sự nghĩ không ra Đông Quốc còn có gia tộc lợi hai như vậy, tựa hồ, từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua.
"Quên đi, không nói nữa, không nói nữa, nhiều lời tất sai lầm, họa từ miệng mà ra, hơn nữa, ta thực sự còn không biết cái gì, chỉ là một chút sự tình trong truyền thuyết.......
Gã béo đột nhiên không nói nữa, làm lòng Trương Dương thấy mênh mông, nhưng không thích hỏi nữa.
"A, đến rồi!"
Trương Dương lúc này mới chú ý, xe từ từ tiến vào một khu vườn nhỏ, cửa mảnh đất là sáu cây cột đá cẩm thạch La Mã màu xám, thoạt nhìn vô cùng có khí thế, tiến vào mảnh đất nhỏ chính là một khu vườn lớn, giữ khu vườn là một kim tự tháp pha lê màu lam, phía sau là suối phun, cầu nhỏ nước chảy, đình thai ngõa các, dưới ngọn đèn leo lắt hiện lên vẻ yên lặng dị thường.
Hiển nhiên, người có thể ở nơi này không giàu tất phải có địa vị.
Bảo vệ vừa nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz mới, chỉ đăng ký một chút cũng không có hỏi nhiều.
"***, ngày hôm qua lúc ta lái Santana tới thì hắn hỏi ta vài phút, **!"Gã béo lái xe đến chỗ để xe, đột nhiên chửi như tát nước vào mặt.
"Lão ca, điều này chỉ là thường tình, người ở nơi này có ai không phải là Mercedes-Benz BMW, ngươi lái một chiếc Santana cũ, tự nhiên sẽ được tiếp đón không công bằng rồi."Trương Dương cười nói.
"Nhưng thật ra, chỉ là nghĩ đến có chút khó chịu, sớm biết như vậy, đem chiếc Mercedes-Benz BMW của mấy thằng con lái đến so với chiếc Sangtana cũ kia phải tốt hơn nhiều." Gã béo buồn bực xuống xe rồi đóng cửa xe lại nói.
"Ta nghĩ, mấy con trai của ngươi có thể không phải rác rưởi như ngươi tưởng tưởng, chỉ là tư tưởng cùng với ngươi có sự khác biệt, hơn nữa, quan niệm tiêu dùng và quan niệm kinh doanh của họ cùng với ngài khẳng định có chênh lệch nhất định, ngươi ngẫm lại xem, bây giờ kinh doanh bất động sản đang héo mòn, giá đất sụt giá đột ngột, chờ đến khi Chính phủ vì kích thích nhu cầu trong nước, khôi phục nguy cơ tài chính, thì giá những mảnh đất này sẽ tăng lên gấp bội, nếu vốn xoay vòng của các ngươi lần này vượt qua nguy cơ, ta tin rằng, tài sản của lão ca khẳng định phải tăng lên vài lần....."
"Ài, ta cũng có chút cảm giác này, chỉ là đám nhãi ranh kia không lên tiếng. Làm việc gì cũng là lặng lẽ, giải quyết không xong ta sẽ giết tận đít, hừ..."
"Loại tính cách này của ngươi, như thế nào bảo bọn họ cùng ngươi móc ngoặc?Bọn họ mua Mercedes-Benz BMW ngươi có nói, bọn họ tiêu dùng cao ngươi cũng nói, bọn họ đầu tư, ngươi càng nói, nói nhiều vậy, ai nghe hết a?"
"Xem ra, ta phải cùng bọn họ móc ngoặc nhiều, đáng tiếc tiểu ca không thể giúp ta."Gã béo thở dài nói.
"Rồi sẽ còn có cơ hội. A...đến rồi, tầng mấy?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cầu thang máy.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |